T58-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một con nghiện, và tôi không bao giờ ngại về việc đó.

Chúng ta ai mà chẳng nghiện, chẳng qua là mỗi người nghiện một thứ khác nhau theo một kiểu khác nhau thôi. Bản thân từ nghiện không phải là một từ xấu, nhưng chúng ta cứ liên kết nó với hình ảnh tiêm chích ở gầm cầu, "Không được thử ma túy dù chỉ một lần", vân vân và vân vân.

Một con nghiện thuốc lá hút một điếu trong hai phút. Một con nghiện heroin chích hai, ba lần một ngày. Một con nghiện mua sắm đi mua sắm hai, ba ngày một lần. Một con nghiện ăn, biết ăn bao nhiêu bữa một ngày?

Hãy thử lấy nghiện ăn làm ví dụ, làm thế nào mà ta có thể tìm được đường biên giới giữa bình thường, thích ăn và nghiện ăn? Đường ngăn ấy là một thứ mỏng dính và vô hình, vẽ nên bởi những "nhà chuyên môn", những người mà ta tự đưa thân đến, ta tự ngồi nghe họ bảo ta có vấn đề, ta lại trả tiền cho họ để họ làm việc đó. Sự khác nhau duy nhất giữa nghiện ăn, nghiện ngủ, nghiện chơi với cơn nghiện đá, nghiện ke, nghiện kẹo là đội bác sĩ làm được tiền ở đội thứ hai nhiều hơn.

Chúng ta là người tiêu dùng. Sinh ra chưa có tiền và chưa có sự lựa chọn đã phải mua. Không mua quần áo, không mua xà phòng, đi ra đường biết bị làm gì không? Bị tống vào trại tâm thần.

Rối loạn ăn uống, cũng như self-harm, tôi không còn nhớ tôi bắt đầu nó từ khi nào. Nó lâu quá rồi, nó đã là một phần của tôi. Tôi không nhớ lần cuối tôi ăn một bữa bình thường là khi nào, hay một bữa bình thường là một bữa như thế nào.

Mỗi trận binge eat, tôi bắt đầu bằng việc cắn một miếng của thứ gì đó mà tôi không bao giờ cho phép bản thân ăn: đường, chất béo, carbonhydrate đơn giản. Rồi cơ thể thiếu thốn vùng lên và bật nút tự động, tôi lê lết qua tất cả các ngăn hộc tủ trong nhà, xé nát, phá phách, tiêu tiền trong thẻ tín dụng dù tôi không thể trả cho những thứ tôi không được phép. Tôi tự nói với tôi rằng, tôi đang lấp nỗi buồn, chôn cho nó chết, cho lỗ hổng trong tôi biến mất đi. Nhưng khi xong rồi, khi ăn xong rồi, tôi mới nhận ra mình vừa làm gì, hậu quả của nó vào ngày mai sẽ thế nào, và cái sức nặng của đồ ăn trong người đè ngược lại tôi xuống. Tôi mất kiểm soát, tôi gớm bản thân và tôi gớm cả sự mất kiểm soát của bản thân. Tôi lại ói, ói ra hết, tôi phải sửa sai, và tôi phải trừng phạt bản thân cho sự mất kiểm soát này của mình.

Mỗi lần đọc sách hay xem phim, tôi chán nản nếu thấy một nhân vật bị rối loạn ăn uống. Y hệt như xã hội trong phim chỉ có trắng và đen, dựa trên khả năng một trăm phần trăm anh tác giả không biết rối loạn ăn uống là gì, cách miêu tả bệnh luôn quá đỗi ngu đần. Nào là chỉ có các chị da trắng nhà giàu mới bị, rồi đó là một cách giảm cân để ăn bao nhiêu cũng không béo, chỉ các bạn trẻ thiếu suy nghĩ mới bị, và đặc biệt các bạn chỉ cần nghĩ tích cực với tập thể dục thì mọi thứ sẽ được chữa lành. Sự thật là, không có gì trên đời tởm như căn bệnh này hết. Không có sách báo nào nói về việc răng của bạn sẽ bị a xít trong dạ dày ăn mòn đến đen sì, rụng ba bốn cái một. Không ai nói chuyện khi bạn bắt đầu ăn sẽ ngừng được, nó sẽ thành một phản xạ, và bạn sẽ đi quanh bếp lục tìm cả những thứ đã mốc meo ba bốn năm rồi chỉ để cho vào mồm, chỉ để ăn. Những thứ ấy - vì khi ăn vào nhai không kỹ - lúc nôn ra sẽ mắc ở cổ họng và bạn không thở được, rồi trong khoảnh khắc bạn tưởng bạn sẽ chết bởi một miếng bánh mỳ khô, bạn sẽ được ai đó tìm thấy trong tình trạng nằm trần trụi trong nhà tắm, hẳn nhiên là bên bãi nôn nhơ nhớp. Kể cả những điều rất thực như chuyện tiền bạc cũng không bao giờ được nhắc đến, bạn tốn cả tháng lương vào những bữa ăn bằng cả một gia đình ăn trong hai tháng rồi chết nợ tiền nhà, rồi hóa đơn nha sĩ, rồi chi trả cho những buổi bác sĩ tâm lý cùng một nỗi hi vọng nhỏ nhoi được thoát khỏi cái cuộc sống quá chó này.

Tôi lại rạch tay, rạch tay, rạch tay, tìm kiếm xem thứ gì trong tôi khiến tôi là tôi, để tôi giật nó ra ngoài, để tôi được cảm nhận được gì đó ngoài nỗi đau, dù chỉ một phút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro