Thảo mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: Reii

Cuồng dã không buông là ai? Là ai cố chấp u mê?
Là ai dù chết không màng, mai táng không cam?
Nghĩa trang bao giá lạnh là ai đã khẽ đưa tay lên vuốt ve khóe mắt của người
Là ai đã liêu xiêu sợ hãi chỉ vì muốn rằng thật nhanh tìm một tỏa linh nang?
Là ai nhìn lên hình dung ai như trăng tan biến trong sương?
Buồn nỗi ánh trăng sa trong bóng đêm mịt mờ
Khi người quay về đây máu tanh khắp trời
Nét môi kia đắng cay biết bao
Chìm vào oán thù đâu nào hay đã sớm yêu ai
Nghe Sương Hoa kêu gào thay vong linh đã tàn
Hãy tha cho ta có được không?
Nỗi đau cứ như lửa lan dần thiêu đốt những chấp mê trong tim
Thành tâm cố gắng muốn che chở nhưng sao người vẫn đau thương?
Cầu người hãy đến đây oán ân này xua tan
Lại mong sao ân oán dây dưa người không màng nữa
Thảm bại rồi chung quy sẽ khiến nơi nơi đàm tiếu không thôi
Lòng son dấn thân vào nhân gian để đến nay chỉ chuốc lấy đau thương lệ rơi
Cười hắn giấc mơ viển vông, cười y sao quá ngây thơ
Cười hắn gieo ác để rồi không chốn nương thân
Thế nhưng ai khóc thầm lệ nhòa đôi mắt
Tháng năm qua đi đã buông thôi chẳng đề phòng
Là ai vung Sương Hoa tự vẫn? Rồi lại là ai mịt mờ giữa ngàn muôn mất mát?
Là ai cuồng điên? Thầm kêu tên ai trong tâm đến xé lòng

Nhẹ làn gió lướt qua trăng soi sáng bên cửa sổ
Trước thềm hiên sương rơi cỏ cây ướt đầm
Xót xa thay thiếu niên chẳng quen, nhẹ cười chia một viên kẹo cho hắn chẳng suy tư
Ai cứ mãi do dự, tâm tư không thấu hiểu?
Vấn vương trong tim đã dần lớn đã quen đắm say chìm sâu vào trong quyến luyến ái ân giả vờ
Tựa lạnh lùng đêm đông bỗng thấy dương quang vụt sáng trên cao
Lại như khi rối ren bỗng thấy đường đi
Lại như khi đã xé bóng đêm tìm được ánh sáng
Người cầm chặt không buông cũng bởi xưa nay người vốn cô đơn
Vì chút ấm êm nhỏ nhoi trong nửa đời đắng cay
Tỉnh giấc mới hay đã không còn đây
Vì ai uống say ngàn ly? Thành hoang ai giữ cho ai?
Vì ai thay đổi cho thật giống cố nhân xưa?
Cứ nâng niu viên kẹo là vì ai đó?
Trắng đêm cô đơn ngóng ban mai thấy mặt trời
Vì ai tìm trăm phương ngàn kế? Lại là vì ai mà không rời tỏa linh nang?
Vì ai cuồng điên, một thân tanh hôi đã nhuốm máu bao người
Đứng trước tử sinh, vấn vương chẳng buông
Tay dẫu lìa thân, kẹo còn cầm trong tay
Mịt mù sương máu, cố thoi thóp kêu la chết không thôi
Phải chăng lại nghe giọng ai, nụ cười ấm áp
Tiếng A Dương nhẹ nhàng bên tai
Oán thù đậm sâu hóa tinh quang vụt qua bay xa
Tất cả đã qua
Ngày thiếu niên cũng từng vui, từng ngây ngô biết bao nhiêu
Từng đắm say mãi trong làn ánh sáng miên man
Biết đâu số kiếp này họa trời giáng xuống
Phá tan thiên lương thiếu niên nay hóa điên cuồng
Nào đâu hay khi đang trọng thương gặp lại người xưa rồi ngụy trang bày mưu tính kế
Cuồng khát hạnh phúc lại hóa ra thiêu thân bay đến lửa hồng
Dù chết cũng không bận tâm? Chẳng lo ân oán vong thân
Chẳng lo cầu mãi không được, tên cũng không lưu
Cỏ cây dù vô tình cũng chẳng sao hết
Quyết đem sương mai hóa ra nước mắt cõi tình
Đời si mê quan tâm gì ai, chỉ chờ mong một người giữ được trọn vẹn chân tâm
Chỉ ước ngày sau người sẽ yên vui cho đến hết cuộc đời

Pinyin

Shì shúi zhí nìan chéng kúang
shì shúi xīn rù mózhàng
shì shúi zhì sǐ bùxiū jiāng ài máizàng
gūlínglíng ỳi zhuāng guānmù páng shì shúi qīngróu cāshìzhe tā liǎnpáng
shì shúi céng díedíezhùangzhùang huānglùan nán yǎn xúnqíu yī zhǐ suǒ líng nāng
shì shúi yǎngwàng
bái wù xiāosàn hòu fēng qīng yùe lǎng

yùe lùo wū tí tà xùe guīlái mìan hán
shuāng yībù yī shā jìu hèn xù mìng cháng
chún jiǎo chīxìao qiě zhāngyáng
wàn'è dòngqíng què bù zì zhī de bēilíang
shuāng húa bēimíng xiǎng
suǒ línghún āishāng
dǎnqìe qíuráo de mùguāng ránshāo wújìn fēngkúang língchí fāxìe hèn nù mǎnqiāng

nǐ suǒ zhì'ài shìrén bìan rúcǐ líng rùo shì qíang
āiqíu nǐ chāshǒu zhè ēnyùan yī zhuāng yòu āiqíu nǐ fàngshǒu ēn ỳi liǎng wàng
yīshìwúchéng yībàitúde zhōng ýixìaodàfāng
pěng yī kē chìzǐ xīn lái
zhè shìshàng què hùan de cǎnlìe yī chǎng

xìao tā hóngyùan kōngxiǎng
xìao tā xīnyǎn liǎng máng
xìao tā jiuyòúzìqǔ wú chù kě cáng
rán'ér shúi qiāoqiāo hóngle yǎnkùang
shì shúi dùi tā jìanjìan méiliǎo xīnfáng
shì shúi móu zhōng hùagùo jìan guāng yòu shì shúi mángrán huānglùan wú zhāng
shì shúi fēngkúang
xiǎoshēng jìaozhe míngzì zàixīn shàng

dāngshí qīngfēng fǔ liǔ míngyùegùo xī chuāng jiē qían yán xìa cǎomù níng wēi shuāng
shì shúi xìao jiāng táng qīng fàng rěnjùnbùjīn zhǐ wéi wúmíng shàonían láng
shì shúi chénsī qǐ què bùzhī suǒ xiǎng
qíngsù zài jiǎolùo zīzhǎng lúnxìan jìn zhè yī chǎng hǎishìshènlóu tíanmì jiǎxìang
jìu xìang shì hánlěng dōng yè túrán yǒngbào taiyà́ng
yòu xìang báshè shí zhǎodào fāngxìang
hùozhě shì sī lìe hēi'àn yī shù guāngmáng
zhǐ yīn bùcéng yǒngyǒu suǒyǐ cái jǐn jǐn bù fàng
zhǐ wèi zhè yīmǒ wéi guāng bànshēng líufàng túrán xù mèng zhǐshì jiǎzhuāng

wèi shúi zùi yǐn qiān shāng wèi shúi kùnshǒu huānglíang
wèi shúi jǔshǒutóuzú xúe tā muyá̀ng
wèi shúi bǎ xiǎo xiǎo ýitáng zhēncáng wèi shúi dú zùo chángyè pòxiǎo tiānguāng
wèi shúi xúnqíu bǎi jì qiān fāng wèi shúi tiēshēn bùlí suǒ líng nāng
wèi shúi fēngkúang bùgù yīqìe sīhǒuzhe qù qiǎng

gǒuyáncánchuǎn zhí nìan bù fàng dùan shǒujǐn zùanzhe pòsùi ýitáng
xùe wù mángmáng shēngsīlìjíe bīn sǐ kúangwàng
shìfǒu tīngjìan sī rén dī ýin qiǎn chàng
xìaoróng wēnnuǎn hùan ā yáng
xùehǎishēnchóu quán hùa zùo diǎndiǎn xīngguāng jiē shì chīxiǎng

yě céng shì shàonían láng yě céng shéncǎi fēiyáng
yě céng muỳùzhe xùanmù dì yángguāng
bùcéng xiǎng nà shí hùo cóng tiān jìang
niǎn dùan tiānzhēn shàonían suǒyǒu shànlíang
bùcéng xiǎng zàijìan shòu zhòngshāng zhéfúzhe guǐjì hùa zùo wèizhuāng
chōngjǐng wéi guāng fēi é pū huǒ tānlìan qiě chīkúang

nǎpà shēngsǐ xiāng shāng nǎpà ài hèn chéng shāng
nǎpà qíu ér bùdé nányǐ míngzhùang
nǎpà wúxīn cǎomù shíxìang yě néng lùshuǐ hùa lèi mòrán qíng cháng
rénshēng ér gùzhí júejìang piānzhízhúo děng yīgè rén qīng kòu xīn fáng
wéi yùan láishēng mìngỳun xǔnùo nǐ xǐlè ānkāng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro