loi muon noi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa một người đi, đón một người đến, bước chân cũng chỉ là bước chân.

Không vì đến mà vui, không vì đi mà buồn. Cuộc đời vẫn như con sông nhỏ, lăn tăn, nhẹ nhàng. Cái gì đi sẽ đi,cái gì đến sẽ đến

Sự đời có muôn vàn sự hợp tan, tình đời có muôn vàn tình dở dang... Ta giờ cũng ngỡ ngàng, vì tiễn Người, mà đôi khi chẳng biết tiễn ai!...

Người đến trong đời, để rồi đi. Làm gì, cho ai, chẳng biết. Chỉ biết có một điều, nếu như trước đây người dẫn đường bảo ta rằng ta nên tìm gặp ..... để tìm cho mình con đường đúng với những gì ta đang có. Thì giờ đây ....... đã đi trước một bước, ta không còn tìm gặp được nữa rồi. Ừ thì "vạn sự tùy duyên khởi", mà như ai đó nói, ta chẳng nhớ - rằng là nhân duyên chưa tới!! Ừ thì là nó chưa tới vậy! Duyên chưa đến mà Người đã đi. Ta muốn được một lần nhìn lại những gì mình đã có, vẫn là chưa đủ khả năng.

Giữ lại chút gì, gọi là 'Có'? Người đi, gió tiễn chân cát bụi. Thi hài nằm lại là một nắm tro tàn..,..!. Chẳng giữ! Người chẳng giữ gì cho Người. Đến với đời bằng hình hài cha mẹ cho, sống với đời, với những nỗi niềm vô lo - rồi đi - Ta vẫn chỉ là đứa trẻ, đứng ngắm nhìn vạn vật đổi thay mà cứ nghĩ như người ngoài cuộc. Thấy đấy, nhìn đấy, mà có thật như hòn đá vô tri?

Tìm về một nơi cuối cùng, để đến, và để đi. Người ta thường muốn đi nhiều hơn. Đi để trốn tránh, để không phải đối mặt, để trở thành hèn hạ trong cuộc đời của mình. Chẳng muốn - hay chẳng dám - nhìn nhận. Vậy nên đi mãi, đi hoài, mà chẳng đến, vì bờ bến luôn chỉ là ảo tưởng. Cay đắng, rồi ngậm ngùi, rồi tủi hổ - khóc!! - khóc cho mình, cho những gì mình xứng đáng (đau khổ và niềm vui?!?). Có chăng? Bến bờ là cái ngay sau lưng, vậy mà cứ chạy về phía trước, rồi đau khổ... Con người!!

Đến? Ai biết mình phải đến đâu? Người hay ta đi đã muôn ngàn chặng trầm luân, mà có mấy trong số những người đang đi nhìn thấy cái nơi mình muốn đến? Ta cần người hay người cần ta? Cái vòng ấy cứ mãi quẩn quay. Ta muốn dừng lại, ở cái nơi mà ta cảm thấy mình muốn đến, một ngày không xa... Ta không biết rõ ràng lắm. Nhưng ta nghĩ mình có một con đường - giống hay khác, mặc cho cuộc đời đánh giá. Chỉ là muốn tìm những người đi chung đường, hay một ai đó dẫn đường. Nhưng thôi thì vừa lòng với con đường mình đang đi, vì ít nhất trên đó mình nhìn thấy mình. Phải nhìn thấy mình thì mới có một con đường. Phải vậy không, ta hỡi?!?...

Hôm ta nhìn Người trên đường Người ra đi, không còn thấy đâu đó. .Ai đó chờ ai - cuối con đường, là độc đạo hay vô vàn lối?

Tôi và em chia tay rồi ! em là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dịu dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ.

Ngày thứ nhất : Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn chùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Cô ấy hôm nay không ăn cơm, đánh răng rửa mặt cũng không làm. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc ở trong chăn.

Ngày thứ hai : Hôm nay cô ấy đã ăn cơm, là bạn trong ký túc xá làm cho cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận.

Ngày thứ ba : Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên " cô gái, cô rất đẹp". Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy " Cô gái, anh đưa em về nhà nhé" cô ấy cầm chén rượu trong tay hất tất cả vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết giơ tay lên định đánh , đám phục vụ liền chạy đến cứu Lâm. Tôi biết tất cả, tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.

Ngày thứ tư : hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc các bạn cùng phòng đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế.

Ngày thứ năm : Cô ấy đã đi học lại, thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.

Ba tháng sau .... Cô ấy làm chủ tịch hội sinh viên, cô ấy càng ngày càng giỏi, cũng sáng sủa ra không ít, cũng sắp thi rồi.

Một năm sau ... Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng căn bản cô ấy không để ý tới. Cô ấy và Lượng quan hệ rất tốt, chuyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy chỉ coi Lượng là anh, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.

Ba năm sau ... Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể là Lượng. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái ... viết đến cái thứ mười hai thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại. Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi.

Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, tôi không có nước mắt.

Ba năm trước : Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay cầm chiếc bánh ga tô mua tặng sinh nhật cho Lâm

Hạnh phúc là một khái niệm rất trừu tượng.

Hạnh phúc ngẫu nhiên là những hạnh phúc đến bất chợt, không biết trước mà khi ta kịp nhận ra thì ta đã là "người hạnh phúc" rồi. Hạnh phúc loại này thường mang đến cho người có nó cái cảm giác lâng lâng khó tả, nghẹn ngào không thốt nổi lên lời, không một ngôn từ hay bút mực nào có thể tả được, nó để lại trong lòng "chủ nhân" một ấn tượng khó phai. Nó có thể xoa dịu cả những nỗi đau tột cùng nhất nhưng thường chỉ mang tính ngắn ngủi không gian và thời gian.

Còn phía bên kia, hạnh phúc phản ngẫu nhiên là hạnh phúc do chính chủ nhân của nó tìm ra nó, cố gắng để được nó và khi có được nó thường thì là cảm giác của sự mãn nguyện. Nó mang dư âm sâu lắng và tồn tại mang tính bền bỉ vì nó là kết tinh của những nỗ lực và cố gắng.

Con ngẩng mặt lên hỏi: Mẹ ơi, Hạnh phúc là gì hả mẹ.

Giải thích thế nào cho con hiểu. Mẹ liền quàng tay ôm chặt con vào lòng. Hôn con một cái thật kêu vào đôi má hồng hồng. Và bảo: Đấy, Hạnh phúc là thế đấy.

Con hỏi mẹ: Mẹ ơi, hạnh phúc là gì?

Mẹ trả lời: Hạnh phúc là đấu tranh.

Rồi.... nhiều lắm.

_________

Còn hạnh phúc của Chít, to lớn lắm, nhỏ bé lắm. Không biết kể cái to lớn trước, hay bé nhỏ trước.

Quan sát xung quanh nào, mình có những gì, có Hạnh phúc không nào!

....

Ừhm.....

Một bức tường vẽ chi chít màu, slogan do mình là tác giả. Rồi, Hạnh phúc đấy!

(Hạnh phúc vì cái gì ư? Vì được làm điều mình thích!)

Một đống với vô số cái thiệp xinh xinh, của con Mun làm tặng mình. Đủ các nội dung, bao gồm 2 cái thiệp chúc mừng Valentine (), 2 cái chúc mừng... cái gì không biết.

Cười luôn!

Nhìn cái màn hình vi tính, Hạnh phúc. Thầm cảm ơn, có người dẫn mình đến 2T (chẳng biết có vô tình hay cố tình đây), cho mình biết 2T. Để bây giờ mình biết ngồi đây xem mình "Hạnh phúc vì cái gì?."

Vì cái gì nữa?

Nghe nhạc có phải là một hạnh phúc không?

Tự nhiên nhớ đến mấy bài viết dở hơi, không rõ đầu đuôi, không rõ nội dung của mình nữa! Nhớ suốt, nhớ rồi bật cười.

Giờ mình vẫn thế mà! Quan trọng là đã Thật hơn một chút.

...

Khi mình được chia sẻ, và chia sẻ với người khác.

Khi mình làm người khác hạnh phúc. Mình hạnh phúc.

Khi thấy người khác hạnh phúc. Mình cũng hạnh phúc.

Nhiều lắm!

Ngắm mưa cũng là hạnh phúc!

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro