PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Chương 193 ♡Sơn hữu phù tô

Sơn hữu Phù Tô,

Thấp hữu hà hoa.

Bất kiến tử đô,

Nãi kiến cuồng thả.

Phù tô mọc ở núi cao,

Hoa sen dưới thấp dưới ao mọc cùng.

Gặp người trai đẹp thì không,

Nào ngờ gặp đứa cuồng ngông như chàng.

(Sơn hữu phù tô 1)

Sơn hữu kiều tùng,

Thấp hữu du long.

Bất kiến tử sung,

Nãi kiến giảo đồng.

Núi cao có mọc cây tùng,

Những nơi dưới thấp cỏ long lan đầy.

Không hề gặp kẻ đẹp trai,

Gặp nhằm thằng bé giỏi tài xảo gian.

(Sơn hữu phù tô 2)

Phù Tô hơi lắc lư đầu, mơ mơ màng màng từ bàn bò dậy.

Hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy sinh phụ cùng sinh mẫu của mình lại ôm nhau thật chặt, gương mặt luôn nghiêm túc của phụ thân lúc này khóe môi nhếch lên vui vẻ, mà trong mắt của mẫu thân vốn ôn nhu mỹ mạo cơ hồ nhộn nhạo ra ba đào mềm mại.

Ta muốn ngày sau ta nhất định cũng sẽ có tình yêu và hôn nhân mỹ mãn như vậy —— by. Phù Tô · sáu tuổi ·

Phù Tô lau nước miếng chảy ra khóe miệng, sau đó nở nụ cười khả ái, cất cao giọng kêu bên ngoài: "Đưa chút nước ấm vào, ta muốn rửa mặt chải đầu một chút."

"Tiểu công tử, nước ấm lập tức đưa đến." Ngoài cửa nhất thời truyền đến một âm thanh tràn đầy lo lắng.

Thanh âm này rõ ràng mang theo sự non nớt của hài đồng, lại cố tình làm người ta không dám khinh thị.

Trên mặt Phù Tô lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, người đón lấy ánh mặt trời mùa hè bước nhanh ra cửa, một phen giữ chặt bóng người so với mình cao lớn hơn rất nhiều, vội vàng nói: "Ta chỉ là muốn lau mặt mà thôi, không cần phải mang dục dũng vào."

Thiếu niên bị Phù Tô giữ chặt lộ ra vẻ mặt mờ mịt lại có chút không tín nhiệm, nhìn Phù Tô từ trên xuống dưới một lần.

Sau đó, hắn cố chấp lắc đầu, kiên trì nói: "Tiểu công tử cả người là mồ hôi, áo đều ướt đẫm, tắm rửa là chuyện phải làm."

Phù Tô cúi đầu, nhìn dấu mồ hôi của mình lộ ra dưới nách, đành phải gật đầu, nhận mệnh nói: "Vậy ta cùng ngươi đi, dục dũng châm thêm nước, quá nặng. A Tịch tuổi còn nhỏ hơn ta, đừng vất vả như vậy."

Nam hài đối diện nghe lời Phù Tô nói ra, có chút mờ mịt nhìn về phía Phù Tô.

Một lát sau, hắn vươn tay so chiều cao chênh lệch rõ rệt giữa mình và Phù Tô, sau đó nói: "A, tiểu công tử, Hạng Tạ cảm thấy không nặng."

Phù Tô từ nhỏ liền thông minh.

Nhưng không biết là chịu ảnh hưởng từ thân hình của mẫu thân ôn nhu, hay là dinh dưỡng toàn thân hắn đều bị đút cho đầu óc thông minh, Phù Tô so với hài tử cùng tuổi mặc dù không đến nỗi gầy yếu thấp bé, so với Hạng Tạ lại lùn một cái đầu.

Lúc này nghe được Hạng Tạ chân thành gợi ý, hắn vội đến đỏ mặt lên, vốn lả nhanh mồm nhanh miệng lại nói không ra lời.

Hạng Tạ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, lập tức vươn ra bàn tay to lớn hơn hài tử cùng tuổi rất nhiều phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Phù Tô, mềm nhẹ thử thăm dò độ ấm.

Cảm giác vào tay nóng bỏng!

Hạng Tạ nhăn mày, bế ngang Phù Tô lên, bước nhanh đến phòng ngủ.

"A Tịch, ngươi làm gì vậy? Buổi chiều còn phải vào cung gặp bá phụ và bệ hạ!" Trong mắt Phù Tô hiện lên vẻ kinh hoảng, đưa tay vỗ cánh tay Hạng Tạ.

Hạng Tạ lại hết sức cố chấp nói: "Tiểu công tử bị bệnh, trán nóng hổi —— chính ngài lại không phát hiện sao?"

Phù Tô đương nhiên không phát hiện, hắn cho là mặt mình nóng lên hoàn toàn là do phơi nắng.

Hạng Tạ mặc dù dáng dấp cao lớn cường tráng, cũng không phải người ngu dốt, thoáng chốc từ trên mặt Phù Tô phát hiện manh mối, vẻ mặt vốn lo lắng biến thành tức giận.

Hắn cắn môi, động tác dưới chân càng nhanh.

Một đám nội thị đi theo phía sau hai người biểu tình khổ sở, nhưng những người này không một ai vượt lên trước nói một câu, lại càng không muốn khuyên can Hạng Tạ chớ làm tiểu công tử mất mặt.

Hạng Tạ một cái đá văng cửa phòng, trực tiếp đem Phù Tô nhét vào trong đệm.

Hắn quay đầu tràn đầy khí thế ra lệnh: "Mau vào cung! Ngươi, đi về phía bệ hạ cùng thượng hoàng xin phép cho tiểu công tử; ngươi, đi mời ngự y lại đây. Không được trì hoãn!"

Nội thị thoáng chốc đi lấy thẻ bài diện thánh vào cung, một khắc không dám ngưng lại chạy cửa.

Phù Tô mặc dù trán nóng hổi, nhưng thần trí thập phần thanh tỉnh.

Thấy hành động của các nội thị, hắn không khỏi bật cười, ôn nhu vui đùa nói: "A Tịch thực sự uy phong."

Huyết sắc trên mặt Hạng Tạ rút hết.

Hắn tư thế cứng ngắc quỳ gối trước mặt Phù Tô, trực tiếp dập đầu xuống, "Bịch ——!" một tiếng, chấn động Phù Tô không biết làm sao cho phải.

Phù Tô không biết làm sao nói: "A Tịch, ngươi mau đứng lên, tại sao bỗng nhiên quỳ xuống!"

Hạng Tạ bò dậy, cúi đầu cung kính nói: "Hạng Tạ hiểu được thân phận của mình, tiểu công tử không cần nghĩ nhiều."

Phù Tô sửng sốt, lập tức trên mặt hiện ra vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ vì lời nói bị người xuyên tạc.

Hắn nắm chặt nắm tay xoay người, không phản ứng Hạng Tạ nữa, tự mình vẩy nước lau mồ hôi trên người.

Không lâu sau, Hạng Tạ chủ động giơ khăn bố vây quanh người Phù Tô, đem hắn từ trong dục dũng bế ra, hạ mắt thấp giọng nói: "Tiểu công tử chớ tham lạnh, mau ra đây đi, nếu không bệnh càng nghiêm trọng."

Phù Tô liếc Hạng Tạ một cái không lên tiếng, hiển nhiên vẫn còn hờn dỗi.

Hạng Tạ buồn bực không lên tiếng đem Phù Tô ôm trở về phòng ngủ nhét vào trong chăn, nhét xong góc chăn, ôm lấy kiếm ngồi ngoài cửa trông coi.

Qua khoảng chừng một khắc đồng hồ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn lại êm ái.

Hạng Tạ giương mắt nhìn lên, quả nhiên trông thấy cờ thêu kim long, thượng hoàng luôn quan tâm Phù Tô rất nhanh xuất hiện trước mắt hắn.

"Thượng hoàng!" Hạng Tạ quỳ một gối xuống trên mặt đất hành lễ.

Thanh âm của hắn đè tới cực thấp, tầm mắt có chút cố kỵ hướng nhìn trong gian phòng, rất sợ mình đánh thức Phù Tô.

Tần Tử Sở cười cười, ôn hòa nói: "Đứng lên đi, Phù Tô hôm qua không phải là còn khỏe sao? Sao bỗng nhiên bị sốt."

Hạng Tạ thấp giọng nói: "Là Hạng Tạ không thể chiếu cố đến tiểu công tử, để hắn khi ngủ trưa hứng gió. Thỉnh thượng hoàng trách phạt."

Tần Tử Sở lắc đầu, bình thản mỉm cười: "Đứa bé kia cố chấp lên ai cũng không khuyên được, cùng A Chính một dạng, ngươi không quản được là lẽ thường."

Lời còn chưa dứt, Tần Tử Sở đã nhấc chân đi vào trong tẩm phòng.

Hạng Tạ nhịn không được đạp một bước về phía trước muốn cản đường Tần Tử Sở, lại lập tức siết chặt nắm tay, thu hồi động tác của mình, cúi đầu đi theo phía sau Tần Tử Sở, lặng yên đi vào trong phòng.

Phù Tô chẳng qua là khó chịu trên người, cũng không phải thiếu ngủ, cho nên lúc này hắn có chuyện trong lòng cũng không ngủ được.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Tần Tử Sở, Phù Tô lập tức từ trên giường đứng lên, chạy đến trước mặt Tần Tử Sở, hô một tiếng:" Bá phụ."

Tần Tử Sở thấy chân trần dưới trường bào của Phù Tô, đưa tay búng trán Phù Tô một cái, trực tiếp đem hắn ôm trở về giường ngồi xuống, dùng chăn bọc một vòng thật chặt xong mới trách cứ nói: "Nhiễm bệnh, còn đạp chân trần trên đất!"

Phù Tô làm nũng ôm lấy cánh tay Tần Tử Sở, đầu nhỏ hướng trong ngực của hắn cọ cọ, mềm nhũn nói: "Bá phụ, thời điểm ta trúng gió mới hơi khó chịu, ngài không nên lo lắng."

Tần Tử Sở đưa tay nhẹ nhàng nắm khuôn mặt sốt đến đỏ lên của Phù Tô, đối với hài tử làm người ta thích này thật sự không thể giận lâu.

Hắn rốt cuộc thở dài một cái, kiên nhẫn dặn dò: "Ta mang thái y đến, ngươi cũng không thể nói thuốc đắng không chịu uống thuốc."

Ánh mắt vừa mới lấp lánh của Phù Tô thoáng chốc trở nên ảm đạm.

Hắn đáng thương kéo ống tay áo của Tần Tử Sở từ chối: "Bá phụ, ta thật sự chẳng phải khó chịu —— thuốc có thể không uống không?"

Tần Tử Sở ôn nhu nhìn về phía Phù Tô, sờ mặt hắn, ôn nhu nói: "Thật sự không khó chịu?"

"Ân!" Phù Tô lập tức gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập mong mỏi.

Tần Tử Sở mỉm cười, thật nhanh phá vỡ chờ mong của hắn, tàn nhẫn lãnh khốc vô tình nói: "Vậy cũng phải uống ba chén thuốc."

Hắn cho thái y một ánh mắt, thái y lập tức quỳ gối trước mặt Phù Tô đưa ngón tay đặt tại cổ tay Phù Tô chẩn đoán bệnh, kết luận mạch chứng.

Tần Tử Sở thấy thái y sau khi để Phù Tô há mồm nhìn lưỡi, rất nhanh từ trong hòm thuốc mang theo viết ra một phương thuốc.

Ngay sau đó, Tần Tử Sở trực tiếp nói với Hạng Tạ: "Lấy phương thuốc đưa đi sắc, một hồi ta tận mắt nhìn thấy tiểu công tử uống thuốc, không thể để cho hắn lại tránh khỏi nữa."

Phù Tô hài tử này thông minh lại làm nũng, cổ linh tinh quái đến nỗi Tần Tử Sở thường xuyên không có cách.

"Xin tuân thánh mệnh." Hạng Tạ trả lời âm thanh cao không ít, xoay người bước đi.

Phù Tô thoáng chốc trừng mắt nhìn qua, thở phì phò sưng mặt lên, nhưng ánh mắt lại hết sức ủy khuất.

Hắn quay đầu lại nhìn Tần Tử Sở, hai mắt đẫm lệ nói: "Bá phụ, chén thuốc rất khó uống, Phù Tô không thích, Phù Tô không muốn uống."

Tần Tử Sở mỉm cười nhìn Phù Tô, gật đầu, khẩu khí bình thản nói: "Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, lúc này làm nũng không hữu dụng."

"Được rồi, nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt. Chờ một lát thuốc sắc xong, ta lại gọi ngươi dậy." Tần Tử Sở nói xong đưa tay che mắt Phù Tô, thúc giục thiếu niên nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Phù Tô giống như tiểu miêu cọ cọ lòng bàn tay Tần Tử Sở, hơi bĩu môi, thấp giọng nói: "Bá phụ thật ôn nhu, hoàn toàn không giống phụ thân."

Tần Tử Sở cười nói: "Doanh Tập vốn nói năng thận trọng. Trong nhà ngươi nghiêm phụ từ mẫu, điều này cũng rất tốt."

Nghe xong lời này, Phù Tô giống như một tiểu đại nhân thở dài, bĩu môi tiếc nuối nói: "So với ta, mẫu thân càng thích phụ thân, nàng không có nhiều thời gian quan tâm ta."

Một cách xưng hô đã nói hết sự thân thiết giữa phụ mẫu và Phù Tô.

Tần Tử Sở có chút đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Phù Tô, không biết nên nói gì.

Lúc này, cảm xúc của Phù Tô đã trở lại bình thường, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, mơ hồ ngái ngủ nói: "Tình cảm của phụ thân cùng mẫu thân tốt đối với ta mới tốt —— ta không muốn thứ đệ thứ muội." (con của tì thiếp)

Tần Tử Sở quả thực không biết nên đối đãi thế nào với Phù Tô tâm trí quá mức thành thục, chỉ cảm thấy những hài tử Tần quốc này đều trưởng thành sớm làm lòng người chua xót.

Ước chừng qua hai khắc đồng hồ, Hạng Tạ bưng một cái chén nhỏ đi tới.

Hắn nhìn về phía Phù Tô đã vùi bên Tần Tử Sở ngủ, dừng bước.

Tần Tử Sở mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Hạng Tạ, Hạng Tạ lập tức quỳ một gối xuống đất, cầm chén thuốc vững vàng giơ lên trước mặt Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở vừa tiếp xúc đến chén, lập tức đè nặng âm thanh nói: "Sao nóng như vậy? Tay ngươi có bị thương hay không?"

Hạng Tạ lắc đầu, dùng âm thanh càng nhẹ hơn Tần Tử Sở trả lời: "Thái y nói thuốc của tiểu công tử uống nhân lúc còn nóng."

Nghe được Hạng Tạ trả lời, Tần Tử Sở rốt cuộc nhịn không được vạch trần không khí cổ quái mình nhìn ra giữa hai hài tử, nói: "Bây giờ bất hòa với Phù Tô không được tự nhiên?"

Hạng Tạ mặt không đổi sắc, chẳng qua là cúi thấp đầu xuống.

Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: "Tổ phụ của Hạng Tạ chết bởi tay người Tần, mẫu thân Hạng Tạ bởi vì mưu phản bị liên lụy, biếm vào cung Hàm Dương làm nô. Bộ tộc Hạng thị ta có thể nói cùng Tần quốc có huyết hải thâm thù —— Hạng Tạ hiểu được điều này, tại sao thượng hoàng còn cho ta bồi bên người tiểu công tử?"

Tần Tử Sở nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cái này muốn xem ngươi xác định thân phận của mình như thế nào."

Nói xong, Tần Tử Sở đánh thức Phù Tô ngủ đến mơ mơ màng màng, đem thuốc đắng thổi tới độ nóng dễ dàng vào miệng, đút cho hắn.

Hạng Tạ quỳ trên mặt đất thật lâu không nói.

♡ Chương 194 ♡Cẩm nang dạy trẻ

Tần Tử Sở cũng không tiếp tục dây dưa câu hỏi về lòng trung thành của Hạng Tạ, sau khi chiếu cố Phù Tô, dỗ hắn ngủ liền ly khai.

Trước khi rời đi, Tần Tử Sở ngay cả một ánh mắt cũng không phân cho Hạng Tạ.

Hạng Tạ quỳ rạp trên đất, thẳng đến khi tẩm phòng khôi phục an tĩnh, hắn mới đứng dậy, lặng lẽ đi đến trước giường Phù Tô.

Hắn an tĩnh nhìn thiếu niên trên mặt sốt đến đỏ ửng, sau khi trầm mặc hồi lâu ngồi ở bên Phù Tô, bàn tay tiến vào ổ chăn bắt lấy bàn tay Phù Tô.

"... Tiểu công tử nhanh khoẻ lại." Hạng Tạ thấp giọng lầm bầm một tiếng, sau đó, cả phòng lại lâm vào an tĩnh.

Phù Tô lẳng lặng nằm trong đệm chăn, mày khó chịu hơi chau lại, sốt cao làm hơi thở hắn hơi có chút dồn dập.

Hạng Tạ nhẫn nại không được bao lâu, rón rén ra cửa bưng một chậu nước lạnh vào cửa, vắt khăn đắp lên trán hắn, thử nhiệt độ, một khi tăng lên lập tức đổi một cái mới.

Mắt thấy nhiệt độ trên người thiếu niên mê man dần dần biến mất, Hạng Tạ rốt cuộc thả lỏng vẻ mặt căng thẳng.

Tần Tử Sở cỡi ngựa trở lại cung Hàm Dương, biểu tình trên mặt không nôn nóng như khi ra cửa.

Doanh Chính nhìn ánh mắt của hắn cũng biết bệnh tình của Phù Tô không nghiêm trọng.

Doanh Chính sờ gương mặt bị phơi nắng đến đỏ lên của Tần Tử Sở, lộ ra một vẻ không đồng ý nói: "Trời nóng như vậy đi ra ngoài làm làm gì? Để thái y đi một chuyến là được, hắn là một hài tử hơn sáu tuổi còn có thể có đại sự gì!"

Tần Tử Sở nghiêng mặt kề sát bàn tay Doanh Chính cọ cọ, nhẹ nhàng mỉm cười, chợt nói: "Bộ dáng trầm ổn của A Chính khi đến tuổi ba mươi càng thêm tuấn tú."

Doanh Chính không nghĩ tới Tần Tử Sở sẽ ở trước mặt nhiều người nói như vậy, không khỏi sửng sốt, đến nỗi mặt đỏ thẫm.

Nhưng khi hắn mặt căng thẳng, hộ vệ cùng nội thị chung quanh đều cúi đầu không nói, muốn mình vừa rồi cái gì cũng không nghe được.

Doanh Chính không có biện pháp thở dài, dắt Tần Tử Sở trở về, bất đắc dĩ nói: "Tử Sở khi nào trở nên bướng bỉnh như vậy?"

Tần Tử Sở nở nụ cười, cố ý nói: "Đều nói lão tiểu hài, ta sớm nên như vậy."

Vui vẻ trong mắt Doanh Chính càng đậm, dừng bước lại làm bộ làm tịch ngưng mắt nhìn mặt Tần Tử Sở, nhưng thần sắc trên mặt hắn lại đột nhiên biến đổi.

Tần Tử Sở đối với Doanh Chính hiểu biết quá sâu, thấy hắn như thế, khẩn trương theo, bắt lấy bàn tay Doanh Chính sốt ruột nói: "A Chính, làm sao vậy?"

Doanh Chính thoáng chốc thả lỏng nét mặt, cười nhẹ nói: "Ân, lão tiểu hài, trẫm cũng cảm thấy mình như vậy không tệ."

Tần Tử Sở nhấc chân đá một cái lên đùi hắn, Doanh Chính ngược lại cười càng thêm vui vẻ.

Hai người cười đùa một hồi, trở lại trong điện che nắng.

Doanh Chính mở miệng nói: "Năm ngoái thiên hạ đại hạn, mà tình hình thiên tai không nặng, Đại Tần ta dân vọng tăng lên không ít. Năm nay lại điều động dân phu sửa chữa kênh dẫn nước, không cần phái nhiều binh lính trấn áp. Haha, thật làm cho trẫm không biết nên nói gì cho phải."

Tần Tử Sở rút ra tấu chương từ trong tay Doanh Chính đọc một lần từ đầu tới đuôi, nhịn không được thở dài một tiếng: "Dân chúng bất quá là chuyện không liên quan mình đem đặt sang một bên thôi. Đại tai năm trước không ít người đều ăn đau khổ, hiện tại biết tốt xấu, đương nhiên không muốn dựa vào ông trời ăn cơm. Dân chúng nguyện ý chủ động tham dự kiến thiết quốc gia là chuyện tốt, cần phải khuyến khích."

Doanh Chính cười "Ân" một tiếng, cảm thán nói: "Quả nhiên cần phải mở ra dân trí, nếu dân chúng thật sự cái gì cũng đều không hiểu, coi như ích lợi đặt ở trước mắt cũng nhìn không rõ."

Tần Tử Sở vùi vào ngực Doanh Chính, lười biếng nói: "A Chính so với lúc ban đầu, thay đổi thật nhiều."

Doanh Chính lại lắc đầu nói: "Trẫm cho tới bây giờ không thay đổi, phàm là chuyện có lợi đối với sự kéo dài cơ nghiệp của Đại Tần ta, trẫm luôn luôn là ai đến cũng không cự tuyệt."

Vừa nói chuyện, Doanh Chính suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Trẫm biết hiện tại thiên hạ ngày càng ổn định, ngươi cả ngày xử lý những thứ tấu chương này cũng thấy mệt mỏi. Chờ đến xuân canh qua đi, để dân chúng trở lại bình thường, chúng ta đi Thái Sơn phong thiện." (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất)

Tần Tử Sở trừng mắt liếc hắn một cái, không khách khí nói: "Thay vì nghĩ phong thiện, còn không bằng ngày mai theo ta đi thăm Phù Tô."

Doanh Chính cười gật đầu, ngón tay khẽ xoa vành tai Tử Sở, còn thật sự nói: "Ngươi thật để ý hài tử này, trong cung rõ ràng còn có hài tử của công tử khác, bây giờ muốn gặp mặt ngươi cũng khó khăn."

Tần Tử Sở bất đắc dĩ nói: "Còn không phải bởi vì ngươi, nói cái gì tính toán nhận làm con thừa tự. Từ đó về sau hài tử tiến cung sớm không có bộ dáng khờ dại vô pháp vô thiên trước kia, nhìn thấy ta hoặc là dè dặt như thấy ác thú ăn thịt người, hoặc là hết sức lấy lòng hoàn toàn không có khí khái nam tử. Thái độ của Phù Tô đối đãi ta cũng rất tự nhiên, nghe xong lời nói dễ dàng làm người ta sinh lòng tham niệm cũng không thay đổi, rất có chút hương vị không quan tâm hơn thua —— ta quả thật thích Phù Tô."

Doanh Chính lại nói: "Ngươi thích hắn, bất quá là vì hắn ở trong bầy hài tử, bộ dạng phát triển đẹp nhất thôi."

Tần Tử Sở nhịn không được nở nụ cười, không thật sự nghiêm túc phản bác: "Bộ dạng đẹp cũng không phải có lỗi gì. Nếu nói thời điểm người và người ở chung hoàn toàn không nhìn mặt, lời này chính ta cũng không tin."

Doanh Chính dán lên trán Tần Tử Sở: "Trẫm yêu thích Tử Sở và bộ dạng đẹp của Tử Sở không có liên quan."

Tần Tử Sở cười gật đầu, xem xét nói: "Ân, ta tin, tuyệt sắc bên trong hậu cung của ngươi không ít, ta không bằng bọn họ, nhưng nếu vẻ mặt ta dung tục, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không có bao nhiêu hảo cảm đối với ta."

Đây là một thế giới tàn nhẫn nhìn vào khuôn mặt.

Doanh Chính nghe ra trêu chọc của Tử Sở, hai người nhìn nhau cười.

Sáng sớm hôm sau, không đợi Tần Tử Sở thu dọn xuất cung, tin Phù Tô tiến cung đã được nội thị đưa đến.

Tần Tử Sở có chút lo lắng liếc Doanh Chính, cùng Doanh Chính đang đi đón hài tử.

Phù Tô khoác áo choàng màu xanh nhạt thêu bạch long, trên mặt cũng không tái nhợt, đôi mắt rạng rỡ, linh động.

Nháy mắt nhìn thấy Tần Tử Sở, Phù Tô vứt đi tư thế đi đứng quy củ, mở ra hai cánh tay trực tiếp nhào tới người Tần Tử Sở, ôm chân hắn cọ cọ: "Bá phụ, ta không sao, còn dư lại một liều thuốc không uống được không?"

Doanh Chính nhướng mày liếc Phù Tô một cái, Phù Tô lập tức thè lưỡi, buông ra cánh tay ôm Tần Tử Sở, đứng trước mặt Doanh Chính cung kính hành lễ nói: "Bệ hạ vạn an."

Doanh Chính từ bên cạnh Tần Tử Sở đem Phù Tô ôm vào ngực, lắc lư trọng lượng của Phù Tô, lộ ra ánh mắt hài lòng.

Sau đó, hắn giáo huấn nói: "Không được tham mát, ham chơi, nhiễm bệnh ngươi chỉ cần uống thuốc là được, Tử Sở lại lo lắng cho ngươi suốt đêm không ngủ."

Phù Tô mẫn cảm hướng về Tần Tử Sở nhìn một cái, quả nhiên phát hiện ánh mắt hắn hình như có dấu vết mỏi mệt, lộ ra vẻ mặt tự trách, đưa tay ôm lấy cổ Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Bá phụ, ta ngày sau không ham chơi, sau khi ra mồ hôi ngủ ngoài gió lớn. Ngài đừng lo, ta thật sự hết bệnh rồi, liều, liều thuốc cuối cùng ngày mai ta sẽ uống đúng hạn."

Nói xong lời cuối cùng, Phù Tô một bộ dáng "Ta đều là vì ngươi nha", chọc cho Tần Tử Sở nhéo chóp mũi hắn cười rộ lên.

"Ân, Phù Tô khỏe mạnh bá phụ liền cao hứng." Tần Tử Sở sờ đỉnh đầu Phù Tô, ôn hòa nói, "Ngươi hôm qua chưa vào học, hôm nay phải đem tiến độ hôm qua bổ sung."

Phù Tô cười gật đầu, nghiêm túc nói: "Nếu không phải bá phụ ngăn ta, ta có thể học càng nhiều, tiến độ thêm một ngày không thành vấn đề."

Phù Tô buông cánh tay ôm Tần Tử Sở ra, quay về ngực Doanh Chính, sau đó, theo cánh tay Doanh Chính leo xuống đất, sau khi hành lễ, phong thái duyên dáng hướng về Học cung.

Tần Tử Sở mỉm cười nhìn thân ảnh Phù Tô từ từ biến mất, lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, chợt mở miệng nói: "Hạng Tạ đi theo bên người Phù Tô, lại không kiên nhẫn học tập, tính cách hắn vội vàng lại trực tiếp, ngươi nói hắn vì sao lại nhẫn nại đi theo Phù Tô học tập?"

Doanh Chính dắt Tử Sở trở lại trong cung, mạnh mẽ ấn hắn nằm lên đùi mình ngủ bù, trong mắt lại lộ ra vẻ không đồng ý nói: "Một khi đã như vậy, Tử Sở lúc trước vì sao kiên trì không giết mẫu thân Hạng Tạ, càng muốn giữ nàng để tiết lộ quốc thù gia hận với Hạng Tạ?"

Tần Tử Sở mỉm cười, kéo thảm mỏng khoác lên vai, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Hạng Tạ mặc dù có chút vội vàng lỗ mãng, cũng là một ngốc tử, chỉ dựa vào dòng họ của chính mình, hắn sớm hay muộn sẽ biết mình là ai, thân phận thế nào, một khi đã như vậy, chúng ta không cần thiết giết hại người nhà của hắn, tăng thêm thù hận. Hơn nữa, ý tưởng mẫu thân hắn giáo huấn hắn ở lúc tuổi nhỏ luôn mạnh hơn so với sau khi thành niên."

Âm thanh Tần Tử Sở càng ngày càng mơ hồ, tới trước khi gần đi vào giấc ngủ, rốt cuộc nói rất nhỏ: "Huống chi, quyết định trải qua lựa chọn gian nan mới càng trân quý, nếu chỉ muốn bồi dưỡng một con chó có thể cắn người, ta muốn Hạng Tạ. . . . . . làm. . . . . ."

Doanh Chính lắc đầu, nhíu mày nhìn sắc mặt Tần Tử Sở.

Trong lòng hắn nói: cũng không biết có phải ảo giác của trẫm hay không, mấy năm này luôn cảm thấy tinh lực của Tử Sở tựa hồ không nhiều bằng lúc trước, mỗi ngày lại cần ngủ đủ năm canh giờ mới có thể không cảm thấy buồn ngủ.

Doanh Chính vuốt ve gương mặt Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Tử Sở, sống khỏe mạnh, tuổi thọ của trẫm chỉ có năm mươi năm, cùng trẫm đi hết, đừng rời đi trước."

Bàn tay phủ trên mặt động tác nhẹ nhàng, mang đến từng đợt ngứa ngáy nhu hòa, Tần Tử Sở mơ mơ màng màng phát ra một tiếng "Ân", Doanh Chính mặc dù biết đây chỉ là phản ứng vô thức của hắn, khóe miệng lại nở nụ cười.

Bên trong Học cung, Lí Tư hướng đám long tử long tôn này giải thích từng nội dung của các loại điển tịch.

Tầm mắt hắn đảo qua phía dưới, khóe miệng giơ lên thoáng chốc cứng đờ, bỗng cảm thấy thước được thượng hoàng khâm ban thật sự rất cần thiết.

Lí Tư bước đến trước mặt Hạng Tạ, không chút lưu tình giơ thước, trực tiếp đánh vào lưng Hạng Tạ, tức giận nói: "Thằng nhóc vô lễ, lại dám ở nơi này ngạo mạn ngang nhiên ngủ như thế!"

Lí Tư xuống tay mặc dù nặng, lại bận tâm Hạng Tạ làm bạn bên người công tử Phù Tô, rất có chừng mực, cũng không đánh hắn xảy ra chuyện gì.

Nhưng Hạng Tạ lại trời sinh thần lực, thân thể khoẻ mạnh, một cái đánh cố kỵ của Lí Tư, đối với hắn không khác gì gãi ngứa.

Sau khi hắn mơ mơ màng màng hừ một tiếng, lại tiếp tục vù vù ngủ say!

Phù Tô ngồi cùng bàn với hắn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, lại vẫn đứng dậy chủ động thay Hạng Tạ giải thích: "Lão sư, hôm qua ta bệnh nặng, Hạng Tạ trắng đêm không ngủ chiếu cố ta. Hôm nay ta vốn định cho hắn ở lại trong nhà nghỉ ngơi một lát, Hạng Tạ lại lo ta ở lớp học sức khoẻ không chống đỡ nổi, mạnh mẽ theo tới. Thỉnh lão sư không cần trách phạt hắn."

Lí Tư tuy rằng trong lòng nhớ kỹ vinh hoa phú quý, nhưng công tác của mình cũng không sai sót, huống chi Tần Tử Sở cùng Doanh Chính nhấn mạnh dạy tốt Phù Tô việc học làm đế vương, không thể lơi lỏng?

Bởi vậy, Lí Tư nghe Phù Tô giải thích sắc mặt tuy có chuyển biến tốt, nhưng không có ý dễ dàng buông tha việc này.

Hắn sờ chòm râu trên cằm, rốt cuộc nói: "Mặc dù là trung thành, cũng không thể không trách phạt, nếu tiểu công tử nguyện ý, công khóa hôm nay thay hắn chép năm mươi lần đi."

"Dạ, lão sư." Phù Tô không chút chống đối đáp ứng chuyện này.

Sau khi tan học, Lí Tư hướng về phía Hạng Tạ vẫn ngủ đến không biết trời đất, hừ lạnh một tiếng nhanh rời đi.

Phù Tô bình tĩnh liếc nhìn Hạng Tạ, trầm mặc cầm lấy bút lông, một bút viết thêm vào bài tập.

"A? Có chuyện như vậy?" Tần Tử Sở nghe Lí Tư nói lại, nở nụ cười, ngữ điệu làm cho người ta nghe không ra tâm tình như thế nào.

Lí Tư thật cẩn thận nhìn về phía Tần Tử Sở lần nữa, sau đó nhìn Doanh Chính chờ ý kiến phúc đáp.

Doanh Chính lại bình thản nói: "Việc này ngươi thuận tiện làm không cần bẩm báo, lui ra đi."

"Dạ, bệ hạ." Lí Tư cảm kích, thức thời đứng dậy cáo lui.

Doanh Chính dắt bàn tay Tần Tử Sở, mỉm cười nói: "Đi thôi, đi xem hài tử của chúng ta."

Tần Tử Sở vuốt cằm, đứng dậy cùng hắn đồng hành.

Bên trong Học cung, Phù Tô còn đang múa bút thành văn, ngay cả Tần Tử Sở cùng Doanh Chính tới cũng không phát giác.

Tần Tử Sở đứng ở phía sau hắn, tỉ mỉ nhìn thấy Phù Tô viết, đối với Doanh Chính lộ ra một ánh mắt hài lòng, cố ý hạ giọng nhắc nhở Phù Tô sự tồn tại của bọn họ.

"Bá phụ, bệ hạ?" Phù Tô hơi sửng sốt.

Lập tức, hắn đột nhiên nhéo Hạng Tạ một cái, kéo Hạng Tạ không phản ứng với bất kỳ chuyện gì quỳ xuống trên mặt đất.

Hạng Tạ vốn ngủ giống như lợn chết vừa nghe đến âm thanh của Phù Tô lại đột nhiên mở hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, theo Phù Tô quỳ rạp trên đất.

Gặp tình hình của hai hài tử như thế, chân mày của Doanh Chính cùng Tần Tử Sở đồng thời nhướng lên.

♡ Chương 195 ♡Đại thần uy vũ +Đại Tần hoan nghênh ngươi

Tần Tử Sở cùng Doanh Chính đưa mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn xấu xa vạch trần tình huống Phù Tô nóng lòng che dấu, nói: "Thành tích của Phù Tô không phải vẫn luôn đứng đầu sao? Sao hôm nay lại bị xử phạt."

Không nghĩ tới Phù Tô lại hơi đỏ mặt, trực tiếp gục đầu xuống, âm thanh có chút ngượng ngùng nói: "Đều là ta khi đi học không cẩn thận nghe lão sư giảng bài, thời điểm bị hỏi không có biện pháp trả lời câu hỏi của lão sư, cho nên, mới bị lão sư xử phạt."

Tần Tử Sở trong lòng yên lặng "Ha ha" một tiếng, tiếp tục vạch trần lời nói dối của Phù Tô: "Lý Tư đã gặp qua ta. Phù Tô, ta đối với sự viện cớ của ngươi thực thất vọng."

Trấn định giả vờ của Phù Tô thoáng chốc vỡ tan, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không nói được một lời trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Tần Tử Sở thở dài một cái: "Phù Tô, ngươi muốn bảo vệ người của mình, ý nghĩ như vậy rất tốt. Nhưng lúc ngươi đối mặt với người cường thế hơn mình dễ dàng bị vạch trần như vậy, làm mình bị nhục nhã vì nói dối... Hôm nay trở về, trở về hảo hảo ngẫm lại đi. Hạng Tạ, đại trượng phu đứng thẳng trong trời đất, chính mình phạm sai lầm phải tự mình gánh vác, không nên vì tốt cho mình mà trốn tránh, cũng không nên vì có người nguyện ý trợ giúp ngươi, liền yên tâm ngồi mát ăn bát vàng."

Sắc mặt Hạng Tạ biến đổi theo, đã quỳ rạp xuống trước người Tần Tử Sở, cúi đầu nói: "Thượng hoàng dạy rất đúng, Hạng Tạ biết sai."

Tần Tử Sở gật đầu không nhiều lời nữa, Doanh Chính lãnh đạm nhìn Phù Tô và Hạng Tạ quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Ngày mai trình cho Lý Tư một phong thư tạ lỗi."

"Dạ, bệ hạ." Phù Tô cùng Hạng Tạ trực tiếp ưng thuận.

Doanh Chính bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Phù Tô không thể viết thay Hạng Tạ, đến lúc đó trẫm sẽ tận mắt nhìn."

Sắc mặt Hạng Tạ thoáng chốc trở nên lúc xanh lúc đỏ, vẻ mặt Phù Tô cũng có vẻ hết sức vi diệu.

Trước lúc rời đi, Doanh Chính bỗng nói: "Hạng Tạ, ngươi trời sinh thần lực, lại có điềm lành trọng đồng, trẫm đặc biệt khai ân đối với ngươi, cho Tần Sơ tướng quân dạy ngươi quyền cước và kiếm thuật."

Hạng Tạ mặt không đổi sắc lần thứ hai dập đầu, hưng phấn nói: "Đa tạ bệ hạ ban ân."

Phù Tô lại trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng chần chờ.

"Phù Tô, đi theo ta." Tần Tử Sở sắc bén phát hiện ánh mắt Phù Tô, ôn hòa cười với hắn, vươn tay.

Phù Tô thần sắc chần chờ đi lên trước nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, bị Tần Tử Sở dắt từng bước hướng về tẩm điện chỉ có người đứng đầu thiên hạ mới có thể bước vào.

Phù Tô cho rằng chờ đợi hắn chính là sự dạy bảo của thượng hoàng và bệ hạ, nhưng đây căn bản không xảy ra.

Thái độ của bọn họ ôn hòa, sau khi mang theo hắn dùng thiện, trực tiếp an bài mình ngủ lại, mà hết thảy biến chuyển đều xuất hiện ở sáng sớm ngày hôm sau trong Học cung.

Trong Học cung vừa không có bóng dáng Hạng Tạ, cũng không có đồng học khác, chỉ còn lại một mình Phù Tô trơ trọi đối mặt với Lý Tư trước mặt mình.

Đại thần luôn làm hắn cảm thấy dối trá lại vô cùng khôn khéo lõi đời này, hôm nay trên mặt không tươi cười, nhìn ánh mắt của hắn cũng không ôn hòa thân cận như xưa, vẻ mặt nghiêm túc lại cung kính chỉ có thể khiến Phù Tô nhớ tới bốn chữ "Đại sự không ổn".

Điều này làm cho Phù Tô có loại bản năng kháng cự, tuy không phải khủng hoảng nhưng có chút nóng nảy.

"Tiểu công tử, ngươi cũng biết Hạng Tạ vì sao bị bệ hạ dời đến bên cạnh ngươi?"

Lý Tư vừa mới dứt lời, lập tức nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt Phù Tô.

Hắn mỉm cười không ngừng nói: "Ngươi đoán không sai chút nào, bệ hạ đúng là cố ý như thế."

Nói xong, Lý Tư ôm cánh tay đứng trước mặt Phù Tô, rũ xuống đôi mắt không nhìn ra suy nghĩ.

Phù Tô nghe Lý Tư nói xong, ngược lại tỉnh táo lại, gật đầu ngồi vững vàng thân thể.

Hắn xoay người lấy ra một quyển thư, đệ trình đến trước mặt Lý Tư, nhìn như hết sức ôn thuần, hạ mắt nói: "Hôm qua lừa gạt lão sư, Phù Tô lòng mang áy náy, đây là bài học bệ hạ phân phó và xử phạt của lão sư đối với Hạng Tạ, hắn là người của ta, Phù Tô phải cùng hắn đồng hoạn nạn."

Lý Tư tiếp nhận thư Phù Tô đưa lên, nghiêm túc đọc mấy lần, trên mặt lộ ra nụ cười, vừa lòng gật đầu.

Hắn tiếp tục nói: "Bệ hạ tâm tư đã định, Lý Tư từ hôm nay muốn dạy tiểu công tử làm sao mới có thể làm một đế vương đủ tư cách."

Vẻ kháng cự trên mặt Phù Tô càng rõ ràng.

Lý Tư bỗng cười lạnh một tiếng, "Bộp——" đem một quyển《 Hàn Phi tử 》ném trước mặt Phù Tô, nói thẳng: "Tiểu công tử luôn yêu thích nho học, đây cũng không sai, nhưng Hạng Tạ hôm nay gặp họa này vì tiểu công tử không hiểu thế nào làm một đế vương thành công, lại càng không biết nghiền ngẫm tâm tư bệ hạ."

Nghe nói như thế, sắc mặt Phù Tô lúc này rốt cuộc mới hoàn toàn thay đổi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Tư, tỉ mỉ muốn từ trên mặt Lý Tư nhìn ra sự lừa gạt, nhưng Lý Tư cáo già như vậy làm sao để cho Phù Tô được như ý.

Cuối cùng, Phù Tô không biết làm thế nào gục đầu xuống.

Hắn cung kính hướng Lý Tư hành lễ thầy trò, trịnh trọng nói: "Thỉnh lão sư dạy ta. Phù Tô không muốn việc hôm nay tái diễn."

Trên mặt Lý Tư rốt cuộc lộ ra tươi cười, trực tiếp đẩy bàn học trước mặt Phù Tô ra, nghiêm túc nói: "Tiểu công tử nguyện ý dứt bỏ thành kiến với Pháp gia, Lý Tư cảm kích không thôi, chắc chắn khuynh nang tương thụ*, dạy tiểu công tử thật tốt."

*ý là có cái gì đều dạy cho học sinh hết.

Trên mặt hắn treo nụ cười chân thành, trong lòng nghĩ: cảm tạ trời, cảm tạ đất, Khương Thượng bảy mươi tuổi có thể phụ tá triều Chu, lão phu trước khi nhắm mắt cũng hy vọng có thể ngồi lên vị trí đó!

Phù Tô từ trước đến nay đều là một hài tử thông minh.

Nhưng sự hồn nhiên trên người hắn vì hoàn cảnh quá mức an ổn cũng rất rõ ràng, đó cũng không phải phẩm hạnh tốt đẹp thượng vị giả nên có.

Lý Tư bây giờ đã dày dạn kinh nghiệm, hắn hiểu được bệ hạ đem hài tử này giao cho mình giáo dục cũng không phải vì mình trung thành nên cho mình quyền uy, mà là muốn bồi dưỡng tiểu công tử thích vận dụng quyền lợi mang tới chỗ tốt.

Bởi vậy, Lý Tư cũng hết sức thức thời, vẫn chưa làm ra hành vi đe doạ đến tiểu công tử Phù Tô, mà mang theo tiểu công tử, để hắn chính mắt thấy, chính tai nghe, trở về lại đem mỗi một chuyện mở ra, để Phù Tô tự mình phân tích.

Sau đó, Lý Tư dựa vào chỗ sai của Phù Tô, chỉ ra nếu chuyện dựa theo suy nghĩ của Phù Tô tiến hành, sẽ mang đến hậu quả đáng sợ cỡ nào, cuối cùng làm hắn lý giải sự tình nên xử trí như thế nào.

Quả nhiên không ngoài suy đoán của Lý Tư, loại thủ đoạn ôn hòa này thay đổi một cách vô tri vô giác, sự ngây thơ không nên có trên người Phù Tô nhanh chóng biến mất.

"Việc này Phụng thường làm rất tốt, không biết ngươi có hăng hái làm Thái phó không?" Doanh Chính đối với thay đổi của Phù Tô xem trong mắt, trong lòng hài lòng, tự nhiên muôn nhắc tới việc nâng lên thân phận của Lý Tư.

Lý Tư kích động đến không thể nén xuống, quỳ gối dưới chân Doanh Chính, cảm kích nói: "Đa tạ bệ hạ ban ân."

Doanh Chính không khách khí với Lý Tư, ngược lại nói thẳng: "Phù Tô mặc dù có thay đổi, nhưng ngươi cảm thấy hắn thế nào?"

Loại giọng điệu này ngược lại có thể làm cho Lý Tư càng thêm thoải mái, hắn biết bệ hạ đây là thật sự hỏi ý kiến hắn tiểu công tử có thể làm vua hay không, mà không phải làm một gia trưởng muốn lão sư khích lệ hài tử.

Lý Tư cũng hết sức trịnh trọng nói: "Tiểu công tử vẫn còn trẻ, còn cần mài dũa —— bất quá tính cách hắn ôn hòa tinh tế, có phong thái của thượng hoàng."

Doanh Chính gật đầu, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ Phù Tô có chút nhân từ nương tay?"

Lời này nói ra miệng, ý hoàn toàn giống với "Phù Tô có thể nắm giữ quyền hành sát nhân hay không", Lý Tư nào dám hồ ngôn loạn ngữ?

Hắn cúi đầu nghiêm túc nói: "Bệ hạ khó xử cho thần, tiểu công tử tuổi còn quá nhỏ, chưa từng trải qua quyết định gì cần hắn làm chủ quản lý sát phạt, thần cũng không tiện suy đoán lung tung."

Doanh Chính lúc này mới vừa lòng gật đầu, ưu điểm và khuyết điểm của Phù Tô rõ ràng, ít nhất lúc này cũng không hoàn mỹ.

Nếu Lý Tư vì củng cố địa vị của mình tỏ vẻ Phù Tô đã đủ tư cách, như vậy hắn nhất định phải cho Lý Tư ngồi vào vị trí phụng thường đến bạc đầu.

Sau đó, Doanh Chính trực tiếp phân quyền nói: "Bộ tộc Mông thị nhiều thế hệ lập công lao hãn mã vì Đại Tần ta, nửa tháng sau, hai huynh đệ Mông Nghị và Mông Điềm sẽ trở về cùng ngươi giáo dục Phù Tô. Phụng thường có thể tự cùng bọn họ thương lượng."

Trên mặt Lý Tư không khỏi hiện ra một chút vẻ cứng ngắc, nhưng hắn thực mau trả lời: "Thần nhất định không phụ nhờ vả của bệ hạ, giáo dục tiểu công tử thật tốt."

Doanh Chính gật đầu, sau khi mở miệng lại nhắm thẳng vào vấn đề trung tâm: "Ngươi và huynh đệ Mông thị đều là đại thần trẫm nể trọng, không thể sinh ra hiềm khích với nhau."

Lý Tư trong lòng rùng mình, cung kính lui xuống.

Trong lòng hắn nghĩ: xem ra bệ hạ đã quyết định chọn lựa tiểu công tử làm người thừa kế.

Nếu không thể cùng huynh đệ Mông thị trở mặt, như vậy, hắn nhất định phải chuyên chú cơ hội hiện tại cùng tiểu công tử Phù Tô bồi dưỡng tình thầy trò thật tốt.

... À, đối với huynh đệ Mông thị cũng phải chắp nối quan hệ thật tốt mới được.

* Phiên ngoại · Đại Tần hoan nghênh ngươi *

Lữ Trĩ từ nhỏ cũng biết mình và người khác bất đồng, nàng hẳn là người ở tương lai, mà sau khi chiến loạn không thể không dời nhà đến Phái Huyền này, nàng càng xác định thân phận của mình chính là hoàng hậu điên cuồng nổi tiếng trong lịch sử.

Lữ Trĩ không muốn gả cho một người cặn bả, một tên lưu manh, nhưng cân nhắc đến ngôi hoàng hậu, Thái hậu, nàng lại có chút do dự, cũng không phải là không tin dựa vào năng lực của mình cũng có thể an ổn cuộc sống, mà là...... người nào đối mặt với quỹ đạo vận mệnh đã định trước có thể đạt được địa vị cao, sẽ không có một chút động lòng đây?

Lữ Trĩ không phải là một vĩ nhân không thích giàu sang, nàng không làm được.

"Tiểu thư, người mà ngươi để cho nô tỳ hỏi thăm, nô tỳ xem như tìm được, nhưng người này......" Một nữ tử so với Lữ Trĩ lớn tuổi hơn một chút đi vào nhà, tiến tới bên tai Lữ Trĩ thấp giọng mở miệng.

Nhưng nàng mới nói một nửa Lữ Trĩ đã ngẩng đầu lên, ngăn lại lời nàng, hướng về phía mấy thị nữ trong phòng nháy mắt, để các nàng lui khỏi căn phòng, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Thám thính xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt nô tỳ kia lộ ra vẻ quái dị, lúng túng nói: "Tiểu thư, người ngươi nói quả thật có, nhưng Lưu Quý vào lúc bệ hạ đông tuần mấy năm trước vì bỏ bê nhiệm vụ đã bị bắt đi xây dựng lăng mộ Ly Sơn. Mười năm sau không có tin tức, chỉ sợ là chết ở dọc đường."

Lữ Trĩ trên mặt thoáng chốc trắng nhợt, không dám tin lẩm nhẩm: "Cái gì? Lại chết ......"

Nô tỳ thấy Lữ Trĩ bởi vì một nam nhân chưa từng gặp mặt lộ ra vẻ thất hồn lạc phách, trong lòng có chút sợ hãi, thừa dịp nàng không chú ý, vội vàng thối lui khỏi phòng.

Lữ Trĩ ngồi yên trong phòng, qua một hồi lâu chợt cười khẽ ra tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái, tự nhủ: "Đã chết, rất tốt! Ít nhất ta cũng không còn rối rắm có muốn dùng cả đời mình chôn theo một lão lưu manh hay không. A, từ nơi nào bắt đầu phát triển cuộc sống của mình đây? Nghe nói 'Con đường tơ lụa' đã thông, nhất định mang về không ít gia vị, không bằng ta liền từ quán cơm bắt đầu đi."

Cuộc sống của cổ nhân chưa phát triển đến trình độ "Mạnh mẽ thay, đại quốc ta rất thích ăn!", nếu không thì cũng sẽ không bởi vì con đường tơ lụa tập trung mang về gia vị, làm cho khẩu vị thích ăn cay của Tần Tử Sở nhanh chóng thịnh hành cả Đại Tần.

Trong nhà Lữ ông vàng bạc không thiếu, chỉ có Lữ Trĩ và tiểu nhi tử, tự nhiên đối với trưởng nữ Lữ Trĩ này coi như trân bảo.

Ngày thường Lữ Trĩ ra vào vui đùa đều có rất nhiều sĩ binh nuôi trong nhà, dù lúc này dân phong cởi mở, nữ tử ra vào tùy ý, Lữ ông sao nỡ để trưởng nữ khổ cực xuất đầu lộ diện đây?

"Không được, chuyện này ta tuyệt đối không cho phép." Lữ ông cau mày đẩy ra tay nhỏ trắng noãn của nữ nhi ghé vào cánh tay mình, không chịu đáp ứng.

"Phụ thân, chúng ta ban đầu là vì tránh né chiến loạn mới đến Phái Huyền, nhưng ngài xem nhà chúng ta bây giờ không chỗ nương tựa, phạm vi của người Kinh Sở hiển nhiên là không dung nhập vào được, mấy năm này miệng ăn núi lở, trong nhà lại nuôi rất nhiều miệng ăn. Lữ gia chúng ta ngay cả có núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. Phụ thân, ngài coi như để cho nữ nhi giết thời gian đi —— nữ nhi làm những thức ăn này cả nhà trên dưới đều nói ngon, nếu mở tiệm cơm có thể mở ra nguồn tiêu thụ, tự nhiên có thể từ từ dung nhập vào Phái Huyền, dù không thể dung nhập nhưng có thể kiếm chút tiền tài, coi như là nữ nhi phân ưu giải nạn cho gia đình." Lữ Trĩ lại một lần nữa lay ống tay áo của Lữ ông, cuối cùng làm hắn chóng mặt quay đầu.

Qua một hồi lâu, Lữ ông vẫn không cưỡng lại được cám dỗ gia nhập Phái Huyền, gật đầu nói với Lữ Trĩ: "Chuyện này ta miễn cưỡng cho phép con, nhưng con cần biết mình là một nữ tử, không thể cùng một dạng với đám nữ nhân mở tửu quán kia phá hư danh tiếng của mình, ra vào cũng phải có tôi tớ đi theo!"

"Dạ, phụ thân. Phụ thân không cần lo lắng." Lữ Trĩ khẽ cười một tiếng lại ôm cánh tay Lữ ông lay động một trận làm nũng, mới rời đi.

Thấy Lữ Trĩ đi mất, Lữ ông lắc đầu thở dài, nghĩ thầm: nữ nhi mình từ nhỏ thông tuệ xinh đẹp, nếu tiệm cơm thật sự có thể mở ra nguồn tiêu thụ, hắn cũng liền...... không nghĩ cách tìm một nhà giàu gả nàng đi, ủy khuất nàng.

=HOÀN=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gag