Chương 7: Học đi đôi với hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Tử Sở trong lòng nghi ngờ hành động của gã nô bộc này, cảm thấy hắn giống như là cố ý làm cho mình phát hiện ra.

Bởi vậy, Tần Tử Sở vẫn cố ý duy trì mỉm cười, như là không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, trực tiếp đi lên trước đem nô bộc nâng dậy, ôn hòa nói: “Ngươi không bị thương chứ?”

Nô bộc cả người run rẩy, liều mạng cúi đầu, không dám nói lời nào, dùng sức tránh thoát bàn tay Tần Tử Sở, hung hăng đẩy hắn một phen, lại bày ra tư thế hướng ngoài cửa chạy đi.

Xem ra ngay cả mẫu tử Triệu Cơ đều nhìn ra kẻ này không bình thường, mẫu thân Triệu Cơ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nàng đang che chở trước người Triệu Cơ, đột nhiên chỉ vào người hầu vừa đến thét chói tai: “Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau bắt hắn lại!”

Tên người hầu cường tráng liều mạng trong nháy mắt đã bắt được gã nô bộc vừa đánh vỡ vò rượu đưa đến, hung hăng đặt trên mặt đất, không nghĩ tới gã nô bộc này sau khi bị bắt đến lại dường như là mất đi ý chí sinh tồn, quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng thở hổn hển, không nhúc nhích một chút, hoàn toàn không giãy dụa.

Triệu Cơ và mẫu thân của nàng đều là những nữ nhân không có chủ kiến, lúc này trong sân chỉ có Tần Tử Sở là nam nhân trưởng thành, ánh mắt tự nhiên dừng ở trên người hắn, chờ đợi Tần Tử Sở xử lý.

Tần Tử Sở lộ ra nụ cười trấn an, nhẹ giọng nói: “Phu nhân không phải sợ, ta thấy hắn không giống như có ác ý, nếu không cũng sẽ không vừa thấy ta liền xoay người tháo chạy, mà hẳn là sẽ xông lên tấn công chúng ta . Cho dù có ác ý, với bộ dáng vô lực này cũng không thể gây tổn thương đến người khác.”

Triệu Cơ cùng mẫu thân của nàng nghe xong lập tức thả lỏng, nhưng lúc nãy Triệu Cơ thấy sự vui mừng của mẫu thân đã hoàn toàn tan biến nên cũng không còn tâm tình để nói chuyện phiếm.

Tần Tử Sở nhìn mẹ con các nàng, trầm ngâm một lát, ôn hòa nói: “Lão phu nhân nếu đã thất sủng với Triệu đại phu, thì hãy bằng lòng theo ta hồi phủ để chăm sóc cho Triệu Cơ một thời gian. Ngài biết ta là một nam tử tuổi còn trẻ, quan tâm chu đáo thì cũng có nhiều lúc không chu toàn được, còn đem Triệu Cơ giao cho người khác, Dị Nhân không yên lòng.”

Nữ nhân trung niên kích động đến đỏ mặt, không ngừng ra sức gật đầu, không chút do dự nói: “Công tử đối với nữ nhi của thiếp có tâm, thiếp tuổi già sắc kém, chồng thiếp ở nhà đã sớm đem thiếp quên đi mất. Nếu công tử không chê, lão phụ* lập tức theo công tử trở về, nhất định trông nom nữ nhi ổn thỏa, để nàng bình an sinh hạ một đứa bé.”

*lão phụ: người phụ nữ lớn tuổi

Tần Tử Sở khom người hướng mẫu thân của Triệu Cơ thi lễ, cảm kích chân thành nói: “Đa tạ lão phu nhân.”

Mẫu thân của Triệu Cơ vội vàng tránh đi, ôn hòa nói: “Công tử gọi ta Triệu Tống thị là được, lão phụ vốn cũng không phải là người cao quý gì, lại càng không phải là vợ cả của Triệu đại phu. Ngày sau cam nguyện làm một người vú già bên cạnh phu nhân, sẽ không để cho công tử khó xử.”

Tần Tử Sở lần thứ hai hướng lão phụ nhân thi lễ, xoay người nhìn nam nhân bị một đám nô bộc áp chế, trầm ngâm giây lát, rồi xua tay nói: “Các ngươi trước tiên hầu hạ phu nhân lên xe ngựa, ta có chút chuyện muốn hỏi hắn.”

Đám nô bộc nhìn nhau, cùng các vú già trong sân giúp đỡ đem hành lý của Triệu Tống thị khiêng lên xe, nhanh chóng rời khỏi sân.

Triệu Cơ và mẫu thân của nàng cũng có chút hiếu kỳ nhìn Tần Tử Sở vài lần, hắn đối với các nàng khoát tay cười, Triệu Cơ đón lấy ánh mắt ấm áp bao dung của hắn, sắc mặt đỏ ửng, nhu thuận để thị nữ hầu hạ ngồi vào thùng xe.

Vừa mới bố trí ổn thoả cho Triệu Tống thị, không lâu sau trong sân nhất thời liền trống không, Tần Tử Sở chẳng nói một câu, đứng trước mặt nô bộc vừa có ý đồ chạy trốn.

Nô bộc không nói lời nào, chính mình cũng không lên tiếng.

Hai bên cùng trầm mặc hồi lâu, nô bộc rốt cuộc phát ra một tiếng thở dài, đành phải bò dậy, phủi đi bụi đất trên chiếc áo cũ, rõ ràng hắn vẫn mặc quần áo rách nát đầy mảnh vá, nhưng khí thế cả người đều đã biến hóa.

Khi hắn đứng lên, phong thái toàn thân bất luận thế nào cũng sẽ không bị người ta lầm lẫn cho rằng hắn là một tên nô bộc bất đắc ý.

Nam nhân trung niên hướng Tần Tử Sở cười ảm đạm, chắp tay thở dài: “Tại hạ Chương Lê, nguyên là một mưu sĩ trẻ tuổi dưới trướng Võ An quân* của Tần quốc. Ai (tiếng thở dài), trong trăm người thì người vô dụng nhất chính là thư sinh. Trong trận chiến Trường Bình**, tại hạ cùng với đại quân lạc đường, bị binh sĩ Triệu quốc bắt, sau lại nói dối là người Ngụy quốc, vì nhà có ruộng tốt không muốn bán đi mà đắc tội với một vị thầy thuốc, nên mới may mắn sống sót ở thời điểm Triệu quốc sau chiến tranh tăng cường điều tra.”

*Võ An quân: Bạch Khởi, là tướng nước Tần, lập nhiều công lao, góp phần lớn chiến tích trong việc thống nhất Trung Quốc của nước Tần.

**Trận chiến Trường Bình: trận đánh lớn giữa nước Tần và nước Triệu, đây là một trong những chiến thắng khẳng định sức mạnh của nước Tần. Nước Triệu bị tổn thất nặng nề, không bao giờ khôi phục lại được sức mạnh như trước.

Tần Tử Sở bình tĩnh nhìn Chương Lê, ôn hòa nói: “Tiên sinh nếu là nghĩ muốn đi theo Dị Nhân, hoàn toàn không cần làm ồn như vậy, hay là còn có điều gì khó nói?”

Ánh mắt Chương Lê lộ ra vẻ tán thưởng, đi về phía trước hai bước, “Thình thịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Tần Tử Sở, dùng sức dập đầu ba cái: “Thỉnh công tử mau chóng về nước.”

Lời nói không đầu không đuôi khiến người ta mơ hồ.

Tần Tử Sở đương nhiên muốn nhanh chóng trở về nước, nhưng chuyện về nước này hiển nhiên không phải một mình hắn có thể thực hiện, từ Triệu quốc về Tần, con đường xa xôi, còn phải trốn thoát khỏi sự truy lùng của nhóm binh lính bên trong phủ cùng binh lính trông coi cửa thành Hàm Đan, cũng không phải một chuyện dễ.

Hắn nhìn Chương Lê hỏi: “Tiên sinh vì sao nói thế? Có chuyện gì cứ nói thẳng đừng ngại.”

Chương Lê lần thứ hai dập đầu ba cái: “Trận chiến Trường Bình qua đi, 40 vạn tướng sĩ Triệu quốc bị Võ An quân hạ lệnh tàn sát hầu như gần hết, trên dưới cả nước đều hận Võ An quân thấu xương. Tại hạ bởi vì hiểu biết vài thứ, nghĩ rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, dùng tên giả trốn ở quý phủ của Bình Nguyên Quân* làm môn khách**. Bởi vậy biết được, năm đó khi cổng chính thành Hàm Đan suýt bị phá, Bình Nguyên Quân hướng về môn khách hỏi ý kiến có người nào đẩy lui được quân Tần, môn khách tuy nhiều nhưng không ai dám trả lời. Trùng hợp lúc này, Tô Đại có tài ăn nói uốn ba tấc lưỡi đang ở tại quý phủ Bình Nguyên Quân làm khách, tự nhận chính mình có thể đẩy lui Tần. Tô Đại là một kẻ lừa đảo hữu danh vô thực, tại hạ nghĩ hắn chẳng thể nói được gì, không ngờ sau đó Bình Nguyên Quân say rượu đã tiết lộ việc năm đó —— Tô Đại đem vàng bạc châu báu của Bình Nguyên Quân cấp tìm tới thừa tướng Phạm Tuy*** là thượng khách được quốc chủ kính trọng, nói: ‘Nếu Võ An quân đánh hạ thành Hàm Đan, bình định mối lo lớn nhất trong lòng quốc chủ, thì hắn sẽ không còn đất dụng võ’. Phạm Tuy từ Ngụy quốc sang nước ta, vốn để nhờ quyền lực của quốc chủ mà báo thù Ngụy, Tề. Hắn vốn không phải người Tần, thật vất vả leo đến địa vị cao như thế, trong lòng sợ hãi, không thể để cho Võ An quân uy hiếp địa vị của hắn. Bởi vậy Phạm Tuy rõ ràng không hiểu chiến sự, lại khuyên quốc chủ đồng ý cho Triệu quốc và Hàn quốc cắt đất cầu hòa, làm hại Võ An quân mất đi thời cơ tốt diệt Triệu, bởi vậy càng làm cho Võ An quân và quốc chủ quân thần bất hòa.

*Bình Nguyên quân: Triệu Thắng, là thừa tướng nước Triệu

**môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.

*** Phạm Tuy: là thừa tướng nước Tần. Do sợ công lao của Bạch Khởi (Võ An quân) quá lớn sẽ lấn át mình nên xui Tần vương chấp nhận lui quân giảng hòa.

“Việc này cùng việc ngươi bây giờ không ngừng hướng ta quỳ lạy có quan hệ gì đâu? Tiên sinh nên biết Dị Nhân ở Triệu quốc cũng là thân bất do kỷ*.” Tần Tử Sở khó xử nhíu mày.

*thân bất do kỷ: cuộc sống của mình không còn do mình làm chủ

Hắn vươn tay đỡ lấy cánh tay của Chương Lê, nhưng Chương Lê lại tránh né Tần Tử Sở, vẫn cứ dập đầu đến chảy máu: “Công tử có điều không biết, tại hạ mấy ngày trước tại Bình Nguyên Quân nghe được tin tức từ người bên cạnh, Võ An quân thân nhiễm trọng bệnh không thể ra chiến đấu, bởi vậy quốc chủ lệnh cho Vương Lăng làm tướng lần thứ hai đánh Triệu, nhưng thủ thành chính là đại tướng quân Liêm Pha*, Vương Lăng tuyệt không phải là đối thủ của hắn, thời điểm bại trận quốc chủ nhất định sẽ lần thứ hai lệnh cho Võ An quân tiến đánh. Triệu quốc nếu không thể đánh lui địch, chắc chắn giống như lần trước mua chuộc Phạm Tuy hướng quốc chủ nói lời gièm pha. Tính mệnh của Võ An quân chỉ còn một sớm một chiều! Sau khi tại hạ nghe được chuyện này, bất đắc dĩ nghĩ ra hạ sách, nghe nói công tử đem mẫu thân của phu nhân ra khỏi phủ Triệu đại phu, thì liền trà trộn vào những người hầu trong nhà, chờ mong có thể nhìn thấy công tử. Ông trời có mắt, rốt cuộc để ta gặp mặt công tử, đem chuyện này nói ra”.

*Liêm Pha: là danh tướng, từng làm tướng nước Triệu, nước Ngụy và nước Sở.

Tần Tử Sở đến bây giờ còn không biết rõ “Võ An quân” này là người phương nào, không thể không truy hỏi: “Tiên sinh vì sao nói thế?”

“Võ An quân liên tiếp đánh hạ hơn 70 thành, sớm có công cao chấn chủ, quốc chủ nếu bị người khác xúi giục, tuyệt không chỉ là bãi bỏ chức của Võ An quân, mà chắc chắn sẽ ban cho hắn cái chết. Võ An quân vì vua tận trung, nếu là vì vậy mà chết, mấy chục vạn tướng sĩ Tần quốc ta, ngày sau sống như thế nào! Đại Tần ta lấy công trạng để phong tước vị, nam tử sau khi trưởng thành không người nào không lấy việc giết địch để xây dựng sự nghiệp hiển hách, một khi có tướng lãnh trung thành chết vì nguyên do này, lòng quân bất ổn, sợ là ngày sau chiến sự sẽ bất lợi! Vẫn mong công tử thừa dịp Hàm Đan chưa niêm phong thành mà tức tốc về nước, đem lời tại hạ nói lại với quốc chủ, cứu Võ An quân một mạng.” Chương Lê nói xong, đôi mắt chờ mong nhìn về phía Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở gật đầu, nghe được “liên tiếp đánh hạ hơn 70 thành”, hắn rốt cuộc hiểu được “Võ An quân” mà Chương Lê nói là chiến thần của Tần quốc – Bạch Khởi.

Đời sau đều nói Bạch Khởi chết vì không chịu ra trận, nếu sự tình quả thật như Chương Lê đã nói, thì hắn quả thật bị oan.

Có cơ hội cứu Bạch Khởi, Tần Tử Sở hoàn toàn đồng ý, hắn trịnh trọng nâng Chương Lê dậy, khom lưng cảm tạ nói: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, Dị Nhân được lợi rất nhiều. Có điều là mấy ngày này phải tiếp tục ủy khuất tiên sinh ngụy trang thành một người hầu, sau này cùng ta cùng quay về Hàm Dương.”

Tần Tử Sở nghiêm túc nhìn về phía Chương Lê, nhưng không ngờ hắn lắc đầu cự tuyệt: “Tại hạ cảm kích tấm lòng của công tử, nhưng Bình Nguyên Quân đã thu nhận và giúp đỡ ta lúc khó khăn, đối với ta có ơn cứu mạng, ta đem tin tức từ miệng hắn truyền lại cho công tử, cũng là bất nghĩa. Chương Lê không còn mặt mũi sống trên cõi đời này…”

Tần Tử Sở cắt ngang lời nói của Chương Lê, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiên sinh, nếu ngài cũng biết Phạm Tuy dựa vào ba tấc lưỡi có thể gây xích mích khiến quốc chủ nổi giận với Võ An quân, đến nỗi quân thần bất hoà, có thể thấy được trọng lượng của Phạm Tuy trong lòng quốc chủ. Một khi đã như vậy, dựa vào cái gì cảm thấy việc này không người làm chứng, quốc chủ sẽ tin lời ta mà hoài nghi Phạm tướng quốc? Vẫn mong tiên sinh tạm thời không cần có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình, cùng theo ta về nước báo việc này lên quốc chủ.”

Chương Lê còn đang do dự, Tần Tử Sở đã đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, dùng ngữ khí không cho cự tuyệt nói: “Tiên sinh không cần nghĩ nữa, nếu không có ngươi, quốc chủ sẽ không tin lời ta, vẫn bị kẻ gian chia rẽ, Võ An quân gặp nạn chúng ta cũng khó tránh tội này!”

Chương Lê rốt cục nhận mệnh đứng dậy, thân thể đang đứng thẳng thoáng chốc uể oải hẳn, thân mình hơi cúi xuống, tính tình e dè, cùng với búi tóc tán loạn do khi nãy hắn dập đầu, giống như là bị Tần Tử Sở hung hăng đánh một trận trong sân vắng không người.

Tần Tử Sở nhìn bộ dáng Chương Lê lúc này, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, cố ý hét lớn một tiếng: “Cẩu nô tài, không cút mau, còn muốn bị đánh sao?!” Lập tức bước nhanh, trực tiếp từ trong sân đi ra ngoài.

Triệu Cơ ở trong xe đợi Tần Tử Sở cũng không lâu lắm, nhưng trong lòng nàng lo lắng, buồn bực ngồi trong thùng xe kín gió, cảm thấy vô cùng bất an, vừa thấy Tần Tử Sở trở về, liền nhào vào trong ngực hắn ôm chặt.

“Đây là làm sao vậy?” Tần Tử Sở lên tiếng hỏi.

Triệu Cơ dè dặt nhìn sắc mặt Tần Tử Sở, thấy trên mặt hắn giận dữ chưa tan, ôn nhu nũng nịu nói: “Bụng thiếp không thoải mái, lại thêm nhớ nhung công tử.”

Triệu Cơ sắc mặt hồng hào, Tần Tử Sở vừa thấy đã biết thân thể nàng không có gì khó chịu, bất quá rõ ràng là từ thái độ của hắn Triệu Cơ đã hiểu được mình coi trọng thai nhi, nên mới càng lợi dụng.

Tần Tử Sở nắm chặt tay Triệu Cơ, đem nàng ôm vào ngực, đồng thời vuốt ve bụng của Triệu Cơ, đưa ra nghi ngờ trong lòng: “Lần nguyệt sự cuối cùng của phu nhân chấm dứt vào ngày nào?”

Sắc mặt Triệu Cơ thoáng chốc trắng bệch, tiếp theo lại đỏ bừng, nàng nhịn không được cao giọng hô: “Ta tháng ba mới tới chỗ của ngươi, 20 tháng tư là chấm dứt!”

Cùng ngày Tần Thủy Hoàng sinh ra không sai chút nào!

Chính là dự tính đúng 280 ngày sẽ sinh!

Tần Tử Sở không kìm lòng được, trên mặt lộ ra tươi cười ngây ngô, nhanh chóng dỗ dành Triệu Cơ: “Phu nhân chớ suy nghĩ nhiều, trong hoàng cung Tần quốc có phương pháp bí mật để tính toán ngày sinh, ta là đang dự đoán ngày hài tử ra đời.”

Triệu Cơ nghe hắn nói, trong lòng vẫn chưa tin, bướng bỉnh nói: “Vậy công tử nói xem, hài tử khi nào sinh ra?”

“27 tháng giêng.” Tần Tử Sở nắm chắc mười phần nói.

Lúc trước từ chỗ bạn trai cũ học được kiến thức của khoa phụ sản, ta rốt cuộc đã học đi đôi với hành!

--------------------------
Chương này gặp gỡ Chương Lê, mà ông này hơi dài dòng. Tóm lại là muốn Tử Sở về nước giúp đỡ Võ An quân.

Tử Sở phát hiện Tần Thủy Hoàng đích thực là “con của mình” (thực ra là con của Dị Nhân) nên vui mừng hớn hở (=^‥^=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro