Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thiên Vũ quốc

Tuyết rơi nhẹ trên mặt đất, trắng xóa, thuần khiết

Hơi se lạnh thấm vào lòng người......mang theo một phen phong vị

Thiên Vũ quốc, nói đến không ai không biết Cửu Trọng cung. Ko biết tổ chức này thành lập bao lâu, cũng không biết nó quy mô rộng lớn như thế nào, nhưng mà dù có đắc tội với ai cũng ko nên đắc tội của người trong Cửu Trọng cung nha

Thanh nhã, tươi mát....là cảm nhận đầu tiên mà con người đặt chân đến cảm nhận về nơi đây

Một màu xanh tươi mát thuần khiết, cả một rừng trúc óng ả ....dù tuyết có lạnh như thế nào cũng không che được sức sống mãnh liệt của nó

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tà áo phấp phới trong gió.........

Một thân hắc y ngạo nghễ đứng giữa khung cảnh đó, hắc y tuấn mỹ, lãnh khốc. Nam nhân đó, cũng khoảng 20 tuổi, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng mà đôi con ngươi kia lãnh băng không độ ấm, khiến cho người thở mạnh cũng không dám a!

Nam nhân trầm mặc nhìn mảnh rừng trúc xanh tươi, nhãn thần nhàn nhạt tưởng niệm....lãnh khốc dung nhan bỗng dưng có chút mờ mịt..........

" Chủ nhân......"..một bóng đen vụt ra, quỳ xuống nhìn hắc y nam nhân, động tác nhanh chóng chắc chắc là một tuyệt đỉnh cao thủ

" Ân....." hắc y nam nhân mở miệng, tuy nhiên nhãn thần vẫn đăm đăm nhìn về phía rừng trúc....., chỉ là con ngươi lại hiện về một mảnh băng lãnh.

" Thuộc hạ điều tra được..........." hắc y nhân bẩm báo

" Được! theo kế hoạch mà tiến hành....." nam nhân âm thanh lạnh lùng trả lời...

" Là........" hắc y nhân nhận mệnh theo đó biến mất, tựa như một cái bóng

Nam nhân thùy hạ mí mắt, lại ngẩng đầu, tay vươn ra đón lấy một mảnh lá trúc rơi nhẹ xuống ....khóe miệng cong lên nét cười khổ....ôn nhu nỉ non....

" Tỷ tỷ nha!...ta làm vậy..người có hay ko trách ta,...nhưng mà....thật lòng...rất nhớ người...!!!".

Tuyết rơi nhẹ! Rơi nhẹ!!....

Màu trắng trong suốt của tuyết hòa cùng hắc y trường bào...phủ một lớp trắng mong manh.....

Hương vị thanh nhã của trúc thấm đượm trong cái se lạnh của tuyết....

Ấm ấp hòa cùng lạnh băng......

Rốt cuộc là lòng người lãnh hay là băng tuyết lạnh đây........!!!!

*******************************************************
Bắc Li quốc

Nguyệt Li thành, kinh đô của Bắc Li quốc, náo nhiệt phồn hoa...

Ngàn người qua lại, phồn thịnh đông đúc

Lúc này trên trên đường, mọi người không thể ko chú ý.....

Có lẽ, có những người sinh ra đã có sẵn khí chất khiến người khác không thể ko ngoái nhìn....cao quý ,và nàng cũng chính là một trong những người đó

Lại là huyễn hoặc một sắc màu tím, cũng là một đầu tóc dài kết nhẹ một thanh ngọc trâm, đơn giản cũng chỉ như thế nhưng cũng không nói nên lời xinh đẹp....nàng không ai khác chính là Lãnh Khuynh Thiên....

Lãnh mỹ hắc y, ngạo ngễ khí chất, lạnh lùng nhãn thần ....Phong Tà Nguyệt . Hai người đi cạnh nhau, kẻ lãnh khốc, người ôn nhu ấm áp, không những lấn át đi khí chất của đối phương mà càng bổ sung cho nhau, dường như hai người chính là một khối hoàn mỹ mà đất trời tạo thành....

Sau khi nhận được thư của Lãnh Phong Tà, sắp xếp hết công việc và hơn ba tháng sau lên đường đến Bắc Li quốc, chào đón sắp ra đời tiểu đệ đệ của nàng nha!...

Phong Tà Nguyệt nhãn thần ý cười nhìn Khuynh Thiên, chỉ khi nhìn nàng hắn mới biểu lộ như vậy ấm áp, như vậy nồng đậm ái tình....haiz!! nếu để cho người của Phong Ảnh điện nhìn thấy tôn chủ ác ma của bọn họ nhìn thấy cảnh này không biết bao nhiêu kẻ há mồm kinh ngạc đây!!

" Nguyệt! ngươi nói xem, tiểu đệ của ta chắc chắn rất đáng yêu đúng ko...." Khuynh Thiên híp mắt cười, phượng mâu vô cùng vui vẻ.....tiểu đệ đó nha, ....nàng nhất định sủng hắn, thương hắn...tiểu đệ....tiểu Vũ....!!..đệ đệ của ta nha....

" Ân....." Phong Tà Nguyệt gật đầu, lòng có chút thở dài, nàng có cần như vậy hứng khởi ko chứ. Như vậy thích trẻ con sao. Phong Tà Nguyệt nhớ đến ba tiểu quỷ ở nhà mà hắn phát điên, mỗi lần tìm nàng ba tên nhóc đó sẽ tìm mọi cách ngăn cản....sau đó khó khăn lắm bên cạnh nàng một chút, bọn chúng lại tìm cách đưa nàng đi....!! Nghĩ mà tức, hắn Phong Tà Nguyệt chưa bao giờ mất mặt như thế. Lần này cũng may nàng ko đem chúng theo, nếu ko hắn .....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro