Lạnh lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


cre Trương Linh

Hơi đêm sao lạnh run

 Nụ hoa tan trong màn sương

 Ngước lên phía chân trời xa ban mai bóng ai dần buông

 Cố tìm quên Nhưng vẫn không thể Hoa rơi trong ngày đông 

Tình duyên kiếp trước đợi mong 

Biển lòng mênh mang dậy sóng Toát ra ý chí mạnh mẽ chẳng đau gì đâu 

Mọi thứ chỉ giả dối Màn đêm gieo sầu ai nhớ nhung chẳng xóa nhòa 

Bông hoa xuân buông lơi nhựa bao lấy ta 

Đọng trên tay người thương dù năm tháng trôi 

Mùi thơm phảng phất tan vào nước.

 Trời mang bao lạnh giá xót thương thân sắc ngọc

 Chơi vơi chốn nhân gian 

Phận trôi lỡ làng

 Đời cũng sẽ tàn nhanh còn duyên số vẫn mãi theo muôn đời 

Con tim còn mang hận muôn kiếp 

Vẫn còn mang theo nỗi đau ngày sau 

Tóc mây pha màu sương 

Về đâu ký ức còn vương Tháng năm ôm cơn mộng mơ 

Bỏ quên bao nhiêu thời gian 

Bước lẻ loi Khoảng cách dần xa Hoa bay bay rực rỡ

 Phận nay chắc không thể lỡ 

Chỉ cần đóa hoa còn hương để cho đôi ta cùng nhau trải qua vạn năm

 Bóng lưng kề bên Dòng nước chảy mãi. 

Màn đêm gieo sầu ai nhớ nhung chẳng xóa nhòa 

Bông hoa xuân buông lơi nhựa bao lấy ta

 Đọng trên tay người thương dù năm tháng trôi 

Mùi thơm phảng phất tan vào nước.

 Trời mang bao lạnh giá xót thương thân sắc ngọc 

Chơi vơi chốn nhân gian

 Phận trôi lỡ làng

 Đời cũng sẽ tàn nhanh còn duyên số vẫn mãi theo muôn đời 

Trái tim còn mang hận muôn kiếp

 Lạnh lẽo nơi vùng mây thoáng qua như giấc mộng

 Bao năm qua gió bay thổi khô cánh hoa 

Hồi ức xưa dù cho chẳng thể trở về Thì tình yêu ấy lạc chốn cửu trần 

Thập lý sao lạnh căm đến bao giờ ấm lại

 Đâu đó dưới bóng cây ngọn gió tĩnh lặng Ngàn hoa kia rụng rơi mặc cho nước vẫn chảy trôi vô tình Đừng mang oán hận gieo buồn thân hoa.

Hiển thị bớt



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro