RusAme 《Sống Động 5》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tên gốc: 俄美《鲜活5》



Tác giả: 南南南筏


Link: https://qizai88985.lofter.com/post/78807e4d_2bb1424e9







— — — — — — — — — —

"Sau khi khổ nạn tan biến, sẽ có bài hát của Hướng Xuân"

— — — — — — — — — —




"Mọi người!" một quý ông mặc đồ đen đứng trên bục, thân hình càng cao hơn


Gã ta cầm lá cờ trên tay, vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng lớn để khơi dậy đám đông


"Trận đánh sắp đến! Q̶u̶ố̶c̶g̶i̶a̶n̶g̶u̶y̶c̶ơ̶! Đây không phải là thời đại nên ngủ để nuôi gia đình nữa! Chúng ta phải đứng lên! Xé cái lỗ này ra và đi ra ngoài với tôi!"


Những người bên dưới giơ tay lên, lớn tiếng hô to


Tỉnh mộng đi, trong thời đại thăng trầm này, ôm lấy vô vàn hy vọng cùng mộng tưởng, không còn đường quay lại hay chính cuộc sống mới sẽ trỗi dậy, không ai cho chúng ta bình minh




— — — — —



China năm 16 tuổi


"Mẹ" China cầm một chiếc chậu đá cẩm thạch, và nói: "Đã đến lúc chúng ta phải lên đường"


"Tất cả họ đều nghĩ mẹ bị đ̶i̶ê̶n̶", mẹ China thì thầm, "chỉ có con biết mẹ không bị đ̶i̶ê̶n̶ , phải không?"


China không đáp lại, ai ngờ điều này lại khơi dậy sự tức giận của mẹ china, bà ta đột nhiên quét sạch những thứ trên bàn


"Con cũng nghĩ mẹ bị đ̶i̶ê̶n̶  phải không? Ngay cả con cũng bắt đầu g̶h̶é̶t̶  mẹ phải không? Con cũng giống như bọn họ! Ước gì tôi không nhận được một chút ngọt ngào nào..." Nói xong bà ta hạ thấp người xuống, bắt đầu khóc nức nở như một đứa trẻ "Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai..."


China đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng không để lại dấu vết gì: “Mẹ ơi, đã đến lúc phải đi rồi.” Nói xong, anh kéo mẹ mình đang nằm trên mặt đất lên


"Nhìn xem, bên kia trời đang sáng dần, đã đến lúc chúng ta phải chuyển nhà rồi."





— — — — — — —



China thuê một chiếc xe ngựa, phía sau kéo hành lý chuyển nhà và...Mẹ anh


Nhà mới của anh cách một con phố là một cái Quan Âm miếu, đối diện cửa là một cô gái lớn tuổi, lúc nói chuyện nhất tử tế, nhưng phần lớn là đồng cảm, một đứa con trai chưa trưởng thành cha không còn nữa, còn mang theo một người mẹ đ̶i̶ê̶n̶ đ̶i̶ê̶n̶ k̶h̶ù̶n̶g̶ k̶h̶ù̶n̶g̶ , quả thật khiến người ta đáng thương.


Ngày hôm sau trời mưa, China đi ra ngoài không về kịp, khi anh bước vào nhà trong phòng yên tĩnh lạ thường.


"Mẹ?" China run rẩy kêu lên.

Yên tĩnh


Lúc này bên ngoài nhà có tiếng sấm, China vội vàng tìm một tấm vải rồi quấn quanh người,  và lao ra khỏi cửa.


Cô gái già bên kia cửa thở dài:

"Người bằng xương bằng thịt này làm sao có thể mất tích?" lập tức đóng cửa lại.


Từng nhà đều cũng đóng cửa, chỉ còn nhang trong chùa là cháy sáng


China hấp tấp chạy vào, nhìn thấy mẹ đang quỳ dưới đất lẩm bẩm. Anh ngẩng đầu nhìn thấy một vị Quan Âm đang lặng lẽ đứng trước mặt mình, hơi mở mắt nhìn xuống, như đang buồn bã hay mỉa mai


China lặng lẽ đứng bên cạnh mẹ, mãi đến cuối cùng anh mới nghe rõ mẹ mình nói gì

“Nam Vô Bồ Tát Quan Thế Âm, xin bảo vệ tương lai an toàn cho con trai tôi.”




......



China năm 18 tuổi


"Chạy đi! Đánh vào rồi!" Cậu bé chăn bò vừa ra khỏi cổng làng hốt hoảng chạy vào


Dân làng giống như chim chóc tản ra khắp nơi, hoặc là kéo con cái nhà mình chạy vào nhà, China thấy thế không tốt, vội vàng chạy vào nhà, lúc này mẹ anh suốt đời “điên” bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, mở miệng hỏi "Là đánh vào phải không?" China không phủ nhận, ngược lại bị người mẹ đột nhiên bình thường trở lại của anh dọa chết


"Con có nghĩ mẹ điên không?" China lắc đầu, mẹ anh đột nhiên nắm chặt tay anh, "Vậy thì tốt đi theo mẹ nhé"


Hai người vội vàng chạy ra khỏi thôn, không ngờ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng q vang lên, mẹ của anh ngã mạnh một cái loạng choạng, liền dùng sức nhìn chằm chằm vào người đang đuổi theo phía sau, “Các ngươi đã đuổi tới đây rồi sao…” Người ta nói người điên khi tỉnh táo nhất là lúc ra đi, bà dùng hết sức đẩy China ra


"Chạy đi! Đừng nhìn lại!"


China muốn kéo cô đứng dậy, nhưng cô lại nhìn đám lính đang tiến lại gần, đột nhiên hất tay China ra: “Tiểu tử thối, kiếp sau hãy hiếu thảo với mẹ đi!”


Lại là một tiếng q vang lên, mẹ anh mỉm cười ngã xuống trước mặt anh


"...Mẹ? " China ngậm nước mắt, cũng không quay đầu lại chạy về phía trước




— — — —



China không biết mình chạy được bao lâu, chỉ cảm thấy trời đã tối, cái gì cũng không nhìn thấy, quay đầu lại không có đường, chỉ còn những cây lúa miến được trồng trong làng mấy ngày trước


Sau đó, anh được đưa vào một đội quân, thể hiện xuất sắc, ở lại trong quân đội cho đến khi anh dủ năm 22 tuổi, tham gia vô số cuộc chiến tranh, và được phân bổ cho đội ngũ Russia và America


Trên tàu, một người đàn ông có giọng điệu ấm áp, tóc đen và đồng tử đỏ đang giới thiệu với Russia và America


"Lần đầu gặp mặt, chứ gọi tôi là China là được rồi"








— — — — — — — — — — — —



Chương đây chỉ là ngoại truyện nhỏ về quá khứ China trong bộ Sống Động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro