Lời Hứa 2 [Nhận ra...]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1

“ Vậy là em hiểu rồi … mong anh được hạnh phúc.

Em hãy tha lỗi cho anh, anh … mãi mãi yêu em.

…………………”

- Sến chảy nước.

Nhật đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy chai nước tu òng ọc rồi phát biểu tiếp.

- Đổi kênh đi, ESPN sắp có đá bóng rồi.

- Không bao giờ, hôm qua mày xem rồi nên hôm nay tới lượt tao. – Nó vẫn dán mắt vào cái tivi đáp lại.

- Nghĩ sao mà phim này lại chiếu vào cái giờ bóng đá của tao nhỉ? – Hắn nằm lên võng tiếp tục cái điệp khúc muôn thưở.

- Vậy thì mày phải hỏi vì sao bóng đá của mày lại phát ngay lúc giờ vàng phim việt chứ. – Nó đáp lại vui vẻ.

- Thôi, ra quán xem.

- Sắp hết rồi, đi làm chi nữa. – Nó nói.

- Ngoài quán coi hứng hơn. Để mày ở nhà xem cái bộ tình cảm sến đặc của mày đi.

Nó liếc theo hắn đi khỏi cửa mà không khỏi bực tức. Ừ thì cái phim này sến đặc đấy nhưng không hay hơn cái trò đá bóng vô bổ của hắn à, hai mươi mấy người dành có mỗi trái bóng mà lại chạy hùng hục như điên. Vậy mà hắn mê mới lạ.

Xem tiếp cái bộ phim mà hắn phán “sến chảy nước” nó tấm tắc gật đầu, đúng là phim việt, hay thì có hay nhưng chọc tức người xem thì quá giỏi, nghĩ sao mà cái anh A lại đi lấy chị C bỏ cô B chứ, mà cô C có hiền lành gì đâu, toàn thọc gậy bánh xe làm chuyện xấu đủ cả, hèn chi người ta nói xấu mà còn đóng vai ác.

Nó năm nay hai mươi hai tuổi, sinh viên năm tư học ngành Công Nghệ Thông Tin của trường Đại Học TN khá nổi tiếng của thành phố hay nói nôm na là công nghệ không tin cũng được. Hỏi nó có thích ngành này không à, tất nhiên là không rồi, nó chỉ thích đi Kinh Tế hay Y Dược thôi chứ Công Nghệ Thông Tin thì quá khô khan, thực lực của nó mà vào mấy trường đó thì không phải không được nhưng vì sao nó phải ép mình học cái ngành mà nó ngán ngẩm này à. Vì hắn chứ sao nữa.

Chỉ vì hắn phán một câu, học ngành Công Nghệ Thông Tin vì … tên đẹp. Nghe mà muốn nổ đom đóm luôn chứ, từ năm cấp hai đến nay nó và hắn thân nhau như hình với bóng, đến khi lên đại học nó cũng không dám nói là thích y dược hay kinh tế với một ai hết vì hắn chưa nói hắn thích trường nào … thế là khi hắn vừa thốt ra : thôi học CNTT, ok thế là nó cũng ỉu xìu nói theo …

“Tao cũng thích, mà thôi thi chung trường vậy”

“Mày cũng thấy tên nó đẹp à” – Hắn hỏi nó.

“Ờ, thì tên cũng đẹp … “

Đẹp cái mốc xì ấy, không vì … yêu hắn thì nó cũng chẳng phải theo cái ngành này làm gì, thế là hai đứa lại thuê nhà ở chung học cho đến nay. Nói là không thích nhưng không vì thế mà nó lại học tệ, nó thông minh, lập trình giỏi, thiết kế cũng giỏi, mạng cũng giỏi. Ờ thì tính nó thế rồi làm gì cũng làm tới cùng, dù sao cũng là ngành học sẽ cũng mình ra đời.

Mà nói nãy giờ chắc mọi người nghĩ vì sao nó lại nói yêu hắn, vâng nó không phải là con trai bình thường mà là gay, nó không được cao nhưng mắt to, môi lại đỏ như son vì thế với cái khuôn mặt đẹp lại học giỏi, dễ hòa đồng nó được vài cô gái tỏ tình nhưng nó từ chối với lý do là bận học chưa suy nghĩ đến chuyện ấy còn lý do thật sự thì mọi người cũng biết rõ rồi.

Còn hắn, làm việc ít suy tính hay phải nói là làm theo cảm tính nhưng với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt manly ăn mặc đúng cách thì gái theo hắn phải nói là nườm nượp, nhưng hắn thì chỉ một lòng một dạ với đứa người yêu mà hắn quen cách đây ba năm thôi, cũng chung lớp với nó và hắn chứ đâu. Con gái hẳn hoi lại đẹp nói chuyện có duyên và là hàng hiếm của lớp nữa chứ (vì CNTT thì có được bao nhiêu đứa con gái theo học). Bởi thế phải nói yêu Straight khổ lắm người ơi, nhiều lúc nó cũng lắc đầu thở dài cho số phận của mình.

Chương 2

Sáng hôm sau, đầu tôi nhức như có ai gõ búa, viên thuốc tối qua Long cho vẫn còn nằm trong túi, tôi móc ra rồi cho thẳng vào miệng, ực xong rồi tôi thấy quái đản hơn, giờ mới uống thì được tích sự gì.

Tôi nằm ườn ra kéo chăn đắp cả mặt, có tiếng gõ cửa, tôi mặc kệ, nhỏ em đi học rồi, ở đây còn quen ai để mà gõ cửa chứ, chắc là nhầm thôi.

Thế mà có quen đấy.

- Alo, alo … một hai ba má, cho vào coi nào.

Giọng tên Nhật oanh oanh, tôi uể oải mở cửa, chống một tay hờ lên cửa dựa trán vào tôi hỏi.

- Gì vậy?

- Linh đâu, tôi rủ cô ấy ăn sáng. – Hắn nói, cười toe toét hai tai cầm hai bịch to.

- Nó đi học rồi, thôi nhé.

Thôi nhé, có nghĩa là thế. Tôi đóng cửa lại, giờ chỉ muốn ngủ thêm, thế nhưng cái tên này thì không nghĩ vậy.

- Thôi nhé là thế nào. Lỡ mua rồi thì cho tôi vào ăn đi chứ.

Hắn lấy chân chặn cửa lại rồi đẩy nó ra, cứ thản nhiên bước vào mặc cho tôi nhìn khó chịu.

- Sao không ăn với Long? – Tôi càm ràm.

- Nó đi học rồi.

Tôi cũng định hỏi hắn không đi học hay sao, nhưng cũng mặc kệ khi thấy hắn tự tiện lấy tô và đổ hủ tíu vào, tôi lăn vô giường ngủ tiếp.

- Không dậy ăn à? Giờ này rồi mà.

- …

Tui cố nhắm mắt để ngủ được chút, nhưng…

- Hay quá, chiếu lại trận bóng đá tối qua.

Tôi mở chăn ra, hắn bật tivi ngồi quay mặt lại tôi ra sức lùa hủ tíu vào mồm. Ầm ĩ, ồn ào … tôi ghét bóng đá là thế.

Bỗng tôi khó chịu, cảm thấy buồn nôn, tôi phóng nhanh đến bồn rửa chén ói hết những gì có trong ruột, xanh – vàng có đủ, ghê quá.

- Sao mà yếu thế này, thiệt là, đã không nổi thì đừng có uống.

Hắn đứng phía sau vỗ nhẹ vào lưng tôi, cảm thấy hơi kì kì, tôi hất tay hắn ra.

- Làm gì đó.

- Tối qua giờ không ói, đến tận giờ mới ói, sáng giờ có ăn gì bậy bạ không hả? – Hắn hỏi mặc kệ lời tôi vừa nói.

- Không …

Mà cũng không phải là không, có chứ … viên thuốc của Long cho tôi. Chắc hẳn rồi, ai đời chưa có gì trong bụng mà lại nốc thuốc vào.

Hắn trút phần hủ tíu còn lại ra tô, rồi kéo tui về ngồi bên cạnh hắn, hắn đặt tô hủ tíu vào tay tôi.

- Ăn zô nào.

Rồi hắn dán mắt vào cái tivi để theo dõi tiếp trận bóng đá. Bất giác tôi cũng cười, hủ tíu cũng trở nên ngon … chắc có lẽ do đói.

--------

Chiều hôm đó tôi đi đám cưới đứa bạn thời trung học, nó mời cả nhóm bạn trước kia nhưng chắc chỉ mỗi mình tôi đi. Haizzz, bạn bè quen thân đến thế mà khi ra đời tự lạnh nhạt với nhau.

- Anh hai em bảnh trai thiệt á.

Nhỏ Linh ngồi khen lấy khen để, tay cầm bát mì hai gói, nó ăn lúc nào cũng hai gói.

Tôi cố tỏ vẻ bình thường, nhưng trong lòng đang khoái chí quá cỡ.

- Em nói cái này chân thành nghen anh hai.

Nhỏ em ngậm một họng mì mà vẫn phì phèo nói làm văng cả sang tôi.

- Con gái, con đứa … - Tôi cằn nhằn.

- Anh hai có định làm đám cưới thì hãy đi đám của bạn, chứ đi hoài mà không có cưới ai thì lỗ chết luôn.

Tôi nhăn mặt khó chịu, nó thực tế tới mức quá đáng.

- Anh đi chắc tối nay về trễ, ở nhà ngủ sớm nghen. – Tôi mang giầy vào rồi nói.

- Biết rồi.

- Không cho người lạ vào phòng đấy.

- Người lạ là người nào?

Nó quay lại hỏi tôi, mà sao tự dưng tôi lại nói thế không biết, lại nghĩ đến thằng ông nội Đoàn Nhật mới chết chứ, haizzz chắc do hôm trước hắn vào phòng tự tiện quá.

- Người không quen là người lạ. – Tôi đáp.

- Ai lạ dám vào đây em cho tiền luôn.

- Anh nói vậy đó, anh đi đây.

Cho xe chạy vào bãi gởi xong tôi hướng về sảnh cưới theo đoàn người đông đúc. Chà chà, nhỏ bạn của tôi dễ thương thật, làm cô dâu quá tuyệt vời, tôi mỉm cười giơ tay chào khi nó thấy tôi, đi từ từ về phía bàn, gặp lại một số đứa bạn từng học chung, tôi ngồi xuống.

Cầm ly bia lên tôi cụng với tụi nó trước, chắc tơi bời như hôm qua nữa rồi.

Đang ngậm một họng bia tui phun thẳng vào người thằng bạn ngồi gần đó khi nhìn thấy anh ta … Quốc Long mặc bộ áo vest màu trắng gần cô dâu.

- Thằng quỉ, mày làm gì thế …

Tôi tóm lấy chiếc khăn gần đó lau sạch mặt mũi lẫn áo của thằng bạn mới là nạn nhân của vụ phun mưa, nó nhăn mặt, xong việc tôi chạy lên chỗ anh ta đang đứng trong mắt nhìn ngỡ ngàng.

Thấy tôi, anh ta có vẻ bất ngờ nhưng rồi cũng cười.

Tôi đứng hình tiếp

Một giây …

Năm giây …

Mười giây …

Giống như hôm trước nữa hả trời … mà lần này là tui chủ động làm khó mình.

Anh ta nghiêm mặt đi tới chỗ tôi.

- Gì thế? Có chuyện muốn nói hả?

- Không phải, đám cưới của anh à?

- Làm gì có, cậu nghĩ gì thế!

Anh ta nhăn mặt, nhìn tôi chắc muốn nói – ngu thế.

À ha, đúng rồi, tên trong thiệp cưới của nhỏ bạn đâu phải tên anh ta – Quốc Long, tự thấy mình ngốc quá cỡ nên tôi cười cho qua chuyện, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm chút chút trong lòng.

Thoáng thấy mặt tôi bớt căng thẳng, nét mặt anh ta giãn ra.

- Tôi làm rể phụ, cho đứa bạn.

- Ồ vậy là, bạn anh cưới bạn tôi, vậy là bạn của chúng ta, haha.

Tôi cười, vô duyên hết biết, thì mặc kệ đi, lỡ quê rồi mà.

Xong chuyện tôi quay về bàn, thằng bạn tôi vẫn cằn nhằn miết về vụ phun mưa, tôi mặc kệ luôn … vì tôi xin lỗi rồi mà, haha, ngang như cua ấy.

Trong đám cưới, tôi đôi lần nhìn về phía anh ta, trong bộ vest trắng, anh ta cười nhiều hơn những lần mà tôi đã biết, nhưng nụ cười có vẻ không thật.

Tiệc tan, tôi chạy chiếc xe lên khỏi hầm, đã thấy anh ta đứng đó từ lúc nào.

- Tôi về cùng nhé, chiều nhờ thằng Nhật đưa đến đây, giờ nó phóng đi chơi mất rồi.

Tôi gật đầu, anh ta ngồi lên phía sau, một thoáng hương thơm nhẹ cùng những kỉ niệm lại về.

Về trước bãi gởi xe của khu trọ, anh ta cám ơn rồi đi về phòng, tôi gởi xe mà thấy thiếu thiếu gì đó. Chắc uống chưa đủ rồi.

Tôi bước ra khỏi bãi gởi xe thì Nhật cũng vừa về đến, cậu ta chắc cũng say nhiều rồi, mặt đỏ hơn hôm trước uống với tôi nữa mà.

- Chào. – Hắn nhướn mắt nhìn tôi.

- Chào.

Tôi chào cho có rồi bước đi, mà ngẫm nghĩ cậu ta chắc đang nhìn tôi từ phía sau, lưng nhột đến thế cơ mà.

------

Thứ hai tôi phải thức sớm, đây là ngày đầu đi làm tại công ty, mặc cho nhỏ em đang rên ư ử tỏ vẻ bực bội khi tôi bật đèn sáng, thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ … việc làm phải trên hết.

Tôi dẫn xe ra khỏi bãi thì tình cờ gặp tên Đoàn Nhật, mới sáng sớm cũng bảnh bao quá cỡ, chắc đi học đây mà.

- Tui đi chơi.

- Nói tôi làm gì.

Tui đáp nhanh, tỏ vẻ không quan tâm, thiệt là, vậy mà có một thoáng suy nghĩ tốt cho hắn, cũng đúng, đi học ai lại diện như thế chứ.

Mà thấy cũng lạ, lúc ở nhà hắn bình dân học vụ đến cỡ nào thì lúc ra ngoài lại điệu đến mức lạ lùng, chẳng hiểu được cuộc sống thực của hắn thế nào, chạy SH thì sao lại sống ở khu này.

- Có muốn đi chơi thể thao với tôi không? – Hắn chạy kè theo.

- Môn gì?

- Tennis, bóng bàn, cầu lông, bi-a, bơi lội, bóng đá v.v…

- Thế hả, định thi Olympic à? – Tôi nói tỉnh queo.

- Môn nào cậu thích chơi thì tôi đều chơi được cả, không tin hôm nào thử một bữa hén.

- À, tôi tin chứ, nhưng tôi chẳng thích môn nào cả, sorry nhé.

- Thế à.

Hắn đáp lại nghe như chán nản lắm, ừ, thì chính tôi cũng thấy chán chứ nói chi hắn.

- Này.

- Gì?

- Cậu đi làm hử?

- Ờ.

- Hôm trước thấy thắt cà vạt mà hôm nay không cần à?

Ý chết rồi, tôi dừng xe, qui định của công ty … không nghĩ thêm, tôi quay đầu xe lại.

- Ê, ê chạy đâu vậy pa nội?

Hắn quay đầu xe lại chạy ngang với tôi.

- Về lấy cà vạt chứ chi, trời ơi. – Tôi trách, tự dưng nổi quạo với hắn.

- Đây nè, tôi có, khỏi cần về.

- Hử, thiệt không? – Tôi dừng xe lại.

- Dóc chết liền.

Hắn dừng lại, mở cốp xe lên lấy ra chiếc cà vạt mới tinh quàng vào cổ tôi.

Tôi vỗ tay hắn rồi đẩy ra.

- Để tôi tự làm, ở đâu mà cậu có vậy?

- Ờ, để trong cốp phòng hờ ai quên thì cho mượn. – Hắn đáp tỉnh như sáo.

Tui biết hắn đang móc mình, nhưng mặc kệ đi, cãi lại mất công hắn quạo lên không cho mượn nữa thì khốn.

Hậu quả là tôi lại tiếp tục đến trễ.

------

Anh Thành nhìn tôi rồi đưa tập tài liệu chứ không trách mắng gì cả, thiệt là may, đúng là đàn anh tốt.

- Photo cho anh.

- Hử?

- PHOTO cho anh.

Tôi đứng thần ra, công việc ngày đầu của tôi là vậy sao? Chưa kịp làm gì thì anh ta đã nhìn lên.

- Không biết máy ở đâu à? Cuối phòng đó em, năng động lên chứ.

Tôi chạy đi như cái máy, chắc anh ấy chỉ thuận tay rồi nhờ chứ không phải gì đâu, khẩn trương nào.

- Xong rồi ạ, em …

- Ừ, cần gì anh sẽ bảo, chỗ làm việc của em ở đó.

Anh Thành vẫn không ngước lên và chỉ vào cái bàn trống giữa phòng, tôi nhìn qua nó rồi lại nhìn về phía anh, chắc ảnh không nhìn lên nên đã chỉ nhầm hay sao ấy, chỗ ngồi giữa phòng làm việc để ai đi ngang cũng nhìn thấy mình hết hay sao.

- Chỗ của em đó, phòng mình không còn vị trí trống nữa đâu em.

Rồi, thế là hết, tôi rút lại câu nói lúc nãy đã khen anh ta.

Tôi đã hạ quyết tâm phải chăm chỉ, nghiêm chỉnh khi vào làm, thế mà giờ đây thái độ buồn chán và gật gù muốn ngủ gục làm tôi cứ đấu tranh tư tưởng, và cuối cùng cơn lười trong tôi đã chiến thắng.

- Này, này …

Một chị hơi lớn tuổi gõ lên bàn.

- Hơ, gì … dạ? – Tôi bật dậy.

- Ngủ hả? Mới ngày đầu.

- Em không muốn, nhưng chị cứ ngồi đây thử và … - Tôi chỉ lên trần nhà nơi có chiếc máy lạnh. – Cho nó thổi hơi xuống đầu … không sớm thì muộn.

- Hiểu luôn …

Tôi mừng gớm, chị ta hiểu tôi.

- Em đọc chồng báo này để cập nhật tin tức nhé, khoanh tròn hết tất cả nhưng mục hay và đáng chú ý, và chọn ra mục tốt nhất nhé.

Xong chị ta bỏ đi, chị ta chẳng hiểu tôi chút nào cả.

Đang ngồi đọc mớ tạp chí, điện thoại tôi có tin nhắn.

Người gởi: “ĐN”

ĐN là ai, tôi nhớ đâu lưu tên ai là ĐN trong máy.

“Làm việc thế nào, ổn chứ!!”

“Ai đó” – Tôi nhắn trả lại.

“Chài ai, tui nè, Nhật nè”

“Quá ổn luôn, xong hôm nay thì nghỉ, có gì nữa không?”

“Hử, sao lại nghỉ? Uổng công tôi chở đi phỏng vấn”

“Liên quan gì chứ, làm việc không chuyên nghiệp nên không thích”

“Mau chán vậy thì đi đâu cũng như thế thôi hà”

“Kệ tôi”

Tôi nhắn lại ngắn gọn rồi để chế độ im lặng, lần này hắn có nhắn thì tôi cũng chẳng trả lời đâu, người gì mà rảnh quá, đi lo chuyện người khác.

Chiều tan, đến giờ về, được giải thoát rồi.

- Hôm nay nghỉ nhé mọi người.

Cả phòng hô lên vui vẻ, tôi đi đến gặp anh Thành.

- Mai tiếp nhé em. – Anh nói mà vẫn không nhìn tôi.

Tôi toan mở miệng, nhưng rồi im lặng, tự dưng giờ nhớ đến lời nói lúc nãy của hắn.

- Dạ.

- Hôm nay anh nhờ em Photo sáu lần, chị Vân nhờ đọc tạp chí chọn mục hai lần, công việc về sau của em sẽ là như thế, em có thấy chán không?

- Dạ, chán nhiều lắm chứ.

- Thế à, vì sao chán?

- Không được chuyên nghiệp trong cách làm, không đúng chuyên môn của em.

- Thế em có muốn nghỉ không?

Câu hỏi hơi khó, mà tôi cũng đã có sẵn câu trả lời từ nãy rồi.

- Không, em nghĩ công ty cần gì thì em sẽ làm việc đó, nếu như em làm không đúng mà đuổi em thì lúc đó em sẽ nghỉ.

Tôi quay đi, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, không hiểu sao tự dưng lại nói thế.

- Rồi, em đậu rồi.

Tôi quay lại, anh ta vừa nói gì thế?

- Chúc mừng nhân viên mới nhé. – Chị Vân chào tôi.

- Em không hiểu, đậu gì ở đây?

- Thật ra thế này, anh Thành trưởng phòng design này rất chi là “khìn” – Nói tới đó chị Vân hạ giọng xuống. – Nhưng hầu như tất cả những nhân viên làm ở phòng design này đều bị test như em cả đấy.

- …

- Phòng nhân sự tuyển người cho design, nhưng riêng phòng Design còn có một bài test dành riêng cho chính nhân viên phòng mình, bởi anh Thành muốn mỗi nhân viên đều có ý thức làm việc như em lúc nãy chứ không phải im lặng cam chịu rồi làm đâu.

- Vậy ra, từ sáng giờ là … thế đó hả.

- Ừ, hồi trước anh cũng nghĩ những người ở phòng Design này rất ác vì chơi như thế, nhưng từ từ anh cũng thấy vui. – Một anh khác bắt chuyện với tôi. – À, anh tên là Lộc.

- Vậy, giả dụ như lúc nãy em …

Chị Vân mỉm cười cắt lời không cho tôi nói tiếp.

- Lúc đó thì hên xui đi em.

------

Anh Thành mời cả phòng đi quán lấu để mừng nhân viên mới, nói chung tuy tính cách của họ hơi quái lạ nhưng tôi cảm nhận được không ai có ý xấu hết.

Vừa ra khỏi công ty, tôi mở máy để xem, bốn tin nhắn, một tin của nhỏ em gái, còn lại ba tin của hắn – Đoàn Nhật.

“Thì kệ, chứ biết sao giờ!”

“Nói chứ, không thích làm thì tôi có thể giúp tìm một công ty khác” – Gởi sau tin kia 26 phút.

“Haizzz, giận hử, con trai mà dễ giận quá”

Tôi cười, đâu phải con nít mà thích giận là giận, chỉ là quạo chút rồi thôi chứ sao đâu, mà hắn bảo giới thiệu cho tôi công ty khác à, nghe ghê quá, cứ như là con ông cháu cha không bằng ấy, giữa sài gòn mà cứ tưởng địa đạo củ chi, ôm bom mà cưa.

- Chạy tới lẩu băng chuyền trên đường thành thái luôn nghen Minh.

Anh Thành gọi lớn, tôi ra dấu ok rồi xuống hầm để lấy xe.

Chapter 3.

Dạo qua mấy shop bán linh kiện vi tính, nó mua cái card màn hình để làm quà tặng sinh nhật cho hắn, không biết tối nay hắn đi tới mấy giờ đây nữa, nhưng theo nó biết thì năm nào cũng về trước mười hai giờ để ăn các món ăn do nó làm mừng sinh nhật hắn.

- Tối nay mày đi với tao và An kiếm chỗ nào ăn uống chơi. – Hắn nói khi nó vừa bước vào nhà.

- Thôi, hai đứa mày đi với nhau tao chen vô làm gì.

- Thằng này lạ thật, tao với mày mà nói thế đấy.

- Mấy năm trước thế nào thì giờ cứ thế ấy. Nè, quà đấy. – Nó đưa hắn gói quà.

Hắn mở ra, nhìn cái card màn hình một chút xúc động lộ ra trên mặt, hơn tháng trước hắn có nói sẽ mua cái mới mà quên tới tận bây giờ, không ngờ nó lại nhớ để tặng hắn.

- Ồ … tao cám ơn.

- Thế tối nay muốn ăn gì không?

- Ăn à?

- Ừ, thì … tao thấy mọi năm mày đi với An rồi về ăn tốt hết nên tao nghĩ năm nay cũng vậy.

- Nấu chi cho cực cứ đi với hai đứa tao.

- Được rồi, tao ở nhà. Đi vui vẻ nhé.

Nó đi ra nhà sau bỏ hắn ngồi đấy, cầm cái card màn hình trên tay hắn khẽ lắc đầu rồi cười.

…………………………………………� �……........................

- Thật là ở nhà không buồn chứ?

- Không, chen vào giữa hai đứa mày tao buồn hơn đấy.

- Ờ, thôi bb.

Hắn chạy xe đi, nó đi lên phòng rồi bắt tay vào làm những món ăn mà hắn thích. Nấu xong nó mở bài “Only Love” để chế độ nghe lặp lại, nó nằm xuống rồi thiu thiu ngủ.

…………………………………………� �……...............................

- Phim hay quá hả anh?

Hắn nắm chặt tay An rồi im lặng, phim thì hay nhưng cái đoạn kết dở quá, nhân vật chính chết để lại người mình yêu sống cô độc, thà anh chàng người yêu chết theo luôn không chừng còn tốt hơn.

- Anh không thích lắm. Nếu cho nhân vật nữ sống thì kết thúc sẽ hay hơn.

- Mà thế thì không được người ta nhớ tới nhiều, kết thúc buồn sẽ làm người ta nhớ lâu hơn.

- Giờ mình đi ăn chứ? Còn sớm mà, mới hơn 8 giờ. – Hắn nói.

- Anh lấy xe đi em chờ.

Hắn đưa An đi một vòng rồi ghé vào tiệm mì vịt tiềm theo ý của An, vì An nói ở đây nấu rất ngon, món này nó cũng biết làm đây.

- Em tặng cho anh cái này nè. – An lấy trong giỏ ra một gói quà.

- Đâu? Anh xem. – Hắn nhận lấy cười hạnh phúc.

Mở gói quà hắn kéo ra cái card màn hình y như cái của nó tặng hắn, một thoáng ngạc nhiên vì không ngờ lại trùng hợp thế. Rồi hắn để gói quà lên bàn.

- Sao em biết anh cần card màn hình mà tặng?

- Anh không nhớ hôm em tới nhà anh chơi anh nói sao? Em định bụng để tới sinh nhật anh rồi tặng luôn đấy. – An cười tươi.

- Ừm, anh cám ơn em. – Hắn nắm chặt tay An.

- Văn ở nhà một mình hả anh?

- Chiều anh rủ nó đi chung mà nó không chịu. Thằng tính đó giờ thế, chẳng chịu đi chơi chỉ lủi thủi một mình.

- Hihi, anh nói kì quá, Văn làm sao đi chung, vì Văn biết sinh nhật anh chỉ có hai đứa mình thì sao chen vào làm kì đà được chứ.

- Có gì mà là kì đà, anh chẳng bao giờ nghĩ thế đâu. Anh xem Văn như anh em mình vậy.

- Nhiều lúc em thấy mà muốn ganh tị với Văn đấy. Nhắc tới Văn là anh cứ nói miết à.

- Gì mà ganh tị chứ, Văn khác, em khác làm sao so sánh được. – Hắn cốc đầu nhỏ.

- Hì, em đùa mà, ăn đi anh.

Nhìn qua gói quà để trên bàn, lòng hắn dâng lên cảm xúc khó tả khác hẳn với lúc trưa khi nhận quà của nó. Hắn cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn.

…………………………………………� �………………

“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.

Để một mai vươn hình hài lớn dậy”

Nó ngồi lẩm nhẩm theo giọng hát của Khánh Ly, lời hát như đi sâu vào lòng người. Cuộc đời người có bao lâu khi ta không sống thẳng, sống thật với bản thân. Mai này trở về cát bụi thì cũng thế thôi, lúc ấy thì sẽ hối tiếc.

Hắn về trễ quá, đã gần mười hai giờ rồi, mà cũng đúng đâu thể nào bắt hắn phải như mọi năm chứ, càng lúc tình cảm của họ càng tiến triển, còn với nó – chỉ biết ôm chặt trong lòng không thể tỏ cùng ai hết.

- Nguội hết rồi.

Nó lẩm nhẩm nói rồi nằm lên bàn mắt nhắm lại, còn bao lâu nữa để nó sống với hắn nhỉ. Chắc không tới một năm nữa … nó thiếp đi.

…………………………………………� �………………......................

Hắn mở nhẹ cửa ra, đèn còn mở, nó vẫn chưa ngủ hay sao ấy. Đi ra nhà sau hắn thấy nó nằm ngủ trên bàn, bên cạnh thì đủ thứ món ăn do nó nấu. Hắn lắc đầu, nấu chi cho cực thế không biết năm nào cũng thế cả. Hắn đặt tay lên đầu nó rồi xoa nhẹ, sau đó nhấc bỗng người nó đi lên nhà trước rồi đặt nó nằm trên giường.

Cùng nằm trên giường hắn nhìn nó ngủ ròi chực nhớ đến gói quà của An, hắn lấy ra rồi cất dưới tủ đồ của hắn.

Đi ra nhà sau, hắn ngồi xuống rồi bắt đầu ăn những món nó làm. Trong giấc mơ nó cảm nhận được có một vòng tay ấm áp ôm lấy, nó mỉm cười hạnh phúc.

Chapter 4.

- Em ạ. – Nó giơ tay lên.

- Ừ, Văn làm cho thầy xem.

Nó gõ một đoạn code lên, thầy Minh gật đầu đồng ý.

- Đúng rồi, thôi các em xem lại rồi tuần sau nộp bài báo cáo qua mail cho tôi. Văn, ra cho thầy nói chuyện xíu.

- Dạ.

Nó đi ra ngoài phòng nói chuyện với thầy, hắn nhìn theo nó mà biết chắc việc thầy muốn nói là gì.

- Anh Nhật, mai anh rảnh không? – An hỏi hắn.

- Khi nào em?

- Khoảng bốn giờ chiều.

- Rảnh, em muốn đi đâu à?

- Có mấy đứa bạn học chung cấp ba muốn … biết anh.

- Ở đâu?

- Để em nói lại với tụi nó là anh đồng ý nhé, rồi em cho anh hay. – An mừng rỡ.

- Ừ.

Hắn nhìn theo nhỏ đi về chỗ ngồi mà cười thầm, lúc nhỏ vui đáng yêu thật.

- Tao có cái này muốn hỏi mày. – Nó nói với hắn.

- Sao?

- Thầy Minh muốn hỏi tao có muốn ở lại trường để làm giảng viên sau khi tốt nghiệp không. Mày thấy sao?

- Mày thích không? Nếu thích thì mày nhận lời đi. – Hắn đã đoán đúng.

- Tao chưa biết … còn mày định thế nào khi tốt nghiệp xong?

- Tao thì chưa biết, có thể đi xin việc ở công ty nào đấy, hoặc … về quê làm cũng được.

- Về quê … An thì sao?

- Thì tao kết hôn với An.

Tim nó như thót lên khi nghe hắn nói kết hôn với An, cũng đúng chỉ một năm nữa thì nó đâu còn được ở bên hắn nữa, mặt nó thoáng buồn suy nghĩ. Từ cấp ba đến đại học, nó đâu thể đi với hắn hết đời được chứ. Hắn rồi sẽ có cuộc sống riêng nữa.

- Mày sao thế, nếu không thích thì mày có thể từ chối. – hắn nhìn nó lo lắng.

- Không, không phải.

- Vậy thì buồn vì việc gì?

- …………………….

- Xưa giờ khi nào mày buồn là cái mặt như thế, tao quen rồi. Nói nghe xem. – Hắn nói.

- Không có. – Nó đáp cộc lốc.

Nó đứng dậy đi ra khỏi lớp, hắn nhìn theo khó hiểu, thằng này hôm nay sao lạ thế không biết.

…………………………………………� �…..................................

- Tao đi với bé An chút.

Nó im lặng không đáp cũng chẳng tỏ thái độ gì. Hắn chạy xe đi mà vẫn không hiểu nó buồn vì chuyện gì nữa.

Nó lại mở bài Cát Bụi để nghe, từng lời hát như đánh vào tim nó, phải chi nó có thể nói cho hắn nghe cái cảm xúc của nó lúc này, nhưng nó sợ rằng cái tình bạn của chúng nó sẽ mất đi, lúc đó sẽ lại đau lòng thêm thôi.

Điện thoại của nó reo lên, bài nhạc quen thuộc mà nó cài cho riêng hắn.

- Gì ? Quên đồ phải không?

- “Tao để quên cái bóp tiền ở trên bàn rồi, mày xem có không đem tới dùm tao đi”

Nó nhìn lên, cái bóp của hắn nằm nguyên vẹn trên bàn. Thiệt là.

- Ở đâu ?

- “Ờ café You & Me, nhanh nhé.”

Nó thay đồ rồi lấy xe ra chạy tới quán café hắn nói. Nhìn vào trong hắn đang ngồi giữa một đám con gái, chắc là bạn của An rồi. Nó lấy di động ra gọi cho hắn.

- Ra lẹ, tao tới rồi.

- “Ờ, rồi ra đây.”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài.

- Nhật bảnh quá An ơi, gắng giữ nghe mày.

- Bởi thế, đẹp trai quá phải giữ đấy.

- Thôi, bồ tao tao biết, ảnh chung thủy lắm không bay bướm như người khác đâu.

- Đừng ỷ y mày, mà có đứa nào đứng với Nhật ngoài trước kìa.

Cả đám con gái nhìn theo hướng của nhỏ bạn An chỉ, một đứa con trai nhưng đẹp như con gái, môi đỏ, mắt to.

- Ý da, con trai mà sao đẹp thế mày, coi chừng đấy An ơi.

- Thôi con này đừng có khùng quá, bạn học của tao luôn đấy, ở chung với anh Nhật. – An nói.

- Trời ơi, đời giờ khó nói lắm mày ơi, nhìn men thế nhưng tới khi vỡ lẽ mới biết được.

- Lại còn ở chung nhà nữa chứ, tình cảm nảy sinh mấy hồi. – Nhỏ khác lên tiếng chọc.

- Tụi mày nhảm quá, tao biết anh Nhật thế nào mà.

Nói thì nói thế, nhưng thật sự nhỏ cũng không biết thế nào, tuy Nhật chắc chắn không có gì nhưng còn Văn thì sao? Một ý nghĩ lo lắng nảy ra trong đầu nhỏ.

…………………………………………� �......................................

Chạy xe về nó suy nghĩ nhiều về hắn, giờ ra mắt cả bạn bè An luôn rồi, chẳng mấy chốc khi ra trường xong, có việc làm họ sẽ kết hôn. Bỗng một chiếc xe đang chạy phía trước thắng gấp làm nó không dừng lại kịp, bẻ tay lái qua bên phải, nó té xuống .

- Có sao không cháu?

- Đứng dậy nổi không con?

Tiếng người đi đường dừng lại hỏi nó, nhìn xuống cái chân bị trầy máu đang chảy, nó nhăn nhó rồi gắng cười với mọi người. Sau đó có một chú dựng xe nó lên lề đường, một chị khác qua đường mua bịch bông để lau máu cho nó. Nó gởi tiền lại cho chị rồi cám ơn họ sau đó ngồi lên xe chạy về nhà.

…………………………………………� �…...................................

- Tao về rồi nè, sao tối thế.

Hắn với tay bật đèn, nó ngồi đó không trả lời, chỉ im lặng nhìn tivi.

- Ăn cơm đi. – Nó nói.

- Ờ, may hôm nay mày cứu bồ, chứ không mới ra mắt mấy đứa bạn nàng mà ê mặt thì kì lắm.

- ……………………….

- Tao thấy hôm qua nay mày lạ quá. Sao? Nói nghe xem.

- Lạ gì đâu. Tại thấy mệt nên không vui thôi.

- Bệnh à. Đâu có đâu. – Hắn đưa tay áp lên trán nó.

Nó gạt tay hắn ra, đứng dậy định ra sau để hâm đồ ăn lại cho hắn thì chân nó nhói lên.

- Ui … - Nó khuỵu xuống.

- Sao vậy? – Hắn nhìn qua, thấy mặt nó nhăn nhó.

Vén ống quần nó lên, một đường rách dài chạy từ đầu gối xuống, hắn nhăn mặt không dấu nỗi vẻ xót xa. Hèn chi có khi nào ở nhà mà nó lại mặc quần dài, bây giờ thì hắn mới rõ.

- Mày bị khi nào?

- ………………….

- Sâu quá. – Hắn lắc đầu.

Hắn đứng dậy đi tới tủ lấy chai oxy già và băng dán.

- Ngồi yên xem.

- Không cần. – Nó giật lấy bịch băng dán trên tay hắn.

- Mày cứng đầu quá, té xe đúng không? – Hắn giật lại.

- Té cầu thang.

- Khỏi chối, tao nhìn là biết liền, té cầu thang sao hoành tráng thế này được.

- ………………………

- Ngồi đi, định đi đâu? – Hắn nói khi thấy nó nhỏm dậy.

- Hâm đồ ăn.

- Khỏi. Tao làm được.

Hắn đi ra sau nhìn các món ăn nó làm trên bàn, đã té thế mà còn nấu chi cho cực thế không biết, biết thế trưa chẳng gọi nó tới làm gì. Khốn kiếp chiếc xe, khốn nạn cái bóp tiền, thà ê mặt cho rồi. – Hắn rủa thầm.

- Đi đâu nữa? – Hắn hỏi nó.

- Vào tollet, nín cho chết à.

- Ờ, để tao bế vào.

- Tao giết. – Nó đáp.

- Hờ hờ, hôm trước cũng bế rồi, nhẹ hều ấy. – Hắn lẩm nhẩm.

Nó đi ra, ngồi kế bên hắn. Chẳng buồn nhìn hắn ăn mà chỉ thở dài.

- Nói tao xem?

- Chẳng có gì phải nói cả. – Nó nhìn lên nhà trên.

- Trước giờ mày chẳng giấu tao chuyện gì cả.

- ………………………

- Ừ, khi nào muốn nói thì nói.

- Tao không muốn dạy trong trường.

- Thế thì từ chối.

- Tao muốn về quê làm như mày … - Nó nói tiếp.

- Thế càng tốt, có bạn có bè.

- Sao mày không ở đây làm mà lại về quê hả?

- Học ra rồi thì tao cũng nhớ tới tỉnh nhà của mình chứ, góp phần nào cho quê mình thì góp. – Hắn đáp.

- Về quê thì tao với mày đâu có ở chung nữa.

- Tất nhiên rồi, đứa nào cũng có nhà thì thuê chi cho tốn.

- Ừ, cũng đúng.

- Ờ còn nữa…

- Gì?

- Cho tao xin lỗi vụ cái chân của mày …

- Không có gì đừng bận tâm. – Nó nói rồi đi lên nhà trên.

Hắn nhìn nó mà cười buồn, không còn ở chung với nó thì hắn cũng buồn lắm chứ, nhưng biết sao giờ. Mỗi đứa rồi cũng phải có cuộc sống riêng mà.

Chapter 5

Mấy hôm sau, ngày nào hắn cũng phải thức sớm để dìu nó đi tới trường. Dù cho tối đó có thức khuya xem đá bóng thì hắn cũng phải gắng dậy để chuẩn bị lên trường với nó.

- Hí hí, vợ chồng càng lúc càng nồng thắm, bà lớn ghen đấy. – Một đứa trong lớp chọc.

- Tránh ra. - Hắn quát.

- Văn có sao không? – An hỏi nó.

- Không sao. An đừng lo. Cũng gần lành rồi.

- Anh Nhật chút tan học đi mua đồ với em được không? – Nhỏ quay qua hắn hỏi.

- Chút anh phải dìu nó về, chân nó thế sao đi được.

- Được chứ sao không. Chuyện đơn giản, mày đi với An đi.

- Im, không cãi. Để hôm khác đi An. – Hắn quay qua nói với nhỏ.

- Vậy khi khác cũng được. – Nhỏ nói giọng hơi buồn.

Nó nhìn qua hắn vẻ mặt chán chường, cái thằng khờ hết biết, trước mặt bạn gái mà nói chuyện thế đấy, nhỏ không buồn mới lạ.

- Gì nhìn tao ghê thế, mặt dính gì à.

- ………………..

- Hả? Liếc gì.

- Khùng. – Nó nói.

- Gì mày? – Hắn bực tức hỏi lại

Nó chỉ im lặng ngồi xem bài, tuy nói thế nhưng trong lòng nó vui lắm vì biết rằng hắn cũng nghĩ tới nó. Suốt buổi học hôm ấy nó cứ cười hoài.

………………………………………….. ...........................................

- Mày test tiếp tao bài này xem.

- Đâu? Tránh ra đi. – Nó ngồi vào chỗ hắn.

- Chỗ này dùng vòng lặp … mày sao thế? – Hắn hỏi.

- Nhức đầu, sáng giờ nhức miết, chắc bị cảm rồi. – Nó vỗ tay lên trán.

- Uống thuốc chưa?

- Chưa mua thì sao uống, khỏi đi không sao đâu. – Nó gắt.

- Mày test đi tao chạy ra hiệu thuốc chút.

Hắn đi khỏi, nó ngồi kiểm tra bài làm của hắn, cũng hoàn chỉnh rồi, còn cái báo cáo này không được tốt lắm. Phải chỉnh lại chút.

Mà sao hết mực rồi, để xem. Trong tủ của hắn, gói gì đây. Nó mở ra một cái card màn hình còn nguyên, nhưng không phải của nó tặng hắn hôm trước, vậy ai tặng đây, chắc là nhỏ An. Vậy thì máy hắn đang xài cái của đứa nào. Lẽ nào ...

- Tao mua cháo cho mày luôn đây, ăn cháo cho dễ tiêu, cơm để tao ăn.

Thấy nó im lặng không đáp lại, hắn cũng không nói thêm, ra nhà sau hắn đổ cháo ra tô rồi chia thuốc ra cho nó.

- Ăn đi rồi ngủ.

- Sao mày không xài cái của An?

- Cái gì?

- Cái card màn hình.

- À, của ai mà không như nhau. Hư cái này thì xài cái kia.

- An biết thì nó buồn.Tình cảm của người ta ...

- Ờ, thế thì chút tao đổi qua cái của An. – Hắn đáp tỉnh bơ.

- Vậy à. - Nó quay qua làm tiếp bài báo cáo cho hắn.

- Ăn cháo đi. Rồi uống thuốc, để đó tao làm được rồi.

- Khỏi lo.

- Lạ. Tao lo làm gì, chỉ sợ mày lây bệnh thôi.

- …………………….

- Đùa thôi, uống thuốc ngoan …

- Im đi.

- Thằng này lạ thật, thế mày đòi tao phải thế nào?

- Khỏi bận tâm. – Nó đáp.

- Mày không cho tao dùng cái của mày thì chút tao đổi qua cái của An xài, mà vẫn khó chịu với tao là chuyện gì?

- ………………………….

- Mày nói xem. Sao tự dưng khó hiểu quá vậy?

- Tao không cần mày hiểu. – Nó chú mục vào bài báo cáo của hắn mặc dù đầu nó ngổn ngang.

- Đưa đây, không cần. Việc ai người ấy làm. – Hắn giật bài báo cáo ra khỏi tay nó.

Nó đứng dậy đi vào giường nằm, bỏ ngoài ánh mặt bực tức của hắn.

Hắn bỏ ra khỏi nhà, gọi điện cho An, ở nhà chung với thằng này chắc chút điên mất. Rồi hắn chạy xe đi.

…………………………………………� �…...............................

“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.

Để một mai vươn hình hài lớn dậy.”

Nó mở bài hát lên nước mắt chảy xuống, sao ông trời lại bắt nó phải sống cảnh này chứ, sao không cho nó được bình thường như bao người. Chẳng thà đừng sinh nó ra trên đời này có lẽ tốt hơn. Thà rằng nó không tồn tại.

…………………………………………� �……..........................

Hắn đi vào, nó vẫn nằm đó tô cháo vẫn để trên bàn, thuốc còn nguyên không đụng tới. Cơm thì vẫn vậy chẳng thèm ăn. Cuối cùng là nó muốn gì chứ, từ chiều đến giờ mà không ăn gì hết bụng nào chịu thấu.

Hắn đặt tay lên trán nó, sao mà nóng thế này.

- Văn, tỉnh dậy. Văn ... – Hắn lay nó.

- Gì ?

- Mày nóng lắm, ăn cháo rồi uống thuốc đi. Hay tao đưa mày tới bệnh viện.

- Không cần. – Nó quay đi.

- Mày … sao tự dưng nổi chứng thế. Tao có làm gì mày đâu.

- Đã nói tao không cần mày quan tâm.

- Ừ, được, muốn chết thì chết đi. – Hắn nạt nó rồi bỏ đi lại võng nằm.

Thằng này không hiểu hôm nay dở chứng gì không biết, trước kia có thế đâu. Chỉ có cái card màn hình thôi mà làm lớn chuyện.

Nằm suy nghĩ một hồi, hắn lắc đầu, dám bỏ thế này nó cũng vậy luôn cho xem. Trước giờ nó mà cứng đầu thì chỉ có trời cản.

Hắn đi tới ngồi kế bên, đặt tay lên trán nó.

- Cho tao xin lỗi.

- ........................

- Mà tao không biết mày giận tao chuyện gì nữa.

- ........................

- Thôi, tao hứa sao này không nặng lời với mày nữa đâu, mày ăn cháo rồi uống thuốc đi, thế này tao lo lắm.

- ........................

- Mày ăn đi, rồi muốn gì tao cũng chiều hết, được không? Mày để tao năn nỉ hoài vậy à?

Nó ngồi dậy nhìn hắn, ánh mắt buồn thẳm, hắn nhìn thấy thế không khỏi lúng túng.

- Ăn nhé, tao đi hâm nóng lại.

Nó gật đầu.

Hắn cười, xoa đầu nó rồi thở phào. Vậy là cũng chịu rồi.

Nó ngồi húp cháo hì hụp, hắn nhìn nó suy nghĩ viễn vông, tự dưng dạo này nó lại lạ thế, lại thêm cái ánh mắt lúc nãy nữa chứ, cứ như của người thất tình vậy. Hay nó với Yến có chuyện gì chăng? Nghĩ thế hắn cũng chẳng dám hỏi thêm, để khi nào nó vui rồi hẵng hỏi cũng được.

Ăn rồi nó lên giường nằm ngủ, hắn cũng thay đồ rồi nằm kế bên, đưa tay sờ lên trán nó vẫn thấy nóng, hắn ngồi dậy lấy khăn lạnh đắp lên trán cho nó.

Mồ hôi lại ra đầy người hết. Hắn lấy bộ đồ mới của nó rồi ngồi xuống giường.

Cởi chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, hắn thay chiếc áo khác mát mẻ hơn, đưa tay xuống định tháo chiếc nút quần thì nó bỗng bật dậy đạp hắn một phát.

- Ui da, mày làm gì vậy mém nữa ... bể đầu. - Hắn ôm cái vai xuýt xoa.

- Tránh ra, mày tính làm gì ... - Nó nhìn hắn đôi mắt lừ đừ mệt mỏi.

- Thay đồ cho mày, mồ hôi ướt hết rồi.

- Không cần. – Nó nằm xuống.

- Tao chứ ai mà mày ngại ... thay có cái quần chứ ăn thịt mày sao mà ... - Hắn chồm lên người nó cởi chiếc quần ra mặc kệ nó kháng cự.

- Tao không cần … tránh …

- Làm như là con gái ấy. – Hắn vừa nói vừa tháo chiếc quần ra.

Bỗng nhiên nó im lặng lấy gối che mặt lại, thấy nó thế bất giác hắn cũng đỏ bừng cả mặt, tim đập mạnh trong lồng ngực. Hắn quay mặt đi còn tay thì mặc chiếc quần khác vào cho nó. Khỉ thật, thằng này riết rồi khó gần, mà sao hắn cũng thấy hồi hộp lạ kì.

Hắn xoa xoa cái vai đau khi nãy bị nó đạp té xuống giường, rồi nằm xuống nhìn nó đang nhắm nghiền mắt ngủ.

Hắn nhớ khi xưa bị sốt thế này, mẹ hay nằm kế bên đắp khăn lạnh và nắm chặt tay hắn vì bà nói sợ hắn gặp ác mộng, nghĩ thế hắn nắm tay nó rồi siết lại, rồi dần dần hắn cũng thiếp đi nhưng tay hắn với nó vẫn đan vào nhau không buông.

Chapter 6.

An đứng trước cửa phòng, tối qua ngồi chơi với nhỏ mà hắn cứ lo ra gì đâu á, lâu lâu lại nhìn đồng hồ rồi nhỏ hỏi gì cũng đáp cho qua chuyện không biết có chuyện gì không nữa, thôi hôm nay làm vợ hiền tới đón chồng đi học vậy.

Hehe, định cất tiếng gọi hắn. Mà khoan, có chìa khóa thì sao không làm cho ảnh bất ngờ nhỉ, nhỡ vào lúc này mà ảnh còn đang ngủ thì ngồi ngắm luôn có gì đâu hí hí. Nhưng còn Văn nữa, nghe nói con trai khi ngủ thường nguyên thủy lắm, ý trời ơi xấu hổ quá, nếu vậy lúc ấy thì nhỏ chạy ra có gì đâu chứ, mà hông biết lúc ấy có còn bình tĩnh để chạy ra hông nữa. Nhỏ tra chìa khóa vào cửa rồi mở ra.

Chìa khóa ở đâu mà nhỏ có chứ? Thì của anh Nhật đưa chứ đâu, người ta tin tưởng đưa chìa khóa cho mình luôn ấy vậy đủ biết mình quan trọng như thế nào trong mắt người ta rồi nhé, mà Văn cũng đồng ý luôn chứ không phải chỉ mình anh Nhật quyết định đâu nhé.

Nhỏ bước vào trong, biết ngay mấy anh giai này giờ còn ngủ đây mà, để xem giường của ảnh trong này.

Á a ... chẳng có gì hết vẫn mặc đồ để ngủ đây mà, tiếc thật vậy mà đứa nào dám loan tin là con trai khi ngủ nguyên thủy đâu chứ nhỏ biết là nhỏ cự cho khô máu luôn á.

Hí, mặt anh Nhật ngủ hồn nhiên quá à, dễ thương gì đâu á. Mà sao … họ nắm tay chứ. Nét mặt nhỏ không còn vui tươi như nãy nữa mà giờ chỉ ánh lên tia nhìn khó hiểu và … ghen ghét với người mà hắn đang nắm tay. Tại sao chứ. Nhỏ bỏ ra ngoài.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn ngồi dậy đưa tay áp lên trán của nó, bớt nóng rồi. Hắn cười.

Gỡ nhẹ tay của nó ra, đi về phía bàn học mở điện thoại lên nghe.

- “Anh Nhật dậy chưa? Em tới rủ anh đi học nè.”

- Ờ, anh mới dậy. Em tới đâu rồi.

- “Em ở trước nhà.”

Hắn mở cửa nhìn ra ngoài, nhỏ đứng đó nhìn hắn tươi cười.

- Chờ anh nha, anh chuẩn bị đã, em vào nhà đi.

- Vâng.

Hắn đi vào đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, sáng nào mà cũng được người yêu tới rước đi học thì còn gì bằng nhỉ. Mà nhà nhỏ lại ngược đường với chỗ hắn ở nên để nhỏ tới cũng tội.

- Anh gọi Văn dậy đi. Trễ đấy. – Nhỏ nói.

- Tối qua nó sốt quá, không đi học nổi đâu.

- Vậy à, bớt chưa anh.

Hắn đưa tay sờ trán nó, một tay sờ trán mình. Ừm được, cũng mát rồi, chắc không sao.

- Văn, tao để điện thoại kế bên, có khó chịu gọi cho tao liền, nghe không?

Nó gật đầu nhưng mắt vẫn nhắm tịt.

- Đi thôi em, nó bớt rồi.

…………………………………………� �……................................

- Ủa Vợ bé đâu mà đi với vợ lớn rồi …

- Thằng này lạ, ngày ở với vợ lớn ngày ở với vợ bé chứ.

- Ờ, đúng rồi.

Tụi bạn cứ nhao nhao chọc hắn với An, An chỉ đỏ mặt rồi đi về chỗ ngồi. hắn cũng ngồi xuống liếc tụi bạn yêu quái. Lũ này giỡn dai thật ngày nào không chọc thì không sống được hay sao ấy.

- Tao ngồi với mày nhé. – Thằng Hùng nói.

- Khỏi, chật.

Chỗ này chỉ có nó mới được ngồi cạnh hắn thôi, còn mấy đứa khác thì tự mà bấm nút. Mà không biết giờ này ở nhà nó thức chưa nữa, có biết uống thuốc không đây.

- Em ngồi đây nhé. – An ngồi xuống cười với hắn.

- Ơ … ừ…

- Thì ra không cho tao ngồi là để chừa chỗ cho vợ lớn mày hả. Huhu, thằng này mê gái bỏ bạn nè bà con ơi.

- Thì đúng rồi, chứ nó mà mê mày bỏ vợ thì chuyện mới lớn à. – Một đứa đáp.

- Nhảm quá. Im đi. – Hắn nạt tụi kia.

- Sau này em ngồi đây với anh nhé. – An hỏi hắn.

- Sao? Vậy còn thằng Văn. – Hắn hỏi.

- Còn bàn trống thiếu gì. Anh không thích ngồi gần em à?

- Làm gì có. Nhưng mà …

- Vậy là được rồi, khi nào Văn vào em nói cho.

Hắn im lặng gật đầu, tự dưng có cái gì trong lòng hắn nhói lên rõ rệt. Không hiểu là cảm giác gì mà lạ quá, buồn chết được.

Giờ giải lao, hắn ngồi suy nghĩ về việc lúc nãy, mai Văn vào thì ngồi đâu, trước giờ có khi nào hắn lại ngồi với người khác ngoài nó chứ, nói ra thì cũng chẳng là vấn đề gì lớn nhưng chắc chắn Văn sẽ giận hắn. Mà thôi mặc kệ có cái chỗ ngồi thôi, suy nghĩ nhiều nhức đầu quá.

- Nghe tao nói không? Nhật.

- Gì mày? – Hắn đáp giọng bực bội.

- Tổ chức đi chơi, lớp đi cũng đông lắm. Sao? Đi không?

- Thằng Văn đăng kí chưa?

- Nó không đi. Mày đăng kí đi.

- Vậy thôi, tao không đi. – Đi không có nó thì hắn đi làm quái gì, hắn suy nghĩ.

- Nó không đi thì mày đi. Có làm sao đâu.

- Tránh tránh, không đi mà. – Nó quơ tay đuổi thằng bạn đi.

An ngồi kế bên nghe đoạn đối thoại của hắn, chẳng lẽ hắn không hỏi một câu là nhỏ có đi hay không mà chỉ hỏi mỗi Văn thôi sao? Nhỏ thấy bực trong lòng.

…………………………………………� �…….................................

- Anh đưa em về.

- Không cần. – Nhỏ dùng dằng bỏ đi.

- Sao vậy? Sao tự dưng … - Hắn đi theo nhỏ.

- Sao anh không hỏi em có đi chơi không mà chỉ hỏi mỗi Văn. – Nhỏ quay lại hỏi hắn.

- Ơ … ờ … ưmmm … anh xin lỗi, ờ em có đi không?

- Không có. – Nhỏ bước đi tiếp.

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà. Anh vô ý quá, tha anh một lần nhé.

- Sao lúc nào anh cũng chỉ nhớ tới Văn hết không thèm để ý tới em vậy?

- Ơ … thì anh nghĩ nó ở chung nhà nên … anh thuận miệng hỏi thôi mà.

- Hứ. – Nhỏ bỏ đi tiếp.

- Đi mà, anh biết lỗi rồi mà … đừng giận anh nữa. Anh hứa không thế nữa đâu.

Nhỏ quay qua nhìn hắn rồi thở dài.

- Tha anh đấy.

- Hehe, cám ơn em. Chờ anh chút, anh vào lấy xe nhanh lắm. – Hắn cười mừng rỡ.

- Ừm.

An đứng đó, nhưng trong lòng dậy lên nỗi bất an mà trước giờ chưa từng có.

Chapter 7

- Ăn đi, nhìn gì thế.

- Mày bệnh không lo nghỉ mà còn nấu nướng làm gì. – Hắn nói có vẻ bực bội.

- Tao khỏe rồi, không ăn là tao ăn hết à.

- Ăn … chứ sao không.

- Hôm nay có gì không?

- Không … lớp chưa nổ, trường chưa ngập lụt, tổng thống mĩ vẫn đi làm nên trường vẫn dạy bình thường.

- Tao hỏi là thầy cô có dặn dò gì không thôi. Nhảm quá đi. – Nó cười.

- Không có.

Hắn ăn mà lòng nghĩ ngợi chuyện trên lớp, không biết nói sao với nó về vụ chỗ ngồi nữa. Từ đó đến giờ hắn chỉ quen ngồi gần nó giờ đây ngồi cạnh người khác dù là An vẫn mang cho hắn cảm giác lạ lẫm khó chấp nhận được.

- Sao im lặng vậy hay bị tao lây bệnh rồi?

- Không. Tao mà làm gì bị bệnh chứ. No rồi. – Hắn đặt chén cơm xuống.

- Tao có nấu chè để trong tủ lạnh đấy, lấy ăn đi.

Hắn mở tủ ra nhìn thấy nồi chè đậu đỏ mà khoái, nó biết hắn thích chè nên lần nào có nấu cũng nấu loại này chứ không phải loại nào khác.

- Áo này của mày dơ chưa? Tao giặt.

- Thôi để đó tao giặt. Mày mới khỏi bệnh nghỉ đi. – Hắn đứng dậy lấy cái áo khỏi tay nó.

- Mày không nghe người mới khỏi bệnh thì khỏe như trâu à, đưa đây. Bữa nay bày đặt ngại nữa, trước giờ mà ngại thì tao khỏe hết biết. – Nó cười.

- Tao thấy kì …

- Gì mà kì chứ đó giờ tao cũng giặt đồ cho mày có gì đâu. Hay là có “dấm đài” đây.

- Làm gì có. Bậy.

Ừ nhỉ, có gì mà kì đâu, trước giờ nó vẫn giặt đồ cho hắn hoài mà. Sao tự dưng hắn lại thấy ngại chứ. Suy nghĩ nhiều chi mệt hắn bật tivi lên rồi ngồi nhấm nháp món chè của nó nấu. Thằng này giỏi thật, sao này ai làm vợ của nó thì sướng khỏi chê. Lo từ A đến Z luôn.

Giặt đồ xong, nó đi lên nhà trước thì thấy hắn nằm đó ngủ thẳng cẳng, tivi vẫn để đó, chén chè ăn xong cũng để nguyên đây. Sao này mà không ở chung với nó nữa thì không biết hắn thế nào đây, con gái bây giờ có được nhiêu đứa chiều chồng đâu. An lại là mẫu phụ nữ của thời nay nữa chứ, bếp núc chẳng giỏi, việc nhà chẳng làm hai đứa này mà song kiếm hợp bích thì nhà thành bãi chiến trường luôn là chắc.

Nó tắt tivi rồi ngồi lại bàn mở máy tính lên, gõ báo cáo để nộp đồ án. Tiếng gõ lốc cốc vang lên giữa trưa nóng bức và yên lặng.

…………………………………………� �………......................................

Nó với hắn bước vào lớp, An đang ngồi chỗ của nó và cười với hắn. Nhỏ hỏi hắn huyên thuyên mà vẫn không đứng dậy, nó cũng đứng chờ nhỏ, hắn thì không được vui vẻ mấy chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

- An ngồi đây với anh Nhật luôn. Văn thông cảm nha. – Nhỏ nói với nó.

Một thoáng bất ngờ hiện ra trên mặt nó, nó nhìn sang hắn chẳng nói gì mà chỉ im lặng. Ừ, đúng rồi nói gì nữa chứ nhỏ là bạn gái của hắn thì ngồi gần là phải đạo rồi, mình có là gì.

- Có gì đâu, trước giờ Văn vô ý quá. Vậy Văn qua kia ngồi. – Nó cười đáp lại nhỏ.

Nó đi xuống bàn gần cuối, không nhìn hắn một lần, còn hắn thì ngồi xuống mà thấy khó chịu vô cùng, cứ như có lửa đốt trong lòng, nỗi sợ hãi không muốn đối mặt nó, cảm giác khó chịu cứ nhói lên từng cơn.

Nó nhìn vào dòng danh ngôn in trên quyển tập.

“Cái gì không phải là của mình thì sẽ mãi mãi không là của mình”.

Đúng thật, hắn không phải là của nó thì nó đâu thể nào ở cạnh hắn mãi được. Hắn là của An. Nghĩ thế nhưng sao nó khó chấp nhận cái sự thật này. Cái sự thật làm tim nó như chảy máu.

…………………………………………� �…………..............................

- Cho tao xin lỗi.

- Lý do? – Nó ngẩng mặt lên hỏi hắn.

- Chỗ ngồi, tao không nói với mày.

- Đừng bận tâm. Tao không để ý đâu, ngồi đâu không học được. - Nó vẫn hí hoáy viết bài trên bảng mà không nhìn hắn.

- Tao nghĩ mày giận tao. – Hắn thở nhẹ.

- Tao đâu có nhỏ mọn vậy, chỉ là cái chỗ ngồi thôi mà. Đáng lẽ trước giờ An ngồi cạnh mày mới đúng chứ. – Nó cười mà vẫn không nhìn hắn.

- Vậy à ... mày không buồn sao?

- Không, bình thường thôi có gì mà buồn.

Nghe nó nói lòng hắn không khỏi thất vọng, vậy ra chỉ có hắn xem trọng cái chỗ ngồi chứ với nó đó chỉ là chuyện bình thường ... ừ thật ra chuyện ấy là bình thường. Bình thường đến lạ trong lòng.

- Ừ, cũng đúng. Tao cũng kì quá. – Hắn cười rồi gãi đầu.

Có cái cặp quăng lên bàn, một đứa ngồi xuống cạnh, nó nhìn qua. À, một nhân vật hay cúp học.

- Sao hôm nay ngồi đây hả bạn?

- Bàn ở đâu mà ngồi không được. Có phiền gì Tường không. – Nó nói mà không nhìn qua.

- Ồ, biết tên tôi luôn à. Không có phiền gì, do hôm nay thấy bạn ngồi đây nên lạ thôi.

- Hì, mình ngồi đây hoài luôn đấy. Mà sao Tường ít đi học thế.

- Lười. – Tường đáp cụt ngủn.

- Ờ. – Nó gật đầu.

- Có cái này tui muốn hỏi bạn lâu lắm rồi đấy.

- Chuyện gì? – Nó quay qua.

- Sao bạn đẹp như con gái vậy. Mà không, còn hơn cả con gái nữa ấy.

Trán nó nhăn lại, tên này có bị gì không mà nói một câu chẳng hiểu khen hay chê mà làm nó tức anh ách trong bụng.

- Kệ tui, lo cho thân bạn đi.

- Ờ, thôi đừng giận. Tại nghĩ sao nên tui nói vậy thôi.

Đang buồn mà nói chuyện với tên này dễ điên thật, chắc mai phải chuyển chỗ ngồi nữa rồi.

…………………………………………� �…..............................

- Mày ngồi ở dưới thấy sao? Mai mày ngồi bàn kế tao cho vui.

Nó vừa nêm canh vừa nói.

- Tao vào để học chứ có phải vào để chơi đâu mà vui với không vui. Mà sao mày cứ bàn chuyện này hoài vậy.

- Thật tình thì …

- Cám ơn. – Nó cắt lời.

Dù là chỉ nói cho có nhưng nghe thế nó cũng cảm thấy vui vui trong lòng.

- Dọn cơm đi, xong hết rồi.

- Mày đừng ngồi với thằng Tường, tao không thích.

- Làm gì mà không thích, nó ăn thịt tao hay sao. – Nó đáp.

- Không phải, nhưng mà … thằng đó thế nào ấy.

- Mày không lo ăn nhanh đi với An thì tới lượt mày sẽ “thế nào ấy” đấy.

- Chết, mém nữa quên.

Thế là hắn im lặng mà nuốt cho lẹ, gì chứ hắn chẳng muốn để cho An đợi.

- Tao đi à.

- Đợi chút, cái áo sắp đứt nút kìa. Cởi ra đưa đây tao khâu lại cho.

- Trễ rồi, không sao đâu. Để tao thay áo khác.

Nó im lặng không nói gì lấy kim chỉ ra khâu cái nút áo lại, hắn thay áo xong nhìn vẻ mặt của nó thì bỗng dưng ngồi xuống nhìn nó làm.

- Đi đi, tao khâu được rồi, nhìn làm gì.

- Ừ …

- Ui …

Chỉ do hắn nhìn, nó lúng túng nên mới bị kim đâm thế này đấy, chán thiệt. Nó nặn máu chảy ra vừa định nhìn lên thì.

- Đưa tao xem.

Hắn cầm lấy ngón tay của nó rồi đưa vào miệng, hành động bất ngờ của hắn làm nó không kịp phản ứng chỉ biết trố mắt nhìn.

- Ìn ái ì (nhìn cái gì?) – Hắn hỏi nó.

- Mày làm gì vậy. – Nó rút ngón tay lại, mặt đỏ lên.

- Hồi xưa cũng thế mà, có gì mà đỏ mặt chứ, coi có còn chảy máu không?

- Không, hết rồi. – Nó quay đi, bao nhiêu máu đều dồn hết lên mặt nó rồi, làm gì còn mà để chảy ra nữa.

- Bày đặt ngại nữa, tao đi à.

Hắn bỏ đi, miệng huýt sáo hí hửng bỏ nó ngồi một mình với tâm trạng vui buồn lẫn lộn.

Chapter 8

- Sao dạo này anh nói về Văn nhiều quá.

An nói làm hắn chợt giật mình, vậy là dạo này hắn hay nói về nó lắm sao. Sao hắn vẫn thấy bình thường mà.

- Cũng vậy thôi mà, đâu có ít hay nhiều gì.

- Lần nào gặp em cũng phải nói về Văn anh mới chịu. Trước kia anh có thế đâu chứ. – Nhỏ nói giọng hơi buồn.

- Hà hà, ghen hả em gái.

- Ừ, em ghen đấy.

- Trời, thật à. Văn là bạn anh, nhắc đến nó thì có gì sai.

- Sẽ không sai nếu em với anh không yêu nhau, nhưng đi với bạn gái mà anh toàn nhắc đến Văn.

- Em đừng bận tâm. – Hắn nói.

- Sao không bận tâm chứ?

Hắn gãi đầu, sao hôm nay nhỏ lại dở chứng thế này.

- Không thế thì sao? Anh với nó thân nhau hơn mười năm rồi. Gần như anh em vậy.

- Chính vì thế nên anh mới chủ quan, anh thì xem Văn như anh em, còn Văn … có xem anh như anh em đâu.

- Thế nó xem anh là gì ? – Hắn hỏi nhỏ mặt khó hiểu.

- Anh không biết?

- Anh không hiểu. – Hắn đáp.

- Có nghĩa là … có thể Văn yêu anh.

Hắn hoảng hồn bật dậy, nhỏ nói chuyện đi đâu thế này, đi ra xa hắn nhìn lên bầu trời đầy sao mà suy nghĩ, làm gì có chuyện đó.

- Em đừng nói bậy, Văn không phải như thế đâu.

- Bởi thế em mới nói anh quá chủ quan. Anh trong cuộc không thấy nhưng em có thể cảm nhận được.

- Được rồi, anh không muốn nghe nữa.

- Nếu thật sự mà như thế thì Văn … thật là. Ghê tởm quá. – An kết thúc.

Hắn quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt giận dữ, nhỏ thấy hắn như thế cũng không khỏi ngạc nhiên. Quen nhau đã lâu thế này có lúc nào hắn lại giận như thế chứ.

- Anh không muốn nghe ai nói xấu Văn … và nhất là lời nói lại từ em.

- Anh nói em vậy à, anh xem Văn hơn em sao? – Nhỏ tức giận.

- Không có, nếu Văn nói xấu em anh cũng sẽ thế. – Hắn đáp rồi quay đi.

- Tóm lại, anh xem cậu ấy hơn em.

- Văn chẳng bao giờ nói xấu người khác. – Hắn kết thúc.

- Sao anh lạ thế, hay anh cũng … yêu cậu ấy.

Hắn quay lại nhìn nhỏ, sao càng lúc lại càng nói bậy thế này.

- Có phải không? Anh cũng yêu cậu ấy.

- Em không bình tĩnh rồi. Thôi anh đưa em về. – Hắn lắc đầu ngao ngán.

- Người không bình tĩnh hiện giờ là anh, anh muốn trốn tránh.

- Anh nói thôi mà. Anh không muốn thấy em ghen một cách kì lạ thế này đâu.

- Thế anh giải thích việc anh nắm tay cậu ấy đi. – Nhỏ hạ giọng nhưng lời nói không thiếu sự độc ác.

- Nắm tay ? Em đang nói đi đâu thế. – Hắn hỏi khó hiểu.

- Hôm trước em thấy anh và Văn nắm tay khi ngủ? Anh giải thích thế nào, có bạn bè nào nắm tay khi ngủ không?

- Vụ đó … hồi trước còn nhỏ anh sốt mẹ anh vẫn thường thế… nên anh nghĩ …

- Anh còn lý do nào dễ nghe hơn không? – Nhỏ hỏi hắn.

- Sao em không tin. Mà em muốn anh phải làm gì em mới tin đây, em nói xem?

- Anh chứng minh đi. Chứng minh anh không có gì với Văn. – Nhỏ nói ánh mắt lạnh lùng.

- Chứng minh?

- Anh dọn ra ở riêng đi, không ở chung với Văn nữa.

Không thể nào, làm sao mà hắn lại dọn ra riêng được chứ … hắn phải làm gì nhỏ mới vừa lòng đây.

- Làm sao … làm sao được chứ. – Hắn quay đi bức bối trong lòng.

- Thế được rồi, vậy là em hiểu.

Nhỏ đứng dậy bỏ đi, hắn chạy theo níu tay nhỏ lại.

- Khoan, em đi đâu ? Văn với anh thân nhau như anh em, giờ em nói anh dọn ra ở riêng, làm sao anh có thể. Em muốn anh khó xử mới vừa lòng sao?

- Anh tránh ra đi, anh xem trọng Văn như thế thì cứ về với cậu ta đi.

- Được, tùy em. Cái đó là em muốn, anh chiều ý em. – Hắn bỏ đi.

Nhỏ nhìn theo hắn đi, nước mắt chảy xuống, tâm tư dằn xé không rõ những lời nói nãy giờ của mình là đúng hay sai.

…………………………………………� �……….

- Uống không? – Hắn hỏi nó.

- Gì? Bia à. Không.

Nó tiếp tục nhìn lên tivi để xem tiếp bộ phim.

Tiếng hắn mở bia rồi ngồi tu ừng ực, một lon rồi hai lon rồi tới lon thứ ba … nó bắt đầu thấy khó chịu trong lòng. Giơ tay tắt tivi nó quay qua hắn.

- Sao? Đi chơi với bạn gái về mà uống bia thì có gọi là thất tình không?

- Im đi. Muốn thì uống chung, tao không thích nói nhiều.

- Mày uống cho say để quên hôm nay nhưng sáng mai cũng nhớ lại thôi à. – Nó chống cằm ngồi nhìn hắn khui lon thứ tư.

- Tới đâu hay tới đó, mặc tao.

- Nói tao nghe xem, có chuyện gì à? Cãi nhau với An hả.

- Đừng nhắc. Đưa bọc bia cho tao.

- Mày uống cho chết à, để tao uống tiếp, phần mày thế đủ rồi. – Nó khui một lon rồi ngồi xuống uống, ý da cái đồ quỉ này đắng quá.

- Chán thiệt.- Hắn chống tay lên trán, có vẻ đã thấm.

- Nói nghe xem việc gì?

- An nói mày thích tao. Nghe thế được không? – Hắn hỏi nó.

Tim nó như giật thót lên, sao An lại biết việc nó thích hắn chứ. Nó giấu kín lắm mà.

- Tao nói không có, thế là cãi nhau. – Hắn lè nhè.

- Chỉ vậy cũng cãi nhau, thiệt là. Rồi sao?

- Thì tao bỏ về.

- Sao lại bỏ về phải ở lại giải thích cho An hiểu chứ. Cái này cũng có phần của tao trong đó đấy.

- Tao không thích con gái ghen quá, trước không thấy gì giờ lại ghen … mà ghen với ai không ghen, đi ghen với đứa bạn thân của người yêu mình. Hừ … - Hắn cười chua chát.

- Nhưng mày bỏ nhỏ ở đấy là bậy.

- Mặc đi, lâu lâu phải làm thế. Thương quá cô nàng làm giá cao thì mệt lắm.

Nó cười, không ngờ thằng này cũng biết dạy người yêu ghê. Cười nhưng lòng đau thấy rõ.

- Lỡ nàng ấy buông mày kiếm người khác thì sao?

- Cửa nào mà buông, tao biết An thương tao còn không hết, nhưng thôi … để vài hôm cho cái tự cao của nàng xuống thấp chút thì tao mới tính tiếp.

Nói rồi hắn đứng dậy thay áo quần rồi nằm lên giường. Nó đứng lên dọn dẹp mấy lon bia rồi ngồi lên giường nhìn hắn.

- Thế mày có tin lời An nói không?

Hắn mở mắt ra nhìn nó.

- Nãy tao nói rồi mà. Không tin.

- Đó chỉ là lời mày phải nói với An nhưng còn tận trong lòng mày thì nghĩ thế nào? – Nó hỏi.

- Còn mày? Thế mày nghĩ thế nào. – Hắn hỏi và nhìn nó với ánh mắt buồn không diễn tả nổi.

- Sao … sao lại hỏi tao? Tao đang hỏi mày mà.

Hắn lại nhìn nó, rồi quay qua hướng khác không trả lời.

- Thực ra có đấy. - Nó nói.

Nó nói nhỏ không rõ hắn có nghe hay không, rồi đứng dậy đi ra nhà trước nằm lên võng. Đêm ấy nó mất ngủ, An cũng không ngủ được, và … hắn cũng thế.

Chapter 9

Mới chợp mắt được chút ít, thì mắt hắn bị chói bởi ánh sáng đèn. Ngồi dậy hắn nhìn ra nhà sau. Nó đang đứng ngay bếp.

- Xin lỗi nha, đèn làm mày chói mắt hả?

- Không có.

Hắn nằm xuống giường nhìn lên đồng hồ trên tường, chưa được năm giờ nữa.

- Mày làm gì mà thức sớm thế, ăn uống gì mà nấu giờ này.

- Nấu ít đậu xanh để mày ăn cho mát, cái tật của mày xưa này có bia rượu vào miệng là ho chết bỏ mà vẫn uống. – Nó nói.

- Sáng nấu không được à?

- Thích làm giờ này cho có việc.

Hắn lăn qua lăn lại trên giường nhớ lại chuyện tối qua giữa hắn với An, thôi để cho nhỏ bình tĩnh một vài ngày hãy nói chuyện tiếp.

- Ra ăn xíu đi rồi ngủ tiếp. – Nó cầm chén chè đi lên.

Hắn ngồi dậy ngáp dài rồi đi theo nó. Mắt vẫn đờ đẫn.

- Nóng, coi chừng phỏng.

Nó cầm cái remote chọn kênh trên tivi, giờ này chẳng còn gì xem cả.

- Mày nấu khi nào mà xong nhanh thế? – Hắn hỏi.

- Lúc nãy.

- Không ngủ à? Tao không thấy mày lên giường.

- Nằm đâu tao ngủ không được.

Hắn tiếp tục ăn.

- Tối qua mày nói gì tao nghe không rõ. – Hắn hỏi.

- Nói mày ngủ đi.

- Không phải cái đó. – Hắn khẳng định

- Mặc mày, tao nói mà tao không nhớ sao. – Nó quay qua chỗ khác.

Ăn xong chén chè, hắn đứng dậy vươn vai rồi lên giường nằm tiếp. Nó đi ra sau rửa chén rồi lên võng nằm.

- Ê. – Hắn gọi nó.

- Nói.

- Vào đây nằm này.

- Không thích.

- ……………….

- Ngủ đi, chút tao gọi dậy.

Rồi hai đứa im lặng.

- Tao với mày quen nhau bao nhiêu năm rồi. – Hắn hỏi.

- Hơn mười một năm.

- Chuyện tối qua mày nói là thật chứ? – Hắn hỏi tiếp.

Nghe hắn hỏi nó giật cả mình, tối qua nó chỉ lỡ miệng nói ra nhưng không hề to, không lẽ hắn nghe được sao.

- Chuyện … chuyện gì?

- Mày đừng giả lơ.

- Tao không có giả lơ. – Nó đáp.

Rồi hắn tiếp tục im lặng, nó nằm đó vẫn đong đưa trên võng nhưng biết rõ hắn cũng thức chứ không có ngủ.

…………………………………………� �………...............................

Những ngày sau hắn thì ngồi bàn trên bơ vơ một mình, nhỏ An thì về chỗ cũ. Nó thì ngồi ở dưới lớp. Tụi bạn cũng nhận thấy có chuyện xảy ra giữa ba đứa nên tạm thời mọi hoạt động trêu chọc đều phải dừng lại hết, nhất là đối với hắn.

Còn tên Tường, ờ thì tên này thật ra khá dễ thương, nếu không phải vì cái mặt quá đỗi “đại ca” thì hắn cũng đáng được điểm cộng lắm chứ. Tường hiểu biết rất nhiều về ngành học này, nhưng do bận làm thêm nên không có nhiều thời gian để học.

Từ khi tiếp xúc với Tường, nó cảm giác thế giới lại mở rộng ra thêm một chút chứ không chỉ suốt ngày nghĩ tới Nhật, có lẽ thế nên dạo gần đây nó cười nhiều hơn trước.

…………………………………………� �………................................

- Thật ra em nghĩ nhiều lắm, đáng lẽ em không nên nghi ngờ anh với Văn.

- Em biết vậy là được rồi, hôm trước anh nóng quá, bỏ em về một mình.

- Em đáng bị vậy mà. - Nhỏ nhìn hắn cười.

Hắn vòng tay ôm đầu nhỏ rồi hôn lên mái tóc ấy. Nhỏ hạnh phúc dựa vào người hắn.

- Thế anh có cần dọn ra ở riêng không?

- Thôi, anh ở với Văn đi. Anh nói đúng hai người có tình bạn lâu như thế thì sao tách ra được.

- Ừm, em hiểu vậy anh vui lắm.

- Mà sao này ấy, khi kết hôn thì anh phải ở với em đấy nhé.

- Trời, chuyện ấy mà cũng nói sao. Em cứ làm như anh là gì ấy.

Rồi hắn nói tiếp.

- Văn rồi cũng chỉ là kỉ niệm bạn bè thôi, còn em là người đi với anh suốt cuộc đời mà.

Nó im lặng bước đi, thật ra đoạn cuối không nghe có lẽ là tốt hơn nhỉ. Nó cười chua chát, nhưng sao lòng đau đến thế này chứ. Nó không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi.

…………………………………………� �………….................................

Hắn vào nhà, ngồi xuống kế bên nó cười tươi.

- Tao làm hòa với An rồi.

- Vậy à, chúc mừng.

- Hì hì, đúng là nàng của tao đã chọn thì không sai được, nói chuyện hiểu biết lí lẽ ghê.

- Ừ, gắng mà giữ đấy. Con gái như An hiếm lắm.

- Tao tiết lộ cho mày cái này nhé.

- Chuyện gì ? Nói đi.

- Ờ, thì … mà… An ấy, nói là … hôm nay nhà cô ấy về quê, nên … nhờ tao qua coi nhà tiếp … - Hắn gãi đầu tỏ vẻ sượng sùng.

- Vậy à … ừ bạn gái nhờ thì phải làm chứ. – Nó nói theo giọng không phải là nó thường ngày chút nào.

- Mà mày thấy có phải An bật đèn cho tao không?

- Bật đèn? – Nó hỏi lại.

- Ừ thì … chuyện ấy đấy … chuyện mà … tế nhị.

Lúc này nó không thể giả như không được nữa, ánh mắt nó không còn cười, miệng nó không còn mở ra nữa, nó không còn biết phải nói gì. Chỉ im lặng.

- Đúng không mày? Tao nghĩ là thế.

- Tao không biết. Đã bao giờ tao như thế đâu.

Nó đứng dậy đi ra nhà sau, bỏ mặt hắn ngồi đó mơ mộng suy tưởng. Nó tách củ hành dùng để xào đồ ăn, nước mắt cứ rơi ra.

- Tối nay mày ở nhà một mình được không?

- Ừ. - Nó đáp lại.

- Sao mà khóc? – Hắn đi lại gần nhìn nó chăm chú.

- Do tách hành. Tránh ra đi. – Nó gạt tay hắn ra.

Hắn im lặng rồi bỏ lên nhà trên. Nụ cười của hắn cũng héo đi, thấy nó khóc hắn thấy khó chịu vô cùng.

.................................................. ..............................

Thay đồ xong hắn quay qua nói.

- Tao đi đây. Mày ở nhà ổn chứ.

- Đâu phải lần đầu tao ở nhà một mình. –Nó cười.

- Ờ … - Hắn đáp.

Hắn ngồi xuống để mang giầy vào, nó nhìn hắn từ phía sau muốn nói hắn đừng đi, nhưng nó không thể làm thế được. Nó không có quyền ngăn cản tình yêu của hắn. Nếu yêu hắn thì nó nên vui vì hạnh phúc của hắn mới đúng chứ. Bất chợt hắn quay lại bắt gặp ánh nhìn đấy, nó quay đi. Hắn đi tới, đặt tay lên vai nó.

- Thật sự tao đi được chứ?

- Sao mày hỏi hoài thế, cứ như tao là người quản lý mày vậy. – Nó cười giả tạo.

- Nếu như mày không thích thì …

- Nếu như tao không thích thì mày thế nào? – Nó hỏi hắn.

- Thì tao …

- Đi đi, cái thằng thiệt là, để An chờ đấy. – Nó đẩy hắn đi.

- Ờ … ừ …

Hắn khép cửa lại, nhìn nó từ phía sau mà lòng buồn khôn tả, sao lại thế này đáng lẽ hôm nay hắn phải vui mới đúng chứ. Vì sao lại có cảm giác kì lạ đến vậy. Hắn bước đi.

Chapter 10

Lật từng tấm hình lúc nó chụp chung với hắn khi còn học phổ thông, nó cứ cười miết, lúc này hắn có vẻ lùn hơn nó nhỉ. Tự dưng từ năm lớp chín thì hắn bắt đầu cao nhanh kinh khủng, tấm này thì lúc trường đi cắm trại ở vũng tàu. Nghĩ vui ghê mới bốn giờ sáng phải thức dậy để lên xe đi rồi, trên xe hắn cứ dựa đầu vào nó mà ngủ say sưa. Còn tấm này hồi năm nhất hai đứa đi mùa hè xanh, ở ngoài nắng miết mà nó có đen gì đâu, còn hắn thì chỉ trắng hơn mỗi cục than thôi.

Nó nhớ cái năm mười một hai đứa đi học về bị mắc mưa, nếu là ngày thường thì hắn đã phóng thẳng về nhà chẳng cần phải trú làm gì nhưng hôm nay đi với nó, mà hắn biết tỏng nó chỉ cần dầm mưa chút ít thì cảm là cái chắc, do đó dù ở nhà tivi đang phát chương trình hắn thích thì vẫn phải đợi .. đợi cho đến hơn một giờ, cũng phải công nhận hôm ấy ông trời ác với hắn thiệt, nó biết chắc chắn đề nghị về thì hắn sẽ bác bỏ, còn đứng chờ thì hắn bứt rứt không yên, tính tình gì mà quái đản thiệt á.

Chỉ tới đây thôi, qua năm sau thì hình chụp của nó với hắn thưa dần đi, chỉ có hình của hắn với An thì nhiều, nhiều hơn hắn của hắn với nó, cái này có phải là ba lớn hơn mười không nhỉ. Nó phì cười.

Ôm tập hình vào lòng nó nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, có lẽ giờ này họ đang bên nhau. Nó còn ngồi đây trông chờ điều gì nữa chứ.

“ Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai vươn hình hài lớn dậy.

Ôi cát bụi tuyệt vời

Mặt trời soi một kiếp rong chơi…

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai tôi về làm cát bụi

Ôi cát bụi mệt nhoài

Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi…”

Nó lẫm nhẩm hát theo rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ có nước mắt …

…………………………………………� �……..................................

- Sao không vào giường mà nằm đây?

Hắn lay nhẹ, nó mở mắt ra nhìn rồi nhắm mắt lại. Nhìn thấy quyển hình hắn mở ra xem rồi nhìn qua nó.

Hắn lắc đầu bế nó lên đi vào giường, nó dựa vào ngực hắn. Khi đặt nó xuống hắn định thay đồ thì tay nó níu ngực áo hắn lại. Thấy thế hắn cũng nằm xuống cạnh nhìn nó ngủ, từ khóe mắt nó rơm rớm nước mắt.

- Sao lại khóc? Nằm mơ thấy gì đáng sợ lắm à.

Đưa tay lau nước mắt chảy trên má nó. Hắn buồn bã nhìn nó.

- Nhật về rồi, đừng khóc nữa. – Hắn thì thầm.

Kéo nó sát vào người, hắn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ cũng với nó, giấc ngủ khác lạ hơn trước rất nhiều.

…………………………………………� �………...........................

- Sao nãy không gọi tao đi chung?

- Thấy mày ngủ ngon quá nên tao không gọi. – Nó đáp.

Hắn đưa tay gãi đầu rồi bỏ lên bàn trước ngồi, thầm bực bội.

Quăng cái cặp lên bàn Tường ngồi xuống cạnh nó.

- Hôm nay giận nhau à?

- Tôi không hiểu Tường nói gì hết. – Nó đáp mà mắt thì dán vào cái màn hình vi tính.

- Thấy Nhật với Văn là biết rồi, có gì cứ chia sẻ với tôi. – Tường đề nghị.

- Không có gì cả. – Nó đáp cộc lốc.

- Đoạn này không được đâu, báo lỗi đấy. – Tường chỉ vào màn hình.

- Ừ nhỉ. – Nó gật đầu đồng ý.

- Thôi, hay Văn làm người yêu của Tường nha.

- Nói gì vậy. – Nó quay qua nhìn gã mới thốt ra câu nói.

- Thật đấy, Tường có cảm tình với Văn lắm. Nhật không đáp lại tình cảm của Văn đâu.

- Đừng có điên quá. – Nó gắt.

- Tường nói thật lòng, không có giả dối đâu.

- Mặc xác ông.

Tường nhìn nó buồn bã, ánh nhìn cứ như kết tội làm nó khó chịu vô cùng, không ngờ tên này cũng như nó nữa. Nhưng tình cảm có bao nhiêu thì nó dành hết cho hắn rồi làm gì có thể chia sẻ được cho người khác nữa.

- Thấy Văn buồn, Tường cũng đau lòng lắm.

- ……………………

- Tường …

- Thôi được rồi. – Nó đưa tay ngăn lại.

Nó nhìn ra trời, nếu tình cảm mà dễ yêu dễ quên thì giờ nó đâu có đau khổ đến thế.

…………………………………………� �…………..........................

Từ chuyện hôm trước đến nay nó với hắn chưa nói chuyện với nhau lời nào, cứ mỗi khi hắn định hỏi gì thì nó lại bỏ đi nơi khác. Hắn cũng chẳng nói được gì thêm khi nó cứ lảng tránh mãi như thế, không khí càng lúc càng nặng nề thêm.

- Sao?

- “…………………..”

- Thôi …

- “ …………………...”

- Ừm, cũng được.

Nó tắt máy rồi thay đồ, hắn theo dõi cuộc nói chuyện của nó, không rõ là ai mà nó nói năng cụt ngủn thế không biết.

- Mày đi đâu?

- Đi uống nước với Tường.

- Tao … cho tao đi nữa. – Hắn đứng dậy lấy cái áo khoác gần đó.

- Thôi, người ta rủ tao mày đi làm gì.

- Tao đi với mày không được sao?

- Không. – Nó đi ra rồi khép cửa lại.

Hắn quăng cái áo rồi ngồi xuống ghế, đưa tay vò đầu bực tức hắn chẳng hiểu cái gì đang diễn ra trong con người của mình nữa.

…………………………………………� �………………...........................

Ngồi nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng rồi, điện thoại thì không bắt máy, nó đi đâu thế không biết, chỉ uống nước thôi mà uống từ tám giờ đến bây giờ, chắc nó uống hết nước của cái sài gòn này hay sao ấy.

Hắn đứng dậy, lấy cái áo khoác định đi tìm thì cửa mở ra, nó đi vào.

- Sao giờ này chưa ngủ nữa? – Nó hỏi hắn.

- Mày biết trễ lắm không? – Hắn quát.

- Tối rồi, nhỏ thôi để nhà kế bên người ta ngủ. – Nó tháo giầy ra rồi đi vào nhà.

- Mày uống rượu hả? – Hắn kéo nó quay lại, ngửi mùi rượu từ người nó.

- Có uống chút ít.

- Thằng Tường chuốc mày uống phải không?

- Không, tao không muốn uống thì ai mà chuốc được. – Nó đẩy tay hắn ra khỏi người nó.

“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi….”

Nó ngêu ngao hát, hắn đứng đó nhìn nó không chớp mắt, cái quỉ gì đang diễn ra thế này chứ.

- Mày nói rõ đi, mày không vừa lòng tao ở điểm nào nếu không được tao sẽ đi. – Hắn nói.

Nó chỉ vào hắn, rồi đưa tay lên miệng. Hắn như điên tiết lên, đi tới nắm chặt hai tay nó.

- Nói xem? Mày nói xem? Nói … - Hắn gằn từng lời.

Nó cúi mặt xuống cười, nước mắt rơi ra.

- Tao … với mày … - Nó giựt tay ra.

Nó nói tiếp.

- Rồi sẽ chỉ là kỉ niệm bạn bè thôi, có phải không?

Hắn nhìn nó thảng thốt, không nói nên lời, những lời hôm trước hắn nói với An vậy là nó nghe hết.

- Tao … mày đừng nghĩ thế, thật ra tao …

- Đừng nói gì … nữa.

- Tao không phải như thế … không có ý như thế đâu, đúng là lúc đó tao nói như thế …nhưng mà không phải như thế … cũng do …

- Ừm, được rồi. – Nó gật đầu.

Nó đi về phía giường ngủ, hắn kéo tay nó lại.

- Mày biết không Văn? Tao thật không rõ lúc này tao như thế nào nữa. Tao lạ lắm… lạ lắm. – Hắn lắc đầu.

- Ừm, người đang yêu là thế đấy. An ... hạnh phúc lắm. Tao ... cũng muốn thế. – Nó nói.

Nó đẩy tay hắn ra rồi nằm xuống nhắm mắt lại ngủ, hắn đứng bất động giữa nhà, lòng như dậy sóng. Rồi bước ra khỏi cửa nhà, đêm nay hắn lại không ngủ.

Chapter 11

Những ngày hôm sau nó đi học sớm mà không gọi hắn, khi vào lớp thì thấy nó nói chuyện vui vẻ với Tường, hắn cảm thấy bực bội khó chịu trong người, nói là đi học nhưng khi về nhà chẳng có chữ nào mà vô đầu hắn được.

- Thầy Tài cho hay đồ án của mày tệ lắm, sao trước khi nộp không đưa tao test trước hả. – Nó nói.

- Mặc tao, mày lo làm gì.

- Thầy nói thứ sáu cho mày test lại lần nữa. Đưa đây tao kiểm tra lại cho.

- Không cần, mày đi mà giúp thằng Tường ấy. – Hắn gắt.

- Tường không cần giúp, nó giỏi hơn tao.

- Ờ, thế đấy … nó giỏi hơn cả mày luôn mà. – Hắn cầm tờ báo lên đọc tiếp.

- Tường không phải là người xấu đâu. – Nó tiếp.

- Ừ, có tao là người xấu thôi.

- Đưa cái đồ án đây, tao test lại. – Nó giựt tờ báo ra khỏi tay hắn.

- Tao nói không cần, việc ai người ấy lo. Mày đi mà lo việc của mình.

Nó đứng dậy bỏ lại bàn ngồi rồi gõ máy tính tiếp tục. Hắn tiếp tục đọc báo mà thấy hối hận trong lòng, sao hắn lại cáu gắt với nó như thế chứ.

- Ngày mốt tao về quê, nhà có công việc.

- ………………………

- Mày qua nhà An ăn cơm tạm mấy hôm đi.

- ………………………

- Đưa đồ án đây, tao test lại, chứ hôm tao về Thầy test sai nữa là không được.

- Tao nói mày việc ai nấy lo, sao mày rảnh thế.

Hắn đứng dậy bỏ ra khỏi nhà, nó ngồi gục đầu xuống bàn giấu đi những giọt nước mắt đang chảy xuống.

…………………………………………� �………………...........................

- Mấy hôm nay anh hay cáu gắt quá, còn hôm trước nữa … tự dưng…

- Không có gì đâu, em đừng lo. – Hắn ngắt lời An.

- Em thấy anh hơi lạ hơn mọi khi thôi mà.

Hắn đi lên trước bỏ An lại phía sau, không hiểu sau bây giờ lời ai nói hắn cũng thấy như nhau cả chẳng người nào làm cho hắn dễ chịu đi được chút nào.

- Chào, rảnh không bạn. – Tường đứng ngay cổng hỏi hắn.

- Không. - Hắn đáp cộc lốc rồi bước đi.

- Có chút chuyện mình muốn nói với bạn đây.

- Tao chẳng có gì để nói với mày cả. – Hắn bỏ đi.

- Này, thế bạn không thắc mắc hôm đó vì sao Văn về trễ à. – Tường nói với theo.

Hắn khựng lại, hôm trước Văn uống rượu nên về trễ chứ sao, cần gì phải biết nữa nhưng sao hắn vẫn muốn nghe.

- Hì, cũng có tác dụng. – Tường lẩm nhẩm.

Tường đi về phía hắn, khoác tay lên vai hắn rồi nói.

- Qua quán café bên kia nhé, nói chuyện cho dễ.

Hắn hất tay Tường ra rồi bước đi mà đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được điều gì.

…………………………………………� �…………………............................ ....

- Ngồi xuống đi bạn.

Hắn ngồi xuống mà vẫn không thèm nhìn Tường, mặt thằng này đáng ghét chẳng chịu được.

- Mà ... bạn uống gì?

- Khỏi dài dòng, có gì thì nói đi.

Tường gọi nhân viên chọn nước, rồi cái thái độ từ từ kéo dài thời gian làm hắn khó chịu không tả được, không vì muốn nghe chuyện về Văn thì hắn chẳng ngồi với cái thằng này làm gì.

- Trước giờ tớ thích uống café có chút sữa hơn, bạn có vậy không? – Tường hỏi hắn.

- Mày khỏi dài dòng, nói mau đi, bỏ cái từ bạn đó đi. Tao nghe không thích.

- Sao Nhật nóng tính quá, mà tôi nhớ có làm gì để Nhật ghét chứ. – Tường đổi cách xưng hô.

- Rốt cuộc mày có nói không? – Hắn hỏi.

- Ờ, thì thế này … nóng tính quá … không tốt.

Hắn dợm đứng dậy thì Tường giật mình vội kéo hắn ngồi xuống.

- Khoan khoan, tôi nói đây.

Hắn ngồi xuống, nếu lần này mà còn kéo dài thời gian thì chắc hắn phải đấm thẳng vào mặt cái đứa đang ngồi trước mặt quá.

- Bữa ấy đầu tiên chúng tôi uống café thôi, rồi sau đó …

- Vào đề đi, khỏi dài dòng.

- Thì cũng từ từ, rồi sau đó … tui rủ Văn đi tới quán Bar N.

Hắn bật dậy nhìn Tường, quán Bar đó hắn nghe đồn là dành cho giới gay thế mà thằng này rủ nó tới đấy làm gì. Tự dưng máu nóng trong người hắn bắt đầu đổ dồn lên mặt.

- Từ từ ... chưa tới đoạn hay mà đã đứng dậy rồi.

- Mày … - Hắn siết chặt tay lại.

- Rồi ... uống ... rồi nói chuyện tình cảm.

Hắn muốn dằn nỗi tức giận đang bộc phát trong người, nhưng lí trí thì chỉ muốn đập cho Tường một trận.

- Tao nói rõ luôn … hôm đó tao ngỏ lời yêu Văn.

- Khốn kiếp, mày …

- Mày có quyền ngăn cản tình yêu của Văn à? Mày có bạn gái rồi mà vẫn muốn giữ Văn bên mày à? Mày nghĩ mày là ai? – Tường nhìn hắn.

Hắn thở mạnh ra, cố gắng kiềm chế con thú dữ trong người. Hắn muốn nghe tiếp câu chuyện, câu chuyện còn thiếu câu trả lời của nó.

- Rồi mày biết Văn nói gì không?

- .......................

- Văn gật đầu thôi. – Tường cười.

Người hắn như có điện giật qua, câu nói của Tường cứ như đánh thẳng vào đầu hắn … vào tai hắn … xuyên qua tim hắn. Tại sao chứ ... hắn không tin.

- Chậc, người đẹp … mà đẹp tất cả, chứ không chỉ riêng khuôn mặt đâu … – Tường lắc đầu rồi cười đểu.

Không để Tường dứt câu nói, hắn đưa nắm đấm lao thẳng vào Tường, tiếng xô xát, tiếng hét hoảng sợ của khách ngồi trong quán …

Chapter 12

Hắn đưa tay lau vết máu trên miệng, một bên má của hắn bầm lên, trán thì bị sướt, tóm lại chẳng lành lặn được chỗ nào. Thằng khốn đó, chuyện chưa xong đâu.

Hắn ngồi bệt trước cửa nhà mà không muốn vào, giờ hắn chẳng muốn thấy mặt nó nữa, chẳng muốn thấy, có lẽ hắn nên đi nơi nào đó cho rồi.

Mà thằng Tường nói cũng đúng, thực ra nó có là gì của hắn chứ, nếu nó đã lựa chọn thì hắn không nên can thiệp vào, cũng như nó tôn trọng quan hệ giữa hắn và An.

Cửa mở, nó bước ra ngoài, nhìn thấy hắn trông bộ dạng te tua chẳng còn gì thê thảm hơn làm mặt nó chuyển nhanh qua màu xanh của lá, chẳng còn tí máu nào.

- Trời đất, sao … sao mà …

Nó ngồi xuống sờ lên mặt hắn, hắn gạt tay nó đi rồi bỏ vô nhà.

- Tao thấy mày không về … đang định đi tìm xem có la cà ở đâu không … mà sao lại thế này?

- Im đi. Mặc tao.

Nó chẳng để ý lời hắn nói, đi tới tủ lấy bịch bông băng thuốc đỏ rồi tiến lại gần hắn.

- Ngồi yên để tao xịt thuốc.

Hắn suýt xoa rồi im lặng cho nó lấy bông chùi vết máu trên mặt, mắt hắn nhìn hướng khác, không muốn nhìn thấy nó.

- Nói xem, mày đánh với ai?

- Thằng Tường. – Hắn đáp.

- Sao mày đánh với Tường, rồi thế nào?

- Mày lo thì cứ đi tìm nó mà hỏi … - Hắn gạt tay của nó ra khỏi mặt.

- Tao lo cho mày … chứ lo cho ai mà mày nói thế. – Nó lấy miếng bông mới lau vết thương trên trán hắn.

Hắn nhớ lại cảnh lúc nãy. Hừ, thằng ấy còn te tua hơn cả hắn nữa, kiểu này về ba má nó khỏi nhận ra luôn. May là người ta can ra kịp không thì hắn cho thằng ấy một trận tan nát hơn cả con bạch tuộc nữa.

- Trước giờ có khi nào mày lại đánh nhau đâu.

- Khỏi nhắc, tao khác rồi. – Hắn đáp.

- Khác gì chứ, cũng còn trẻ con muốn chết. – Nó phì cười.

- Đủ rồi. – Hắn gạt tay nó ra rồi đứng dậy.

Nó cất bịch bông với chai thuốc lên tủ, hắn nói.

- Cất đi làm gì, mày kiếm thằng Tường mà băng bó cho nó, kẻo nó nói có người yêu mà không biết lo.

- Cái gì mà người yêu? – Nó hỏi.

- Giấu làm gì, thằng Tường kể tao nghe hết rồi.

Nó mỉm cười rồi đi ra phía sau, nó cũng lờ mờ đoán được câu chuyện rồi, có phải là hắn ghen không nhỉ … mà cũng không chắc đâu. Cũng có thể do cái tính chiếm hữu của hắn cao quá thôi, xưa nay hắn vẫn thế mà, cái gì của hắn rồi thì khó mà nhường lại cho người khác được. Không rõ nó nên vui hay buồn trong trường hợp này.

- Ăn cơm đi.

- Không cần. – Hắn đáp.

- Đồ con nít. – Nó nói lại.

- Tao nghĩ rồi, vài hôm nữa tao đi tìm nhà khác, mày rủ thằng Tường về mà sống chung.

- Mày nói gì thế. – Nó tức giận.

- Tao nói thế đấy.

- Mày đừng trẻ con quá, tao không hiểu Tường nói gì với mày, nhưng hành động của mày thì chẳng người lớn chút nào cả.

- Ờ, tao không người lớn nên thôi, tốt nhất là … tuyệt giao đi.

- Tuyệt giao? Mày hiểu rõ mày vừa nói gì không? – Tim nó như thắt lại.

- Hiểu. – Hắn đáp hờ hững, tay vẫn săm soi vết thương trên tay.

- Tình bạn … mười mấy năm mày nói tuyệt giao dễ vậy à.

- Ừ. Thế mày mới tới với người khác được.

- Mày … chắc đang muốn cho tao đau lòng mới hả giận phải không?

Nó nói đúng ngay tâm trạng của hắn, đúng là hắn đang hả hê vì thấy thái độ thảng thốt của nó.

- Ừ, tao biết rồi.

Nói rồi nó im lặng, suốt buổi hôm ấy hai đứa không nói với nhau câu nào, chỉ một phút hả giận mà cả ngày hôm ấy lòng hắn hối hận vì lỡ lời thốt nên câu nói ấy. Nhưng hắn sẽ không xuống nước đâu. Chỉ vì lòng tự trọng cao ngất của hắn không cho phép.

…………………………………………� �……………..............................

Mở mắt tỉnh dậy hắn đưa mắt tìm nó, à hôm nay nó phải về quê đây mà. Đi tới bàn học hắn đọc mảnh giẩy nó nhắn lại.

“ Mày khoan hãy tìm nhà, ngày mốt tao lên nếu khi ấy mày vẫn quyết định đi thì tao tôn trọng ý kiến của mày, nhưng tao mong mày suy nghĩ lại lời nói tối qua, còn đồ án nộp thầy Tài tối qua tao có xem qua rồi chỉnh sửa lỗi với viết báo cáo lại dùm, mày nên xem lại đi có gì không hiểu thì điện hỏi tao.”

Hắn cầm tờ giấy mà thầm trách chính mình, cần gì phải suy nghĩ chứ, tối qua đến giờ hắn hối hận muốn chết đây rồi, hắn đối xử với nó thế mà nó còn thức làm đồ án cho hắn được chứ. Đúng như nó nói hắn trẻ con quá.

…………………………………………� �……………….........................

Bước vào lớp, tụi bạn chạy lại tăm toi chăm sóc từng vết thương của hắn, nói nào ngay nếu không có An tới thì chắc tụi nó cũng có những vết thương tương tự như vậy vì thái độ chọc giỡn quá trớn.

- Sao vậy anh? Trời ơi …. Nãy em thấy Tường cũng như anh vậy, hay là anh với Tường đánh nhau?

- Ừ. – Hắn đáp.

- Sao anh đánh với nó chi vậy. – An nhìn xuống chỗ thằng Tường ngồi.

- Nó dám nói thằng Văn … mà anh thích thì anh đập, ngán gì nó chứ, đang tính làm thêm hiệp hai đây.

- Thôi đi, thật ra … thật ra Văn có đáng để anh phải bị như vậy không?

- Em nói vậy là sao? Em không hiểu chuyện thì nói vậy là được à?

- Em không hiểu chuyện, đúng. Nhưng cho dù Tường có xúc phạm Văn đến thế nào đi nữa thì anh vẫn không cần phải ra mặt đến thế này đâu.

- Cả em cũng cho là thế à? Văn nó là bạn anh… việc của nó là việc của anh. Em về chỗ đi. – Hắn kết thúc.

Nhỏ nhìn hắn trân trối, hắn của nhỏ đã không còn nữa rồi, giờ đây ngồi trước mặt nhỏ là một người khác, một người khác thật sự.

Chapter 13

Đi vòng vòng trong nhà đến mức sắp mòn gạch, hắn ngồi xuống lòng bức rứt không yên, chẳng hiểu sao hắn lại thấy trống vắng đến mức này. Trước kia … trước kia nó cũng về quê tuy là buồn nhưng hắn đâu đã đến mức này chứ. Thở dài rồi suy nghĩ nhiều về chuyện hôm trước, hôm nay nó nói lên sao lại không thấy chứ.

Đi qua võng hắn nằm lên rồi đưa cọt kẹt, không biết có phải vì giận hắn mà nó ở dưới nhà luôn hay sao nữa, cầm điện thoại lên hắn gọi đến số máy của nó thì lại nói “ thuê bao quí khách gọi …” nghe phát chán.

Hắn muốn nhìn thấy nó, khi về nhà muốn thấy nó chờ cơm, khi ngủ trưa mà có nó ngồi đó hắn vẫn yên tâm hơn còn hai hôm nay chẳng khi nào hắn chợp mắt được, chẳng lẽ hắn yêu nó như lời An nói sao? Không thể nào đâu.

Hắn lại đứng dậy đi vòng vòng, nếu không yêu thì đây là cảm giác gì, với An hắn chẳng bao giờ có cảm giác trống vắng đến não lòng này hết, chỉ hơi tiếc khi chia tay với nhỏ rồi quên ngay khi gặp nó ở nhà. Đưa tay vỗ lên đầu hắn thì thào.

- Chắc điên lên được.

Điện thoại reo hắn bắt máy lên nghe.

- Gì vậy em?

- “Anh ăn tối chưa, em có mua đồ ăn qua nè”

- Ờ, anh chưa ăn, em ở đâu anh tới đón.

- “Em đang dưới nhà, em sợ anh ăn rồi nên hỏi trước”

- Sao em khờ quá, anh xuống liền.

…………………………………………� �…………...............................

- Sao vậy, không hợp khẩu vị anh hả?

- Đâu có, ngon lắm. – Hắn đáp.

Nói là thế chứ những món ăn này chẳng làm hắn vừa miệng như nó nấu được.

- Từ hôm Văn về đến nay, em thấy anh lạ lắm, mình đi đâu chơi đi anh cho thư giãn.

- Thôi, anh thấy mệt trong người lắm. Để khi khác đi.

Nhỏ đã đoán đúng, thật ra có liên quan đến Văn anh ấy mới thế này, nếu như anh ấy trước kia thì sẽ trả lời là “làm gì có liên quan đến Văn”, còn giờ anh ấy không thèm đính chính gì hết, tức là đã đúng rồi. Chỉ một câu nói nhưng nhỏ đã rõ giờ anh ấy đang thế nào, điều mà trước kia nhỏ còn mập mờ thì nay đã khẳng định chắc chắn.

- Anh ngồi đi, để em dọn cho.

Nhỏ dọn chén bát ra nhà sau rồi bắt đầu rửa, nằm ở nhà trên hắn vẫn còn suy nghĩ về Văn không nguôi.

- Anh Nhật ơi?

- Sao em?

- Anh úp chén lên dùm em đi, cao quá em với không tới.

- Ừ, để anh.

Hắn đứng sau lưng nhỏ rồi cầm từng cái chén úp lên kệ, bất chợt nhỏ quay lại dựa vào ngực hắn.

Do bất ngờ nên hắn cũng chẳng cử động gì cứ đứng im như tượng. Nhỏ dựa đầu vào người hắn lắng nghe tiếng tim hắn đập, chẳng hề gấp gáp chỉ đập đều đều như không có gì xảy ra.

Nhỏ nhướn lên hôn môi hắn, hắn đặt cái chén xuống rồi vòng tay ôm lấy nhỏ, hôn đáp trả lại. Mắt hắn nhắm lại thì hình ảnh của nó trong đêm hắn về thấy nó khóc lại hiện ra trong đầu. Hắn đẩy vai nhỏ rời xa ra.

- Tại sao? – Nhỏ hỏi hắn.

- …………………………

Hắn bỏ lên nhà trên, nhỏ đi theo sau hỏi không ngớt.

- Tại sao? Hả? Tại sao vậy?

- Anh không thể, chúng ta … nếu tiếp tục anh sợ mình không kiềm lòng được.

- Mặc kệ, em không cần biết, anh cho cái lý do khác đi.

- Em ... đừng nói nữa mà. - Hắn vò đầu.

- Tại sao hôm trước anh cũng nói câu đó giờ anh vẫn nói thế? Đó có phải lý do thực sự không?

- Anh … - Hắn bỏ ra phía trước, hắn không thể nhìn nhỏ lúc này được.

- Anh trả lời thật lòng em một câu xem? Được không?

- Em hỏi đi. – Hắn đáp mà vẫn không nhìn nhỏ.

- Trong những ngày qua, anh có nhớ đến em phút giây nào không, dù chỉ chút ít.

Nghe câu hỏi của nhỏ, hắn như chợt tỉnh giấc. Mấy ngày vừa qua, thực sự hắn chỉ toàn nghĩ về nó, chỉ nhớ tới nó, và làm cách nào để xin lỗi nó chứ không nhớ gì tới nhỏ cả. Sao giờ hắn mới nhận ra chứ.

- Có không?

Hắn lắc đầu, tim nhỏ như nát tan ra. Vậy là đã hết rồi, thực sự hắn không còn yêu nhỏ nữa.

- Vậy là anh yêu Văn?

Hắn im lặng ...

- Anh không biết nữa … – Hắn đáp.

- Anh hèn quá.

Hắn im lặng. Đúng hắn hèn lắm, tình cảm hắn thực sự vẫn chưa xác định được, hắn chẳng muốn mất ai hết.

- Thôi, chúng ta chia tay.

- Khoan đã An, em …

- Anh … giờ anh còn thế sao?

- Hãy cho anh thêm thời gian suy nghĩ, được không em?

- Nếu em cho anh thời gian suy nghĩ, anh có bảo đảm sẽ quên Văn và yêu em mãi mãi không?

Nhỏ tiếp tục đánh thẳng vào tim hắn, quên nó ư, hắn chưa nghĩ ra được cách nào dứt nó ra khỏi đầu lúc này thì nói gì đến việc quên được nó.

- Nếu anh không thể, thì níu kéo thêm làm gì, lúc đó người đau khổ … chỉ mình em thôi. – Nhỏ rớt nước mắt.

- An à … anh … xin lỗi em.

- Em không nhận lời xin lỗi của anh, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.

- Anh … hiểu, anh không đáng được em tha thứ.

Nhỏ bước ra cửa, rồi đứng đó im lặng.

- Anh nên nhận ra cái nào quí giá nhất của mình để giữ lấy, em chúc hai người được hạnh phúc.

Rồi nhỏ bước đi. Để hắn ngồi đó với quyết định, quyết định mà hắn tin là đúng đắn nhất trong đời của hắn cho đến giờ.

Chapter 14

Ngồi trên xe nhìn ra ánh đèn đường, chắc còn hơn 30 cây số nữa là tới rồi, hắn đã soạn hết những câu nói và câu trả lời cho lúc gặp nó. Mặc dù về bất chợt thế này thì nó sẽ bất ngờ lắm, nhưng không sao chỉ cần gặp được nó là hắn sẽ thỏa nỗi nhớ nhung những ngày qua.

Vừa vào nhà, hắn quăng cái balo đồ rồi đi nhanh qua nhà nó, mặc kệ những ánh mắt tròn dẹt và câu hỏi của ba mẹ hắn.

- Ủa, thằng Nhật, về khi nào mà …

Chỉ gật đầu chào mẹ nó một cái hắn đi thẳng lên phòng, đứng ngoài cửa hắn đang hình dung vẻ mặt của nó sẽ thế nào khi thấy hắn.

“Cộc, cộc”

- Mẹ hả? Vào đi. – Tiếng nó trả lời.

“ Cộc, cộc”

- Vào đi mẹ, con có khóa cửa đâu.

“ Cộc, cộc”

Nó đi lại cửa mở ra.

- Sao vậy? Tự dưng hôm nay …

Nó chưa dứt hết câu thì gặp ngay khuôn mặt tươi cười của hắn, khuôn mặt cũng còn vài vết sẹo do đánh nhau vẫn chưa lành, khuôn mặt thân thương …

- Sao? Mày …

- Tao … tao có việc nên về … - Hắn lắp bắp.

Nó thở dài rồi bước vào trong, thấy hắn nó vui không kể nhưng sao vẫn thấy buồn. Còn với hắn lúc này tâm tư như đang dằn xé nửa muốn ôm lấy nó nhưng nửa lại ngại, cho nên cũng đi theo nó mà chẳng biết làm thế nào.

Nó ngồi trên bàn nhìn ra cửa sổ suy nghĩ bâng quơ, còn hắn nằm dài trên giường chăm chăm nhìn nó.

- Việc gì mà về? – Nó hỏi.

- Việc … nhà.

- Thế làm xong chưa?

- Cũng … ờ xong rồi.

- Khi nào đi. – Nó hỏi mà vẫn không nhìn về phía hắn.

- Còn mày?

- Chưa biết.

- Tao … định chờ mày đi luôn.

- Xong việc thì đi đi chờ làm gì, tao sẽ lên sau.

- Nhưng mà … tao … - Hắn ngồi bật dậy.

- Tao buồn ngủ rồi. Về ngủ đi rồi mai lên ấy sớm. – Nó quay qua hắn.

- Mày … đuổi tao hả … - Hắn nói giọng buồn.

- Không có, nhưng tao buồn ngủ rồi. Về đi. – Nó đẩy Hắn ra khỏi phòng.

- Khoan … tao ...

Chưa nói dứt câu, hắn đã ôm chầm lấy nó, không để nó nói thêm.

- Nhật nhớ Văn lắm.

Nó bần thần cả người như không tin vào lời hắn vừa nói, nhưng nó không vui mừng mà trái lại nó đấy hắn ra.

- Mày … Nhật đang nói gì thế. Có hiểu đang nói gì không?

- Nhật … nhớ Văn thật mà, thật … không có giả đâu.

Nó muốn ôm lấy hắn, muốn vỡ òa trong sự vui sướng vì lời hắn vừa nói ra, vậy ra hắn cũng có cảm giác yêu nó, nhưng … một ý nghĩ thoáng qua trong nó … không thể nào.

- Đừng có khùng. – Nó ngồi xuống bàn không nhìn hắn.

- Không có, Nhật nói thật mà, Văn không tin sao?

Nó có tin hắn không, trước giờ hắn không dối gạt nó chuyện gì, nó muốn tin nhưng có thực sự hắn yêu nó hay chỉ ngộ nhận.

- Nhật hãy suy nghĩ kĩ lại, đừng vì chút nông nỗi mà nói thế.

- Nhật không có nông nỗi, Nhật nói thật lòng mà.

- Có thể do Nhật lo Văn với Tường quen nhau phải không? Văn không có đâu, Nhật đừng lo. – Nó mỉm cười.

- Trời ơi, mặc xác thằng Tường đi, Nhật nhớ Văn thật mà, có lẽ … có lẽ … Không, Nhật yêu Văn.

Nó quay đi, tim nó đập mạnh như muốn vỡ ra, tiếng yêu mà nó đã mong chờ bấy lâu.

- Nhật đừng ngộ nhận nữa.

- Tui không có ngộ nhận. – Hắn nói tức giận.

- Nếu Nhật yêu Văn, thì … mà làm sao được, Nhật đừng làm Văn … - Nó lại ngồi xuống.

- Thiệt là … thế … Văn có yêu Nhật không?

Nó lặng lẽ gật đầu, sao lại không yêu chứ, tình yêu chôn giấu lâu nay giờ nó mới có thể nói ra, mà giờ nó chẳng rõ nên vui hay nên buồn. Hắn làm nó bất ngờ quá.

- … Nhật yêu Văn, Văn cũng thế, vậy thì có gì không được.

Nó thở dài, hắn suy nghĩ đơn giản quá, có lẽ hắn chưa nhận thức được đâu là tình yêu đâu là cảm xúc nhất thời.

- Thôi, nếu thật sự thế thì Nhật hãy chứng minh đi, chúng mình còn ở chung một năm nữa, lúc ấy …

- Được, Nhật đồng ý, Nhật sẽ … ừ Nhật sẽ chứng minh cho Văn thấy Nhật yêu Văn. Không có gì phải gấp.

Nó im lặng rồi mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai hắn. Mấy ngày qua nó nhớ hắn lắm chứ, nhớ muốn chết được, nhưng vì phải phụ đám cưới của người chị bà con nên nó mới không lên được.

Hắn nhìn nó, rồi cười tươi. Nó đi ra ngoài nhìn quanh quất rồi đóng cửa lại.

- Nói xem, mai test đồ án mà giờ ở đây là sao?

- Kệ xác đồ án đi.

- Mà có còn tuyệt giao nữa không? – Nó chọc hắn.

- Không, không còn đâu. Nhật biết lỗi rồi, không thế nữa.

- Văn đùa đấy, biết lỗi là được rồi, Nhưng mà …

- Mà sao?

- Nhật bỏ An trên đấy …- Nó nói lí nhí.

- Nhật và An chia tay rồi.

- Sao, đừng giỡn chứ. – Nó đứng dậy nhìn hắn.

- Thật mà, giờ Nhật biết rõ ai mới là người quan trọng nhất đối với Nhật.

- Hành động có thể sai lầm, nhưng lời nói khi nói ra thì không thể rút lại được, Nhật nên suy nghĩ cho kĩ đi.

- Kĩ rồi, mấy ngày nay không gặp Văn, Nhật chẳng thiết làm gì nữa. Thật đấy.

Hắn ôm nó sát vào lòng, cảm giác yêu thường dâng trào lên trong người hắn. Cúi xuống hắn đặt nụ hôn lên môi nó.

- Cảm giác thế nào? – Nó hỏi.

Hắn nhép nhép miệng như mới vừa thưởng thức xong món ăn, mặt đăm chiêu suy nghĩ.

- Lạ lắm.

- Lạ là lạ thế nào? – Nó hồi hộp.

- Thử cái nữa. – Hắn ôm lấy nó mặt ranh ma.

- Nhật về có việc gì vậy con. – Giọng của mẹ nó đang ở trước phòng.

Lập tức hai đứa tách ra như hai cái lo xo, nó thì ngồi trên bàn lật vở như điên, còn hắn thì nhìn khắp trần phòng huýt sáo. Mẹ nó cầm khay bánh và nước lên.

- Dạ, con về có chút việc ạ. – Hắn nói mà nhìn qua nó ẩn ý.

- Mà mặt bây sao vậy, thiệt là cái mặt đẹp thế mà không biết giữ nghe con, như thế gái nó chạy hết.

- Dạ không sao, gái chạy hết cũng được à, có người khác chạy lại là con vui rồi. – Hắn đáp rồi cười toe toét.

- Thằng Văn nó định sáng nay lên đấy, dặn dì làm khô rồi mua đậu đỏ cho nó đem đi, nó nói lên nấu cho con ăn, biết con thích chè đậu đỏ.

- Dạ, giờ có thứ con còn thích hơn chè đậu đỏ nữa ạ.

- Thứ gì hả?

- Mà thôi, mẹ để con nói chuyện với nó xíu coi. Mẹ hỏi hoài Nhật nó không kịp thở luôn. – Nó xen vào.

- Ờ thôi, ăn bánh đi. Dì xuống nhà, chút con đem vài cái bánh về nhà bên ấy.

Thấy Dì đi khỏi, hắn đi ra khép cửa lại. Rồi đi lại gần nó, cầm miếng bánh lên ăn.

- So tôi với chè đậu đỏ luôn hả? - Nó liếc hắn.

- Haha, đâu có, tại nói yêu thế mà.

Nó mỉm cười.

- Có người dưới này ăn trắng phổng phao, đâu biết trên kia có người khác cực thế nào đâu. - Hắn vừa ăn vừa nói.

- Làm như Văn muốn lắm ấy.

- Khục, khục … nước … mắc cổ …

Nó lấy ly nước đưa cho hắn rồi cười.

- Không hiểu Nhật mà sống không có Văn bên cạnh sẽ thế nào nhỉ. – Hắn thở phào rồi nói.

Nó nhìn hắn, săm soi từng milimet trên mặt.

- Lên ấy lo chăm sóc kẻo nó có sẹo đấy.

- Ừ. – Hắn im lặng rồi ngắm nó tiếp.

- Mà chuyện Văn với Tường, Nhật đừng hiểu lầm.

- Sao ? – Nét mặt hắn thay đổi.

- Hôm trước đi uống với Tường, Tường có nói muốn quen nhưng Văn từ chối, rồi Văn nói chỉ có … tình cảm với người “khác” thôi ...

- Ờ, người khác … - Hắn gật đầu cười với nó, bày đặt người khác nữa.

- Rồi Tường nói để Tường kiểm tra xem Nhật thế nào với Văn, chỉ vậy thôi à.

- Rồi có đi quán gì đó rồi có gì gì không?

- Gì gì cái gì … uống xong Văn chỉ muốn về thôi, Tường đưa về nhà chứ có cái gì đâu.

- Vậy … vậy không có gì hả. Thế thì … đánh lầm rồi.

- Chứ gì nữa, cái tật xớn xác.

- Biết sao giờ, lúc ấy nghe nó nói mà tức có suy nghĩ gì kịp đâu.

- Còn Nhật với An, dù gì cũng với … con gái người ta rồi, giờ bỏ sao được. – Nó nói mà giọng buồn.

- Không có, thật sự hôm ấy … cũng có ý định nhưng khi ôm An vào lòng rồi nhớ tới Văn không hiểu sao Nhật thấy hụt hẫng rồi buồn ghê lắm, nên … đi ra ghế ngủ tới sáng rồi … phóng về nhà ngay.

- Thật sao? Có không? Mỡ tới miệng mà còn chê, mèo gì mà kì cục.

- Mà … Yến thì sao? – Hắn hỏi.

- Yến gì chứ, tới giờ này mà còn nghĩ có Yến trên đời này à. – Nó đáp rồi cú vào cái đầu ngốc của hắn.

Rồi như hiểu ra chuyện, hắn lại cười tươi hơn nãy. Hai đứa cứ nói chuyện với nhau đến tận khuya mà chẳng màng đến thời gian chỉ đến khi mẹ hắn qua gọi thì hắn mới luyến tiếc đi về.

Chapter 15

Sáng nay một hai nó buộc hắn phải lên trước để kịp nộp đồ án cho thầy, tuy lòng không muốn nhưng vì thấy nó nói cứng quá nên hắn phải đi. Ngồi trên xe hắn chỉ nhớ tới nó mãi, như hắn trước kia thì cũng không bao giờ tin được rằng giờ hắn lại có thể yêu nó đến thế này.

Vừa tới nơi hắn ngồi vào bàn và khẩn trương kiểm tra lại bài mà nó chỉnh sửa cho hắn, rút USB ra hắn nhanh chóng đi thẳng vào trường.

Vào tới nơi hắn phải năn nỉ thầy lắm để dành chút thời gian kiểm tra đồ án của hắn vì thật ra thời gian để test đã hết, ngồi xem thầy gật gù và hỏi hắn về bài bào cáo, hắn cũng thú nhận là có nhờ nó chỉ giúp, tuy không nói ra nhưng thầy cũng gật đầu chấp nhận.

Vừa ra khỏi phòng lab hắn gặp Tường, Tường nhìn hắn rồi bỏ đi.

- Tường, cho tui nói câu này.

- Gì?

- Hôm trước … tui nóng tính quá, xin lỗi vì việc ấy.

- Hừ, vậy là sao? – Tường hỏi hắn.

- À, Văn có nói rõ cho tui nghe, thật ra chỉ là … mà cũng do Tường nói thế nên tui không kiềm chế được.

Tường bật cười, không hiểu thằng này nói xin lỗi hay đang trách người khác.

- Vậy cuối cùng cậu với Văn làm lành rồi à?

- Ừ, cũng hiểu nhau hết rồi.

- Tui chẳng tốt lành như cậu tưởng đâu, tui chỉ muốn khích cho cậu và Văn chia tay thôi.

- Chậc, thì sao cũng được nhưng cũng nhờ thế mà tui mới hiểu tui thế nào. – Hắn đáp.

- Không bị khích nữa à, thôi vậy thì tốt.

Tường bỏ đi, hắn nhìn theo và bắt đầu có cảm tình với anh chàng này, đúng như nó nói Tường là một đứa chơi được không như vẻ bề ngoài.

…………………………………………� �…….

Vừa lau nhà, hắn vừa lẩm nhẩm hát bài “Cát Bụi” mọi khi nó vẫn hát. Nó nói là chiều nay sẽ lên, lau nhà xong để xem đi mua gì về ăn đã, chứ mới lên mà nấu thì mệt lắm. Mà thôi để khi nó lên tới rồi ra ngoài đi ăn luôn, đã lâu lắm rồi hai đứa chưa ra ngoài ăn. Nằm trên võng hắn vừa huýt sáo vừa nhìn đồng hồ, sao hôm nay thời gian qua chậm quá.

Hắn cầm điện thoại lên gọi cho nó, mà quên chứ nó có nói hôm về phụ đám cưới cái mày bị rớt nên bể màn hình rồi. Để lên đây mới sửa được.

Điện thoại reo lên.

- Sao?

- “Rảnh không ra uống cafe mày” – Giọng thằng Phúc học chung nói.

- Không, tao đang chờ Văn lên, khi khác đi.

- “Ờ, vậy à. Thì mày ra uống khi nào nó tới thì tới, chờ làm gì.”

- Không, khi khác. Tụi mày đi đi.

Hắn cúp máy, rồi bắt đầu suy nghĩ về cảnh hai đứa sẽ làm gì vào những ngày nghỉ học, chúng sẽ đi xem phim, ừ ở rạp đang có bộ phim cũng khá hay … rồi gì nữa đây, tối đến hắn sẽ chở nó đi dạo, rồi ngày lễ chúng sẽ đi chơi xa chỉ hai đứa với nhau. Những việc làm này cũng y như lúc hắn quen với An, nhưng sao với nó thì hắn lại nôn nao lạ thường thế nhỉ.

Đến khi ra trường tìm được việc làm hắn sẽ cho ba mẹ hay rằng hắn yêu nó. Chắc sẽ khó khăn lắm nhưng hắn tin rằng hai đứa sẽ qua được.

“Không rõ hắn mà không có nó sống bên cạnh thì sẽ thế nào nhỉ” – Hắn thầm nghĩ, rồi lim dim muốn ngủ. Không được, phải chờ nó không được ngủ.

Điện thoại lại reo, bực thật cái lũ này cứ toàn cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Nhà kế bên tự dưng bật karaoke muốn điếc tay nữa chứ.

- Cái gì nữa? Nói không đi mà.

- “ ………………………”

- Không nghe gì hết. – Hắn nói lại, hình như không phải giọng thằng bạn nghe như là giọng mẹ hắn.

Đưa màn hình ra xa, ừ đúng rồi, số nhà hắn đây mà.

- Mẹ phải không? Ồn quá con nghe không được ...

- "..…...…............”

Hắn nghe loáng thoáng từ gì đó mà hắn không muốn nghe, tự dưng có linh cảm bất an. Cái linh cảm làm người hắn nổi gai ốc. Phóng qua nhà kế bên hắn đập cửa.

- Nhỏ lại dùm, ồn quá.

Rồi đưa điện thoại lên tai, hắn hỏi lại.

- Mẹ phải không?

- “ Con về vài hôm đi Nhật, về đi con …”

Rồi bà im bặt, tiếng bà nức nở xen lẫn tiếng khóc.

- Sao con phải về? – Hắn như trơ ra.

- “ Văn mất rồi … tội nó quá con ơi”.

Khoảng bầu trời trước mặt hắn như đen sầm lại, tiếng xe ồn ào qua lại không thể đến được tai hắn.

- Mẹ nói gì thế? Hôm qua Văn còn …

- “ Nó … sáng nay đi … rồi tai nạn … người ta cho hay …”

- Làm sao thế. Hôm qua Văn còn …

- “Con nghe mẹ nói chứ … nghe không Nhật …”

- Hôm qua con còn gặp … hôm qua …

- " Nhật ... con nghe mẹ nói không? ..."

Hắn ngồi xuống đất, thả cái điện thoại còn vang tiếng mẹ nói. Tối qua, đúng rồi, tối qua hắn còn ở với nó… chắc chỉ là mơ, hay hắn đang ngủ …

…………………………………………� �……………..

Ngồi thẫn thờ bên ngôi mộ mới xây còn trắng toát, hắn đưa tay chà sát xuống nền gạch. Văn đang nằm ở dưới này, người mà hắn quen hơn 11 năm trời, xem hơn anh em và là người hắn yêu, người mang đến cho hắn tình yêu thật sự, và cũng là người giết chết nỗi lòng của hắn.

Không biết đã bao lâu kể từ ngày nó mất, cứ chiều đến là hắn ra mộ nó ngồi rồi chà tay xuống nền gạch như muốn được sờ vào người nó, tay không đau nhưng sao tim thấy buốt nhói lạ thường, vừa nghĩ đến nó là lòng hắn chỉ còn một khoảng trống vô định như không còn bất cứ thứ gì trong đấy nữa. Cứ như mới hôm qua vậy, hắn vẫn không thể tin được nó đã rời xa hắn, xa vĩnh viễn, không từ biệt hắn một câu nào …

Những kỉ niệm của hai đứa, những lúc đi học cùng nhau về, cùng chở nhau trên chiếc xe đạp quen thuộc, những lúc nó qua nhà gọi hắn, những lúc nó ngồi đó hắn nằm ngủ, những giây phút yên bình sao giờ lại xa xôi quá, sao lạnh lẽo quá, mắt lại cay nữa rồi.

Hắn sờ lên ngực mình, tim vẫn còn đập nhưng sao hắn chẳng cảm giác mình có tồn tại. Có lẽ hắn cũng đã mất theo nó từ cái ngày nghe mẹ hắn báo tin rồi.

Nhưng tại sao chứ, sao Văn nói sẽ cho Nhật thời gian để chứng minh, Nhật chưa thể làm gì thì Văn lại bỏ đi rồi, sao Văn không giữ lời hứa … tàn nhẫn quá … Văn tàn nhẫn với Nhật quá …

Hôm nay về nhà trọ nơi hắn và nó đã ở bốn năm qua, bao lâu rồi nhỉ, bụi bặm quá đi, dơ thật. Nó không bao giờ để bụi bám đến thế này hết, bởi thế nhà này không có nó là không được mà. Hắn lắc đầu rồi cười chua chát.

Hắn xoắn tay áo vào quét dọn, mà lạ thật hay nhà này cũng biết nó đã ra đi vĩnh viễn hay sao mà hắn chạm đến chỗ nào cũng thấy đau cả, nỗi đâu cứ nhói từ trong tim ra vậy, chắc nhà không muốn ai quét dọn ngoài nó rồi.

Hắn sắp xếp đồ học của nó vào tủ cho ngăn nắp, lau từng quyển tập của nó, cây viết của nó hắn cũng lau thật kĩ, không ngờ dọn dẹp lại mệt thế này, trước kia hắn có bao giờ làm thế này đâu toàn nó làm thôi. Mà không hiểu khi dọn dẹp nó có đau nhói lòng như hắn không nhỉ, chứ sao giờ hắn đau chết đi được.

Dọn dẹp xong hắn nằm lên võng, cầm quyển Nhật kí nó để dưới tủ, hắn mở ra từng trang xem. Trang nào cũng toàn là những lời nó ghi về hắn, về nỗi lòng của nó. Ra là thế à, nó yêu hắn gần bảy năm rồi sao, vậy nó sống bảy năm chôn dấu tình cảm mà vẫn cứng rắn và bền bĩ đến thế. Còn hắn chỉ mới vắng nó mới đây thôi mà đã như chẳng thiết sống nữa rồi.

Sao khi trước hắn không xem trộm quyển Nhật Kí này để rõ nó thế nào nhỉ, lúc ấy có thể chúng nó sẽ sống hạnh phúc bên nhau được một thời gian, được cảm nhận sự sống và tình yêu của nhau. Bây giờ thì sao, quá trễ rồi không thể nào quay lại được nữa.

Nếu như lần đó hắn quyết chí ở lại để đi cùng nó có phải giờ hai đứa đã được ở cùng nhau rồi, để giờ hắn không phải bơ vơ trống vắng về nó như thế này nữa. Văn ơi, sao Văn không để Nhật đi chung với Văn chứ. Văn ơi … Nhật nhớ Văn lắm …

Ôm quyển Nhật Kí vào lòng, tiếng hát của Khánh Ly đâu đó vẫn vang nhẹ vào tai đưa hắn vào giấc ngủ miên man, giấc ngủ mà hắn chộp được bàn tay nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro