T77-79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày bạn có mười tiếng là nhiều. Ngủ mười hai tiếng, nằm lăn lộn, không làm gì, đi vệ sinh và tắm, thở, sống vô thức cho là khoảng ba tiếng nữa. Nếu bạn ăn, nếu bạn nấu ăn, bạn bỏ thêm hai tiếng nữa vào quỹ. Còn lại chín tiếng, bạn chọn Facebook, Candy Crush, cà phê với bạn bè, chưa kể cả đi học và đi làm. Nói chung, bạn chẳng có bao nhiêu thời gian.

Tôi, tôi luôn có cả hai mươi tư tiếng.

Hai mươi tư tiếng rõ ràng, hai mươi tư tiếng nặng từng tích tắc, chờ xem từng hơi thở của bản thân có chạy được hết cùng điếu thuốc qua môi, xuống họng, lan vào ổ bụng rồi thở ra đằng mũi được không. Hai mươi tư tiếng không một sự phân tán tư tưởng, hai mươi tư tiếng tôi ở một mình, hai mươi tư tiếng của các giác quan lúc nào cũng căng như dây đàn vì chúng hoạt động sáu, bảy năm nay chưa được một phút nghỉ. Hai mươi tư tiếng tôi ngồi trước màn hình máy tính: phải viết đã, phải làm đã - tức là dính với màn hình máy tính; giải trí một tí đã - cũng màn hình máy tính. Nói chuyện với bạn bè thì cũng là qua màn hình máy tính nốt. Đầu thì chạy, người thì lại què, bóng đè với tôi như cái chăn bông trên giường, lúc nào cũng cuộn tròn và nặng trịch ở một góc nhà.

[24 tiếng] x [365 ngày] x [7 năm] = 61.320 tiếng = 3.679.200 phút = 220.752.000 giây của tất cả và của không gì cả.

Chất kích thích, thuốc, rượu và những thứ phê ngu xuẩn như keo chó - nói chung các loại ma túy - đối với tôi là những chất gây mơ.

Rượu cho tôi sự tự do, Tem cho tôi màu sắc, Kẹo cho tôi nhân vật, và Ke cho tôi khung cảnh.

Theo tôi, con người có thể không ngủ, nhưng không thể không mơ. Đây không phải là một suy nghĩ theo kiểu mơ mộng, mà là một giấc mơ với đầy đủ tính chất khoa học của nó, một thứ cần thiết cho con người sắp xếp lại suy nghĩ, cảm xúc, xâu chuỗi những câu chuyện xảy ra hàng ngày với nhau. Nó là một sự "khởi động lại" của não bộ, của dây thần kinh, của hệ điều hành cơ thể. Các bạn chỉ cần không ngủ được một ngày, hai ngày, cơ thể chắc chắn sẽ đau nhức, đầu óc trở nên không sáng suốt, và chỉ trông chờ đến lúc được đặt lưng về nhà để ngủ. Tôi không ngủ được cả đời. Nên tôi cần chất kích thích. Nó cho tôi cảm nhận được trong chốc lát khoảnh khắc "chết lâm sàng" mà mọi người thường được hưởng khi đi ngủ ấy, tôi cần đi ra khỏi tiềm thức của tôi.

Tùy bạn, bạn bảo là không nghe nghiện trình bày cũng được, tôi không thể chịu nổi một cuộc sống có quá nhiều ước mơ mà không có lấy một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro