Một thoáng buồn nơi đáy mắt mộng mơ
Em dệt chuyện tình trong từng nhịp hơi thở
Trải vào chăn, những cô đơn bỏ dở
Mang giọt lòng đóng kén thành vần thơ
Kỉ niệm nào tràn ngập trong khoang thở
Kẻ du hành thất lạc vào giấc mơ
Đem vẽ lại câu chuyện chưa từng vẽ
Mộng tỉnh choàng vương vấn mãi ngẩn ngơ
Trong chăn mềm ấm lạnh ai tự biết
Trong tim mềm ấm lạnh ai tự hay
Thôi ôm mộng những ngày buồn lỡ khóc
Nào đâu nước mắt, rơi quá chân giường!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro