Chương 90: Bình an sinh đứa bé ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cheon Seo Jin ngây người tại chỗ, hai mắt trợn tròn không thể tin được nhìn Joo Dan Tae.

Từng lời từng chữ vừa nãy của người này nói, tất cả đều giống như dao nhọn đâm mạnh vào trong tim của cô ta.

Cô ta chờ mong đứa con này như vậy, nhưng Joo Dan Tae lại muốn phá nó!

Cheon Seo Jin kích động, giận đến mắt hằn đầy tơ máu, giọng nói sắc nhọn vang vọng khắp phòng: "Joo Dan Tae, anh đang nói gì đó, anh nói lại mấy lời đó thêm lần nữa xem!"

Joo Dan Tae nhìn dáng vẻ kích động đó của Cheon Seo Jin, buồn bực chau chặt ấn đường: "Cheon Seo Jin, cô đừng cố chấp. Dựa vào mối quan hệ giữa tôi với cô hiện tại, nếu cô cứ nhất quyết sinh đứa bé này ra, vốn chẳng có lợi ích gì cho cô đâu! Chẳng lẽ cô muốn con của mình làm con riêng cả đời?"

Dĩ nhiên Cheon Seo Jin sẽ không bằng lòng để con của mình làm một đứa con riêng không chính thống.

"Joo Dan Tae, hai chúng ta có con rồi, hai chúng ta có thể kết hôn."

Giọng của Cheon Seo Jin mềm mỏng lại mấy phần, cô ta duỗi tay níu lấy cánh tay của người kia van nài: "Joo Dan Tae, cầu xin anh hãy vì con của chúng ta mà ly dị với Shim Su Ryeon đi được không?"

"Bây giờ toàn bộ công ty Simwoon đều đã hoàn toàn nằm trong tay anh rồi, còn có cả hợp đồng hợp tác với tập đoàn Lee Corp kia, khoản tiền trong tay của Shim Su Ryeon đó vốn dĩ không còn quá quan trọng với anh nữa. Huống hồ, con người cô ta mưu mô xảo quyệt, vốn dĩ không đơn giản như vẻ bề ngoài anh thấy đâu!"

"Joo Dan Tae, hai chúng ta yêu nhau lâu như vậy, đã có biết bao khoảng thời gian tươi đẹp, lẽ nào anh thật sự có thể quên rồi ư?"

"Anh ly dị với Shim Su Ryeon, hai người chúng ta kết hôn, em cùng với anh quản lý công ty, chăm sóc con nhỏ thật tốt. Một nhà ba người chúng ta nhất định sẽ sống cuộc sống mỹ mãn, hạnh phúc."

Cheon Seo Jin vừa nói xong, Joo Dan Tae lập tức cau chặt mày, dứt khoát gạt tay của người kia ra.

Joo Dan Tae cũng muốn sống một cuộc sống một nhà ba người thật hạnh phúc, chỉ là trong trí tưởng tượng của anh ta, nữ chính đó không phải là Cheon Seo Jin.

Tạm thời chưa nói tới chuyện hiện tại người Joo Dan Tae đang thích là Shim Su Ryeon, Cheon Seo Jin này đã ngủ với người đàn ông khác rồi, chỉ với điểm này thôi cũng đủ để anh ta không cho phép cô ta làm vợ của mình.

Người vợ trong tưởng tượng của anh ta chính là một người trong sạch đoan trang, rộng lượng dịu hiền, mà Shim Su Ryeon lại rất phù hợp.

"Cheon Seo Jin, xin lỗi. Tôi sẽ không kết hôn với cô, càng sẽ không ly dị với Shim Su Ryeon."

Joo Dan Tae tiếp tục dứt khoát nói: "Cheon Seo Jin, tôi vẫn là câu nói đó, đứa bé trong bụng của cô không thể giữ được, phải tới bệnh viện phá."

Nhìn thấy Joo Dan Tae tuyệt tình như thế, Cheon Seo Jin loạng choạng đứng không vững, nước mắt đang cố nén lại không kìm được mà rơi xuống lã chã.

Cô ta đã bỏ đi lòng tự trọng của mình để cầu xin Joo Dan Tae như thế rồi!

Thế nhưng, Joo Dan Tae vẫn trước sau như một không hề dao động, vẫn cứ tàn nhẫn như vậy, kiên quyết muốn cô ta đi phá thai!

Còn không chịu đồng ý ly dị với Shim Su Ryeon.

Tại sao lại như vậy, tại sao Joo Dan Tae lại có thể đối xử với cô ta như vậy?

Nhìn Joo Dan Tae tiến từng bước tới gần mình, Cheon Seo Jin đưa hai tay sít sao che ở trước bụng, lắc đầu như bị điên: "Không thể nào, Joo Dan Tae, chuyện này không thể nào! Tôi sẽ không để anh đụng tới đứa bé trong bụng của tôi dù chỉ một chút!"

"Tôi không cần anh bồi thường cái quỷ gì cả!"

"Tôi chỉ cần bình an đứa bé này ra, tôi chỉ cần con của tôi được bình an sinh ra."

Cheon Seo Jin vừa nói xong, Joo Dan Tae lại lên tiếng cắt lời: "Cheon Seo Jin! Không thể nào, đứa bé của cô nhất định phải bỏ. Đi! Cô tới bệnh viện cùng với tôi."

Nói xong, Joo Dan Tae duỗi tay nắm lấy cánh tay của Cheon Seo Jin.

Cô ta lập tức né tránh sang một bên, nhào thẳng về phía cửa sổ.

Cheon Seo Jin vịn vào khung cửa sổ, điên cuồng gào về phía người kia: "Joo Dan Tae, muốn bắt tôi bỏ đứa con này, tuyệt đối không thể nào!"

"Anh đừng hòng muốn đưa tôi tới bệnh viện nạo thai, bằng không tôi sẽ lập tức nhảy từ cửa sổ xuống. Bây giờ chỉ có mình anh ở nhà, nếu như tôi nhảy lầu chết, trong bụng còn có đứa bé, tôi xem anh làm sao giải thích rõ với Shim Su Ryeon!"

Nhìn thấy Cheon Seo Jin đứng bên cửa sổ, Joo Dan Tae tức giận cau chặt mày.

Cheon Seo Jin nói không sai. Joo Dan Tae hiện tại không dám kích động cô ta, chỉ có thể hít sâu một hơi dằn lại cơn giận trong lòng xuống, trước hết phải cố gắng làm yên lòng người này đã: "Cheon Seo Jin, em qua đây đi. Chuyện của đứa bé chúng ta có thể từ từ thương lượng, em đừng kích động!"

Cheon Seo Jin nghe Joo Dan Tae nói thế bèn cười lạnh, không hề dao động mà đưa một chân ra, nửa người đều đang lơ lửng ở ngoài cửa sổ. Hơn nữa, Cheon Seo Jin hiện đang kích động, cả người cứ lảo đảo không cố định, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cheon Seo Jin hiện tại đã tới bước đường cùng rồi, đứa bé là lá bài cược duy nhất của cô ta. Nếu ngay cả đứa bé này cũng không giữ nổi, vậy cô ta thật sự không còn cách nào để giữ chân Joo Dan Tae được nữa.

Chỉ cần đứa bé được bình an sinh ra, Cheon Seo Jin lại không tin Joo Dan Tae thật sự có thể nhẫn tâm như vậy, đến cả con của mình cũng không cần tới.

Joo Dan Tae bị động tác của Cheon Seo Jin dọa sợ hết hồn, vầng trán đều đang toát mồ hôi lạnh. Cheon Seo Jin đáng chết, Joo Dan Tae biết rõ một khi người phụ nữ này điên lên rồi thì thật sự là có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Trước đó lúc ở đảo Bali, Cheon Seo Jin cũng cắt cổ tay tự sát một lần, nếu không phải được đưa tới bệnh viện kịp thời thì chỉ e là đã chết rồi.

Joo Dan Tae cắn răng gào lớn về phía Cheon Seo Jin ngăn cản: "Cheon Seo Jin, cô đừng kích động, rốt cuộc là cô muốn làm gì?"

"Joo Dan Tae, bây giờ anh phải đồng ý với tôi sẽ để tôi bình an sinh đứa bé trong bụng ra!" Cheon Seo Jin kích động, gào về phía người kia.

Hiện tại, cô ta đã không dám đề nghị Joo Dan Tae sẽ đồng ý với mình chuyện ly dị với Shim Su Ryeon nữa.

Chỉ có thể nhượng bộ mà uy hiếp anh ta phải cho cô ta sinh đứa bé ra trước đã.

Joo Dan Tae nghe thế, do dự nhíu chặt mày nhìn Cheon Seo Jin, qua hồi lâu cũng chưa có đồng ý.

Nhìn thấy Joo Dan Tae đang do dự, Cheon Seo Jin phía này đã nghiêng người lệch ra ngoài phía cửa sổ, cả cơ thể vô cùng mất cân bằng, chỉ cần cô ta buông nhẹ tay đang vịn ở khung cửa sổ ra thì sẽ lập tức ngã xuống dưới.

"Joo Dan Tae, anh thật sự là nhẫn tâm với tôi vậy sao? Tôi chỉ có một yêu cầu này, anh cũng không đồng ý sao?"

"Joo Dan Tae, anh thật sự quá tàn nhẫn với tôi! Tôi yêu anh như thế, làm người tình vụиɠ ŧяộʍ của anh, theo anh nhiều năm như vậy. Bây giờ anh lại đối xử với tôi như thế!"

Nghe Cheon Seo Jin nói mấy lời này, trong lòng của Joo Dan Tae cũng thoáng mềm lại mấy phần. Dáng vẻ của Cheon Seo Jin hiện tại đang là dùng cái chết ra để uy hiếp.

Thành thật mà nói thì Joo Dan Tae cũng không muốn để Cheon Seo Jin phải nhảy lầu xuống, anh ta rốt cuộc chỉ có thể nén lại cơn giận trong lòng, xoa chặt ấn đường nhìn về phía người đang huơ chân ra ngoài cửa sổ kia, bất lực nói: "Được! Cheon Seo Jin, tôi đồng ý với cô sẽ để cô bình an sinh đứa bé ra."

"Cheon Seo Jin, bây giờ cô có thể xuống được rồi chứ!"

"Joo Dan Tae, anh đã đồng ý với tôi rồi, anh sẽ để tôi bình an sinh đứa bé ra, anh không được gạt tôi." Cheon Seo Jin có chút ngờ vực, cô ta nhìn người kia lặp lại thêm lần nữa.

"Tôi đã nói thì sẽ giữ lời, Cheon Seo Jin cô yên tâm, tôi đã đồng ý với cô rồi thì sẽ cho cô bình an mà sinh đứa bé này ra." Joo Dan Tae chau mày, có chút thiếu kiên nhẫn mà lặp lại thêm một lần.

Nghe Joo Dan Tae đồng ý, tâm trạng kích động đó của Cheon Seo Jin tới lúc này mới ổn định lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro