phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phần 5 này mình sẽ gồm hết vào nha

Món thịt gì?

Một hôm, cậu ấy được mời đến dự bữa tối tại nhà một người bạn; người bạn này theo một tôn giáo kỳ lạ. Ở bữa ăn, cậu ấy được mời một món thịt, nhưng dù thế nào chủ nhà cũng không chịu nói đó là món thịt gì.

Cậu ấy nghi ngờ rằng đó là thịt người. Nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, thì cậu ấy dám chắc đó không phải thịt người. Tôi tự hỏi không biết món thịt đó là món thịt gì?

Martin

Tôi và Jack là một đôi bạn rất thân, mọi chuyện vui buồn chúng tôi đều chia sẻ cho nhau chẳng chừa gì cả. Có 1 lần, tôi khóc lóc kể cho nó nghe về chú chó của gia đình tôi – Nemo. Theo như bố mẹ tôi, khi ấy nó bị người ta chơi bả ngộ độc mà chết.

Tôi thương nó lắm, hồi ấy tôi vẫn còn nhỏ và chỉ nhớ rằng nó quan trọng với tôi lắm, y như thằng Jack vậy.

Vào cái hôm định mệnh ấy, tôi gặp Martin và bắt đầu chơi thân với nó, nhưng Jack có vẻ không thích điều này, nó cư xử với tôi khác trước nhiều lắm. Điều này khiến tôi và nó cãi nhau rất nhiều, nhưng tình bạn chúng tôi vẫn còn đó.

Không lâu sau, gia đình tôi chào đón 1 thành viên mới – Jessica. Con bé rất đáng yêu, tôi quý nó lắm.

Một hôm,bọn tôi và nó cùng thằng Jack chơi trốn tìm ở ngọn đồi sau nhà, tôi làm ma. 5 10..... ......15 20...đầu tôi choáng váng quá. Quái, bọn này trốn giỏi thật. Tìm mãi không ra, nên tôi quyết định bỏ về. Tối hôm ấy tôi bật khóc.

Chuyện có thật

Có gì đó trong phòng tôi, có video làm chứng.

Xin chào. Xin lỗi vì tôi viết lách không có tốt lắm. Cũng xin lỗi nếu tôi có chửi thề. Tôi đã có một ngày dài lê thê, và gần như đã suy sụp hoàn toàn.

Được rồi, tôi bắt đầu vào đại học từ tháng chín. Cái tòa nhà mà tôi đang phải sống là cái cũ nhất trong trường, vâng nó đúng là cái nhà chết tiệt cũ kĩ nhất ở đây đấy. Kiểu như là, nó lâu tới mức còn có cả hầm trú bom ở dưới tầng hầm nữa.

Một nơi mà khiến bạn thấy sợ dù mới chỉ bước vào. Không phải vì mấy hồn ma bóng quế gì, mà là cái bức tranh chết tiệt của việc xử tử người dân ngay trước cửa ra vào. Thề với Chúa.

Nơi đây từng là một Viện nghiên cứu Hắc ám và vì một số lý do họ vẽ một bức tranh tường miêu tả việc một người da trắng vô danh nào đó đang treo cổ người da đen. Tôi không biết nữa. Đó là thứ đầu tiên mà tôi nhìn thất khi bước chân vào cái chỗ này. Trông nó thế này đây!

DÙ SAO ĐI NỮA, có vẻ như tôi đã hơi lạc đề, xin lỗi nhé.

Cái chốn này bốc lên một mùi hương thật là khó tả. Thực ra thì không nên dùng từ "mùi hương", ý tôi là mùi thối. Cái mùi đó bao phủ suốt lối đi. Ở tầng tôi thì nó còn đỡ, chứ nếu bạn mà xuống gần mần thì chắc sẽ ngất luôn. Nó có mùi... thối rữa. Và mùi cơ thể. Nó bốc mùi như thế khiến tôi hình dung ra cái cảnh Chúa bị đóng đinh lên thánh giá vậy.

Tiếp nữa, vào cái đêm đầu tiên của tôi ở đó, tôi ở chung phòng với một thằng tên là Rob. Nó chơi mấy trò nhảm nhí trên máy tính, còn tôi thì tự sướng với PS4, cả hai thằng đều đeo tai nghe. Đột nhiên thì có tiếng gõ cửa. Tôi đứng dậy, mở cửa, không có ai bên ngoài, tôi bèn quên phéng nó đi.

Nhiều tuần sau đó, cả hai thằng thường xuyên bị dựng dậy giữa đêm vì tiếng gõ cửa. Và càng ngày thì cái tiếng đó càng to và gây lắm khó chịu. Hẳn là mấy thằng phòng bên giở trò xàm *** rồi.

Rồi thì , vào đêm no, tôi nhận ra là cái tiếng đó không phát ra từ phía hành lang. Mà lại vọng đến từ cái tủ quần áo chết tiệt của tôi. Tôi bò dậy, mở đèn điện thoại, và từ từ mở cửa tủ ra. Cái cửa mở ra cùng với tiếng kẽo kẹt, và ngạc nhiên chưa, éo có ai ở trong cả. Cái lề gì thốn?

Không lâu sau đó, cả hai thằng đều về nhà cho kì nghỉ đông. Khi quay trở lại thì có vẻ như Rob đã chuyển đi, nên giờ tôi ở một mình cái phòng này. Mà tôi đoán là có lẽ không nên như thế.

Và cái tiếng gõ cửa chết tiệt ấy lại tiếp tục và còn mạnh hơn bao giờ hết. Nó nghe cứ như một đội S.W.A.T. đang cố phá cái cửa tủ luôn ấy, và đêm nào cũng thế.

Đôi khi nửa đêm tôi thức dậy chỉ để nhận ra cái cửa tủ THẾ-NÀO-LẠI-MỞ-RA. Đó là chưa kể những giấc mở gần như hằng đêm về việc cái tủ đó mở ra. Và một thứ sinh vật quái đản với nước da đen ngòm bò nhanh lên trên trần nhà. Vậy nên tôi thường giật mình tỉnh giấc trong sợ hãi.

Tác hại của cái kiểu ngủ tệ hại này đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, và có vẻ như một lão bạn khóa trên cũng nhận ra điều đó. Tôi đành nói về cái vụ tiếng gõ cửa, và cái con vật cứ hay bò lên trần nhà, mong là lão sẽ gợi ý cho cái gì đấy, chứ không cho rằng tôi chỉ là cái thằng tâm thần.

Thay vì cho rằng tôi chỉ là thằng khùng, lão ta chỉ hỏi:

"Từ đã nào... chú bảo đang sống ở tòa nào ấy nhỉ?"

Tôi nhắc lại. Và lão ta im lặng một lát.

"... Phòng nào."

"169." Tôi nói.

"Cái *** gì cơ?"

Lão ta liền kể với tôi về vụ một thằng nhóc mà lão có biết đã tự sát trong chính cái phòng đó hồi cuối năm ngoái. Thế khác éo gì có thằng đã tự sát trong phòng của tôi. Con mẹ nó chứ.

Giờ thì tôi cũng chẳng quan tâm mấy tới nó nữa, nhưng một thời gian trước, tôi bỏ máy quay vào trong tủ quần áo và đặt cho nó tự động chạy vào khoảng thời gian mà tiếng gõ thường hay bắt đầu.

Nguồn: reddit/r/nosleep

mình trả tìm được đáp án đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro