Bụi Trần Khói Lửa -- Hoa Thần Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ không gian ngoài kia bụi theo gió nhẹ bay
Liệu ai có nhận ra bụi kia sống tự do suốt ngày
Mà thế gian ở ngoài kia thích huyên náo
Chẳng để ý, tôi đây có chút buồn
Chẳng thể nào, cứ ngẩng ngơ, một mình…
Chỉ mình tôi lang thang nơi bão cát trùng dương
Cứ ngóng trông hoa nở…
Cũng chỉ tôi đứng trước những hạnh phúc ngoài kia
Mới khát khao mong chờ…
Muốn nghe xem nghe xem thứ lí cả ổng trời
Cũng chẳng muốn hiểu được…
Hẳn là thứ, thứ chúng ta, không nên nghe…

Nằm sâu trong nội tâm tôi thật ra chứa hài tử già cỗi
Cả thế giới đều nghe không hiểu tôi
Đành nói với bóng hình
Liệu phải chăng chỉ mình tôi đang tự hỏi
Cớ sao ngày mai sẽ sáng tươi?
Trong khói lửa
Chẳng thấy đâu
Kho tàn tuổi thơ tôi…
Chỉ mình tôi lang thang nơi bão cát trùng dương
Cứ ngóng trông hoa nở…
Cũng chỉ tôi đứng trước những hạnh phúc ngoài kia
Mới khát khao mong chờ…
Muốn nghe xem nghe xem thứ lí cả ổng trời
Cũng chẳng muốn hiểu được…
Chỉ mình tôi, một mình tôi
Thật kì quái!
Trong tâm vẫn thán phục
Gió thổi gió chẳng dừng chân
Sao chẳng hề trở về?
Gió cuốn gió chẳng về đây
Không bi thương sao?
Bỗng chốc chết đứng vậy sao?
Nên hay không nên?
Có thể nới lỏng vài giây?
Thoải mái cười đùa, chẳng lo lệ rơi
Cớ sao tâm tình tất cả đều đã được an bài
Chính tôi là mình, chính tôi là tôi
Chẳng qua chỉ là một hồi lửa, bám đầy bụi bẩn
Gió cuốn gió chẳng dừng chân
Gió cuốn gió chẳng về đây
Có thể nới lỏng vài giây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro