Chương 85: Seok Kyungie rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị Lin giúp đứa nhỏ thu dọn hành lý, thấy Shim Su Ryeon đang dựa vào cánh cửa, bình tĩnh nhìn chị ta. Chị buông bình sữa bột trong tay xuống, cười cười: "Cậu Logan nói mấy thứ này không cần mang đi, về đến Seoul rồi mua."

Shim Su Ryeon cứng nhắc gật đầu, nhìn chiếc rương tinh xảo đáng yêu, bên trong xếp ngăn ngắn quần áo cùng khăn lau nước bọt của Seok Kyungie. Cô vươn tay, vuốt ve hoa văn trên đó, trong lòng đau thắt, nước mắt "tí tách" rơi.

"Cô.... thật sự không quay về sao?" Chị Lin nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp, đêm qua cậu Logan đột ngột bảo chị ta thu dọn hành lí, nói thứ hai tuần sau quay về Seoul, chị ta gật đầu nói được, trước khi rời đi anh còn dặn dò thêm một câu: "Cô ấy không về cùng chúng ta, chuyện của đứa nhỏ làm phiền chị quan tâm nhiều hơn rồi."

Shim Su Ryeon lau mặt, lắc đầu: "Vất vả cho chị rồi, chị Lin."

"Con trẻ vẫn là có mẹ bên cạnh tốt hơn." Chị Lin không phải người nhiều lời, nhưng hiện tại lại không chịu nổi mà nói nhiều một câu. Trong ba tháng này chị ấy cũng nhìn ra, ông chủ bà chủ không phải là quan hệ vợ chồng, thậm chí đến tình nhân cũng không phải, có người nào con cũng đã sinh ra rồi, còn phân phòng ngủ?

Nhưng nhìn thấy người phụ nữ nhu nhược đáng thương trước mặt cũng không giống là người vô tình, nhìn thái độ của cậu Logan đối với cô ấy, cũng là nhường nhịn dỗ dành.

Những người giàu có chính là lắm chuyện, vô cùng phức tạp, chị Lin trong nghề này làm nhiều năm như vậy, có thể mướn chị cũng coi như là có chút tiền, đủ chuyện muôn hình vạn trạng như này cũng thấy qua không ít, những chuyện kỳ lạ cũng không còn kinh ngạc gì.

Shim Su Ryeon trở về phòng, nằm trên giường khóc nức nở.

Đến giờ cơm, Logan Lee mới mang Seok Kyungie về nhà, hôm nay anh mang con gái đến bệnh viện tiêm vắc xin, Seok Kyungie nằm trên nôi ngủ say sưa, chị Lin cẩn thận bế đứa nhỏ lên, chị ta đưa mắt về phía phòng ngủ: "Khóc một buổi chiều rồi....."

Shim Su Ryeon khóc đến đôi mắt sưng đỏ, cả người mệt mỏi, cô cứ nằm như vậy cả một buổi chiều, cô cảm thấy bản thân như một con cá mắc cạn, vô lực mà thở, càng hít thở càng không thông.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, cô nhìn sang, thấy anh bước vào.

Trong phòng không bật đèn, hoàng hôn buông trên đất, mặt cô chìm trong bóng tối, khiến anh không nhìn rõ được.

Shim Su Ryeon quay mặt đi chỗ khác, mặt vùi vào gối.

"Chị Lin nói em ngủ cả một buổi chiều." Anh ngồi ở mép giường, nhàn nhạt nói.

Cô không hề hé răng.

"Buổi chiều ngày mai anh và con.... quay về Seoul."

Vỏ gối ướt đẫm, cô cắn môi không cho chính mình phát ra tiếng, nước mắt cả đời này dường như đã rơi cạn vào ngày hôm nay.

"Sau này..... sẽ không quay lại nữa." Nhìn thấy cơ thể cô hơi run rẩy, trong lòng Logan Lee thở dài, lời trong lòng, đã nói ra miệng.

"Vậy thì đi đi." Cô nức nở nói.

"Em ở bên này, chăm sóc tốt cho bản thân." Giọng nói của anh bình tĩnh đến đáng sợ: "Ngày trước anh đã đồng ý với em, đợi đứa bé sinh ra, em sẽ tự do."

"Cút đi!" Cô đột nhiên ngẩng đầu, chống lấy thân thể, xô anh: "Anh cút đi!"

Logan Lee thấy vài sợi tóc trên trán cô, da môi bị trầy, giọng nói cũng khàn khàn, anh thật sự không đành lòng, nhưng nếu không bức cô một lần, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ tiến về phía trước một bước.

Anh đứng lên, hốc mắt chua xót, chớp chớp mắt, lại nói: "Em đi rửa mặt đi, ra ngoài ăn cơm."

Hôm sau, Logan Lee đem theo con gái cùng chị Lin rời đi, trước khi đi, anh vào phòng cô, đem chìa khóa dự phòng buông xuống: "Em sau này.... chăm sóc tốt cho bản thân."

Shim Su Ryeon không tiễn bọn họ, đến lần cuối gặp mặt con gái cũng không gặp.

Cô nằm trên giường, đến khi trời tối.

Không còn tiếng khóc của con, không còn giọng nói nam nhân ôn nhu dỗ con, cũng không còn tiếng cười sảng khoái của chị Lin, cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Suốt một tháng, cô giống như một cái xác không hồn.

Cô hoàn toàn không biết đến tin tức của Logan Lee, chỉ từ vòng bạn bè của mẹ Kim Hwa Ni thấy được yến tiệc 100 ngày của Seok Kyungie, tổng cộng có 4 bức ảnh, con gái chiếm hết 3 bức ảnh, tấm còn lại là một người phụ nữ lớn tuổi ôm lấy Seok Kyungie, gương mặt tươi cười. Cô nhớ lại một chút, vị này chính là chủ tịch tiềm nhiệm của tập đoàn Lee Corp, mẹ của Logan Lee.

Con gái của cô được bọn họ chấp nhận rồi? Có phải mỗi người đều yêu thương con gái không?

Cô điên cuồng mà nhớ đến con, ngày ngày đêm đêm nhớ con.

Cai sữa mẹ, con có nháo hay không? Mới ba tháng đã rời xa mẹ, con có thường xuyên khóc hay không? Chị Lin có chăm sóc chu đáo hay không? Logan Lee bận rộn như vậy, có thể lo lắng cho con sao?

Buổi tối một ngày nọ, cô mơ thấy Seok Kyungie, trong mơ bé con đã lớn rồi, khoảng 4 5 tuổi, tóc thắt hai bím đang đàn dương cầm, cô đến gần, khen bé đàn hay quá, cô bé ngây thơ nhìn cô, hỏi một câu: "Cô là ai vậy?"

Shim Su Ryeon bị dọa tỉnh, cô mang thai con mười tháng, sau này nhìn thấy cô, có phải cũng giống như trong mơ hay không, căn bản không quen biết cô?

Điều này quá tàn nhẫn, đối với cô hay Seok Kyungie cũng điều quá tàn nhẫn.

Cô nằm trên giường cả một đêm, đến khi trời sáng hẳn, bữa sáng cũng không thèm ăn, vội vàng thu dọn hành lí, đi thẳng đến sân bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro