12. giữa khiếm khuyết và dang dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"hãy đi đi, dấu yêu bé bỏng, hãy chạy đi và trốn khỏi những lời nói nhàu nhĩ vang giữa cuộc đời, né tránh tiếng bàn tán chỉ tổ gây cho lòng thêm đau đớn, và đừng mở mắt ra khi giọt nước mắt mưa rơi tràn đầy sự khốn khổ. lòng dũng cảm chưa bao giờ yếu hèn đến vậy. sự kiên cường ở lại của dấu yêu sẽ chẳng nhận thêm được gì ngoài nỗi tổn thương lớn hơn, và sự chua xót đến đau lòng."

buổi chiều hôm ấy là một chiều đẹp hoa lệ, khi tôi mất hồn trong ánh mắt quá đỗi lung linh của gã, gã nói rằng tôi không dễ thương, và điều đó làm gã thất vọng.

buổi trưa hôm nay cũng là buổi trưa đẹp tuyệt vời, nàng cất giọng nói líu lo như một chú chim vàng anh nhỏ, nàng nói rằng mặt tôi như cái mặt đường.

nàng vui vẻ nói ra câu đó từ ba ngày trước, mỗi ngày một lần, còn khuyên tôi nên ăn thêm rau. nàng vẻ vang như một nàng công chúa cao quý, nhắc một chú lùn rằng chú xấu xí như quái vật, rất tự hào khi cho rằng vai trò của nàng là giúp tôi nhận thức được bản thân, bắt đầu từ cái mặt đường...

tất nhiên rồi, câu đùa nghịch của nàng ai mà chẳng yêu. đến gã của tôi lạnh nhạt đến độ nào cũng vì câu nói của nàng mà mỉm cười. vạn vật trong thế giới này, từ hòn đá vô tri đến con người suy nghĩ, thật khó để tìm được một ai không cười vui vẻ vì nàng.

thế nhưng còn cảm xúc của tôi?

dưới vạn dặm trời xanh tôi nằm quằn quại trong đau xót. sự dang dở của tôi như đóa bèo hoa dâu trôi nổi theo dòng, còn khiếm khuyết thì chẳng khác gì những cánh bèo úng thối, rời rạc, lả tả, làm uế đi trời nước mắt trong veo. chẳng cần đến gã, nàng, hay ai khác, làm sao tôi không thể nhận ra được?

lần đầu tiên trong đời tôi khóc cho dáng vẻ của mình nhiều đến vậy. và cũng nhận ra tâm hồn con người thật mong manh, thì ra chỉ cần vài câu đùa giỡn, trêu chọc là đã hoài không dứt được những nỗi buồn, cơn đau dai dẳng.            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro