Chương 8+9: Tôi thật không phải mèo lớn mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêu Nghi đánh trên bàn phím, một tay khác quét qua điện thoại không ngừng chấn động, ấn xuống nghe.

Là điện thoại Tân Chỉ Lôi, nói cho nàng nhớ kỹ truy tung Tần Lam.

Chiêu Nghi một lời đáp ứng, lập tức hiếu kỳ, liền hỏi Tân Chỉ Lôi.

Tân Chỉ Lôi liền kể chuyện mình tự tiến cử làm tiểu bạch kiểm.

Chiêu Nghi nghe được không có gì để nói, nửa ngày mới nói với nàng một câu “Tiểu Lôi, mẹ, cậu đúng là một thiên tài”

Trong lời nói cợt nhả Tân Chỉ Lôi nghe được, liền có chút gì đó không rõ ràng lắm, hỏi lại nàng “Làm sao rồi?”

“Làm sao...”

Chiêu Nghi thở dài “Cậu hỏi làm sao rồi là sao? Cậu là người muốn điều tra tung tích người ta, hiện tại trực tiếp biến mình thành tiểu bạch kiểm, Tần Lam sau này đem cậu thành bạn trên giường, thoải mái xong liền đi, cậu sẽ khóc lóc với ai đây... Huống chi hiện tại nàng còn chưa có quyết định bao nuôi cậu”

Tân Chỉ Lôi trầm mặc một hồi.

“Thế nhưng nghiệp vụ phạm vi mình cũng nói không giới hạn trên giường a” Tân Chỉ Lôi lại nghĩ nghĩ “Nếu không mình lại tự mình chào giá thấp một chút?”

Chiêu Nghi “...”

Sự thật chứng minh, theo đuổi phụ nữ, không ai dám vỗ ngực là sở trường của mình.

Hai người tùy tiện nói vài câu, liền cúp điện thoại.

Chiêu Nghi nhìn trong chốc lát, đem định vị Tần Lam gửi cho Tân Chỉ Lôi, đem bản bút ký tạm thời hợp lại chờ thời.

Tân Chỉ Lôi cuối cùng từ chỗ Địch đại tổng tài, chọn lựa vô số bộ y phục, nhưng tương đối phù hợp với thân phận tiểu bạch kiểm chính là bộ màu trắng.

Đã không lộ ra vẻ khoe khoang, cũng không quá khó coi, dù sao hoàn mỹ thể hiện hình tượng tiểu bạch kiểm vẫn chưa có người đặt.

Giải quyết phương tiện đi lại, Tân Chỉ Lôi liền chọn đi theo sự định vị, tìm Tần Lam, chuẩn bị tạo tình huống ngẫu nhiên gặp nhau.

Địa phương hiện lên màn hình chính là đường ở phía bắc Lê Thành, một đoạn không quá lệch nhau, cũng không phải ở trung tâm thành phố.

Gần đó có trung tâm thương mại náo nhiệt, Tân Chỉ Lôi mắt nhìn phía trước, liếc nhìn con đường cùng xe ngoài cửa sổ, âm thầm cân nhắc Tần Lam đến đây làm gì.

Không nhanh không chậm chạy một đoạn đường, rất nhanh, Tân Chỉ Lôi nhìn thấy chiếc Audi thuộc về Tần Lam.

Nàng đem xe đậu cách chiếc Audi hai ô, sau đó mở dây an toàn xuống xe.

Định vị xe ở chỗ này, Tần Lam chắc ở gần đây thôi.

Tân Chỉ Lôi ngẩng ngẩng đầu, đầu tiên nhìn tên cửa hàng mà chiếc xe Audi đậu ở đằng trước.

Đúng lúc là một phòng tập.

Tân Chỉ Lôi nhìn chằm chằm tên phòng tập trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng gọi điện thoại.

Vừa gọi vừa đi đến chỗ phòng tập, lúc tới cửa, vừa vặn xong việc.

Cúp điện thoại, Tân Chỉ Lôi giả vờ như hiểu rõ, đi đến trước quầy tiếp tân.

Nhân viên tiếp tân đang muốn hỏi thăm Tân Chỉ Lôi cần gì, điện thoại đột nhiên lóe sáng, gửi tới là một tin nhắn.

Nhân viên tiếp tân liếc nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tân Chỉ Lôi.

Tân Chỉ Lôi mỉm cười “Xin hỏi là ai đang sử dụng phòng PT? Có phải một người gọi là Tần Lam không?”

Nhân viên tiếp tân bận bịu tra thông tin trên máy tính một chút “Vâng”

Quả nhiên a, Tân Chỉ Lôi âm thầm cân nhắc, lại để cho nhân viên tiếp tân hỗ trợ tra thời gian nàng sử dụng.

Chỉ còn mười phút thôi.

Tân Chỉ Lôi nghĩ nghĩ, quay người rời đi.

Nàng nhớ kỹ con đường này có một cửa hàng cho thuê phục trang.

Tân Chỉ Lôi nhìn quanh rồi ngẩng đầu, nhìn tên cửa hàng ở bên kia đường, rốt cuộc đi gần ba trăm mét, nhìn thấy cửa hàng cho thuê phục trang.

Đi vào hỏi thăm có hay không, lão bản dò xét Tân Chỉ Lôi vài lần, từ dưới quầy kéo ra một rương giấy lớn.

“Chiều cao của cô, chỉ có kiểu dáng này”

Tân Chỉ Lôi xem xét, là hình nộm con báo tuyết.

Đầu báo tạo hình có chút xấu, nhưng trước mắt cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, Tân Chỉ Lôi liền trả tiền, một tay ôm đầu con báo tuyết hình nộm, một tay cầm quần áo, bước nhanh ra cửa tiệm.

Vội vàng trở lại phòng tập thể thao, Tân Chỉ Lôi ở trước mặt nhân viên tiếp tân đang kinh ngạc trợm mắt mượn hai tờ giấy A4, dùng viết lông viết hai hàng chữ.

Sau đó, Tân Chỉ Lôi mặc đồ con rối vào, đung đưa đi vào phòng của Tần Lam.

Nhìn xuyên qua miệng báo, Tân Chỉ Lôi quả thực nhìn thấy Tần Lam.

Nàng chính là ngồi trên nệm ở mặt đất đưa lưng về phía cửa ra vào, hai tay ôm đầu gối, không nhúc nhích.

Tân Chỉ Lôi chậm rãi đi phía sau nàng, vỗ vỗ bờ vai nàng.

“A... Ai?”

Đột nhiên bị người quấy rầy, Tần Lam cuống quýt lau nước mắt trên mặt, quay đầu đi.

Đã thấy một con rối bông... Mèo to?

Có chút không rõ ràng lắm, đã thấy “mèo to” giơ lên tờ A4, bên trên viết “Dịch vụ mới, đánh thú nhồi bông phát tiết”

Thú nhồi bông bị đánh sao?

Tần Lam có chút hít hít cái mũi, kìm lại ngữ khí mới hỏi: “Là muốn.... Đánh cậu sao?”

Thú bông gật đầu lia lịa, lại cầm ra tờ giấy thứ hai “Cô không đánh, lão bản sẽ trừ lương tôi”

Tần Lam ngẩng người, nhìn chằm chằm thú bông một lúc lâu mới nói: “Cậu... Thật muốn bị tôi đánh sao? Sẽ không bị thương đúng không?”

Thú bông nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, biểu hiện không có gì đáng ngại.

“Tốt a”

Tần Lam đứng lên, bày ra thủ thế.

“Mèo to, vậy tôi đến đây”

Tân Chỉ Lôi từ dưới đất cầm lấy cái gối, gác ở trước ngực, thuận tiện để Tần Lam đánh.

“Hô!”

Tần Lam vẫn là dùng sức thoi một quyền vào cái gối.

Tân Chỉ Lôi cũng từng tập qua quyền cước, cho nên biết phối hợp làm sao điều chỉnh vị trí phù hợp với Tần Lam, để nàng đánh thoải mái hơn.

“Ha!”

Tân Chỉ Lôi vừa mới chuyển một chút, Tần Lam lại vung ra một quyền, hung hăng đánh lên gối đầu.

Mang tâm thái ôm cảm xúc phát tiết, Tần Lam đánh không chút nào giữ lại, một lát sau liền mồ hôi đầm đìa.

Liên tục giao đấu hơn mười lần, cánh tay đã có chút đau xót, Tần Lam mới thở phì phò ngừng tay.

Đánh mấy chục cái thoải mái lâm ly, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn rất nhiều.

“Cám ơn cậu a”

Tần Lam té ngồi xuống đất, cánh tay chống ở đằng sau, một mặt lau trán đầy mồ hôi, một mặt cười nói “Để tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều”

Tân Chỉ Lôi không nói gì, đứng trong chốc lát, bỗng nhiên đi qua, ngồi cạnh Tần Lam.

Nàng vốn đã cao, mặc con thú bông này càng giống như quái vật khổng lồ

Tần Lam vui vẻ cười cười, đưa tay sờ đầu báo.

“Mèo lớn... Mèo”

“...”

Tân Chỉ Lôi nhấc móng vuốt lên, ra hiệu cho Tần Lam biết, tôi là báo.

Nhưng Tần Lam mặc kệ, tiếp tục gọi nàng “Mèo lớn ~”

Tân Chỉ Lôi “...”

Tính trẻ con trỗi dậy, Tần Lam giật giật sợi râu của đầu báo, sờ lấy lông tơ đốm đen đốm trắng chơi.

“Mèo lớn, kêu một tiếng nghe chút”

“...”

Tân Chỉ Lôi nội tâm hò hét, ta là một con báo chính hiệu.

“Mèo lớn?”

“...”

Không khí ngưng kết trong một giây, một giây sau, chỉ nghe Tân Chỉ Lôi cất cao giọng nói:

“Meo ~”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro