Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời...mây đen giăng đầy cả một vùng như báo hiệu sẽ có một trận mưa rơi xuống.

Có thể nói đây là thời tiết mà Himi thích nhất có chút ẩm ướt còn mang theo cả mùi vị của đất hít nhẹ vào một hơi thật sảng khoái làm sao có đúng không? Himi đứng ở hàng ghế khán giả vẫn là nơi ít bị ánh đèn chiếu tới nhất tuy rằng cô thật sự không thích cái cảm giác cả người chìm vào bóng tối như thế này nhưng đôi khi dùng nó làm ngụy trang cho mình cũng không phải là điều gì xấu.

Nhìn phía dưới các tuyển thủ Seirin vẫn đang luyện tập lại nhìn sang phía Shutoku, cái tên ngạo kiều kia vẫn luôn dùng băng vải quấn các ngón tay của mình, cậu ta vẫn cứ luôn khăn khăn giữ lấy cái ta định kia sao?

Himi biết, ném bóng ở tầm xa tuy tốt nhưng nó lại mất khá nhiều thời gian để chuẩn bị vậy thì chẳng thật dùng cả người lẫn bóng có phải tốt hơn không? Tuy cách nhau có một điểm nhưng vẫn vô cùng hiệu quả ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng điều này có lẽ không nhằm nhò gì với Shin-chan rồi, chẳng phải nhờ vào đó mà Shin-chan không bao giờ thua ở việc ghi điểm hay sao? Chỉ cần cậu ấy có bóng thì chắc chắn một điều 3 điểm đã có sẵn trong tay rồi! Nhưng lần này phải xem lại mới được, lần này Tai-chan sẽ là đối thủ của cậu ấy liệu...cậu ấy sẽ làm gì đây?

Himi đã có nhiều lần được lĩnh hội với tên nóng tính này, ngoài việc cậu ấy có hơi cố chấp nhưng thật sự là một tài năng hiếm có, sức bật mạnh mẽ càng nhảy càng cao. Himi lúc đầu không để ý cho lắm nhưng khi cùng chơi với cậu ta Himi mới phát hiện ra một chuyện thú vị như thế, Tai-chan lúc nào cũng mất bình tĩnh cả cũng chính vì cái tính cách ấy cậu lúc nào cũng bị Himi dắt mũi chơi xấu mãi thôi.

Còn mười phút nữa sẽ bắt đầu thi đấu cả hai đội đã bắt đầu vào vị trí của mình bắt đầu hội ý, trước lúc đó Himi đã bày ra một vài kỹ năng nhỏ cho Kuroko dựa theo nó mà thực hiện thì chiến thắng sẽ nắm chắc trong tay nhưng phải mạo hiểm không ít đâu. Vẫn là hành động thử mới biết được.

Kise ngồi bên kia hàng ghế có chút mất mát, rõ ràng là nhìn rất quen thuộc cậu muốn đi đến xem thử nhưng cô gái đó nhờ vào dáng người bé nhỏ của mình mà lẩn như trạch vào đám đông phía sau dù cậu có cố gắng như thế nào thì cũng không thể nào tìm ra được cô gái ấy. Thật là thất bại mà! Kasamatsu ngồi kế bên nhìn cậu vò đầu bức tóc khó hiểu hỏi: "Sao vậy thằng nhóc này hôm nay cậu lạ thật đó."

Kise vô cùng ảo não nhưng vẫn làm như không có chuyện gì trả lời: "Không có gì đâu senpai anh không cần phải quan tâm đâu"

'Ai quan tâm cậu hả? Thằng ngốc này!' Kasamatsu trong lòng gào thét. Muốn nổi đóa tại chỗ thì tiếng còi vang lên cắt đứt cơn giận chưa kịp phát tiết trong lòng, Kasamatsu đành chuyển dời lực chú ý về trận đấu.

Hiệp 1 chính thức bắt đầu!

Hai phút dần trôi qua mà chưa có bất cứ đội nào ghi điểm đầu tiên trong hiệp đấu cả, Himi cũng không gấp gáp gì dù sao thì đội nào ghi điểm đầu tiên cũng không phải chỉ là giành được quyền chủ động thôi sao? Đối với Himi mà nói giành được bóng đó mới là điều quan trọng, có được bóng trong thời gian ngắn nhất kéo ngắn khoảng cách rồi ghi điểm.

Bóng vào tay Midorima 3 điểm đầu tiên trong hiệp 1!

Kuroko chạy tới đón được bóng ném mạnh sang sân đối thủ Kagami tiếp bóng 2 điểm của Seirin. Himi thầm cười, Tet-chan vẫn cứ như vậy đấy không bao giờ để cho đối thủ ghi điểm dễ dàng như vậy được. Trong giây phút đó cả sân vận động như muốn bùng nổ, một cú phản công vô cùng đặc biệt chỉ kéo dài không quá 5 giây.

Cả hai bên vẫn đang trong thế giằng co không ai thua ai, liên tục ghi điểm. Takao bắt đầu kèm Kuroko, những đường bóng cú chuyền của Kuroko tất cả đều bị Takao chặn lại không một khe hỡ. Tình hình cứ dằn co như thế cho tới khi kết thúc hiệp 2, hiệp 3 Kuroko ra ngồi ghế dự bị cũng phải thôi dù sao cho dù cậu có mặt trong hiệp đấu thì cũng chẳng làm được gì.

Hiệp 3 Seirin phản công, Himi nhìn ánh mắt của Kagami vào lúc này, mày cô bất giác cau chặt lại. Đây là ánh mắt mà khi Kagami bắt gặp một đối thủ mà theo nhận định của cậu là kẻ mạnh, Kagami tiến lên tranh bóng từng giây từng phút trôi qua cậu chặn Midorima ghi điểm. Càng lúc cậu càng nhảy cao hơn nếu cứ như thế này thì qua đến hiệp 4 sẽ còn bao nhiêu sức cơ chứ?

Không được! Phải ngăn cản Kagami lại mới được! Tiếng còi kết thúc hiệp 3 vang lên nghỉ 3 phút.

Himi quan sát từng sắc mặt của từng cầu thủ, có vẻ họ vẫn có thể tiếp tục đấu ở hiệp 4, điều cô lo lắng vào lúc này là Kagami. Từ lúc hiệp 3 Kagami đã không ít lần ngăn cản phá bóng mà trước đó cả đội cũng đã thi đấu với Seiho rồi, một ngày phải thi hai trận đấu đúng thật là có quá sức.

Đột nhiên Kuroko đi tới trước mặt Kagami đấm một cái vào mặt cậu, Kagami có chút thất thần nhưng rất nhanh liền đánh trả lại. Himi cau chặt mày, vào lúc này mà còn lục đục nội bộ nữa! Thật không thể cứ đứng nhìn mãi nữa rồi. Himi bước ra khỏi vị trí của mình bước nhanh đến bên phía đội tuyển Seirin, trong lúc mọi người không biết phải làm như thế nào, cô bước đến trước mặt Kagami hai tay đưa lên vỗ thật mạnh vào hai bên má của cậu mấy cái rồi kéo lấy một bên tai cậu tức giận nói: "Tớ đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi phải luôn luôn giữ bình tĩnh trước mọi tình huống rồi cơ mà! Những lời tớ nói cậu bỏ ngoài tai hết rồi sao hả,Tai-chan? Cậu đúng thật chỉ là một tên ngốc bóng rổ thôi sao?"

Seirin bị hành động bất ngờ của cô làm cho không biết phản ứng như thế nào ngay cả Kuroko cũng thật không ngờ đến cô lại hành động như vậy. Himi thầm mắng trong lòng, đúng là giận quá mất khôn mà cô mà xuất hiện ở đây chắc chắn Shin-chan và Ryo-chan sẽ nghi ngờ mất thôi, nhưng mà bây giờ đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi. Himi đi đến trước mặt Riko cúi chào nói: "Em thật sự xin lỗi về sự đường đột này hẵn là các tiền bối phải bất ngờ lắm nhưng mà chúng ta có thể tạm gác lại chuyện này mà tập trung vào trận đấu trước mắt có được không ạ?"

Bất ngờ trôi qua Riko thâm thuý nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, Himi thấp hơn Riko một chút lúc nãy còn gọi họ là senpai có lẽ chỉ mới là năm nhất thôi. Cô gái này mặc một chiếc áo khoác Hoodie rộng thùng thình nhìn không ra dáng người thật sự, nón chùm to che khuất cả nửa khuôn mặt cô nhưng Riko có thể khẳng định một điều cô bé này rất xinh đẹp chỉ cần nhìn vào chiếc cằm thon nhỏ nhắn kia xem đôi môi hơi mỏng hồng nhuận đáng yêu kết hợp cùng làn đã trắng sứ như da em bé vậy. Đây quả thật là một món quà mà thượng đế đã làm ra sao?

Riko cũng không cảm thân lâu nhanh chóng lập lại đội hình rồi nhìn sang Kagami hỏi: "Kagami-kun cậu còn nhảy được bao nhiêu lần nữa vậy?"

Hyuuga thắc mắc có chút khó hiểu: "Nhảy? Ý của cậu là mấy cái Super Jump lúc nãy sao?"

Himi không chút ngần ngại nói: "Cùng lắm là 2 lần nữa. Cậu ta bây giờ đã sắp...mà không phải là đến giới hạn của mình, lúc nãy do ngăn cản Shin-chan mà cậu ấy đã hầu như dùng hết tất cả sức lực của mình rồi."

Riko tức giận nói: "Đúng là... Bakabami mà nếu như lúc nãy cậu ta đừng có mà bốc đồng thì bây giờ có phải tốt hơn không? Thật là..."

Himi đi đến lấy hộp cứu thương ngồi xuống trước mặt Kagami lấy ra bình xịt cùng băng quấn, thao tác thuần thục băng vào phần bắp chân của cậu cột chặt lại sau đó xoa bóp ở các phần khớp cùng mắt cá chân. Động tác vô cùng thành thạo nhanh chóng. Cô nói: "Được rồi, như vậy có thể miễn cưỡng duy trì thêm một lần nữa cũng sẽ bớt đi tổn thương không đáng có sau khi chơi."

Himi xoay qua ra hiệu cho Riko tiếp tục, Riko vui mừng nhảy được thêm một lần là có thể tăng thêm một phần cơ hội chiến thắng mặc dù Riko không hề quen biết cô gái này nhưng nhờ vào những lời nói cùng những hành động của cô thì Riko có thể chắc chắn cô gái này không hề có ý xấu gì với Seirin cả có thể nói cô gái này đang cố gắng giúp cho họ đi.

Midorima vẫn luôn quan sát Seirin dĩ nhiên cậu cũng nhìn thấy được tình hình bên đó cả sự xuất hiện bất ngờ của người vô cùng bí ẩn đó. Rốt cuộc cô gái đó là ai? Lúc nãy người cậu nhìn thấy chắc chắn cũng chính là cô gái này nhưng mà cô ấy thật sự là gì đối với Seirin?

Midorima cũng không thắc mắc được bao lâu cậu nhất định sẽ thắng trận đấu này, cậu chắc chắn phải tìm hiểu về cô gái bí ẩn này! Nhìn thế nào cũng rất quen thuộc nhưng lại không biết đó thật sự là ai.

Himi nhìn Kuroko từ lúc cô bất ngờ xuất hiện vẫn luôn dõi theo cô, cầm tay cậu nói: "Tớ xin lỗi Tet-chan!"

Kuroko lắc đầu nói: "Cậu không có lỗi gì cả, nhưng nếu như cậu ra đây thì không phải sẽ làm cho Midorima-kun và Kise-kun để ý sao?"

Himi bất đắc dĩ nói: "Cậu không nói thì các cậu ấy không biết được. Cứ nói rằng tớ chỉ là một thành viên mới gia nhập thôi lo cho việc băng bó vết thương cho các cậu là được. Bây giờ chỉ có thể làm như vậy."

Kuroko gật gật đầu cũng không nói gì nữa, Kagami lúc này cũng đã tỉnh táo lại muốn hỏi cô là ai thì tiếng còi vang lên hiệp 4 bắt đầu. Trước khi ra sân Kagami nhìn thoáng qua cô một chút rồi cũng ra sân, Kuroko cũng chuẩn bị ra sân đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp phía sau đặt trên lưng cậu Himi nói: "Nghe những gì tớ nói nhé, cậu và Tai-chan nhất định sẽ đánh bại được các cậu ấy và đây là một trong những bước khởi đầu thôi hãy chơi bằng cả trái tim mình, dù thắng hay thua thì cũng chẳng sao cả các cậu đã làm hết sức có thể rồi. Tớ rất vui vì điều đó, lần này Seirin sẽ chiến thắng tớ chắc chắn đấy! Vì vậy mà hãy chơi hết mình đi nhé! Tớ luôn luôn tin tưởng vào cậu, Tai-chan, và cả...các cậu ấy nữa."

Himi đẩy nhẹ lưng cậu, Kuroko nghe rõ được những lời cô nói và cả cảm xúc của cô vào lúc này.

Phải! Seirin nhất định sẽ giành chiến thắng!

47-61 Cách biệt tỉ số khá cao!

Hiệp 4 bắt đầu, Seirin phản công! Bóng vào tay Midorima cậu nhảy lên ném bóng, Kagami chạy nhanh đến phá bóng Midorima bất ngờ cắn răng tên này quả thật là một tên quái vật mà! Bóng chuyền khắp sân rất nhanh tỉ số dần dần được thu hẹp lại.

76-78 Nghiêng về Shutoku

Còn không quá 3 phút, bên Shutoku xin hội ý biết ngay là không thể cứ duy trì tiểu xảo này được bao lâu mà nhưng ít ra bây giờ đã có thể theo kịp bên kia rồi nên cũng chẳng sao cả. Riko nói lên tình hình: "Shutoku chắc chắn đã nhìn ra được tiểu xảo của chúng ta rồi vậy thì chắc chắn họ sẽ tập trung vào việc chuyền bóng cho Midorima chính vì vậy chúng ta phải hạn chế tối đa nhất những đường bóng đó."

Himi nói thêm vào: "Đừng chỉ tập trung vào một người, chuyền bóng cho cậu ta bên cạnh đó những người còn lại sẽ trở về tư thế phòng thủ. Mọi người cũng biết hàng phòng thủ của Shutoku không hề thua kém gì Seiho đâu đúng không?"

Thời gian hội ý kết thúc, hai đội một lần nữa trở lại sân. Kuroko đi ngang qua Himi nghe cô nhỏ giọng nói: "Nhờ cả vào cậu đấy Tet-chan! Tớ tin các cậu chắc chắn sẽ làm được."

Kuroko quay lại nhìn cô gật đầu, trận đấu đúng như những gì đã dự đoán. Shutoku tập trung chuyền bóng cho Midorima họ quyết tâm lấy 3 điểm, Seirin dồn toàn lực vào phòng thủ tấn công.

79-81 vẫn còn chênh lệch một trái nữa.

Họ vẫn còn một chút thời gian, lần này phải ghi được 3 điểm họa may ra mới có thể an tâm được. Kagami tự mình làm màn chắn, Hyuuga chạy đến vị trí ném bóng.

82-81 nghiêng về Seirin.

Còn 4 giây nữa, mọi người đã đến giới hạn cả rồi Tai-chan cũng không còn sức nữa rồi nếu của nhảy cuối cùng này mà cậu ấy không thành công phá bóng thì... Khoé mắt Himi hiện lên một hình bóng, cô bất ngờ nhìn.

Bang!

Tiếng trái bóng rơi xuống nền sàn gỗ nghe thật vang dội, cả sân liền chìm trong im lặng. Himi bần thần nhìn khung cảnh trước mắt, Kuroko đánh rớt bóng trong tay Midorima trong giây phút quyết định. Vậy là... Seirin... thắng rồi? Lần đầu tiên kể từ khi thành lập họ... có thể đánh bại hai trong tam hoàng đế của Tokyo. Thật không thể tin được mà!

Toàn khu thi đấu như muốn rung động vì những tiếng reo hò phấn khích, Himi âm thầm lặng lẽ đi mất khi Seirin còn đang vui mừng. Nếu như cô không trốn đi thì thể nào cũng bị bắt hỏi cho mà xem như vậy thì thật rất phiền phức, chỉ cần có thể giúp họ trong lặng thầm là đủ rồi. Kuroko nhìn về phía hàng ghế dự bị của đội mình đưa mắt tìm hình bóng của cô, ánh mắt cậu hiện lên chút mất mát cậu thật sự rất muốn cùng cô tận hưởng niềm vui chiến thắng này cùng mọi người vậy mà, có lẽ vẫn chưa đến lúc ấy đâu nhỉ? Kagami nhìn qua Kuroko thấy cậu có chút xuống tinh thần hỏi: "Có chuyện gì sao, Kuroko?"

Kuroko khôi phục lại vẻ mặt bình thường nói: "Không có gì đâu."

Kagami nở nụ cười rạng rỡ nói: "Tên ngốc này vẻ mặt vậy là sao chứ? Nhanh lên đến lúc xếp hàng rồi kìa."

Trên khuôn mặt không biểu cảm của Kuroko nhẹ thoáng hiện lên ý cười đi từ từ đến vị trí xếp hàng.

Midorima vừa nhìn thấy Kuroko bước đến vị trí, sau khi cúi chào cậu lên tiếng hỏi: "Cô gái lúc nãy... là ai vậy Kuroko? Cậu quen biết cô ấy đúng không?"

Trong lòng Kuroko giật bắn lên một cái nhưng ngoài mặt vẫn diện vô biểu tình nói: "Không có."

Midorima thoáng chốc cau chặt mày lại, cậu biết Kuroko là đang nói dối mỗi khi Kuroko nói dối thì biểu hiện trên mặt sẽ càng vô cảm mà tay thì vô thức nắm chặt lại, đây là thói quen vô tình hình thành của Kuroko khi cậu muốn nói dối một điều gì đó. Lúc này đây Kuroko chính là như vậy đấy. Midorima cũng không hỏi gì nữa quay mặt bỏ đi, dù Midorima cậu có dùng mọi biện pháp nào để moi ra cái bí mật mà Kuroko đang giấu ra thì cũng chẳng được, chỉ cần Kuroko không muốn nói thì có chết cậu ta cũng không nói ra đâu.

Mưa... rơi rồi, nếu như Midorima cậu nhớ không lầm thì đây là mùa mà cô ấy thích nhất nhỉ?

Mưa... thật đúng với tâm trạng của cậu vào lúc này. Cậu thẫn thờ dựa lưng về phía sau, ngước mặt lên nhìn những giọt mưa đang từ từ lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh của cậu, cảm giác này... thật làm cho cậu khó chịu mà. Đây là cảm giác khi thua sao? Thật sự đúng là không thể nào chịu nổi mà, thật...không cam lòng!
Nếu như cô ấy ở đây thì sẽ nói gì với cậu nhỉ?

"Gì chứ? Mới đó mà cậu đã bực mình rồi sao? Cậu là con trai đó, thua keo này ta bày keo khác quân tử mười năm trả thì chưa muộn mà cậu phải cố gắng hơn nữa để vượt qua được rào cản này của mình cậu biết không? Nào, đứng lên đi tớ sẽ giúp cậu." Chắc chắn là cô ấy sẽ nói như vậy đi? Nhưng điều kiện tiên quyết là cô ấy phải ở đây đứng trước mặt cậu nói lên những lời đó.

Himi, rốt cuộc em đang ở đâu vậy? Tôi thật sự rất cần em vào lúc này, nghe những lời em nói cảm nhận từng cảm giác ấm áp mà em đem đến, tôi thật sự rất nhớ em, xin em đấy! Hãy trở về đi.

Một hàng nước trôi hoà lẫn vào trong nước mưa cứ thế mà rơi xuống, đột nhiên tiếng điện thoại reo lên Midorima không nhìn ai gọi đến mà cứ thế bắt, đầu dây bên kia vọng đến giọng nói thiếu nữ vô cùng trong trẻo: "Mido-rin lâu rồi không gặp, cuộc thi đấu thế nào rồi? Thua rồi à? Hay là thắng như mọi khi vậy? Nè nói tình hình ra đi..."

Không để cô nói hết câu Midorima liền tắt máy, tiếng điện thoại lại một lần nữa reo lên, cậu bực mình bắt máy, khó chịu nói: "Lại chuyện gì nữa đây? Cậu thôi đi..."

Phía bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói khàn khàn có chút hả hê nói: "Làm gì mà bực dọc thế? Để tôi đoán xem...cậu...thua rồi đúng không?"

Midorima cũng không mấy bất ngờ nói: "Aomine à? Phải tôi thua rồi, cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi."

Aomine cười khẩy một cái nói: "Cần gì chứ? Người có thể đánh bại được tôi... chỉ có thể là tôi thôi."

Midorima bất mãn khinh thường nói: "Đừng có mà nói bừa, nếu như người đấu với cậu bây giờ là cô ấy thì làm sao? Tôi biết, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ thắng được cô ấy mà nhỉ?"

Bên đầu dây bên kia thoáng im lặng, một lúc sau Aomine nói nhưng lần này trong giọng nói của cậu là nghiêm túc: "Quá khứ là quá khứ, tương lai là tương lai, bây giờ...tôi có thể đứng trước mặt cô ấy mà thách thức rồi. Cậu nên biết bây giờ tôi đã mạnh như thế nào rồi nhỉ? Đừng có mà nói mấy lời thừa thải nữa."

Momoi cố gắng giật lại điện thoại nói: "Dù sao thì, đừng buồn nữa nhé và nhớ đến xem bọn tớ thi đấu đấy!"

Cụp!

Tiếng điện thoại bị ngắt mà Midorima cũng không nổi giận, cậu thở dài một lần nữa ngước mặt lên hứng lấy những giọt mưa đang rơi. Cậu lấy ra từ trong túi dây tai nghe lặng lẽ đeo vào mở ra bài hát

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Trong cơn mưa... tiếng nhạc nhẹ nhàng hoà lẫn vào tiếng thầm thì nho nhỏ

Vậy còn cảm xúc của cậu về tôi là gì?

Dù vậy thì tôi cũng không thể nào ghét cậu được...

Mùa hè đang đến rồi.

Ca từ đơn giản nhưng thực phù hợp với tâm trạng cậu vào lúc này. Đây là một trong những bài hát của Himi một thời đã làm khuấy đảo giới trẻ lúc đó, tuy đã được ra mắt cách đây hai năm nhưng bây giờ vẫn được rất nhiều người nghe đến, bình thường những bài hát được ra mắt dù có hay đến cỡ nào thì cũng chỉ duy trì tồn tại được cùng lắm là nửa năm thôi. Đơn giản một điều những bài hát đó vẫn chưa đủ khả năng đi vào lòng người nghe nó không có khả năng khiến cho người nghe chưa tâm vào. Những âm nhạc được Himi sáng tác nên không đơn giản chỉ là một bài hát mà nó còn chứa đựng cả cảm xúc của người sáng tác nên nó, đặc biệt ở một chỗ là người đã trình bày bài hát đó mơ hồ làm cho người nghe dần chìm vào cảm xúc của nó. Bài hát có thể đi sâu vào lòng người nghe.

Midorima biết...có lẽ cô ấy đã biết được tình hình hiện tại vào lúc này của mấy người các cậu cho nên cô ấy mới không xuất hiện đến gặp các cậu. Một khi Himi đã muốn trốn thì cho dù là cả bọn cùng đi tìm cũng không thể tìm ra được cô đâu trừ phi cô ấy tự mình lộ diện.

Himi đứng ở cửa sau sân vận động nơi ít người qua lại nhất, nhìn người trước mắt đang cố hoà mình vào cơn mưa kia mà cảm thấy đau lòng. Ryo-chan cũng vậy mà Shin-chan cũng thế, lần đầu tiên... biết được cảm giác thua cuộc là gì thật khó chịu, không cam lòng. Liệu làm như thế là đúng sao? Phải biết rằng một người con trai khóc là họ đang trong trạng thái vô vọng hoàn toàn, từ bé mỗi lần cô khóc thì bên cạnh cũng đều là mọi người đến dỗ nín cô. Vậy mà bây giờ hết Ryo-chan rồi đến Shin-chan đều như vậy trong lòng cô có thể không buồn được sao? Không phải chỉ có buồn thôi đâu mà là đau, rất đau nữa là đằng khác, cảm giác cứ như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy trái tim này vậy. Khó thở lắm, đau lắm nhưng mà biết phải làm sao bây giờ?

Những giọt nước mắt như trân châu cứ lăng dài trên má, cô cũng không buồn lau đi mà mặc kệ nó cứ rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro