T176-181

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là câu chuyện 0 hoặc 100, tôi nghĩ thế. Tôi chỉ có hai trạng thái. Thế nên, khi tôi muốn hòa vào với mọi người, tôi muốn mọi người hiểu tôi, thường tôi rủ các bạn chơi chất kích thích cũng. Bạn xấu thật, rượu chè, cờ bạc, ma túy đủ cả. Vẫn là "nghiện trình bày" thôi, nhưng tất nhiên tôi chẳng bao giờ có thể bắt các bạn của tôi chịu khổ được, nên tôi chỉ biết cho các bạn vui hết cỡ.

Ai mà biết tôi sẽ biết tôi luôn là tâm điểm các cuộc vui. Tôi là pha trò, có tôi là cười cả đêm, bữa tiệc không bao giờ bắt đầu khi tôi chưa đến và tôi vui cực kỳ. Ai mà chơi với tôi sẽ hiểu, tôi chả chơi cái gì nếu tôi không chơi.

Điểm sáng duy nhất khi về đến Hà Nội, đấy là tôi đã có thêm hai người bạn vào số năm người bạn vốn có; hai cộng năm, thế là tôi có bảy người bạn. Khi tôi nói tôi chỉ có bảy người bạn, ý tôi chính xác là thế. Tôi không có bạn qua loa, tôi không có bạn biết biết, tôi chỉ có đúng ngần đấy người trong cuộc sống, không hơn không kém. Tôi mất thời giờ kết bạn quá, mất hai mươi mốt năm được ngần ấy người. 21 : 5 = hơn 4 năm để nói một câu xin chào. Thế nhưng hai đứa mới, chúng nó cũng là nghiện, và nghiện khi gặp nhau thì chỉ gặp nhau ở số 100, nên là chúng tôi hiểu nhau nhanh hơn 100 lần.

Hai người bạn mới này, tên là Bu và Tếu. Bạn của Tuấn Jun. Tuấn Jun quen hai người này lâu lắm rồi, nhưng lo cho cô em nghiện, nhất quyết không giới thiệu vì sợ nghiện hơn. Nhưng mà đã cái tầm nghiện rồi thì... Đêm đêm rồi lại đêm đêm, chúng tôi chui vào căn phòng bịt kín cửa sổ, hút hết cả cây thuốc, và hiểu nhau, hiểu nhau, hiểu nhau.

Khi chúng tôi chơi kẹo, chúng tôi nói về cuộc đời. Khi chúng tôi sống ở đời, chúng tôi lại chỉ nói về kẹo. Nó hay, và nó dở, vì khi chúng tôi chơi kẹo và chúng tôi hiểu 100 là gì, chúng tôi có thể:

1. Nhận ra sáng hôm sau là mình có thể yêu cái thế giới này đến đâu, và yêu nó.

2. Nhận ra mình có khả năng yêu thế giới đến đâu, nhưng mình vẫn không thể yêu được.

Tôi luôn là phương án 2. Tôi buồn vì việc đó. Tôi bảo Bu và Tếu: "Em ơi chị buồn quá." Chúng nó bảo: "Chị ơi, chơi tí kẹo đêm nay nhé?"

Từ lúc tôi biết chất kích thích là gì, tôi đã bắt đầu có những đội bay. Bạn không thể chơi chất kích thích một mình, như là việc bạn không thể đi nhảy một mình. Bạn cần người hiểu bạn, để có thể tiến xa hơn với nhau. Những người này có thể không phải là bạn bè bình thường, mà đơn thuần là những người bạn hợp để phê cùng. Ví dụ như bạn thích nói chuyện lúc đang phê, thì đội bay này cũng thích tâm sự. Ngần ấy năm chơi đồ, tôi đã đi qua khoảng hơn chục đội bay khác nhau. Lý do không phải là chơi không hợp nhau nữa, mà là sức khỏe không cho phép, các bạn của tôi cứ rụng dần. Nào là bệnh tim, bệnh thận, bệnh gan, bệnh phổi... Tôi cứ thế lướt từ cuộc chơi này sang cuộc chơi khác, từ đội bay này đến đội bay khác, và chả có chuyện gì xảy ra với tôi cả. Chúng tôi bay cả đêm, sáng hôm sau các bạn đã nằm la liệt hết, tôi cứ thế đi mua đồ ăn sáng cho các bạn, về bón cho các bạn tận mồm, không ngủ, trang điểm và mặc quần áo đi chụp ảnh luôn, mặc cho hai mắt vẫn trợn ngược vì thuốc. Tôi đi làm về, các bạn vẫn đậu ở nhà tôi, tôi thay quần áo, dọn nhà, gọi các bạn dậy, rồi lại nằm xuống cho một đêm không ngủ được.

Tôi biết tôi có thể chết bất kỳ lúc nào, và tôi quá ư sẵn sàng cho việc đó, nhưng éo le là hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cần ke kẹo đá hàng đêm, bài kiểm tra sức khỏe hàng tháng vẫn: "Thân hình hoàn toàn bình thường, chỉ hơi gầy một chút, đề nghị luôn luôn giữ sức khỏe, cảm ơn." Tôi đã sẵn sàng để chết, nhưng cái chính là việc cần nhất tôi có thể làm, tôi đã làm rồi, mà tôi vẫn nguyên si nguyên mác, đúng là trò chơi oái oăm. Cuộc đời vẫn cho tôi khỏe mạnh như muốn thử sức sống của mình, tìm kiếm cái giới hạn của bản thân, với khát khao chết một cách mãnh liệt, nhưng cuối cùng nó vẫn chỉ là ngày này qua ngày khác, qua ngày này, qua ngày khác, rồi vài tháng, rồi vài năm, rồi có khi sẽ là cả đời, như một sự trừng phạt lớn nhất cuộc đời này có thể cho. "Chết thế thì dễ quá", chắc cuộc đời nghĩ vậy. Thôi cũng đúng thôi, tôi xứng đáng sống, xứng đáng phải sống.

Ngoài việc trọng đại là tìm được đội bay ở Việt Nam, tôi cũng tìm được một nhà xuất bản, đọc những trang blog của tôi, và muốn tôi viết một quyển sách. Nếu bạn còn chưa nhận ra, thì tôi đồng ý. Nhưng bây giờ tôi mới biết, viết câu chuyện đời mình ra, chẳng hề dễ một tí nào. Cứ tưởng tượng nó như là viết nhật ký vào một ngày tồi tệ vậy, nhưng thay vì nhật ký thì lại là cả quyển sách và thay vì một ngày thì là một cuộc đời. Nó không như blog, bởi blog là bộc phát, tôi không biết người đọc là ai, và tôi không quan tâm, blog của tôi là của tôi, nó là thế nào cũng được. Sách là chuyện khác, nó là một chuyện để đời, và tôi có trách nhiệm phải làm tốt.

Tôi nghĩ đến [ánh mắt thương hại mọi người vốn dành cho tôi] x [số lượng bản in] = [số ngày dài bất tận tôi ở nhà cho đến khi mọi người quên đi tất cả những thứ mọi người đã đọc trong quyển sách này].

Hài hước thật, tôi nói cứ như tôi hay ra đường lắm. Thật ra, tôi không nhớ lần cuối tôi ra đường là khi nào. Thường khi mọi người nói là "lâu lắm không ra đường", ý mọi người là họ vẫn đi học, đi làm, xem tivi, ăn cơm tối với gia đình, chỉ không đi chơi. Còn cái đi ra đường của tôi, đúng nghĩa đen là đi ra đường. Tôi nằm trên sàn nhà, không di chuyển, với cái laptop trên bụng, viết những dòng này, không biết từ bao giờ. Tôi nhìn thấy hẳn cái giường ở đâu bên kia căn phòng hai mươi mét vuông mà tôi không thể nào dịch cơ thể nặng trịch này sang đó được. Tôi sống bằng cách gọi đồ ăn trên điện thoại, được anh nhân viên giao sushi rồi anh nhân viên giao pizza cố nhớ mặt đến nỗi thỉnh thoảng lại ngồi với tôi hút một điếu thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro