Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại : hoa đào trong truyền thuyết

Tác giả : Phong Hiểu Anh Hàn

Edit : Tuyết Liên

Truyện được đăng duy nhất tại : tuyetlien90.wordpress.com

Trong 1 lần rất tình cờ, Mộ Khinh Hàn may mắn đi theo Phong Kỳ Dạ đi tới chỗ Lâm Vụ ở.

Dưới lầu Lâm cư xá hoàn cảnh an tĩnh, đi hồi lâu chỉ thấy được thỉnh thoảng mấy cư dân đi ngang qua. Cho nên đi tới đi tới Mộ Khinh Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, không khỏi có cảm giác bị lừa gạt. Nàng giãy dụa hồi lâu, rốt cục hướng bên cạnh Phong Kỳ Dạ nói ra nghi vấn của mình:

“Dạ, không đúng… em nhớ được anh trước kia đã nói, gần nhà Lâm Vụ có rất nhiều hoa đào…Làm sao bây giờ còn không thấy được một đóa?”

Nhớ được một lần, Phong Kỳ Dạ nói với nàng hắn tại sao không đến ở Lâm Vụ nhà. Đó là bởi vì gần nhà Lâm Vụ có rất nhiều người mê trai, mỗi khi hắn đến thời điểm giang hồ sẽ loạn thành một đống.

Nhưng là tại sao nàng bây giờ đi lâu như vậy, cũng không thấy được một đóa hoa đào?

Chẳng lẽ là Phong Kỳ Dạ muốn cùng nàng về nhà, cố ý lừa gạt nàng?

Mộ Khinh Hàn nghĩ tới đây không khỏi sinh ra mãnh liệt hoài nghi!

“Hả? Hoa đào?” Phong Kỳ Dạ đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó rất là trấn định tự nhược trả lời

“Sẽ có.”

“Thật?” Mộ Khinh Hàn tỏ vẻ rất hoài nghi.

Phong Kỳ Dạ gật đầu, tròng mắt đen vẫn nhìn chăm chú vào phía trước hiểu rõ đột nhiên xẹt qua:

“uh, em nhìn, đây không phải là tới rồi sao?”

“Hả?” Mộ Khinh Hàn nghi ngờ theo ánh mắt Phong Kỳ Dạ nhìn nhưng nhìn thấy…

Một cô bé tuổi chừng năm tuổi, trên đầu là 2 búi tóc nhỏ như sừng cừu, cầm trong tay một cây kẹo mút lớn cô bé hướng Phong Kỳ Dạ chạy tới, hàm răng còn chưa mọc đủ, miệng đã hô:

” Ca ca xinh đẹp, ca ca tới rồi …”

Cô bé rất hưng phấn mà nhào lên ôm lấy chân Phong đại soái ca, chợt cọ:

“Ca ca rốt cuộc đã tới, Nữu Nữu đợi ca ca lâu lắm đó!”

Mộ Khinh Hàn hết sức bất khả tư nghị trừng mắt nhìn:

“Dạ, đây chính là cái anh nói…”

Cô bé tựa hồ nhận thấy được còn có một người khác tồn tại, đột nhiên ngẩng đầu hung hăng  trừng Mộ Khinh Hàn, nhe răng trợn mắt lộ làm ra một bộ hung ác:

“Nhìn cái gì vậy! Ca ca là người của cháu, không cho phép đoạt!”

Mộ Khinh Hàn hắc tuyến.

Không biết là cô bé nói lớn, hay là chung quanh hiệu quả truền âm vô cùng tốt, mới hét như vậy từ bốn phương tám hướng đột nhiên đã tuôn ra một đoàn tuổi xấp xỉ cô bé, trước ôm lấy Phong Kỳ Dạ đẩy tiểu cô nương kia ra, đoàn đoàn bao vây lên, đám nhỏ bất mãn kêu lên.

Trong nháy mắt, một đám ồn ào,ồn ào

“Ai nói Phong ca ca là của bạn, Phong ca ca rõ ràng là của mình!”

“Là của mình! Không cho đoạt!”

“Bạn tránh ra!”

“Nói nhảm, ca ca rõ ràng là của mình, mình muốn gả cho ca ca…”

“Hu hu,  Dạ ca ca rõ ràng là của mình…” Thậm chí, chen chúc với người khác, rồi “Oa” một tiếng khóc lên, tiếng khóc vang lên trong tiểu khu, đinh tai nhức óc…

Lăng lăng đứng ở trong tiểu khu tràn ngập tiếng khóc cùng tiếng mắng, Mộ Khinh Hàn rốt cục đổ mồ hôi. Nàng như không thể tin ánh mắt nhìn về phía Phong Kỳ Dạ nhưng nhìn thấy người kia nụ cười vẻ bất đắc dĩ.

Nàng thật giống như có chút hiểu …

Tại sao Phong Kỳ Dạ đánh chết cũng không chịu tới  nhà Lâm Vụ…

Ạch! Thì ra đây chính là dưới nhà Lâm Vụ có rất nhiều hoa đào trong truyền thuyết !

Phiên ngoại :  Mỉm Cười Đau Đớn VS Loạn Mã Tiên Sinh

Tác giả : Phong Hiểu Anh Hàn

Edit : Tuyết Liên

Truyện được đăng duy nhất tại : tuyetlien90.wordpress.com

Người biết Kỳ Thanh Lãnh đều sẽ cảm giác được, đó là một người không thể nói lý thỉnh thoảng còn có tố chất thần kinh.

Lúc này, Kỳ Thanh Lãnh nhún vai, cười nhạt một tiếng giả bộ làm chuyện gì cũng không phát sinh. Nhưng thật ra là người như thế nào, có quan hệ gì chứ? Nàng thì thích thỉnh thoảng điên điên, thỉnh thoảng đùa dai, thỉnh thoảng có tố chất thần kinh… Giang sơn khó khó đổi, bản tính khó thay đổi, đây là việc nàng thích, người khác không thích cũng không có cách nào… ╮ (╯▽╰ )╭

Cứ như vậy, Kỳ Thanh Lãnh vẫn trải qua cuộc sống động kinh như thế. Nhưng là, cho đến có một người kia xuất hiện, hoàn toàn nhiễu loạn cuộc sống  bình tĩnh mà tràn đầy thú vị của nàng

Ba tháng trước tin tức xuất hiện trên diễn đàn game, là game 3D Loạn Thế sẽ phát hành trên khắp đất nước, vô luận là nam nữ già trẻ cũng bị cái tin tức này hấp dẫn. Nó như 1 làn gió quét vào sinh viên trường đại học Y, và chủ đề của trong phòng Kỳ Thanh Lãnh cũng nhiên từ mấy chuyện bình thường dời đến game Loạn Thế.

Bởi vì Kỳ Thanh Lãnh thường ngày ” tính cách “Âm u, các cô gái trong trường đều cho rằng cô gái như vậy sẽ không chơi những trò chơi này, đương nhiên đem nàng quên đi. Mỗi khi nghe bạn cùng phòng hăng hái bừng bừng đàm luận trang bị như thế nào trong trò chơi là cao cấp, cao thủ lợi hại như thế nào Kỳ Thanh Lãnh nụ cười hàm xúc  không rõ.

Không ai biết cô gái này trong lòng âm u, yêu thích “Vấn đề” thú vị, lại tà ác Kỳ Thanh Lãnh chính là một trong top 10 cao thủ Quân Tử Quá Lộ của Loạn Thế!

Nhưng Quân Tử Quá Lộ không phải là nam sao? Làm sao… Có lẽ không ai biết, biết rồi cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Thật ra thì này hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn!

Kỳ Thanh Lãnh ở lần đầu trèo lên Loạn Thế, ngoài ý muốn trở thành người chơi thứ 99999 vào trò chơi, hệ thống vì vậy tặng cho nàng 1 phần thưởng là 1 đạo cụ đặc biệt, đạo cụ này không những thay đổi được giới tính trong game, còn có thể thành lập một acc khác. Cho nên, nàng dùng cái đạo cụ này cứ thế và thành …Quân Tử Quá Lộ…

Quân Tử Quá Lộ kiếp sống trong trò chơi ngoài ý muốn rất thông thuận, chẳng những nhân duyên vô cùng tốt hơn nữa đụng phải không ít nhiệm vụ ẩn tàng. Chơi như vậy nàng ngược lại cảm thấy rất vô vị, cho nên quyết định khôi phục thân phận lập một acc nữ.

Nhưng là nàng không nghĩ tới kể từ khi nàng mới vừa lập acc nữ “Mỉm Cười Đau Đớn” kia không lâu sau, xảy ra một vô cùng chuyện không vui…

Ngày hôm nay vừa lên tuyến làm tân thủ Mỉm Cười Đau Đớn dĩ nhiên muốn tiếp tục hoàn thành một nửa nhiệm vụ tân thủ nàng ngày hôm qua làm dở. Nhưng không nghĩ tới vừa mới bắt đầu nhiệm vụ chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Khi nàng đi qua một khu rừng rậm không cẩn thận dẫm trúng 1 bẫy rập của ai đó,  rơi vào trong hố. Nếu như là bẫy bình thường cũng đâu đến nỗi, nàng không nghĩ tới trong bẫy lại đâm thêm mấy  bụi gai sắc bén… Luôn luôn thông minh như nàng lại không để ý, trúng những thứ hạ lưu này!

“Hí…” Ngã vào trong hố Mỉm Cười Đau Đớn cố gắng đứng lên lại bị một trận thân người đau đớn hành hạ lần nữa quỳ rạp xuống đất . Máu tươi nhuộm đỏ quần áo, nàng ôm chân phải bị thương, trên trán nhỏ đầy mồ hôi thần sắc tái nhợt lộ ra nét thống khổ của nàng.

Mỉm Cười Đau Đớn vội vàng ăn vào thuốc trị thương, kéo xuống một tấm vải đơn giản đem vết thương băng bó lại. Ở trong game này hết thảy cảm giác cũng sẽ lấy từ thực tế , mặc dù máu đã trở về mãn nhưng cảm giác đau đớn cũng không lập tức biến mất.

Nói như vậy, nàng không phải là không có thể leo ra khỏi cái hố hãm hại người này rồi?

Nhưng là Mỉm Cười Đau Đớn không có bị cái chuyện này làm khó. Bởi vì nàng lập tức nghĩ ra phương pháp giải quyết

“Mỉm Cười Đau Đớn” cùng “Quân Tử Lỡ Đường” là có thể  đổi được, chỉ cần nàng chuyển đến tài khoản “Quân Tử Lỡ Đường”, là có thể dễ dàng mà rời đi bẫy rập.

Nhưng là khi nàng lựa chọn “Chuyển nhân vật” thì hy vọng kia lại bị hệ thống vô tình đâm phá!

Đinh!

[Hệ thống]: nhân vật của bạn đang đứng ở trong bẫy, tạm thời không thể chuyển nhân vật.”

Cái gì? Không thể chuyển?

Mỉm Cười Đau Đớn nhất thời cứng đờ, thất bại tựa vào vách tường trong lòng không ngừng kêu khổ. Nàng ngửa đầu nhìn lên trời bị sáng rỡ chói mắt đau nhói mắt chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tay không thể chạm đến miệng hố. Nên làm cái gì bây giờ? Đi không ra khỏi bẫy chẳng lẻ muốn chờ đến vết thương hoàn toàn khang phục? Cho dù bình phục, bẫy cao như vậy cũng rất khó khăn leo ra …

Mỉm Cười Đau Đớn lòng như lửa đốt nàng lần nữa cố gắng đứng lên, vết thương vẫn bị đau đớn hành hạ mấy lần ngã nhào.

Nàng mờ mịt luống cuống tựa tại trên vách tường chưa từng có như vậy cảm giác thê thảm đến thế. Ở nơi này nhất thời thấy mất mát, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng bước chân đi trong nội tâm nàng xúc động.

Có người!

Mỉm Cười Đau Đớn trong lòng vui mừng, phảng phất chợt thấyánh sáng . Nàng cũng chẳng quan tâm trên đùi đau đớn, chống đỡ vách tường miễn cưỡng đứng lên, hô to lên trên mặt đất:

“Có ai không? Cứu mạng …”

Nơi xa tiếng bước chân ngừng lại tiếp theo thay đổi phương hướng hướng bẫy bên này đi tới. Mỉm Cười Đau Đớn phảng phất nhìn thấy hy vọng, ngay cả khí lực đều nhiều hơn vài phần, tiếp tục hô to:

“Cứu mạng …”

Tiếng bước chân không ngừng đến gần, chỉ chốc lát sau một bóng người đứng trên cửa hố che phần lớn ánh sáng.

Mỉm Cười Đau Đớn có chút không thích ứng híp híp mắt, lần nữa ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy 1 khuôn mặt mờ mờ.

“Sao vậy?” Một thanh âm mang theo nghi vấn ở trên miệng bẫy vọng lại người tới tựa hồ là một nam tử, nhưng giọng nói lộ ra không kiên nhẫn.

“Vị huynh đài này…” Mỉm Cười Đau Đớn đang muốn khách sáo nhưng rõ ràng phát hiện nàng bây giờ không phải là Quân Tử Quá Lộ cho nên vội vàng đổi lời nói trong giọng nói cầu khẩn mang theo ngọt ngào

“Vị ca ca này, cứu muội ra ngoài với?”

Thân ảnh kia rõ ràng hơi chậm lại, hắn tựa hồ run lên một cái,qua thật lâu mới mở miệng nói:

“Hả? Muốn cứu cô ra ngoài ư?” Giọng nói rất có vẻ hoài nghi đắc ý.

Nhưng là Mỉm Cười Đau Đớn lòng như lửa đốt chỉ muốn tìm đường sống, nơi nào nghe được trong lời của kẻ kia dị thường? Nàng vội vàng gật đầu:

“Không sai, van xin huynh. Tôi bị thương, đi không được.”

“…” Đối phương trầm mặc chốc lát, thân ảnh rốt cục giật giật.

Mỉm Cười Đau Đớn cho là hắn rốt cục đáp ứng, mừng rỡ không dứt. Ai ngờ một giây sau, thân ảnh kia chợt nhảy ra, từ cửa động biến mất!

“Này! Huynh không phải nói cứu muội sao? !” Mỉm Cười Đau Đớn nóng nảy, hô to lên tiếng.

“Ha ha…Cứu ư? Ta lúc nào nói?” Nơi xa bay tới một trận cười ha ha, chỉ nghe người nọ giọng nói đắc ý

“Đừng cho là ta không biết, làm bộ bị thương sau đó để cho ta cứu cô lên sẽ tìm lý do báo ân quấn lấy ta dẫn cô luyện cấp có phải hay không? Hừ! Loại  nữ mê trai như cô ta thấy nhiều! Đừng cho là Loạn Mã Tiên Sinh ta dễ bị gạt…”

“Cứ như vậy, nữ mê trai, sau hẹn gặp lại~” Tiếng cười từ từ bay xa nhưng trong không khí vẫn quanh quẩn tiếng thật lâu không tiêu tan phảng phất cười nhạo Mỉm Cười Đau Đớn là “Tự mình đa tình” !

Mỉm Cười Đau Đớn sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống, nàng giận đến hàm răng mài khanh khách rung động!

Đáng giận! Hắn chẳng những không chịu cứu nàng, còn cười nhạo nàng là nữ mê trai?

Mỉm Cười Đau Đớn nắm chặt tay, tức giận đến xanh mặt. Nhưng nàng nhưng không thể làm gì, bởi vì nàng bây giờ muốn leo ra bẫy căn bản là không thể!

Nàng nhục chí ngã ngồi trở về mặt đất, tiếp tục chờ đợi người chơi khác đến. Nhưng là theo thời gian nàng thất vọng…

Kể từ khi cái kẻ khốn kiếp tự xưng “Loạn Mã Tiên Sinh” sau khi đi cái địa phương quỷ quái này căn bản cũng không có một người đi qua! Cho đến khi chân nàng vết thương hoàn toàn khỏi hẳn cũng đợi không được một người chơi đến…

Sắc trời dần tối, rất nhanh đã đến ban đêm.

Nếu là bây giờ có người đi qua rừng cây âm u này nhất định sẽ nhìn thấy một nữ giống quỷ từ dưới đất leo ra, ánh mắt sắc bén như kim châm trong tối phá lệ ánh lửa.

Mỉm Cười Đau Đớn từ trong bẫy bò đi ra ngoài, nàng cắn chặc môi trong mắt hiện lên vẻ thống hận.

Loạn Mã Tiên Sinh phải không? Được rồi nàng sẽ nhớ kỹ hắn! Loạn Mã Tiên Sinh, chờ coi… Nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn !

Cứ như vậy, chuyện của Mỉm Cười Đau Đớn cùng Loạn Mã Tiên Sinh  từ giờ khắc này bắt đầu

Kể từ sau sự kiện “Mê gái” kia Mỉm Cười Đau Đớn luôn biến đổi trêu cợt Loạn Mã Tiên Sinh dùng tất cả biện pháp đem một vài tiếng xấu đổ lên đầu Loạn Mã Tiên Sinh, có khi thậm chí tự mình ra trận đi “Đuổi giết” hắn khiến cho Loạn Mã Tiên Sinh sợ hãi không dứt.

Có một thời gian ngắn, Loạn Mã Tiên Sinh thật sự nhức đầu không dứt, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ tại sao có một bà điên tên “Mỉm Cười Đau Đớn” luôn là đuổi theo hắn chết không tha. Cái kẻ thần kinh không ổn định kia đã sớm đem một chuyện “Mê gái” ném ra sau ót, huống chi lúc ấy nhìn không thấy mặt người “Nữ mê trai” trong đầu tự nhiên bỏ đi đoạn trí nhớ này…

Mỗi khi thấy Mỉm Cười Đau Đớn Loạn Mã Tiên Sinh luôn là không tự động mà rét lạnh, không  chú ý hình tượng quay đầu bỏ chạy, trong miệng hô to :

“Cứu mạng, có 1 bà điên đuổi theo giết người … “

Từ đó, Loạn Mã Tiên Sinh hình tượng cao thủ xuống dốc không phanh, bởi vì nguyên nhân “Hoa đào” quá thịnh, còn bị các người chơi bầu thành ‘đệ nhất đàn ông phụ lòng’ của Loạn Thế…

Sau lại bị đuổi giết mấy lần Loạn Mã Tiên Sinh cũng học thông minh rồi. Mỗi khi thấy thân ảnh màu lam giống Mỉm Cười Đau Đớn hắn trước tiên quay đầu bỏ chạy!

Cái biện pháp này rất nhanh có hiệu quả rất nhiều lần Mỉm Cười Đau Đớn mới vừa nhìn thấy Loạn Mã Tiên Sinh xuất hiện đang muốn đuổi kịp nhưng lập tức thấy hắn đã không thấy bóng dáng.

Mỉm Cười Đau Đớn không khỏi tức giận. Người này làm sao chạy trốn nhanh như vậy? Cứ tiếp tục như vậy bắt không được hắn,phải nghĩ cách khác…

Đang khi nàng loạn loan lên 1 mảnh suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh mấy người chơi đi qua rất khí thế ngất trời nghị luận.

Một người trong đám người kia hùng tâm bừng bừng nói:

” Những cao thủ kia thật là lợi hại! Ta muốn lấy bọn họ làm mục tiêu, cố gắng vượt xa bọn họ! Một ngày nào đó ta cũng sẽ bò lên BXH cao thủ !”

Những người còn lại lập tức cười lên ha hả:

“Ngươi đừng có nằm mơ! Ngươi ngay cả một Bách Đô còn chưa đi đến làm sao nhanh như vậy vào top 10 chứ?”

“Đúng thế, đúng thế…..”

“Ai, bất quá nói trở lại, mười cao thủ tựa hồ chỉ từng có một người là Quân Tử Quá Lộ dùng ám khí…”

Quân Tử Quá Lộ

Nghe được cái từ này Mỉm Cười Đau Đớn đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đầu óc thật nhanh tạo thành một kế hoạch!

Trong mắt của nàng xẹt qua tia chói sáng.

Không sai! Nàng chẳng những là “Mỉm Cười Đau Đớn”, đồng thời nàng là “Quân Tử Quá Lộ” nhân duyên vô cùng tốt ! Tại sao nàng sẽ không lợi dụng thân phận này đi theo tới gần Loạn Mã Tiên Sinh? Trước hết để cho Mỉm Cười Đau Đớn đuổi theo hắn, sau đó để cho Quân Tử Quá Lộ đi cứu hắn, chờ tiếp cận hắn từ từ trả thù cũng không muộn.

Mỉm Cười Đau Đớn hai con mắt nhíu lại, khóe miệng vung lên vẻ nụ cười hồ ly giống như tu luyện trăm năm.

Loạn Mã Tiên Sinh, hãy chờ xem! Đời này, nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của ta !

Phiên ngoại : JQ (gian tình) như thế nào bắt đầu 

Tác giả : Phong Hiểu Anh Hàn

Edit : Tuyết Liên

Truyện được đăng duy nhất tại : tuyetlien90.wordpress.com

Mộ Khinh Hàn ngã bệnh .

Đều nói người ngã bệnh thích nhất là làm nũng nhất là con gái. Mộ Khinh Hàn chưa bao giờ tin tưởng loại truyền thuyết này nhưng là thần bệnh tật đã phủ xuống trên đầu của nàng, nàng phải tiếp nhận sự thực này.

Đầu choáng váng Mộ Khinh Hàn mềm yếu vô lực nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, sống chết cũng không chịu nghe lời Phong Kỳ Dạ biết điều một chút uống thuốc.

“Khinh Hàn, uống thuốc có được không? Ngã bệnh phải uống  thuốc mới có thể tốt?” Phong Kỳ Dạ nắm tay Mộ Khinh Hàn ôn nhu dụ dỗ nói, nụ cười bất giác mang theo vài phần khổ sở. Hắn cảm thấy hắn bây giờ giống như là một người ngu ngốc, cả loại chiêu số dụ dỗ trẻ con cũng lấy ra tại sao Mộ Khinh Hàn vẫn là không chịu đáp ứng hắn chứ?

Mộ Khinh Hàn hất ra tay của hắn, cuốn thân thể mềm yếu lầm bầm nói:

“Không… Không …thuốc rất đắng, em không muốn uống…”

Phong Kỳ Dạ tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ nàng:

“Thuốc không đắng.”

“Em không tin! Anh gạt người!” Lời hắn nói còn chưa dứt Mộ Khinh Hàn đã cao giọng cắt đứt

“Dạ anh gạt người, em mới sẽ không tin anh!”

“…” Phong Kỳ Dạ hoàn toàn im lặng.

Nhìn Mộ Khinh Hàn giống như tiểu hài tử ở trên giường khóc lóc om sòm lăn lộn, Phong Kỳ Dạ lại  vừa tức giận lại buồn cười, nhưng hắn vẫn nhẫn nại hỏi:

“Vậy em muốn như thế nào mới tin lời nói của anh?”

“Trừ phi anh uống một lần cho em xem!” Ngã bệnh đại não luôn là không thông, cho nên Mộ Khinh Hàn nói ra một câu kia hoàn toàn là không có trải qua cẩn thận suy tư mà là bật thốt lên.

Phong Kỳ Dạ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“Chỉ cần anh uống, em sẽ uống sao?” Hắn tiếp tục hỏi.

“Không sai.” Mộ Khinh Hàn gật đầu, trả lời như đinh chém sắt. Mặc dù đầu của nàng hơi choáng nhưng vẫn mở to một đôi sáng đen nhìn hắn.

“Tốt… đây là em nói.” Nhận được Mộ Khinh Hàn bảo đảm Phong Kỳ Dạ không chút do dự đem thuốc vốn là vì nàng chuẩn bị toàn bộ… ném vào trong miệng…

Nào biết Mộ Khinh Hàn một giây sau hắc hắc nở nụ cười:

“Dạ anh đã đem thuốc uống hết… Thực ngốc, anh uống hết em cũng không uống a…”

Nàng miệng tràn ra nụ cười làm cho Phong Kỳ Dạ hai hàng lông mày nhếch lên, trong mắt của hắn xẹt qua gì đó vẻ ý tứ hàm xúc không rõ. Song không đợi nàng đắc ý Phong Kỳ Dạ đột nhiên đè lại hai vai của nàng chợt cúi người.

“Ngô!” Mộ Khinh Hàn thất kinh nhưng phát hiện môi mình bị cái gì mềm mại chạm lên. Nàng muốn giãy dụa nhưng bởi vì bị bệnh toàn thân vô lực chỉ có thể tùy ý cho Phong Kỳ Dạ muốn làm gì thì làm, nàng chỉ cảm thấy mấy viên gì trơn vào cổ họng của mình, bị buộc nuốt nuốt xuống, cảm giác khổ sở nhất thời ở nơi cổ họng tràn ngập ra.

Phong Kỳ Dạ rời đi người mình một khắc kia Mộ Khinh Hàn nhịn không được ho khan, vừa tức giận trừng hướng người khác giả bộ  như không có chuyện gì xảy ra:

“Anh mới vừa làm gì…”

Phong Kỳ Dạ cười nhạt một tiếng, hơi chút sửa sang lại áo:

“Làm sao? Khinh Hàn em không hài lòng sao? Chẳng lẽ muốn thêm một lần?”

“Dĩ nhiên không phải!” Mộ Khinh Hàn mặt đỏ lên. Không biết có phải hay không là bởi vì bị bệnh, cộng thêm gương mặt vốn là đã đỏ mặt nàng giận dữ mắng mỏ nhưng lại hóa thành một loại còn chưa đủ.

Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen nheo lại:

“Vậy sao?”

“Anh, anh muốn làm gì?” Mộ Khinh Hàn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

“Không nghe lời dĩ nhiên phải tiếp nhận trừng phạt có đúng không?” Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen tràn đầy nụ cười nhưng thấy thế nào đều giống như hết sức quỷ dị…

Mộ Khinh Hàn chỉ có thể lăng lăng nhìn Phong Kỳ Dạ từ từ đến gần nàng, hơi thở nóng rực cách mình càng ngày càng gần…

“Đợi một chút!” Mộ Khinh Hàn hữu khí vô lực gọi ngừng con sói phúc hắc.

“Sao?” Phong Kỳ Dạ khiêu mi, trong giọng nói mang theo một tia không nhịn được.

Mộ Khinh Hàn có chút sợ hãi co lại, yếu ớt lên tiếng:

“Cái kia… em còn ngã bệnh… sẽ lây bệnh…”

“Không sao lây bệnh cho anh đi, em sẽ không sao.” Phong Kỳ Dạ mỉm cười sau đó lại cũng không chậm trễ dùng môi che lại cái miệng nhỏ nhắn nói nhiều của nàng.

“Ngô…” Mộ Khinh Hàn mở to hai mắt nhìn. Môi mềm mại nóng bỏng thật chặt áp bách nàng, cọ sát lẫn nhau làm cho nàng một trận run rẩy. Càng làm cho nàng tức giận chính là nàng rõ ràng muốn giãy dụa nhưng là lại không tự chủ được phối hợp với hắn…

Sau đó…Sau đó…

Ngày hôm sau, Mộ Khinh Hàn bệnh quả nhiên hoàn toàn khỏi hẳn …. Chẳng qua là kể từ ngày đó nàng cũng không dám nữa lúc ngã bệnh làm nũng không uống thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro