Đứa con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rất hạnh phúc. Bố mẹ luôn quan tâm đến tôi. Tôi luôn là một đứa trẻ "không có nhu cầu cao". Tôi không cần thứ gì nhiều, không yêu cầu nhiều. Khi mẹ tôi có em bé, bố mẹ tôi có vẻ rất thích thú. Một sinh linh mới đang chuẩn bị ra đời.

Nhưng, không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài. Họ tỏ ra vui mừng trước mặt bạn bè, người thân. Tôi thấy họ sửa sang lại nhà để chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Khi ở gần nhau, họ tỏ ra rất hạnh phúc.

Nhưng, bố không thấy những gì tôi thấy. Khi bố không có ở đó, mẹ bắt đầu khóc. Mẹ ôm lấy tôi, bắt đầu nói về việc bà ấy không muốn có đứa con này, rằng tôi là đứa con duy nhất bà ấy muốn có. Bà ấy chuyển qua nói rằng bà ấy muốn mọi thứ trở về cái cách mà nó đã từng như trước kia. Mẹ biết tôi sẽ không nói cho bố về những gì bà ấy nói.

Vài tháng sau, mẹ tôi sinh. Cả căn phòng dành cho đứa bé. Khi Susie được chuyển về nhà, mọi thứ đều có vẻ tốt. Lúc đầu, bố có vẻ không đồng ý về việc để tôi ở cùng phòng với Susie, nhưng mẹ đã thuyết phục ông ấy.

Đợi đến lúc bố nghỉ ngơi. Tôi lẻn vào phòng Susie,nhẹ nhành để không đánh thức ai dậy. Tôi trèo vào cái cũi của nó. Nhìn nó ngủ, thở đều đặn. Tôi đưa tay lên mặt nó. Khoảng một phút. Mắt nó mở, nhìn lên trần nhà. Tôi ấn chặt tay của mình với tất cả sức lực mà tôi có được. Nó giẫy giụa, run rẩy, nhưng ở tuổi của nó, tôi vẫn khỏe hơn. Cử động của nó chậm dần, và rồi dừng lại. Tôi giữ tay mình trên mặt nó thêm một lúc để chắc chắn. Cười thầm, tôi nằm lại cạnh nó.

Vài giờ sau, bố đi phát hiện ra nó. Tôi vẫn nhớ tiếng la hét của ông ấy khi ông ấy nhìn thấy Susie của ông ấy. Lạnh, tím tái. Ông ấy nâng con bé dậy, điên cuồng chạy ra khỏi phòng. Tôi nghe ông ta gọi 911. Mẹ đi vào, khóc. Mẹ nâng tôi dậy, nhìn về phía bố vừa rời đi.
"Cảm ơn..."- Bà ấy thì thầm.

Lời giải: Tôi là một con vật nuôi... cái khúc "tôi trèo vào cái cũi"... trèo -> Mèo.

Lí do là vì... nhân vật tôi nói là bản thân không có nhu cầu cao, không cần nhiều, không yêu cầu nhiều... bởi lẽ một con vật nuôi chỉ cần có thức ăn... cần vuốt ve thôi.

Lúc đầu ông ấy sợ vật nuôi gây nguy hiểm cho đứa con nên không cho phép ở chung phòng, bà mẹ yêu vật nuôi, coi nó như con.

Thêm nữa là... khi phát hiện ra đứa con tím, tái, lạnh ngắt... phản ứng đầu tiên sẽ là chưởi bới nhân vật tôi nếu là con người. Và cái lồng cũi nhỏ vậy tại sao nhân vật tôi lại nằm chung được.

Cuối cùng là "mẹ nâng tôi dậy" nếu là đứa con phải nói là "mẹ ôm lấy tôi" hay là "mẹ ẫm (bồng) tôi dậy" như thế sẽ hợp lý hơn.

--------------

P/s: Van mấy người đừng có đọc chùa nữa với







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro