log age of hip

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.thời gian còn lại 2 tháng,tôi dẫn Lan đi chơi,nắm tay,trò chuyện cho đến ngày cuối cùng,tôi mới hẹn lan ra nói về chuyện tôi sẽ chuyển trường về quê ngoại.hẹn lan ra con đường chúng tôi mà chúng tôi hay ngồi dưới hàng cây xanh mát.
-anh gọi em ra đây có việc gì không?lan hỏi !rồi em lại nở nụ cười trìu mến.-lan này anh muốn nó với em một điều nhưng sợ em buồn! tôi nói với giọng nhỏ nhẹ.-anh hôm nay lạ nhỉ,có việc gì anh cứ nói đi?.lan hỏi với giọng tò mò.tôi suy nghĩ rồi quyết định nói:-lan này!mai anh phải chuyển trường về quê ngoại để học.-sao vậy anh?em không cho anh chuyển đâu.lan ôm chặt vào lòng tôi khóc.nước mắt tôi rơi xuống.-anh cũng không muốn vậy nhưng anh đã phụ lòng lòng ba mẹ.-nhưng còn em,em không muốn xa anh.lan nói trong làn nước mắt trào ra.-anh xin lỗi!anh sẽ mãi yêu em,mãi mãi yêu em mãi mãi.anh sẽ về mà,em có đợi anh không?"tôi hỏi nhỏ nhẹ".em im lặng,thút thít:-em mãi mãi yêu anh,em sẽ đợi anh.tôi lấy bó hoa và chiếc vòng cổ đeo cho em.-cho anh hôn em lần một lần cuối.tôi hôn em trong từng giọt nước mắt.-thôi anh về đây!em nhìn tôi với đôi mắt long lanh như ngàn vì sao sáng trong đêm tối.tôi nhìn em với một lòmg đầy đau khổ.từ nay tôi và em có thể không gặp nhau nữa.
tốj về tôi buồn không còn gì cả!tôi đã phải xa em rùi sao?Nhìn vào những ngày bên cạnh Lan lòng tôi càng đau khổ.Tôi gọi điện cho em:"Thuê bao qúi...xin quý khách vui lòng liên hệ lại sau!"Những tiếng tự động càng làm lòng tôi xé đau.Có lẽ do em quá buồn vì sự việc đến quá bất ngờ với em.một buổi tối của tôi,thời gian dường như chậm lại.Nước mắt và những lời yêu thương dành cho em.chắc lúc này em cũng không ngủ được.Tôi đã không ngủ được 1phút 1giây nào.Lòng tôi như nghẽn lại.

Trời cũng đã sáng,bố mẹ đưa tôi ra bến xe buyt.-Con đi đường cẩn thận nha,về quê học vui vẻ !

-Vâng ạ tạm biệt bố mẹ!

bố mẹ tôi quay về đi làm.Tôi bước vào bến,tôi muốn được nhìn thấy em trước khi đi.Nhưng đợi gần 1h sau mà chưa thấy em.Tôi đến chỗ chiếc xe buyt.Tôi nghĩ "chắc em đang rất buồn,nên sẽ không đến được rùi".Quay lưng nhìn lại xem có thấy em không.Nước mắt tôi rơi xuống,một lỗi buồn trào dâng,tôi bước lên xe.Xe bắt đầu chạy,vừa lúc đó tôi thấy tiếng em gọi tôi:

-Anh Thanh ơi!Những giọt nước mắt lăn trên má em. Tôi đưa tay lên tấm kính,nhìn em mà lòng tôi đau xót.

-Em sẽ đợi anh,sẽ đợi anh!Chiếc xe buyt cứ đi,tôi chỉ biết nhìn em...

Đến quê ngoại ,mấy cô bác đã đến đón.Tôi cũng chào hỏi từng người một rồi cùng cô bác về nhà bà ngoại.Tôi đi tắm rửa rồi vào nhà.

bà hỏi: -Bố mẹ cháu dạo này vẫn khoẻ chứ?

-Bố mẹ cháu vẫn khoẻ ạ!Tôi trả lời.

-Cháu dạo này học hành vẫn tốt chứ

-Cháu vẫn học tốt ạ!Có lẽ mọi người chưa biết chuyện của tôi.X0ng tôi đi thăm các bác các cậu.Trời đã tối,bà bảo ngủ sớm cho khoẻ.Tôi vào phòng ngủ cùng với em trai,con cậu út.Lấy điện thoại ra gọi cho lan vẫn tiếng "thuê bao.....".Ngồi buồn trò chuyện với cậu em trai,hỏi nó về vấn đề học tập,rùi cho nó mượn điện thoại chơi điện tử.Có vẻ cu cậu thích thú lắm.

Sáng hôm sau,tôi phải đi nhận lớp ở ngôi trường mới.Đến trước trường mới với cái tên THPT Bạch Đằng.Vào trong cũng nhiều người nhìn với ánh mắt lạ.Kệ họ,tôi vào gặp hiệu trưởng.Thầy đưa tôi đến lớp mới mà tôi sẽ học. Cô giáo mới của tôi tên Yến dạy toán.Bước vào trong lớp,cô nói cả lớp trật tự: 

-Thông báo với cả lớp! Lớp ta có thành viên mới.Thanh lại giới thiệu về mình đi em.

-Dạ,tớ tên Thanh,tớ mới chuyển đến,mong các bạn giúp đỡ tớ trong học tập .Mọi người xôn xao.

-Đến chỗ tớ ngồi nè!một bạn nữ tên Anh.Cả lớp ồ lên.Cô giáo nói:   -Vậy Thanh ngồi bên cạnh bạn Anh nha! -vâng!Tôi trả lời rồi xuống ngồi cạnh Anh.Hôm nay tôi chỉ mang một quyển vở ghi.Ngồi trong lớp chăm chú nghe giảng.Nhưng đâu phải vậy,tôi đang nhớ Lan mà. -Sao thững ra vậy bạn?Anh hỏi. -Không có gì đâu bạn à!Tôi trả lời bạn ấy.

Hết buổi học,tôi về nhà bà.Được cái đang mùa gặt,tôi thay quần áo rồi ra đồng,thấy mọi người gặt lúa nhiều quá.Đi đến chỗ cậu tôi đang gặt.Tôi gọi cậu,cậu nói:

-Thanh à!Xuống gặt hộ cậu xem nào? 

-Cháu không biết làm!Tôi trả lời cộc lốc. 

-Thì cháu cứ xuống làm thử đi.Cậu tôi cười và nói như vậy.Tôi lại chỗ cậu lấy đồ ,đeo ủng và lấy liềm xuống gặt thử.Tôi hớt lúa bên trên như mợ tôi đang gặt.Không biết mợ gặt kiểu gì mà bông nào bằng bông đấy.Tôi gặt thì bông ngắn bông dài,chông bựa lắm cơ.Tôi thốc lên chỗ cậu tôi đang xếp lúa: -Cháu không biết gặt đâu cậu ơi!Cậu nhìn này!Tôi giơ mớ lúa vừa gặt lên.  -Vậy cháu bọc lúa thử xem.Cậu nói.

-Vâng!Tôi trả lời.Cậu lại bắt đầu dạy tôi bọc như thế nào.Tôi thấy cậu bọc lên tôi cũng biết làm,cậu bọc lúa sao chặt thế,tôi thì bọc lỏng toẹt.Nhìn thấy cậu bọc lúa nhanh nên tôi cũng thử xem.Ai ngờ bó lúa tung ra,làm 4,5 lần là tôi đã biết bó nhưng bó lúa không được đẹpGặt lúa xong,Tôi đi về cùng cậu.

-Thanh bọc lúa giỏi ghê!Cậu cười khen.

-Cậu cứ trêu cháu.Tôi cũng cười đáp lại.

Về đến nhà bà,cậu bảo:

-Thanh đi tắm đi,mợ nấu cơm xong rùi ăn.

-Cho cháu nấu cùng với"Chả qua là tôi biết nấu ăn từ nhỏ".

-Thôi đi tắm đi cháu,để mợ nấu!

-Vâng ạ!

Tắm xong ra nhà chơi với đứa em trai.Đến lúc ăn cơm tôi ăn được một tí,rồi xin phép vào phòng chuẩn bị bài.Ngồi vào bàn học,lấy điện thoại ra thì có tin nhắn của Lan:

-Anh về quê thế nào rùi?

-Anh đã nhận lớp mới ,nhưng anh nhớ em nhiều lắm.-Em cũng rất nhớ anh!

-Ừ,anh cơ nào cũng nghĩ về em!

-Hôm trước em rất buồn!

-Ừ mà anh phải chuẩn bị đây!mai anh nhắn tin lại sớm!Yêu em rất nhiều! 

-Hix!Bye anh,em cũng yêu anh.

Tôi cũng muốn nhắn tin với em thật lâu,nhưng vậy sẽ làm em thêm buồn.

Thế rồi từng ngày trôi qua,có trường mới,bạn mới,tối tôi vẫn nhắn tin với em.Tôi sống ở quê nên biết lỗi khổ của người nông dân.

1ngày....2ngày.....3ngày ...1tháng....2tháng....rồi nửa năm trôi qua.

Hôm nay tôi đã ở quê được hơn 6 tháng.Được nghỉ mấy buổi trước khi tổng kết,tôi quyết định về thăm Lan.Tôi gọi điện cho Lan:

-Lan ơi anh có chuyện vui muốn nói với em!Tôi vui vẻ nói

-Em cũng có chuyện này muốn nói với anh!Lan nói giọng lệch hẳn.

-Việc gì vậy,em nói trước đi!

-Anh Thanh ơi chúng ta chia tay đi!

Người tôi sững sờ.Sống mũi cay cay,nước mắt tôi trào ra.

-Làm sao anh có thể chia tay với em được!

-Chúng ta hãy chia tay đi!Em cũng đang khóc.

Nước mắt của tôi trào ra ướt đẫm cả hai má.

-Tại sao!Anh yêu em hơn chính bản thân mình mà!-Em có người khác rùi!

Cổ họng tôi như nghẹn lại.Tôi đang vui mừng trong niềm vui được về thăm em,vậy mà lại chuyển thành lỗi buồn nhanh chóng,tôi khóc.

-Vậy thì chia tay!Tôi nói nhưng lòng tôi đau nhói.

-Xin lỗi anh!em có một lí do không nói được,rồi anh sẽ hiểu lỗi khổ của em.Em có lỗi với anh!

-Vậy tạm biệt em!Tôi tắt máy."Tôi phải để em hạnh phúc bên người khác".

Tôi vất hết quần ra khỏi túi,cầm điện thoại đáp vào tường.Tôi chạy ra cánh đồng thốc lên:"Sao em không đợi anh"...Tôi đã quá đau đớn,tôi thề sẽ không yêu một ai.Quay về nhà bà.Nhặt lại quần áo cất vào tủ ,không về nữa nhặt,lắp điện thoại lại tôi đến bảo bố mẹ là không về nữa.Đến khuya tôi vẫn đang nghĩ :"mình đã mất em thật rồi,mất thật rồi".Thế mới biết yêu là đau tôi đã quá tin tưởng vào tình yêu của tôi đối với em.Không có gì bằng mất đi tình yêu.Tôi đã không ngủ được.Hôm sau và 3 tháng sau tôi vẫn day dứt.Sang năm học mới.Đến lớp với tâm trạng buồn bã trong từng buổi học,các bạn tuy hỏi han tôi nhưng tôi không nói chuyện với ai.Lúc tôi thư giãn nhất là đi làm đồng,bắt cá câu cá nướng khoai và thả diều.Tuy vậy ở lớp tôi vẫn học tốt hơn nhưng người cứ ỉu xìu ra.Chơi cùng mấy thằng con trai trong lớp,bọn nó nghịch lắm toàn đi trêu gái.Tôi chả quan tâm,đợt đó mấy thằng bạn chơi game online mobile nên tôi đã học được nó cách vào mạng và tải game. đầu tiên vào Wapdam.com xong đến teamobi.com xong tìm các game mod,crack qua các Wap xtgem.com vào được trong hackerpt.tk tôi đã vào web "chat" hệ thống wapago rùi vào trang http://trangnhatky.waplux.com. wuen 1 ních là yennhi_hy thấy tên ních hay gửi tin nhắn làm quen.Được biết bạn ấy tên là Hải Yến quê ở Hưng Yên.Quê ngoại ở Hà Giang.Đầu tiên nhắn tin chém gió xin được số ĐTDĐ thì cho bọn bạn nhắn tin nhưng chúng nó suốt ngày nháy máy làm tôi tý next.Trò chuyện lâu biết chút về Yến và tôi cũng tâm sự với Yến về chuyện của tôi.Tôi đã không còn hứng thú với tình yêu.Yến đã khuyên tôi nên làm lại từ đầu vì nhiều người sẽ còn tốt hơn Lan.Và rồi tôi cũng hiểu ra.Tình cờ một lần Yến nói có nói có một trang web được bạn của Yến làm giúp.Trang Đó là để Yến viết nhật ký.Tôi đã dọc hết và biết Yến có một anh chàng tên Phong theo đuổi Yến nhưng 3-4 lần từ chối.Thế mới biết tìm được một tình yêu thật khó .Vào hai tháng trước ,tôi nhận được tin vô cùng bất ngờ.Gửi anh Thành:Thiệp kết hôn giữa Lan và Minh.Em ấy lấy một người lớn hơn 10 tuổi.Tôi không biết gia cảnh thế nào.Hôm đám cưới Lan với tôi cũng về.Tôi không vào nhà Lan mà đứng ở rìa nhà bên cạnh nhìn Lan và người đó.Lan đã nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh xưa cũ kia.Tôi thấy như em đang khóc.Chắc Lan nhìn thấy tôi nên vậy thật bất ngờ vì Lan đã đeo chiếc vòng cổ xưa tôi tặng.Tôi cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm và hạnh phúc rất nhiều.Vì em vẫn còn yêu tôi. tôi quay lại mặt bước đi, bắt  đầu đi  tìm người yêu mới.

Phần II TRÒ CHƠI VÀ ĐỊNH MỆNH

Sau gần 2 tháng chat ở trang nhật ký.Bỗng trang này bị đình chỉ vì một lý do gì đó.May mà không đứt liên lạc mới Yến.H tôi bắt đầu tìm hiểu làm Wap. Đầu tiên làm một tập tành với một số mã màu làm trận chuyển sang Wap xây dựng,tưởng làm dễ ai dè khó muốn chết,lên mạng lục được một mớ HTML!hipertext ,XHTML,css,php,jâvc++,javascrip...v.v.. đọc mà chả hiểu j.Gồm một năm làm wap ,mà mới hiểu chút ít.Có một hôm có một cái javascrit làm wap tặng người yêu, bỗng dưng nhớ đến Lan.Nhớ lại ngững kỉ niệm xót xa,Đã một mùa thu không có Lan,tôi cũng mới biết là khi Lan vừa cưới đã có thai 3 tháng vvậy là tôi đã biết tại sao em lại chia tay với tôi.Lúc đó tôi ước mình có thể làm thằng đổ vỏ,tôi đã chia tay ,tôi đã khóc,và có thể chết vì Lan,Nói ra là hôm sau khi nghe nói chia tay,tôi đã nhảy cầu tự tử nhưng không chết.Một người dân ở gần đó đã cứu tôi.Tuy vậy nhưng cũng thật may mắn với tôi vì người dân đó có người con học cùng lớp vơí tôi.Thấy quen mặt nhưng không dám nhận. _-Thế làm sao bạn tự tử vậy?cô bạn hỏi. -Không!tớ đang hóng gió ngoài biển thì bị trượt chaan ngã ý mà!tôi trả lời. -Thật không vậy!cô bạn nghi ngờ. -Thật!tôi nói giọng yếu ớt Mà bạn tên Thanh đúng không? -Ừ!sao bạn biết mình vậy? -Mình học cùng lớp với bạn mà! -Sao mình không viết bạn nhỉ? -Thì bạn có chơi mới ai đâu mà biết -Ukm nhỉ!hihi Mà bố mình gọi người nhà bạn tới rồi đó -Cảm ơn nha!bà và các bác các cậu đều lo lắng. -Cháu có sao không? -Cháu không sao đâu,cháu chỉ bị sặc nước tý thôi -Khổ thân cháu tôi!bà tôi nói. Mọi người đưa tiiu về,và tất nhiên không quên là quà chào hỏi cảm ơn gia đình người cứu tôi,Mà tôi cũng quên chưa hỏi tên cô bạn kia.Về đến nhà bà ngoại mọi người thăm hỏi ríu rít.bố mẹ tôi cũng về,may mà tôi không hề gì. Đến lúc đến lớp học kì một đàu tiên của lớp 11.Kia rồi,cô bạn kia cô ấy nhìn tôi chằm chằm,tôi cũng nhìn cô ấy không chớp mắt. -Nhìn gì vậy cha nội?cô ấy quát kên. -Thì thấy đẹp lên mình nhìn thui!tui nói và cười. cả bọn bên cạnh ngạc nhiên:-cái thằng Thanh hôn nay cũng nói chuyện với người khác cơ đấy.Tôi nhìn cô ấy và hỏi: -Mà bạn tên gì vậy? Mình tên Vy.Lữ Thị Anh Vy Vậy à!cảm ơn bạn chuyện lúc trước nha! -Không có gì đâu những người trong lớp cũng chẳng ai biết chúng tôi nói gì và họ chẳng quan tâm.Chỉ có Anh là trong giờ hỏi tôi"-bọn hắn có chuyện gì vậy?.tôi nhìn Anh và cười.Không có chuyện gì đâu Không có gì mà nhìn Vy khinh thế!Anh nói và cười tôi cười lại và nói:tớ nhìn bạn ấy lúc nào? thì cơ nãy đấy -Đâu có!hih -Ừ!Anh thôi không hỏi nữa. Vậy là chúng tôi cũng đã làm bạn với nhau(tôi và Anh Vy).Từ ngày làm quen với Yến tôi đã dần bắt đầu lại!Xem ai tối với mình nào?Anh Vy và Anh à! nhìn Anh Vy cũng đẹp và dễ thương chú bộ hay cưa cô ấy nhỉ?"tôi nghĩ trong đầu".Thử xem sao!Tôi viết thơ tán tỉnh vào một tờ giấy nếu mà anh lấy được nàng Anh thề anh sẽ yêu nàng không phai..... Viết xong tôi gộp vào,H ra chơi tôi kẹp vào quyển vở của Anh Vy để trên bàn.Vào học,tôi nhìn sang bên đó.Thấy Anh Vy đọc bài ở quyển sách cơ nãy.Anh Vy lấy tờ giấy ra đọc rồi cười tủm tỉm.Nàng đọc tờ giấy của mình rồi.Chắc nàng đang nghĩ "thằng cha nào làm thơ chuối vậy".thick mình ak!. Hôm sau tôi vần công kích bằng mấy câu thơ tự sáng tác,thế mà có hiệu quả.Hôm đó chiều cô ấy đi học về,tôi mới bảo một thằng trẻ con đến đưa co Anh Vy một bó hoa và một tấm thiệp bên trong tôi viết: Thân Gửi Anh Vy yêu quý của Anh Từ ngày đầu gặp Em anh đã thấy lòng lưu luyến,buông khuông vì hình ảnh của em .Tối anh không thức mà ngủ để mơ thấy em.Ngày anh ăn cơm đầy đủ để có sức đến lớp nhìn em.Anh Yêu Em mất rùi!làm người yêu anh nhé Thanh về nhà Anh Vy bỏ ra đọc.Má ơi!Thằng cha này có bị khùng không vậy?Thích tôi mà viết thơ mới chả văn thế này à! Hôm sau Anh Vy cô nương đến trường sớm,nàng nhìn tôi với ánh mắt như ngọn lửa đang muốn nuóng thịt dê.Tôi không sợ,tôi dùng ánh mắt sao đêm ,dội mưa sao băng xuống làm tắt ngọn lửa trong mắt cô ấy. Đến lúc học lấy mẩu giấy ra viết dòng chữ: -làm người yêu anh nha? -Anh Vy cũng viết lại:-Đợi đi anh!Ông bị khùng hả? Ra về gặp nhau nhờ một tí. -Ừ ra về gặp. Thời gian đã đến,đi trên con dường quê.Đi bọ nha,tôi bảo Vy ghé tai lại đây mình nói nhỏ.Anh Vy ghé tai vào.Tôi nói:-Anh yêu em.rồi hun Anh Vy một cái vào má rồi chay.Anh Vy đỏ mặt cầm "tông" đáp: -Tên khốn đứng lại. Thế rồi lửa gầm rơm lâu ngày cũng tắt,ý lộn lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.Dần dần chúng tôi trở thành người yêu của nhau,mà chẳng ai biết đến kể kả lớp.Vì đến lớp vẫn cãi nhau nhưng ngaòi h học thì lại anh yêu em ngọt sớt.từ ngyaf yêu Vy tôi lại vui vẻ và hoạt bát trở lại.Đã xong Anh Vy h đến Anh.ngồi cùng bàn lên tôi hiêu tính Anh.Vì vậy sẽ tán dễ dàng hơn.Cô bạn này thích đọc truyện Kiều.Lúc cô ấy đọc cứ khóc hoài,biết điểm yếu nên tôi cũng kiếm một quyển truyện Kiều để đọc.Mà công nhận ông Nguyễn Du này dê thật!ai đọc câu 1325-1360 thì biết.Hôm sau thấy cô ấy đọc truyện Kiều.Tôi cũng lấy truyện Kiều ra đọc giả vờ khóc.Cô ấy hỏi tôi cũng đọc truyện Kiều hả?Tôi giả vờ thương thay số phận Thúy Kiều.Dần Dần bàn luận về truyện Kiều.Rồi một hôm tôi cũng dùng chiêu cũ với Anh Vy vào sử dụng .Đùng mỗi câu thơ thôi mà cô ấy đã yêu mình.Thế là có thêm cô người yêu nữa(X-) gã này tham lam có ngày chết 2 lòng).Đúng là "hữu duyên thiên lí tương ngộ,Vô duyên đối diện bất tường phùng". Ko biết trò chơi tình yêu này liệu có làm ai buồn.Cuộc sống đã trở lại với những niềm vui vô bờ bến.Giờ này tôi không có Lan nhưng tôi có hai cô bạn hay hai cô bồ đáng yêu.Yêu một đủ rồi sao còn yêu hai.Chẳng lẽ nó là một thứ đùa giỡn hay chăng.Rồi một hôm tôi đến nhà em chơi,quên điện thoại ở đó.Em đọc đc tin nhắ của tôi với Anh(X-) chết cmmd tao bảo mà).Em ngây thơ yêu tôi.Đọc được tin nhắn của tôi với người khác với những câu tỏ tình chêu chọc.Em đã khóc với những suy nghĩ là không phải tôi yêu mình Vy.Em thật đáng thương tội nghiệp cho một tình yêu lừa dối.Nhưng hôm sau khi Anh Vy đã biết được chuyện đó em vẫn nói chuyện bình thường với tôi.Ôi tôi vẫn chêu đùa như lúc nào nhưng cũng thấy được em có gì khác.Thắc mắc của tôi đã dứt hết khi tôi vào trang web của tôi tạo cho em để em viết nhật kí: người khác.Anh sao lại là người như vậy,em yêu anh thật mà.Tôi tin tưởng anh nhưng sao anh lại coi tôi như một trò đùa.Thức tỉnh lại có lẽ tôi đã mơ mộng về một tình yêu quá đỗi xa vời,tôi chỉ còn có anh anh ơi.Anh ơi anh có biết không em đã khóc rất nhiều vì anh đó!huhu ( :T thôi đừng yêu nó yêu tao nè ^^!) Đọc hết dòng này tôi thấy thật tội lỗi.Nhớ đến tình yêu trước kia.Với Lan đúng thật mà!Vy ơi anh thật xin lỗi em.Anh khốn nạn thật mà.Tại sao anh lại coi em như trò chơi,một trò đùa của tình yêu.Hôm sau tôi dẫn em đi chơi,đưa em đi chèo thuyền,công viên,leo núi đá,ngồi hóng gió biển.Tôi lắm chặt tay Vy nói: Vy à cho anh xin lỗi em -Sao vậy anh?Vy vẫn hồn nhiên trả lời: -Anh đã lời dối em,anh trách mình là đã coi tình yêu như trò chơi.Anh yêu em nhiều lắm,h anh đã nhận ra anh không thể thiếu em mà!Mi ôm chặt lòng tôi:-em yêu anh!nếu không có anh em cũng vậy.Tôi đã ôm chặt em rất lâu,tôi và em đều khóc.Trời đã tối,tôi đưa em về nhà và không quên e một cái. -Tối anh nhắn tin nha!bye em! I lov3 you. Tối về tôi nhắn tin với những lời yêu thương.Tôi đã thấy mình không còn day dứt búc xúc,tin reply của e cũng tràn ngập niềm yêu thương.Đã khuya Vy chuẩn bị đi ngủ! -Chúc bé nhủ ngon,và đừng mơ về anh em nhé! Tin nhắn reply của em: Anh cũng ngủ ngon!very love you silk.Em sẽ không cho Anh vào giấc mơ đâu. -Ukm hihi nói thế thôi chứ đêm nào Anh Vy chả mơ về tôi_(cha nội này nói xạo ko pít ngượng sao mày pít nó mơ zề mày :)) ) Trời đã sáng,hôm nay tôi đến trường quyết định chia tay với Anh.Anh nhìn thấy tôi cười và nói nhỏ:"ck anh hôm nay khỏe chứ"Tôi vẫn im lặng,vào h học tôi đưa cho Anh một tờ giấy có ghi: -Anh à!lúc vè ra bãi đá gặp anh nha? Đã đến h tan trường tôi ra bãi đá đợi Anh.Anh đã đến.Tôi có một bó hoa,đửa bó hoa cho em,em cầm bó hoa ngạc nhiên! -Hôm nay ngày gì mà anh tặng hoa cho em vậy?em ấy còn hôn một cái. -Anh này chúng ta chia tay đi! Anh đứng khựng ở đó bó hoa rơi xuống đất. Anh...nói gì? -A xin lỗi!Vì a đã coi e như một trò chơi của tình yêu e hãy tìm một người khác tốt hơn anh đi!"nói xong câu này tôi cảm thấy rất tội lỗi vì giống như Lan đòi chia tay lúc trước với tôi"Anh khóc như một đứa trẻ con bị lạc mất bố mẹ:Em yêu a!e không muốn xa anh. Anh ôm lấy tôi òa khóc ,đáng nhẽ tôi phải âu yếm dỗ dành nhưng tôi lại đẩy em ấy ra! Tôi cũng khóc: -A xin lỗi! e hãy tìm người khác đi!Còn nhiều người tốt hơn anh mà!A không xứng với em đâu. A Thanh ơi!Anh gọi tôi trong làn nước mắt Tôi quay mặt đi với ý nghĩ"em hãy bỏ a đi,a không xứng đáng để e lưu luyến"E vẫn gọi tôi trong nàn nước mắt Tôi chỉ nói:-A xin lỗi rất nhiều! Tôi chạy một mạch thẳng về nhà bà,nằm trên giường với những suy nghĩ:"dường như mình đã trở thành thằng sở khanh" Anh đã nghỉ học với lí do ốm 3 tuần rồi em mới đến lớp,h thì tôi và Anh không còn nói chuyện nữa.Kệ,cũng tốt mà,bây h là một tình yêu đẹp giữa tôi và Vy.Không có vấn đề gì ngăn cản tình yêu này!Hôm nay tôi và Vy cùng đi chơi tâm sư,hạnh phúc trở lại sau bao nghiệt ngã của thời gian,e nói với tôi những đều ngọt ngào của tình yêu.Một cảm xúc khó thốt lên bằng lời.Mà khi tôi nói chuyện với e mà mặt em đỏ lên vì ngại,tại ngồi bên con trai nhòm ngó vào đấy mà.Thỉnh thoảng em lại nhận được mấy lời chêu chọc của các bạn nữa.E đôi lúc không giám cầm tay tôi,tôi cũng biết lên không giám ngồi gần và cầm tay e.Nhưng tình yêu của tôi dành cho em bộc lộ hết rồi còn gì!Em và tôi vẫn nhắn tin với nhau những lời thân thiết: -CK của vk đang làm gì vậy? -Ck đang ngắm ảnh của vk đó! -Thiệt không ck. Thiệt Kết thúc mỗi tin nhắn là một nụ hôn,một smile đẹp,một lời chúc ngọt ngào.Thỉnh thoảng tôi vẫn xếp tin nhắn hình gửi cho em,những tin nhắn đầy yêu thương ngộ nghĩ. Tôi cũng đến nhà để kèm e học:vì em khá học yếu,hôm nào cũng vậy chiều chiều lại cắp sách đến nhà em.Trong buổi kèm thì vừa học vừa chêu đùa nhau.Tôi thường nghĩ ra một số câu thơ hài hước,để em học bài dễ hiểu hơn.Đôi lúc em làm bài tập của tôi đề ra,bài tập cơ bản khá dễ.Tôi thường ngắm em ,khi em làm bài.Và một điều nữa khi em làm bài là tôi lại hôn trộm một cái vào má em.Lúc đó em cười nói: -CK này!Đôi lúc em nhõng nhẽo đòi bắt đền. -Dám hôn vk à!ck đền đi!không vợ không chơi với ck nữa đó! Biết trước vậy rùi nên tôi cũng học gấp giống origami của nhật tặng em.Không có thì lấy lá dừa làm kào kào,châu chấu hoặc chong chóng.Có một lần hôm đó cũng chỉ có tôi và em và em lại bắt đền như thường lệ.Tôi bảo em nhắm mắt và đưa tay ra.E cũng làm vậy theo,tôi lấy chiếc nhẫn làm bằng lá dừa ra đeo cho em và nói e mở mắt.Tôi làm động tác của một hoàng tử cầu hôn công chúa:tôi hôn vào tay em và nói: -Em làm zk A nhé?Em ấy em thẹn đỏ mặt: Em làm zk A lâu rùi mà! Công chúa của anh,em đáng yêu quá cơ.Tôi đứng dậy ôm và hôn em,xong cả hai cùng cười với nhau. Qua 3 tháng kem e học,h e đã tiến bộ rất nhiều.Trước toán em tổng kết 3,4 h đã đc 5,9,vậy là một kì tích với em rồi.Tại em bị mất gốc toán lâu rồi.Với tình trạng này thì tốt nghiệp chỉ như bước qua cái lỗ nhỏ mà thui. bố mẹ em cũng rất ngạc nhiên vơi kết quả học tập đó.Nên họ đã để tôi kèm học cho e trong những ngày sau đó.Hôm nay đã là ngày thi tốt nghiệp.E bước vào phòng thi với một tâm trạng tự tin và những khích leek của tôi.Tất nhiên là tôi cũng thi.Tôi làm xong bài thì còn 1/4 thời gian và đọc sửa lại bài.Thi xong cùng nhau về.Em đã khóc,tôi không biết vì sao,nên đã cầm khăn lau nước mắt cho em.Tôi hỏi:-VK sao vậy nè? -CK ơi vk làm đc hết bài! Tôi cười và nói:Ừ!vk của ck giỏi lắm! E ấy ôm lấy tôi:VK cảm ơn ck nhiều lắm! -Cảm ơn ck việc gì -Thì nhờ ck mà vk mới làm được bài như vậy! -Đó chỉ là nghị lực của vk thui!chứ ck giúp đc bao nhiêu!em tự vào vai tôi:-nhờ ck mà! -HiHi vậy vk cảm ơn ck kiểu gì đây!tôi cười và nói. -Ừ vk thưởng nè!e ấy hôn tui một cái,điều mà tôi vẫn thường xuyên chêu e.Do là buổi thi tốt nghiệp cuối cùng nên tôi đưa e đi ăn kem vì em thích ăn kem mà.Những ngày hôm sau tôi vẫn kèm ôn cho e để thi đại học.E thích trường đại học công nghiệp.Thế tôi cũng dăng kí cùng em và tôi với em lại cùng ôn thi.Sự việc bất ngờ.Nó như một cơn ác mộng đến với tôi.Hôm đó,em đi học ôn,tôi thì đang ở nhà lướt web.E đi trên đường gọi tôi đến đón e.Tôi đi đến đó,em đang sang đường,một thằng thanh niên đi xe vượt đèn đỏ đâm vào e.Tôi nhìn e bị bắn ra xa.Tôi như một con nai vàng ngơ ngác chẳng biết làm gì.Trong giây lát tôi giật mình hoảng hốt chạy đến,e bất tỉnh,máu ở đâu ra ướt hết áo em {sự viêc bắt đầu gay cấn từ đây}.Tôi vội vã gọi taxi chở em đến bệnh viện.Gọi điện cho bố mẹ emm đến.Thằn thanh niên bị dân giữ lại.Tôi chạy theo e đến bệnh viện.Trong lòng tôi h chỉ mong e không hề gì.Lòng tôi như bị đứt thành từng khúc ruột.Nếu e có mệnh hệ gì!Chắc tôi liều mạng với thằng thanh niên kia mất.Ngồi ở ngoài chờ tay úp lên mặt,khó chịu quá mức,sao lại vậy,sao tôi không phải là người bị tai nạn mà lại là em .Em đang trong phòng cấp cứu.Bác sĩ nói em bị chấn thương khá nặng Bố mẹ em đến rất vội vã và nhờ tôi về lấy đồ giúp.Tôi phóng xe như không còn biết thời giàn và tốc độ.Tôi lấy các đồ cần thiết rồi quay lại bệnh viện.E vừa sang phòng hồi sức.Tôi ngồi đó chờ đến tối cùng bố mẹ em.Em vẫn còn bất tỉnh.Đến gần 8h tối em tỉnh lại nhưng vẫn chưa có sức để nói!Tôi ở đó đến sáng!Em đã nói đc nhưng vẫn còn rất yếu,17 ngày sau em đã đỡ rất nhiều.Tôi thấy rất hạnh phúc vì e không sao.Thật là một thử thách đối với tôi.Tôi đã đến kèm em học nhưng do điều kiện lên đôi lúc em cũng bị đau đầu,lúc đó tôi lại cuống cuồng tìm thuốc giảm đau cho em.Chạy vài vòng rồi kiếm được thuốc.Em đau như vậy làm tôi cũng nhói tim.Đã được gần một tháng và em đã dần khỏi hẳn Kì thi đại học đã tới,em và tôi cùng thi.Tôi làm bài vẫn tốt như ngày nào,còn em ko biết thế nào rồi! Thi xong buổi đầu tiên.Em nói:- vk làm bài được,chứ ko biết đúng hay sai. -Vậy là tốt rồi vk à! Buổi thi hôm sau thì e làm bài không được tốt vì đau đầu.Thời gian thi đại học đã hết.Tôi và e đã dần ít gặp nhau.Một tuần chỉ được gặp vài lần.Sau thi đại học được một tuần.E đã gọi điện thoại cho tôi với một tin bất ngờ: -Ck ơi có người hôm nay đến hỏi cưới vk!huhu. -Hả!Vk có đồng ý ko đó? -Vk ko đồng ý!nhưng pa má đồng ý rồi huhu. -Tôi khóc:-Thằng đó là thằng nào vậy Vk!!!!! -Cái thằng Bình đấy! -Làm sao bây h?Ck phải đến nhà vk mới được. -Vk ko biết làm thế nào nữa !huhu!ba má vk nói ko thi đậu đại học thì sẽ để Bình cưới vk.Vk nói ko đồng ý rồi nhưng mà! Bố mẹ của vk lại áp đặt cái "phong kiến" chứ gì? -Vâng bố mẹ e mang một cái gia trưởng phong kến .cha đặt đâu con ngồi đấy dù có nói thế nào họ cũng không nghe e!huhu!...[còn nữa nhưng phần này đang fix lại]... Tôi bỗng bừng tỉnh dậy ,tôi đang ở đâu?Vy đang ngồi bên tôi: -ck tỉnh rồi à? -Anh đang ở đâu!mà em sao lại ở đây hả Vy? -Ck của vk không nhớ gì à!thương quá cơ!Đây là bệnh viện ck ạ!! -Ck ko nhớ gì cả???tôi nhìn xung quanh. -Ck bị hôn mê 5 ngày rùi!lúc này bố mẹ ck vừa về ăn cơm rùi! -Sao lại vậy nhỉ?tôi cố nghĩ,tôi đã nghĩ ra làm sao rồi,Lúc nghe được tin Vy được thằng BÌnh hỏi cưới.Tôi đã phóng xe đến nhà Vy.Ai ngờ!tôi nhớ là có một thằng nó đi xe đằng sau đánh võng lên trước va vào xe tôi,và tôi chả nhớ gì nữa! Ck cho vk xin lỗi nha! -Hôm đó định trêu ck 1 tý thôi mà! -Ừ h thì ko sao nữa rùi,Ck ko giận đâu!thế chuyện kia ko phải đúng ko hả vk? -Phải...Anh ta đến nhà hỏi,nhưng bố mẹ vợ chưa đồng ý!Vk đang lo về chuyện đấy. 4..ngày...sau...tôi xuất viện.có lẽ định mệnh đã chia cắt tôi và Vy.Như trong giấc mơ lúc bất tỉnh.Vy đã ko đỗ đại học.Lần thứ hai tên Bình đến hỏi cưới khi nghe tin Vy thi trượt.Lần này tất cả đã hết.Bố mẹ của Vy đã đồng ý.Tất cả đã sụp đổ,tâm trí tôi hoàn toàn chống rỗng.Một người người bên nhau qua bao nhiêu ngày tháng,vui có buồn có.Tôi quyết định nói lời chia tay. -Tất cả h đã hết!Cuộc sống thật bất công đúng không e!Vy ôm tôi khóc E yêu A,Mãi yêu a!!!!!!!! E hãy coi tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp,mà trong đó chỉ có e và a,hãy để đó là kỉ niệm đẹp nhất mà tình yêu chân thành đã đem lại.Chúng ta phải chia tay thôi.E khóc,tôi cũng khóc.giờ tất cả đã kết thúc.Chia tay trong lỗi buồn của hai người.Tôi và Vy.

BOSS TRÍCH DẪN NHẬT KÍ TRÀ XANH

"En đã nói mãi mãi yêu anh".Anh đã bị ám ảnh bởi câu nói của em.Phải chăng do khi anh mất em rồi,sự thật là anh đã quá yêu em?Đêm nay lại là một đêm buồn nữa mà anh phải đỗi diện,càng buồn hơn nữa ngoài trời đang mưa.Dường như ông trời cũng muốn thử thách sức chịu đựng của anh,em à?Những lúc thế này a muốn cầm điện thoại lên nhắn tin cho em.Em đang làm gì thế nhỉ?Có nhớ anh ko?anh đang ngồi ngắm mưa rơi và nhớ em.Ôi làm sao bây h?Nhớ em quá!Nhớ em muốn điên lên,người mà anh yêu quí nhất;giá mà anh làm được điều đó.Tình yêu là gì vậy.Tại sao người ta hạnh phúc tột đỉnh khi sống trong tình yêu để rồi khi tình yêu mất đi,người ta phải gặm nhấm nỗi đau.Anh đã từng nói với em:"Hạnh phúc lớn nhất là khi con người ta yêu và được yêu,là khi chúng ta sống và được sống trong tình yêu!nhưng anh chưa nói với em là tình yêu đi qua là sự đau khổ như vậy vì a sợ điều này xảy ra.em cũng đã nói sẽ mãi mãi yêu anh!anh tin,nhưng anh cũng sợ phải tin điều đố.Anh sợ lắm cái ngày,ngày mà như hôm nay em đã bước đi để lại anh một mình với những kí ức về em về tình yêu của chúng ta.Em đến bên a thật nhanh vè nhẹ nhàng rồi cũng lướt qua anh thật vội vã giống như một cơn gió.Khi em ở bên anh thật vui và hạnh phúc.h đây! anh phải kìm nén những cảm xúc của mình.Nhớ em anh nói sẽ vô cảm nhưng a đâu biết rằng nộ tâm em đang có cuộc chiến tranh ngầm mạnh mẽ giữa lí trí và tình cảm.có lẽ lí trí đã thắng.Chính a nói lời chia tay.E biết khó khăn như thế nào ko?Giá như lúc đó em níu anh lại,giá nhưng ông trời ko bất công thì có lẽ chuyện vẫn tốt đep như vốn dĩ của nó.Anh biết mình sẽ khóc,khóc thật nhiều để rồi mình sẽ quên nhau.Bây h a cười nhưng nụ cười đau khổ vì phải che giấu.Anh phải làm sao giá như em đừng nói yêu anh mãi mãi,Anh sẽ ko bị ám ảnh như thế này.Tất cả anh sẽ cho vào quá khứ,sẽ giấu thật kĩ để ko có ai có thể mang nó đi nữa.Anh sẽ quên em.Anh sẽ sống thạt tốt em ành.Em cũng thế nhé!và nếu như anh ko kìm nén được cho anh nhớ em một chút nữa thôi em nhé.Anh cũng sẽ ko để em biết đâu,Anh yêu em! Đối diện với sự thật,tôi đỗ trường công nghiệp Quảng Ninh.Trong 1 tuần sống với sầu não,ảm đạm.Tôi lên trường tìm phòng trọ.Đây ko phải lần đầu tôi đến trường này"vì tôi có người nhà sông trên này,hè tôi cũng hay lên chơi,nhưng cảm giác buồn và lẻ loi một mình vẫn làm tooithaays lạ.Đi đường ko quan tâm đến mọi người.Đường xá cũng vắng người như tâm trạng tôi lúc này.Sau khi no xong chuyện nhà cửa mẹ tôi cũng về.1 ngày ko có người thân,ko bạn bè,ko ai quen biết bên cạnh.Tôi sống một cuộc sống như vậy.Chỗ tôi trọ là dãy trọ cao 4 tầng,tôi ở tàng thứ 3.Cũng khá rộng rãi thoáng mát.Tính tôi thì tự do và cũng bó buộc nên tôi ở một mình,không phụ thuộc vào ai cả.mún ăn lúc nào thì ăn,mún đi lúc nào thì đi.Và từ dãy trọ này tôi cũng có một kỉ niệm khó quên. Hôm đầu đến tôi ko quan tâm ai những mấy ngày sau tôi đã lấy được lại tinh thần.Tôi cũng đã bắt đầu đi làm quen với nười khác.Nhìn trước ngó sau coi có bóng dáng thiên thần nào hiện diện quanh đây ko.Sau một hồi tăm tia,đi làm quen.Cuối cùng đến cuối phòng 1.Tôi gặp một cô gái đang phwoi quần áo,đứng lại gần đó.Dường như cô gái cũng mau lẹ phơi ra rồi quay về phía tôi.Vì tôi trầm tính dễ gần lên cũng để lại chút ấn tượng.Cười điệuu một cái rùi cô gái bước vào trong phòng.Mệt mỏi vì dọn phòng trong mấy ngày vừa qua và cũng còn nhiều suy tư,lên tôi cũng về nhà làm một giấc chưa kịp quen nhiều người.Vì đi qua mà có một hai người ở phòng,thôi cứ đi ngủ cho đỡ mệt.Đang lim dim ngủ thì bông nhiên những tiếng cười khúc khích của đám vịt giời văng vẳng bên tai.Yêu tinh hay yêu quái?Tôi giật mình đánh thọt một cái dậy.Lấy lại tinh thần,hóa ra là tiếng của máy em ở tầng trọ đã về.Hú hồn tưởng yêu quái phương nào tới quấy nhiễu.Cũng như ai,toi mở cửa giả bộ ra bên ngoài vươn vai hít thở lấy không khí buổi chiều tà.Đập vào mắt khoảng 6 e,mỗi e một màu sắc khác nhau.2 bên ngơ ngác nhìn nhau 1 lúc rồi cũng nhanh miệng nói -Chào mọi người!e mới chuyển đến.vừa nói dứt câu thì 1 em(mà phải gọi là chị mới đúng)tới rùi hỏi: 1"/>-A,Thanh hả,hà đang đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm,Thanh có đi không?
Tính tôi đã vậy.Tôi thích cái khoản nấu nướng,thvậy tôi bảo luôn?
-Nói gì chứ,tớ thích nâu ăn lắm,đợi tớ một tý.
Nghe tôi nói vậy Hà cũng đợi.Sau khi mua xong thì thiếu mấy thứ mà ở chợ kohoong bán,tôi bảo Hà ngồi lê xe đến siêu thị mua.Quàng đường dài vô tận không phải vì xa(có hơn cây thôi :)) )mà là do tôi cố đi chậm.Để tận hưởng sự thỏa mái của cuộc sống.Đang tận hưởng phút giây đẹp trong dời thì bỗng thằng cu đi ngược chiều,ham hố lượn lách tí thì tôi dâm phải,may phanh kịp.Tôi quay lại hỏi Hà có sao không,sau khi biết nàng không sau tôi đi tiếp.Khi về phòng trọ nghĩ cũng buồn cười.
Về tới phòng trọ tôi cất xe rồi cầm đống thức ăn lên sau,còn nàng đi trước.Khi đi đằng sau tôi buột miệng:
-Đi từ từ thôi Hà ngã mông đèlên mặt Thanh đó!
-Điên à!cho ngạt thở nè!nàng đốp lại luôn rồi chạy vèo lên phòng.
Lên tớ phòng chưa kịp nghỉ nàng kêu tôi nhặt rau vì bạn nàng chưa học về.Nàng nói nấu cơm rồi ăn luôn,tất nhiên là tôi đồng ý.(được ăn cùng người đẹp thì duyệt là cái chắc hixx).
Tôi ngồi cùng em nhặt rau.Quay sang ngắm em,đang mải ngắm nàng ngẩng đầu lên định hỏi tôi cái gì.Thì bắt gặp mặt em đang hướng về phía nàng.Dường như biết tôi đang nhìn nàng lườm và nói:
-Nè nhìn cái gì đó hả?
-Đâu có đâu đang ngắm Hà đó mà,nhìn xinh vậy ngắm tí cho thích sao mà khó tính thế?em vội nói lảng đi.
-Ngắm cái gì,thích ăn đòn không?nàng vừa nói vừa cười.Hì người đẹp nóng tính thế ai dám yêu???
-Không ai yêu thì thôi,ế cũng được
-Ấy sao lại ế,không ai yêu tớ yêu nè
-Yêu cái gì mà yêu,nói linh tinh(mặt nàng hơi đỏ)-
Thật mà(em đánh liều bày tỏ tình cảm)-
Thôi tớ không tin đâu,tớ có gì đâu mà bạn yêu.
Nàng cười tủm tỉm rùi chạy đi rửa rau.Đến khi ăn cơm có vẻ nàng vẫn ngại.Ăn xong tôi rủ Hà đi uống nước.
Ngồi nói chuyện với Hà;Hà hỏi:
-Lời lúc chiều Thanh nói thật không đó?-
Thật
-Thanh à bạn đã trải qua những lời chia tay chưa,bạn có thấy nó rất đáng sợ không?
Không biết có phải nàng đang dò hỏi tôi không,tôi cũng nói thật luôn.
-Rồi mình đã trải qua rồi,mới đây thôi,khi hai đứa chia tay mình buồn lắm.Nhưng rồi tất cả cũng đã qua,rất lâu tớ mới lấy lại được tinh thần,bây giờ tớ đã lấy lại được cảm giác khi yêu,cảm giác này...nó rất khó tả,Hà..à...anh yêu em...Vừa nói dứt lời,Hà quay sang 2 mắt mở to trò ngạc nhiên rồi cau mặt lại méo cào tai tôi một cái rõ đau rồi bảo:-Cho nói lại,ai bảo dám xưng anh hả?
-Có gì đâu,trêu đó mà.mà sao tự nhiên Hà lại hỏi như vậy?
-À không có gì,chỉ là Hà sợ cảm giác chia tay lắm,vì đã từng bị rồi,cũng như Thanh hụt hẫm lắm.
-Đây là chuyện quá khứ mà
Trờ về đêm,sao sáng ánh trăng đêm,một cảnh tượng thơ mông.Tôi đưa nàng về đến nhà trọ rùi về.Nàng vẫn chưa chấp nhận tình cảm của tôi,tôi cũng hơi buồn.Tôi không nói chuyên đó nữa,gặp nhau thì chỉ đùa hoặc trao đổi công việc thôi.Mấy hôm sau,tôi đang học bài thì:"tình tính tinh,tình tính tinh,tinh tính tình..."
-Alô!"tắt máy".
Số điện thoại của Hà,tôi ngạc nhiên vì sự việc mới diễn ra.Tôi nhắn tin lại:Có việc gì vậy Hà.
-Không có.
-Ừ,vậy thui mình không làm phiền bạn nữa,bye.-
-Mà Thanh nè!
-Gì,bạn nói đi
-Bạn có buồn không?vì mình không đồng ý làm người yêu bạn đó.
-Mình vẫn đang buồn,nhưng cũng tại mình yêu bạn thui.Tại mình lẽ ra mình không lên nói như vậy sớm.Mà mình cũng buồn quen rồi.
-Mình xin lỗi
-Mình bảo rồi,lỗi tại mình mà!
-Tại mình!tớ biết bạn là người tốt,bạn biết vì sao mình lại không đồng ý không?
-Không
-Tại mình không muốn chịu đựng cái cảnh bị người khác bỏ rơi,mình rất sợ nó!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro