T124-128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chỉ có hai trạng thái, 0 hoặc 100.

Nó là một thứ cân bằng tuyệt đối với tôi theo nguyên lý của chính tôi, nhưng nó cũng là lý do tôi chỉ có những người đi qua cuộc sống của tôi mà không nán lại lâu, vì thường thì ai cũng sống cũng ở khoảng 50.

Những ngày, tháng, năm bị nỗi buồn đánh gục, tôi chỉ muốn được mặc kệ, được để yên. Những giọng nói trong đầu tôi cãi nhau đêm ngày, hét vào mặt nhau, vật lộn với nhau, đè vào những dây thần kinh, vấp qua nơ-ron não, mắt tôi giật liên hồi. Tôi, chúng tôi cần thời gian để hòa giải. Tôi, chúng tôi không cần gì ngoài thời gian, tôi không cần và không có ai ngoài những cái tôi.

Tôi luôn biết tôi có thể trở lại 100, tôi chỉ chưa biết là vào giờ nào, phút nào, năm nào, nhưng tôi có thể. Mọi người xung quanh lại bị cái suy nghĩ điện ảnh thường thấy, họ phải kéo tôi ra khỏi nhà, đi mua sắm, gặp bạn bè để tôi vui lên. Họ không chịu nổi dù chỉ là 45 nỗi buồn. Họ không hiểu, nếu tôi không về 0 tôi sẽ không thể tới 100 được, tôi cần phải bị kéo lại để được văng lên phía trước.

Ra ngoài đường đi mày ơi, mày phải cà phê cà pháo, mày phải nói chuyện với mọi người. Ít lên mạng thôi, đừng xem phim nữa, sống thực tế một ít, bớt mơ mộng hão huyền đi. Sống như tao, sống cân bằng, bởi vì chỉ có một cách sống thôi. Lúc nào cũng có hy vọng mới là đúng, lúc nào cũng phải nhận ra cái nọ nhận ra cái kia. Phải thức dậy hàng ngày, đi đến nơi làm việc, xong đi về nhà than thở về nơi làm việc, rồi làm những thứ giết thời gian khác để chen vào khoảng giữa của việc muốn tự giết mình hoặc giết hết những người xung quanh, thế mới là đúng. Sống ở đời phải có trách nhiệm, có nhiệm vụ và bổn phận, đúng luật pháp, có tôn giáo, nể nang và lề lối, nhưng vẫn phải gọi nó là cuộc sống tự do và sống tự tại, mày hiểu không, mày không cảm thấy thế thì là mày sai. Mày không nghe, mày không hiểu tao nói gì rồi, mày sống quá ích kỷ, mày phải để ý xem cảm xúc của những người bên mày là thế nào chứ?

Hay thật, tôi toàn bị gọi là sống cảm xúc, trong khi tôi lại nghĩ tôi là một người sống rất lý trí. Rõ ràng tôi biết, tôi không muốn sống. Nhưng, cái sự không muốn sống ấy của tôi, phần lớn thời gian, tôi tách nó ra được hoàn toàn so với những việc tôi biết tôi phải làm. Tôi vẫn thở đều, vẫn đi làm đều, vẫn tham gia công tác đều đặn, chỉ đơn giản vì tôi nhận ra nếu muốn một tập thể để cho mình yên, cách duy nhất chính là trở thành một phần của tập thể. Không làm ảnh hưởng đến người khác. Chết cũng được, miễn đừng ở nhà chung, lên vùng núi nào đó mà nhảy xuống. Một con người mắc bệnh tâm thần, không bao giờ được coi là bệnh nếu nó không gây thiệt hại đến những người xung quanh. Mày là xác chết biết đi, nhưng vẫn đi trong cái guồng quay xã hội, thì mọi thứ vẫn ổn.

Thế là tôi lại phải giỏi thôi. Bảng điểm A, tôi ngồi cuối lớp ăn KFC không ai nói gì. Tôi kiếm ra tiền đóng tiền nhà hàng tháng, không ai hỏi tôi cứ biến mất đi đâu. Làm blog đến một tầm mà người ta không mắng tôi được nữa vì fan của tôi sẽ mắng lại là "Mày có làm được như chị ý không mà cứ nói nhiều." Tôi làm tốt tất cả - chỉ với lý do - tôi đã tìm ra công thức: Mày càng giỏi = Mày càng có thể sống không ra gì mà không ai nói. Quán quân, thủ khoa, nhà vô địch, cái gì tôi cũng làm, miễn là để cho tôi yên, để cho tôi yên, để cho tôi yên.

Vậy nên, tôi chỉ có hai trạng thái, 0 hoặc 100.

Trớ trêu với cái forum tôi lập, trớ trêu với cái sự nghiệp thăng tiến, trớ trêu với những lời ca tụng vượt lên cuộc sống tôi nhận được, tôi càng ngày càng tệ đi.

Gần nửa năm, tôi không giữ được gì trong bụng, tôi sợ cái cảm giác có một sức nặng nào đó đang đè tôi xuống. Tôi thấy được từng giọt nước đọng ở thành dạ dày, từng tiếng ọp ẹp xập xệ của túi thịt đựng a xít. Mồm chỉ có vị của gia vị hối hận. Ở một mình tôi không ăn gì cả, ở với người khác tôi sẽ ói hết ra ngoài. Tôi mất gần mười lăm cân trong vòng hơn ba tháng.

Tôi chẳng còn muốn gầy nữa, gầy không còn là một thứ mục đích, tôi không biết mục đích của tôi là gì. Tôi chỉ muốn biến thành nhỏ nữa, nhỏ mãi, nhỏ đến mức một ngày tôi có thể gập người xuống, rồi xuống nữa, rồi biến mất. Tôi lúc nào cũng lạnh cóng, mê sảng, và nhảy là gần như một giấc mơ xa vời. Thế mà tôi cứ tiến tới cái số 0 tiếp, chẳng hề chừa ra một giây nghĩ xem nó ngu ngốc đến thế nào.

Tôi dùng nhiều thuốc hơn người mắc bệnh hiểm nghèo. Thuốc an thần, thuốc ngủ, thuốc trầm cảm, thuốc giảm cân, và cả, thuốc kích thích. Mỗi ngày tôi ăn một vốc viên con nhộng thay cho cơm, dội nó xuống bằng vài chai cồn loại rẻ tiền nhất, đầu óc tôi nhão ra như bún. Tôi mất khả năng kiểm soát, quên hết mọi việc, nhầm lẫn những giấc mơ đêm ngủ được với thực tế đời thường. Cảm giác lúc ấy chắc giống lúc sống thực vật, nghe thấy người đi ra đi vào, cầm tay và khóc lóc, nhưng chẳng thể chống chọi đủ để mở nổi mi mắt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro