T108-111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2012, tôi lập một forum cho những bạn bị rối loạn ăn uống nói chuyện với nhau về quá trình chữa bệnh. Tôi dành một khoảng thời gian lớn tìm tới những người đang phải chịu hoàn cảnh giống mình, vì tôi biết nó cô đơn thế nào. Tôi tự nhận trách nhiệm về mình, vì tôi - dù kiệt về cả tinh thần và sức lực - vẫn muốn cứu thế giới.

Forum này hoạt động trong gần hai năm, có một chat room dành cho các bạn trò chuyện, có địa chỉ của các bác sĩ, các phương pháp chữa, và một phòng thú tội cho những lần trót. Tôi quen được nhiều bạn ở trên đó hơn tôi tưởng, và có một người đặc biệt mà sau này trở thành một trong những người bạn thân nhất của tôi.

Cô bạn này là ca sĩ, hát toàn những bài buồn, và hát hay lắm. Cũng là người nổi tiếng, sống một cuộc sống không khác tôi là mấy. Chúng tôi thân nhau vì chúng tôi cùng chia sẻ một bí mật, chúng tôi nói chuyện với nhau ngày và đêm, gửi cho nhau ảnh từng bữa ăn một, bật Facetime nhìn mặt nhau mỗi tối khi cả hai sợ đi ngủ. Gặp nhau ở ngoài đường là không nói chuyện, vừa đi về là tán phét ngay: "Ở event hôm nay có chuyện này thế nọ thế kia nhỉ."

Chúng tôi sống online với nhau như thế được khoảng tám tháng, thì những cuộc gọi giãn ra dần. Bạn tôi càng ngày càng suy sụp vì giọng hát của cô mất dần đi với những trận binge/purge, nhưng bạn tôi, cũng như tôi, biết cái kết mà vẫn lao vào. Tôi không biết làm gì cho bạn tôi, vì chúng tôi là một, và tôi không biết giúp tôi, nên tôi không biết giúp bạn tôi thế nào. Tôi đứng nhìn cô tuột dốc, chỉ biết hứa là mình sẽ theo sau ngay đây.

Rồi một ngày, bạn tôi tự sát, và bạn tôi thành công.

Thứ duy nhất làm cho tôi cảm thấy khá hơn lúc đấy, là những nỗi buồn, những đau khổ tôi đang trải qua bây giờ, bạn tôi không phải chịu đựng nó. Bạn tôi đi rồi, đi luôn không về nữa. Tất cả những nghi ngờ, những suy sụp, những cơn khóc nấc từng đêm, vinh dự này chỉ có mình tôi hưởng.

Rồi từ những nghi ngờ, những suy sụp, những cơn khóc nấc hàng đêm này, tôi nhận ra một điều: Không phải nỗi buồn này giờ chỉ còn một mình tôi có, cả thế giới này giờ cũng chỉ là của tôi thôi. Cô ấy không ở đây cho bất cứ một điều gì nữa, mãi mãi. Tôi tự hỏi sao mình lại mù đến nỗi không nhìn được cái sự thật ở ngay trước mắt này?

Cái chết không phải là điều tệ hại nhất xảy ra với bạn tôi. Bạn tôi lên báo, lên mạng, nổi tiếng hơn bao giờ hết. Cái mục Xin thương tiếc báo tin làm tôi cáu: tên tuổi, công tác, nhà có bao nhiêu anh em,...chả có ý nghĩa gì với tôi hay với bạn tôi cả. Sao không có mục nào nói rằng bạn tôi có màu mắt gì, bạn tôi yêu động vật và nhận nuôi hơn chục con chó ở nhà ra sao. Tại sao không?

Câu nói dễ đoán, thường thấy, và khó chịu nhất mà bạn có thể nghe ở tang lễ là "What a waste!" hay "Tiếc quá!". Tôi ghét bạn nếu bạn kêu tiếc. Cái từ đấy chính là ngắn gọn cho: "Chán quá nhỉ, bạn có thể sống khoảng gần năm mươi năm nữa, cống hiến cho một xã hội bạc bẽo thậm chí không nhớ đến mắt bạn màu gì nhưng đòi hỏi bạn phải sống tốt để cống hiến, thế mà bạn lại lăn ra chết."

Người bình thường cũng hay tự cho phép mình nghĩ rằng họ thông minh hơn những người tự sát. Những từ ngữ hay được dùng để miêu tả hành động tự sát là dại dột, ích kỷ, hay ngu. Người bình thường bảo đời còn dài lắm, còn nhiều thứ chưa được trải nghiệm lắm, rồi: "Việc gì cũng có hướng giải quyết." Người bình thường không bao giờ hiểu - chúng tôi biết hơn ai hết chúng tôi có những gì, và không có những gì. Người bình thường bảo chúng tôi không biết nghĩ đến gia đình, không biết thương bố mẹ. Xin lỗi đi, chúng tôi nghĩ mãi rồi, nghĩ chán rồi, nghĩ đến mức muốn chết luôn.

Chúng tôi ngừng tìm kiếm cách để cho bản thân ngừng sống trong nỗi buồn, khi chúng tôi nhận ra rằng nỗi buồn hết đồng nghĩa với cái kết.

Tôi đóng cửa forum. Cái kết mà chỉ tôi và cô bạn tôi biết, nó đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro