Vật đổi sao dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc Trì quả thật có việc, anh có cuộc họp mặt giữa những người đàn ông. Lúc Tiêu Huy đưa anh đến chỗ hẹn, người của hội sở tao nhã lịch sự mở rộng cửa phòng, đã có người chờ sẵn ở đó. Xuyên qua cánh cửa thủy tinh mở một nửa nhìn thấy có người đến, Kỳ Dược Minh đứng bật dậy, cất giọng nói: "Cốc Trì." Bên môi vẽ nên ý cười nhu hòa, khiến cho khuôn mặt cương nghị trở nên dịu đi, Cốc Trì bước nhanh về phía trước, vươn tay phải ra thân thiết bắt tay với Kỳ Dược Minh, "Dược Minh." Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã qua năm năm. Nhưng sự ăn ý vẫn còn tồn tại như cũ, hai bàn tay rộng lớn nắm chặt nhau đồng thời buông ra, hung hăng đập lên vai đối phương một quyền, nhìn thấy trên gương mặt nhau dấu vết của mưa gió từng trải, trong lúc nhất thời cảm khái vạn phần. Cốc Trì và Kỳ Dược Minh là bạn học đại học, là anh em giường trên giường dưới ở ký túc xá. Chỉ vì người quen biết không nhiều, thời điểm thu mua toàn bộ Trúc Hải đều là ngồi trong văn phòng ở bên kia bờ đại dương điều khiển chỉ huy, những công việc cụ thể bao gồm vạch ra hợp đồng mua bán, đặt bút ký chi trả các khoản đều do Kỳ Dược Minh âm thầm an bài, mặc dù thân phận không cho phép cậu ta lộ diện, vẫn xử lý mọi chuyện vô cùng thỏa đáng, không có nửa điểm sai lệch. Khoảng thời gian Cốc Trì về nước, cố tình Kỳ Dược Minh lại đi công tác, kết quả tới hôm nay hai người mới có thời gian gặp mặt. Vui mừng vì gặp lại, hai người không hẹn mà gặp cùng nhớ lại thời đại học mấy người nam sinh các anh ở trên sân bóng rổ đổ mồ hôi như mưa thế nào. Từ Lạc Nghệ Hằng tinh tế truyền bóng phối hợp với Diệp Ưu Lý không 'ấn chương ra bài', cùng Kỳ Dược Minh linh hoạt hơn người đến Cốc Trì với siêu năng lực đột phá không gì có thể đánh bại, không khí khẩn trương trên sân thể dục lúc đó thu hút không ít các bạn học vây xem, khiến cho mọi người đều cảm thấy nghẹt thở. Kỳ Dược Minh ấn tượng sâu nhất chính là trận đấu chia tay của bốn người, vô cùng gay cấn và quyết liệt, bóng dáng Cốc Trì cao ngất ngạo nghễ đứng trong sân bóng, cánh tay nâng bóng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sau đó lấy một loại nhuệ khí kinh người ném bóng lên cao, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trên không trung, kết quả, ba phần trúng đích. Trong khoảnh khắc đó, tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét chói tai nổi lên bốn phía, vang vọng thật lâu trên sân bóng. Tuổi trẻ khinh cuồng của bọn họ đã mang đến một màn biểu diễn phấn khích cho sinh viên đại học C, có thể nói là kinh ngạc đến cực điểm. Bây giờ ngẫm lại, gặp gỡ giữa người với người quả là kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến bốn nam sinh quen biết nhau là nhờ một câu khiêu khích của Diệp Ưu Lý thúc đẩy, càng khiến người ta không thể tưởng tượng được là, sau khi kết thúc trận đấu làm chấn động mọi người đó, mỗi người bọn họ đều bắt đầu những ngã rẽ riêng của cuộc đời, dĩ nhiên sẽ không còn cơ hội chơi bóng cùng nhau nữa rồi. Sau khi tốt nghiệp đại học, Cốc Trì và Lạc Nghẹ Hằng được giữ lại trường học lên nữa, Diệp Ưu Lý dẫn đầu bước chân vào xã hội, khoác lên người bộ cảnh phục cảnh sát nhân dân, mà Kỳ Dược Minh sau khi xuất ngoại chỉ giữ liên lạc với mọi người qua mail, anh biết Cốc Trì có bạn gái, cũng biết tên cô ấy là Giản Nặc, anh có thể cảm nhận được Cốc Trì thật sự thích cô gái ấy, bởi vì người nào đó vốn có chút oán giận cùng bài xích chuyện bạn cô gái nhỏ kia càng ngày càng thích quấn lấy cậu ta vậy mà thái độ của cậu ta vô cùng ôn nhu dịu dàng, không có một chút xíu cái gọi mà mất kiên nhẫn hay trách cứ, duy nhất chỉ có tràn đầy thương yêu cùng trìu mến. Vậy mà, cục diện tưởng như tốt đẹp đó vì chuyện Cốc Trì đột nhiên rời đi phá vỡ hoàn toàn. Kỳ Dược Minh ở xa ngàn dặm không biết năm đó rốt cuộc ở Nghi Thành đã xảy ra cái gì, lúc anh liên lạc được với Cốc Trì thì mọi sự đã được định đoạt xong, lúc Lạc Nghệ Hằng gọi điện vượt biên cho anh, khó khăn nói: "Mình không có cách nào mở miệng giữ cậu ấy lại, đó là cha mẹ cậu ấy." Nghe vậy, Kỳ Dược Minh bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, giống như vừa trải qua một kiếp luân hồi, anh mới hoang mang đáp lại: "Chúng ta chờ cậu ấy trở lại." Lúc đó bọn họ đều còn trẻ, năng lực ít ỏi thật sự không thể giúp đỡ Cốc Trì được cái gì, duy chỉ có một điều giống Giản Nặc, đó là chờ cậu ta trở về. So ra thì tình cảm giữa Kỳ Dược Minh và Cốc Trì thân thiết hơn một chút. Sau khi về nước, anh bắt đầu vân dụng các mối quan hệ tìm kiếm tin tức chìm sâu dưới bể của Cốc Trì, những biện pháp có thể sử dụng đều đã dung qua, thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền lớn thuê thám tử tư. Rốt cuộc, nửa năm trước anh cũng có được tin tức của Cốc Trì. Lật xem chút tư liệu ngắn gọn, Kỳ Dược Minh vô vùng ngạc nhiên. Anh thực sự không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủn người anh em ngày xưa lại có thành tích đáng nể như vậy.  Cách vài năm, đúng là vẫn khó thoát khỏi 'cành còn người mất'? Kỳ Dược Minh có một dự cảm mãnh liệt, có lẽ, biến cố năm đó vẫn còn chưa kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi. Thời điểm kết nối được với điện thoại của Cốc Trì, hai anh em cư nhiên không biết nên nói cái gì, sau khi bất ngờ gọi nhau một tiếng tên của đối phương thì chỉ biết yên lặng cầm tai nghe như vậy, giống như lẳng lặng nghe hô hấp của người đầu bên kia, chứng thực sự tồn tại của đối phương. Thật lâu sau, Cốc Trì đè nén âm thanh có chút khàn khàn của mình, hỏi đầu bên kia: "Làm sao lại tìm được mình?" Vì một số cất nhắc, anh từ trước đến giờ luôn rất khiêm tốn, đối với việc Kỳ Dược Minh có thể tra ra chính xác số điện thoại của mình, Cốc Trì ít nhiều có chút nghi hoặc. Ánh mắt Kỳ Dược Minh không khống chế được phím hồng, anh hơi ngửa đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng mắng:  "Tiểu tử thối." Sau đó liền nghẹn ngào không nói được gì nữa. Cốc Trì vẫn cười nhàn nhạt như cũ, lại khó che giấu được sự ấm áp tràn ra, trong lòng dâng lên xúc động khó nói thành lời, đôi mắt đen như mực thoáng ẩm ướt. Đợi cho đến khi cả hai đều bình ổn lại cảm xúc của mình, bọn họ mới tiếp tục cuộc điện thoại này. Vậy mà Kỳ Dược Minh ăn ý không truy hỏi chuyện cũ, Cốc Trì kể lể qua loa những chuyện đã xảy ra trong ba năm rời đi đó. Thông minh như Kỳ Dược Minh sao lại không nghe ra ý tứ giấu diếm của anh, không nói nên lời một câu an ủi động viên, chỉ cảm thấy tất cả đều đã trễ, mà Cốc Trì cũng không cần nữa. Vì thế, trước khi cúp điện thoại anh chỉ nói: "Trở về sớm một chút, các anh em đều đang đợi cậu." Trong chớp mắt Cốc Trì như rới vào trầm mặc, giống như đang giãy dụa, sau đó mới lên tiếng: "Giúp mình đi thăm cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro