Chương 17: Phụ tá mạnh nhất 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Nguồn cv: Mai-san


"Tả Nhung! Ngươi không sao chứ?" Người phụ nữ tóc nâu thấy người đàn ông trên giường đột nhiên hộc máu, vội vàng khẩn trương chạy qua.

Tả Nhung hoảng sợ mở mắt ra,cơ bắp trên khuôn mặt run rẩy lợi hại tựa hồ như đang chịu sự thống khổ vô cùng lớn. Y lạnh lùng quét mắt nhìn người phụ nữ một cái, hai mắt của người phụ nữ giống như mất đi tiêu cự, như con rối làm bằng gỗ quỳ gối xuống mép giường.

Người đàn ông mặt gầy dựa vào cửa sổ thấy thế khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng: "Không nghĩ tới đại nhân con rối sư cũng có lúc tính sai thời điểm."

Tả Nhung hừ lạnh một tiếng, trong đầu không khỏi hiện ra đôi mắt như vực sâu kia, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó miêu tả. Người phụ nữ kia không chỉ phát hiện ra y dùng ý niệm khống chế chỉ toàn cơ điệp hơn nữa chỉ cần một ánh mắt cũng có thể bức lui được y, thực lực sâu không lường được.

"Kế tiếp ngươi tính toán làm sao bây giờ?" Người đàn ông mặt gầy hỏi.

"Giết." Tả Nhung không chút do dự quyết định. Tình báo của bọn họ có chút sai lầm, tính sót một đối thủ có thực lực cường đại như vậy. Cổ Mộ hành sự từ trước đến nay vô cùng cẩn thận, nếu không nắm chắc phần thắng vậy dứt khoát từ bỏ.

Người đàn ông mặt gầy ngoài ý muốn nhìn thoáng qua, không có phản đối, cất bước nói: "Ta đi thông báo những người khác."

Tả Nhung lau vết máu bên khóe miệng, sau đó đem ngón tay dính máu cho vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên phát hiện con mồi quang mang......

Hẻm núi Kỳ Thạch.

Trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt mọi người không chọn nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ mà lên đường suốt đêm rời đi hẻm núi Kỳ Thạch.

Hoắc Doãn vẫn như cũ ngồi xe lăn, không hề có giải thích rõ ràng hắn có thể đi lại được nhưng cố tình muốn giả dạng thành người tàn tật. So với chi tiết nhỏ nhặt này mọi người càng chú ý tới trận chiến đấu vừa rồi hơn, tiếng nghị luận không ngừng bên tai.

Hoa Quả Thụ xem như nhất chiến thành danh, làm một đoàn đội sắp bị quên đi, chiến đội lâu năm chỉ tồn tại trong lời đồn lại lần nữa lên sân khấu, phương thức không thể nói không hoa lệ.

Hoắc Doãn làm đội trưởng Hoa Quả Thụ thắng được không ít tiến hóa giả tôn kính, mặt khác thành viên của đoàn đội cũng trở thành mục tiêu nghiên cứu của mọi người. Nguyên bản cho rằng vài tên phụ trợ ở trong chiến đấu cũng không có bao nhiêu tác dụng ai ngờ bọn họ lại có thực lực không giống người bình thường. Đặc biệt là Túc Mạch cùng Nguyên Sơ, so với bọn họ thì nguyên bản người được chú ý nhiều nhất là trị liệu sư Phong Trần Tú ngược lại có chút ảm đạm thất sắc.

Tâm linh cảm ứng thật sự có thể cường đại như thế? Trong chiến đấu có thể vận dụng như thế sao? Nguyên Sơ dự đoán là loại dị năng nào? Trừ bỏ năng lực dự đoán cô còn có thêm dị năng nào?

Vô luận mọi người suy đoán như thế nào, bọn họ có thể đem sức chiến đấu của đoàn đội phát huy đến mức tận cùng là điều không thể nghi ngờ.

Sau khi rời khỏi hẻm núi Kỳ Thạch các tiến hóa giả may mắn sống sót từng người hướng Hoắc Doãn tỏ vẻ cảm tạ, lưu lại liên hệ phương thức, sau đó đường ai nấy đi.

Hoắc Doãn tìm một chỗ tương đối an toàn tiến hành nghỉ ngơi chỉnh đốn, đám người Tháp Lệ  tất cả đều được bốn, năm cái thuộc tính tương hợp nguyên hạch, đồng thời còn khen thưởng 3 quả trứng Thiểm Cốt. Trứng Thiểm Cốt có toàn thuộc tính nguyên hạch, có thể dung hạp với bất kì thuộc tính nguyên hạch. Chỉ là hắn không biết trứng Thiểm Cốt còn có phát thuộc tính biến dị theo tỷ lệ nhất định.

Mỗi người đều thu hoạch phong phú, duy chỉ mình Nguyên Sơ cái gì cũng không có.

Phong Trần Tú nhịn không được kề tai nói nhỏ Túc Mạch: "Mạch Mạch, lão đại có phải quên mất Sơ Sơ rồi không?"

Túc Mạch nhìn cậu bằng nửa con mắt "Ngươi phảng phất thiểu năng trí tuệ".

Giang Bằng Phi bên cạnh cũng kỳ quái nói: "Đúng vậy, Nguyên Sơ không phải là bạn gái của đội trưởng sao? Vì cái gì một nguyên hạch cũng không cho?"

Túc Mạch: Ha hả, thiểu năng trí tuệ không chỉ có một người.

Gã hoàn toàn không có hứng thú trả lời loại câu hỏi thiểu năng này, nuốt một nguyên hạch nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Tháp Lệ đã sớm đầu nhập vào tu luyện vô hạn,  quanh thân sương đen lượn lờ, trong phạm vi mấy chục mét không có một vật còn sống.

Trên huyền phù xe Hoắc Doãn đem nguyên hạch còn lại đặt trên bàn,nói với Nguyên Sơ: "Yêu cầu cái gì, tùy tiện lấy."

Nếu Phong Trần Tú ở chỗ này, nhất định có thể lý giải ánh mắt Túc Mạch vừa rồi xem hắn.

Nguyên Sơ nhìn nhìn đống nguyên hạch chồng chất trên bàn, cầm mấy  quả trứng Thiểm Cốt  sau đó vân vê rồi lấy một quả đút cho con toàn cơ điệp đang run rẩy trên vai cô.

Toàn cơ điệp quơ quơ xúc tu trên đầu, ngửi thấy được khí vị mê người cuối cùng không nhịn được cúi sát vào trứng Thiểm Cốt.

Nguyên hạch không chỉ là điểm mấu chốt tiến hóa của con người mà còn là đồ ăn yêu thích của dị thú, chỉ là chịu giới hạn trong thuộc tính không thể ăn lung tung. Nhưng trứng Thiểm Cốt không giống vậy, nó không bị hạn chế bởi thuộc tính.

Nguyên bản Hoắc Doãn cho rằng Nguyên Sơ rốt cuộc tìm được rồi nguyên hạch cho bản thân, kết quả lại nhìn thấy cô đem nguyên hạch đút chỉ toàn cơ điệp, trong lòng mạc danh có chút không dễ chịu.

"Nó như thế nào không chạy?" Hoắc Doãn thuận miệng hỏi.

"Bởi vì tôi không cho nó chạy." Con toàn cơ điệp này là tự mình đưa tới cửa, Nguyên Sơ không lý do thả cho nó chạy. Ở phép tắc của Thiên Đạo có thể đoạt một phân cơ duyên liền đoạt một phân.

Câu trả lời ngay thẳng làm Hoắc Doãn không lời gì để nói. Có thể nói chuyện như vậy đại khái cũng chỉ có một mình cô.

Đợi toàn cơ điệp nuốt hết trứng Thiểm Cốt, Nguyên Sơ vẫy vẫy tay làm nó bay đến một bên, sau đó nhìn về phía Hoắc Doãn, thập phần đứng đắn hỏi: "Đêm nay cùng nhau ngủ sao?"

Hoắc Doãn: "!" Chủ động như vậy sao?

Sau khi vượt qua nguy hiểm ở hẻm núi Kỳ Thạch,  khí vận trên người Hoắc Doãn gia tăng mấy lần, mênh mông mãnh liệt, ở trong mắt Nguyên Sơ tựa như một mỹ vị ngon miệng.

"Được." Hoắc Doãn đối với ánh mắt khát vọng của Nguyên Sơ rụt rè đáp.

Có lẽ đây là thời điểm tiến thêm một bước nữa.

Buổi tối rửa mặt xong, Hoắc Doãn chỉ mặc một cái quần ngủ, mang theo một thân bốc hơi nhiệt khí, chậm rãi đi hướng dựa vào đầu giường Nguyên Sơ.

Trên người Nguyên Sơ mặc cùng kiểu áo ngủ với hắn, cổ áo nửa hở tóc dài rối tung, nửa rũ đầu, lộ ra cần cổ vừa thon vừa trắng.

"Tiểu Sơ." Hoắc Doãn nằm lên giường, ôm nàng eo, ánh mắt sáng quắc.

Nguyên Sơ nhìn về phía hắn, ngay sau đó một phút trong mắt quang hoa lưu chuyển, nhanh chóng hiện lên mấy hình ảnh kì quái.  Chưa bao giờ từng có hành động  thân mật, vài phút lúc sau liền sẽ phát sinh.

Nguyên Sơ: "......"

Năng lực biết trước làm cô trải qua tương lai "Không thể tưởng tượng được". 

Người đàn ông này muốn cùng cô xxx, rốt cuộc cô có nên đáp ứng hay không?

Nguyên Sơ nghiêm túc tự hỏi, trong 3 phút cô cần đưa ra quyết định.

"Tiểu Sơ, tôi phi thường may mắn khi có cô làm bạn chung đường suốt thời gian qua." Hoắc Doãn chấp khởi tay cô, đặt lên môi một nụ hôn.

Nguyên Sơ nhìn cánh tay bị hắn giữ chặt, không rên một tiếng.

"Nói với tôi, cô vĩnh viễn sẽ không rời tôi đi đúng không?" Thần sắc Hoắc Doãnchuyên chú.

Nguyên Sơ biết, chỉ cần cô đáp lại một câu "Sẽ không", lập tức sẽ phát sinh ra sự việc không thể cứu vãn được.

Cô chỉ còn mười lăm giây.

Nguyên Sơ cầm máy cầm tay trên tay, màn hình lóe lên tự động tìm tòi "Bị đàn ông theo đuổi, cùng hắn xxx, muốn cự tuyệt thì làm như thế nào, online chờ, rất cấp bách".

【 hắn đẹp trai không? Đối với ngươi tốt không? Ngươi chán ghét hắn thân cận sao? 】

Nguyên Sơ: Đẹp trai, tốt, không chán ghét.

【vậy còn cự tuyệt cái con khỉ?Ở thế giới có thể tử vong bất cứ lúc nào gặp được một anh chàng đẹp trai, đối với ngươi tốt, ngươi lại không chán ghét người ta thì còn do dự cái gì, chạy nhanh trước a! 】

Nguyên Sơ: Là như thế này sao? Nguyên lai con người xxx với nhau có thể tùy tiện như vậy? Nghe nói không phải sau khi xxx phải chịu trách nhiệm sao?

【 người cần chịu trách nhiệm là người đàn ông kia, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được rồi. Nếu đối phương rút - điếu - vô tình, ngươi càng có cơ hội tìm được người tốt hơn. 】

Nguyên Sơ: ưmmm, tổng thể vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.

"Tiểu Sơ?" Hoắc Doãn thấy Nguyên Sơ chậm chạp không nói lời nào, nhịn không được tiến tới cắn lỗ tai cô một cái.

"Ưh, sẽ không."

"Cái gì?" ngữ khí Hoắc Doãn lười biếng.

"Em sẽ không rời bỏ anh, vĩnh viễn sẽ không." Người đàn ông này là vận khí chi tử của cô, từ khi bọn họ bắt đầu thành lập mối liên hệ kia hắn liền trở thành người thân cận duy nhất của cô ở thế giới này,cô nguyện ý trong phạm vi có thể cho phép của mình thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Trong mắt Hoắc Doãn thoáng nổi lên hai ánh lửa, gắt gao ôm lấy eo cô, hôn lên làn môi cô, nóng bỏng mà lưu luyến.

Nguyên Sơ không hiểu chuyện tình cảm nhưng cô nguyện ý học. Khí vận chi tử không chỉ là người có thể làm nàng thoát khỏi Thiên Đạo mà còn là người để cô học hỏi làm thế nào để trở thành người. Cô tựa như trang giấy trắng cuối cùng vẽ thành cái gì đều quyết định bởi khí vận chi tử mà cô lựa chọn.

Nguyên Sơ thuận theo, làm mối quan hệ hai người tiến bộ vượt bậc, trực tiếp vượt qua giới hạn cuối cùng trở thành người yêu danh chính ngôn thuận.

Hoắc Doãn trải qua một đêm mỹ diệu nhất từ trước đến nay nhìn về phía Nguyên Sơ tràn ngập nhu tình cùng thoả mãn.

Nguyên Sơ nhìn khí vận chi tử  nằm cùng gối, đột nhiên hỏi: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em sao?"

Hoắc Doãn cười nói: "Em muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Ừm...... Không biết." Nguyên Sơ tự hỏi một lát, nói: "Nếu anh không phụ trách, em tìm người khác tốt hơn."

Sắc mặt Hoắc Doãn tối sầm: "Cả đời này em không tìm được người khác tốt hơn đâu!"

Nói cách khác, hắn nguyện ý chịu trách nhiệm với cô.

Nguyên Sơ vừa lòng, kỳ thật cô cũng không muốn đi tìm người khác.

Hai người nị nửa buổi sáng, thần sắc Hoắc Doãn thanh khí sảng đi xuống xe, tiếp đón những người khác chuẩn bị khởi hành.

Mọi người đều dùng nguyên hạch, vì dung hợp tốt nên thực lực của mọi người đều tăng lên đáng kể nhưng để tăng cao tính chiến đấu Hoắc Doãn tính toàn tìm chỗ nào đó để tiến hành tập huấn.

Video chiến đấu ở Hẻm núi Kỳ Thạch lan đi với tốc độ chóng mắt tới các khu vực khác, Hoa Quả Thụ lại một lần bước lên top 10 bảng xếp hạng thế giới. Không chỉ vì bọn họ biểu hiện xuất sắc ở hẻm núi Kỳ Thạch mà còn vì thanh danh trước kia của bọn họ.

Hoa Quả Thụ đương nhiên không chỉ có 2 người Hoắc Doãn cùng Quý Minh, mặt khác còn có 50 thành viên tạo thành phân đội nhỏ không giống nhau, phân tán rèn luyện ở những địa điểm khác nhau.

Khi nhìn thấy video này các thành viên khác của Hoa Quả Thụ đều cảm thấy thập phần khiếp sợ. Bởi vì cách đây không lâu bọn họ nhận được tin dữ Hoắc Doãn cùng đám người Quý Minh trong một lần chiến đấu đã hy sinh, dù có cố gắng liên lạc thế nào cũng không được, bọn họ đều cho rằng đám người này đã chết, không nghĩ tới thế sẽ thấy lão đại của bọn họ tung hoành ở trên mạng, hơn nữa người bên cạnh hắn không có  một ai là thành viên trước kia của Hoa Quả Thụ.

【 lão đại, anh ở đâu? Tại sao chúng tôi lại không liên lạc được với anh?】

【 Hoa Quả Thụ tựa hồ như có thêm không ít người mới,  đội trưởng khi nào giới thiệu cho chúng tôi đây? 】

【 đội trưởng, anh là có mới nới cũ? Nói sẽ đồng cam cộng khổ với nhau cả đời không rời không bỏ? 】

【 đội trưởng, có phải các anh găp chuyện phiền toái? Quý Minh đâu? 】

Sau một tháng rèn luyện, Hoắc Doãn tiếp nhận không ít tin tức của những thành viên trước kia. Nguyên bản bởi vì thân thể đang bị tổn thương nên chọn cách tạm thời ngủ đông hiện tại thân thể đã khôi phục tự nhiên cũng không cần phải che giấu.

Đang lúc hắn chuẩn bị trả lời tin nhắn của mọi người đột nhiên nhìn thấy một tin tức làm hắn kinh giận.

【 lão đại, có người đang âm thầm săn giết thành viên Hoa Quả Thụ, làm ơn hãy cẩn thận. ( Thiên Hạt ) 】

Người nào đi săn giết bọn hắn?

Hoắc Doãn chỉ có thể nghĩ đến Quý Minh, nhưng hắn thật sự không muốn tin tưởng rằng Quý Minh có thể tàn nhẫn như vậy. Gã giết mình vì muốn che giấu thân phận, thay hình đổi dạng, quang minh chính đại gia nhập Đại Lệ Quốc. Nhưng những thành viên khác của Hoa Quả Thụ  không có tham gia trận chiến kia, không biết được bí mật của gã có cần thiết đuổi tận giết tuyệt như vậy không?

Huống hồ hắn còn sống, nguyên lai kế hoạch của Quý Minh đã thất bại, muốn giết người diệt khẩu cũng không còn kịp rồi.

Hoắc Doãn biểu tình tối tăm, trong mắt gió bão ngưng tụ.


Tác giả có lời muốn nói: 

Nguyên Sơ: Biết trước năng lực làm nàng không gì không biết, bao gồm mỗ mỗ khi nào tưởng lái xe.

Hoắc Doãn: Tiểu Sơ mỗi lần đều rất phối hợp, thật là tri kỷ tiểu thiên sứ

^_^@~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro