【RusAme】 Bữa tiệc hoa cúc và hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc: 【俄美】雏菊和玫瑰的盛宴

Tác giả: 花时冬_ (Hoa Thì Đông)

Link: https://xinjinjumin830242385261.lofter.com/post/7731cdda_2bb5a7b13


▀ ▄ ▀ ▄▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄

01.



Khi mùa đông chuyển sang mùa xuân, America nóng lòng muốn thay áo len thành những chiếc áo len mỏng sáng màu. Khi thời tiết trở lạnh, cậu cuộn tròn trong vòng tay của bạn đời và làm những hành động dễ thương, âu yếm ôm ấp bạn đời để giữ ấm, còn thời tiết khi nóng nên, Russia đang rất phiền não với việc ăn đồ nguội lạnh và không chịu mặc quần áo dù anh có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa.


Anh đang lo lắng không biết làm cách nào để trừng phạt tên khốn nhỏ không thích nghe lời này, kết quả là căn bệnh bất ngờ này đã ngay lập tức đánh tan ngọn hải đăng ngạo mạn.

Suy lại, Russia không cần phải thuyết phục người kia. . Mà không lãng phí công sức gì cả.

America cảm thấy lạnh lẽo khi tỉnh dậy, đầu tiên là cảm giác chóng mặt, toàn thân có chút nóng bừng, Ame lắc đầu, xoa xoa trán, không có gì nghiêm trọng, sau đó cậu ngơ ngác dựa vào người yêu, xoa xoa chỗ này chỗ kia cho đến khi, tìm được chỗ thoải mái để nằm xuống an tâm.

Russia chỉ cảm thấy có một cái đầu mềm mại đang cọ vào người mình, giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng nằm yên.


Khi Ame tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu nặng trĩu, toàn bộ xương cốt trong cơ thể dường như muốn rã rời. America muốn chống đỡ giường ngồi dậy, nhưng lại ngã xuống, tốt thôi, cậu thực sự không còn sức lực nữa.

America nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đang ngủ say. Hơi thở của cậu rất nhẹ, cạnh giường có một lọ thuốc rỗng, bên trong còn sót lại ít thuốc. Anh buộc một chiếc khăn ướt lên trán, dùng để hạ nhiệt độ cơ thể. Russia ngồi bên cạnh với ly nước trên tay, anh ngắm nhìn America và im lặng chờ đợi bên cạnh.

"Ơ... em tỉnh rồi à?...... khụ, khụ, khụ.", Anh đột nhiên ho, tim đập thình thịch. Anh nhìn Ame với vẻ lo lắng, nhưng lời nói của anh lường như không thể tha thứ.

"Phiền phức thật, anh phát sốt rồi, tôi đã nói với anh rất nhiều lần...... Anh không chịu nghe, bây giờ đỡ hơn rồi...... America, anh muốn chết a, mỗi ngày cơm không ăn, đi uống nước đá, anh thật là......"

Ame không nói gì, lặng lẽ nghe Russia phàn nàn, nhưng cậu cũng cảm thấy Russia ngày càng giống như lão bà.

Russia bất ngờ không nghe thấy America muốn phản bác, bầu không khí có chút không được ổn, vừa định nói vài lời tốt đẹp để giảm bớt một chút, kết quả là, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mắt người yêu của mình đỏ hoe, mắt cũng ướt sũng, quả thật là bé thỏ. .

Russia bình tĩnh ôm America vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu, để bày tỏ sự an ủi.

Russia thở dài: "Tôi sẽ làm thuốc cho anh, hãy ngoan ngoãn, nghe lời."

America sau khi nghe điều này không vui, nắm tay Russia không chịu buông.

"Gấu ngốc đừng đi... Tôi không muốn uống thuốc." Cũng có lẽ là do cậu bị bệnh, giọng nói của Ame đặc biệt khàn khàn.

Russia cười nhạo trước lời nói vô nghĩa của America, trong lòng nổi lên sự thích thú: "Ngọn hải đăng, nhưng tôi không uống thuốc... ..."

America nheo nheo mắt lại, kêu lên: "Làm gì vậy... Gấu ngốc, không được phép rời đi"

Russia không nói hai lời, mang theo vật thể bốc cháy lợi hại, trực tiếp nhét vào chăn bên trong, hành vi này, cũng không làm nổ thùng thuốc nổ.

America đang loay hoay bên ngoài chăn nhe nanh múa vuốt một hồi trước khi bình tĩnh lại, ừm, không thể không nói, rất đáng yêu nhỉ. .

Russia cuối cùng đã giải quyết được vấn đề hiện tại, bây giờ thuốc đã được bào chế xong, làm sao để đứa bé khổng lồ của thế giới uống nó? Vấn đề nan giải thế giới.

Không còn cách nào khác, Russia chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành America uống, nhưng America nhất định không chịu nghe.

"Ngoan ngoãn đi, America." Russia cau mày, nhìn chằm chằm vào America trước mặt.

"Không nghe thấy không nghe thấy." America quay đầu không nhìn Russia, nhẹ nhàng để lại hai chữ. America trùm chăn lên đầu, rúc vào trong chăn không lên tiếng.


"Thật là đứa trẻ phiền phức"



America cau mày, chỉ cảm thấy đắng nghét, vị đắng của thuốc vẫn đọng lại trong miệng khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

America chưa bao giờ thích những thứ cay đắng, không một chút nào, vì lý do nào đó, mỗi lần nếm phải vị đắng sẽ dụ dỗ cậu đến một ký ức đen tối khác, chỉ có một mình, một người, từ đầu đến cuối đều là cùng một người.

Cậu cố gắng mở mắt, nhưng cơ thể quá yếu, không thể cử động được. Cậu cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, như thể có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Cậu chỉ có thể nằm yên trên giường, để Russia chăm sóc.

Cậu gọi đi gọi lại tên Russia, mỗi lần gọi một câu, Russia lại đáp lại một tiếng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng căn bệnh này có thể hành hạ cậu đến mức này, đau đến thấu tim, cậu đã không cảm thấy đau đớn đến thế này trong một thời gian dài.

Russia cúi mắt xuống nhìn người yêu bất lực trước mặt, lòng nhực như tê dại.

Cậu có yêu anh không, yêu chứ, còn anh thì sao? Có thể ghét chứ, yêu, cũng không phải là không thể.




0.2






Ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp, America lặng yên nằm trong vòng tay Russia, Russia vuốt ve tay America, hai người đắm chìm trong hồi ức thật lâu.

Anh cúi đầu xuống nhìn Ame, cậu sững sờ một chút, hà cớ gì?

Sự tan vỡ trong mắt người yêu của anh sắp tràn ra, ai càng thấy đau lòng hơn, những suy nghĩ cứ lởn vởn trong lòng, Russia nhớ đến một chuyện, America thường xuyên khoe khoang rồi chế giễu Russia một chút.

America không thích chịu đựng gian khổ, trái lại, cậu cũng thích đồ ngọt, thích ăn chúng mỗi ngày, cơ thể của Ame không được tốt lắm, mỏng manh, dễ mắc bệnh. Russia nhìn vào mắt và ghi nhớ trong đầu, anh sẽ nhớ cụ thể đồ ngọt mà Ame thích ăn.

Để cho cậu uống thuốc khi bị bệnh, Russia đã chuẩn bị sẵn một lọ đường, mặc dù sẽ sớm bị Tiểu Hải Đăng đánh cắp, tuy nhiên, điều có thể đảm bảo rằng, lọ đường anh chuẩn bị cho America sẽ luôn đầy ắp, uống thuốc đối với America rất đau đớn, Russia cũng biết rằng, vào thời điểm này, Russia có thói quen đưa cho America uống thuốc rồi mới cho ăn đường.

Sau này, có lẽ là America nhìn ra tâm tư của Russia, liền thường hỏi: "Russia, hũ kẹo trong nhà anh không phải là đặc biệt dành riêng cho ngọn hải đăng đâu phải không~" khi nhận thấy đôi tai anh đỏ bừng, America liền hài lòng đầy thích thú nếu như Russia không chịu thừa nhận cũng không sao, America biết, chỉ cần yêu anh là được.

America yêu thích đồ ngọt, ai cũng biết, nhưng bọn họ chỉ không biết Russia thích America, say mê cậu vì cái gì, đôi mắt, là biển sâu vô tận, linh hồn, là sự bất tử, tính cách, là sự kiên nghị khắc sâu trong xương.

Sau khi độc lập, cậu dường như đã thay đổi thành một con người khác, toàn là một thân một mình, không chấp nhận lòng tốt của bất cứ ai, tôi nợ ai một ân huệ sẽ không, không dễ dàng chấp nhận quà tặng của người khác, cậu luôn mang theo trái tim cảnh giác đó mãi mãi.

Cậu khao khát được yêu thương, cũng khao khát được cứu rỗi, nhưng cậu cũng hiểu rằng, bản thân mình là kẻ thối rữa, từ tận đáy lòng, cậu không xứng đáng, không xứng bào chữa, không xứng đáng với cái gọi là hạnh phúc của mình, cậu chẳng qua là một cái vỏ rỗng vô hồn... ...

Nhưng, cậu đã gặp gỡ Russia, gặp phải một bông cúc, hoa cúc ôn hòa trong ánh dương.









Chỉ có những bông hoa cúc xinh đẹp, thuộc về mùa xuân của họ.


"Tại sao em lại mong mỏi đến mùa xuân mỗi ngày thế?"


"Ò. Tôi muốn ở bên anh vào mùa xuân, chỉ thuộc về mình chúng ta."









Hoa cúc và hoa hồng đạt được ước nguyện, hai người yêu nhau, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.


Cho đến nay, hoa cúc và hoa hồng sẽ không bao giờ tàn lụi.



▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀ ▄ ▀

Ảnh bìa cho chương
Bữa Tiệc Hoa Cúc Và Hoa Hồng

Edit by: me!
Artist: 鹿月狼 (ID: xinjinjumin9882872) on Lofter



#俄美 #美右

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro