Chương 1 : Lời Nguyền Ánh Trăng Tím.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Đã 17 năm rồi... Sắp rồi... " - Giọng nói lười biếng của một cô gái truyền tới từ trong một hốc cây lớn.

Nếu có người ở đây thì chắc hẳn người đó sẽ phải đứng hình bất động tại chỗ. Bởi vì dung nhan của cô gái vừa nói đó thật sự quá mỹ.

Mái tóc ngắn mang một màu tử sắc huyền bí, không phải tím thuần mà là tím đen, một màu chàm thấm đẫm bi thương hắc ám, mọi thứ khiến cô trở nên thật thần bí. Đôi dị đồng màu vàng tươi chẳng những không làm cô trở nên kì quái mà còn tăng một phần mị hoặc, nốt ruồi nhỏ nằm bên mắt trái ngay dưới đuôi mắt khiến cô thêm một chút đặc biệt. Sâu bên trong đồng tử là đường vân mờ nhạt, nhìn kĩ thì cũng chỉ có thể xác nhận đó là hình vầng trăng khuyết không màu, có lẽ là do mắt cô vàng nên ánh trăng cũng bị nhuộm lên một màu kim sắc lãng mạn rực rỡ.

Cô phải chăng là hậu duệ của ma lực ánh trăng trong truyền thuyết với đôi dị đồng mang theo nguyệt lực?

Cô sở hữu nguồn sức mạnh vô hạn nhưng thứ phải đánh đổi chính là những thứ gần gũi nhất, là thứ cần thiết nhất mà đúng ra ai cũng có, chỉ cô không có - cha mẹ, tình yêu thương gia đình và cả " tình yêu ".

Phải chăng cái giá đã quá lớn đối với một cô gái nhỏ như cô? Bây giờ cô cũng không biết nữa. Bởi vì từ khi sinh ra, cô đã mang trong mình thứ sức mạnh đó rồi.

Đối với một số người, nó là quyền năng.

Nhưng đối với cô, nó là một lời nguyền tai hại. Không hơn không kém. Mà chán ghét thì sao? Cô cũng chẳng thể làm gì được nó. Với cô, cô sẽ chỉ làm những gì có thể khiến cô vui vẻ, việc cứ mang theo tâm trạng rối bời vì một lời nguyền xàm xí sẽ khiến cô khó chịu, cô thì không muốn sống như vậy, mà muốn thay đổi thì phải học cách chấp nhận. Chịu thôi, ngoài việc sống hòa hợp với lời nguyền đó ra thì cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cô thì phải chịu đựng vì cô chẳng thể chọn, nhưng cha mẹ cô thì lại được quyền lựa chọn, một là vứt bỏ, hai là chấp nhận.

Khi đã vứt bỏ thì toàn bộ quan hệ kết nối giữa cũng sẽ toàn bộ bị chặt đứt.

Khi đã chấp nhận thì phải toàn tâm toàn ý yêu thương sủng ái. Nếu có một tia do dự hay tạp niệm dù là nhỏ nhất, lời nguyền Tử Nguyệt sẽ kết liễu bọn họ ngay lập tức.

Và cha mẹ cô đã lựa chọn.... vứt bỏ cô. Tàn nhẫn nhỉ?

Họ nhẫn tâm rời đi để lại đứa con mới mấy ngày tuổi trong một hốc cây lớn trong rừng. Chỉ vừa sinh được vài ngày thôi! Cô còn sống được thực sự đã là kì tích! Nhờ có thú rừng mà cô mới có thể sống sót đến bây giờ. Bọn chúng chăm sóc và bảo vệ cô. Ngay cả những loài nguy hiểm như hổ hay báo cũng trở thành bạn cô. Tới con vật mà cũng có tình cảm như vậy. Tại sao bọn họ là con người mà vô tình thế? Chẳng những vậy, họ còn là cha mẹ cô. Họ.... đang tâm vứt bỏ cô như vậy sao?

Cô thực ra biết cha mẹ mình là ai, biết họ ở đâu. Nhưng cô ngược lại không đi tìm họ, có lẽ cô cũng như họ, chẳng muốn dính dáng gì đến nhau nữa rồi.

Một đứa trẻ lại có thể dứt khoát đến thế, tuyệt tình đến vậy, dù còn rất nhỏ nhưng lại có thể ý thức được thế giới nơi nó đang sống dơ bẩn và mục rữa như thế nào, có thể hiểu thấu được đoạn nhân nghĩa nhỏ nhoi mà nó nhận được từ cha mẹ mình, đứa trẻ đó không đơn thuần chỉ là " một đứa trẻ ".

Kiếp trước của cô là một nữ CIA, nhưng thực chất cô là thành viên của một thế lực đã mai danh ẩn tích cài vào bộ máy nhà nước để tiện việc theo dõi những thông tin của nhà nước về bộ phận thế lực ngầm, họ lo sợ dù đã " về hưu " nhưng chính phủ vẫn không muốn bỏ qua sự tồn tại của họ nên đã mạo hiểm để cô làm " nội gián nằm vùng ".

Và rồi cô gặp một người, một nam nhân. Hắn đối với cô tốt lắm, hắn thương cô lắm, hắn chăm sóc cô từng li từng tí. Lòng thành của hắn khiến cô cảm động. Cô của ngày đó đã biết yêu ai một cách sâu sắc đâu, cô có thể kiêu ngạo, có thể tàn nhẫn nhưng với tình yêu gì đó, cô mù tịt. Ngày qua ngày, cô dần dần đem lòng yêu hắn. Hai người chính thức bên nhau. Tới hôm đó khi hắn hẹn cô ra công viên dạo chơi. Đột nhiên hắn lôi đâu ra một bó 99 bông hoa hồng, một chiếc nhẫn kim cương. Hắn quỳ một chân xuống và cầu hôn cô.

Cô vô cùng cảm động và hạnh phúc. Đương nhiên là cô sẽ đồng ý ngay.

Nhưng có lẽ.... đó mới là bắt đầu.... cho những chuỗi ngày bất hạnh đội một lớp hạnh phúc của cô sau này.

Hai người đã làm lễ đính hôn, trao nhẫn trao lễ vật đầy đủ.

Cô đang chìm đắm trong hạnh phúc thì một hôm, cô vô tình phát hiện ra sự thật trong những lời yêu thương của hắn.

Hắn là người của chính phủ, là một đặc công tài năng của đất nước này. Tiếp cận cô là nhiệm vụ của hắn, mục đích chính là để điều tra về thân phận và lí do cô đột nhiên xuất hiện trong biệt đội CIA chuyên điều tra đặc vụ ngầm. Thì ra, họ sớm đã biết, đã biết cô là người của hắc đạo, nhưng họ vẫn dung túng vẫn để cô tự do, thậm chí còn lao tâm khổ tứ thế mà, tìm hẳn một nam đặc công đẹp trai tài giỏi như thế tới chỉ để nhử cô. So với phần vốn họ bỏ ra thì phần lãi họ thu về chắc cũng không tính là ít đâu. Họ đã thành công đào được bí mật của cô, họ đã thành công bắt giam cô, thậm chí họ cũng đã thành công lừa mất trái tim cô một cách ngoạn mục!

Hôm đó là ngày trao đổi giữa con tin là cô và quyền quản lí tổ chức đã cài cắm cô. Cô cả đời trung thành, kêu gì làm đó thậm chí còn hoàn thành tốt nhất có thể, dùng chính mạng của mình bảo vệ tổ chức. Cô cứ tưởng tổ chức sẽ chọn cứu lấy cô, cô đã thề với lòng mình, chỉ cần họ chọn cô, cô sẽ lập tức tự vẫn quyên sinh ngay lập tức để tổ chức không phải nặng gánh, cũng không cần đắn đo lo lắng nữa. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi...

  " Chỉ là một bề tôi mà thôi, các người nếu muốn thì chém giết tùy ý đi. Đừng tưởng chỉ một mạng chó của cô ta là có thể đổi được quyền kiểm soát tất cả chúng tôi. Các người hơi xem trọng cô ta rồi, tổ chức của chúng tôi thực ra không cần người như cô ta. "

Ah.... Là vậy sao..? Thì ra trước giờ chỉ có mình cô vẫn cứ ảo tưởng..?

  " Nữ nhân, không cần đau lòng, bọn ta làm vậy đều vì bảo vệ tổ chức mà thôi. Chỉ trách ngươi, trung thành tới quên cả mạng, trách ngươi quá ngu thôi. Không biết ngươi đã nhận ra chưa, nhưng mà một nhà tâm lí học chẳng giúp ích được gì cho một tổ chức hắc đạo đâu. Nữ nhân, kiếp sau khôn lên một chút, biết chưa? Sống tốt nhé! Hahaha! "

Cô chẳng thể nhớ được bản thân làm thế nào trở về được nhà giam, cũng không hiểu sao bản thân lại bình tĩnh đến thế, không khóc không nháo, chỉ yên lặng nhắm nhìn bầu trời trong xanh qua khung cửa sắt chật hẹp ấy.

Không biết, cũng không muốn biết....

Rồi một ngày, nam đặc công tài năng kia lần đầu tiên bước chân đến hầm giam của cô, hắn đem rượu đem thịt đem những món trước kia cô từng bảo cô thích ăn.

Bữa ăn cuối cùng rồi sao? Ừ, cái gì tới rồi cũng phải tới thôi, chỉ là sao không phải ai khác mà lại là hắn? Sợ cô nhớ nên đến tiễn cô? Hối hận vì đã lừa dối cô? Hay muốn ban cho cô chút ân huệ cuối cùng?

Cô không biết, không được biết, cũng chẳng muốn biết nữa.....

Ý thức cô dần chìm xuống, chìm xuống, hình như thân thể cũng đang đổ ra sau đúng không?

Ah... ai đang đỡ cô vậy? Không thấy... cô không thấy. Xung quanh tối lắm, một tia ánh sáng cũng không có, cô tự hỏi, nơi tối tăm này có phải chính là thế giới linh hồn cô không?

Không biết, cô không thể biết, ừ, cô cũng đâu có muốn biết nữa đâu....

Tới lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một hốc cây lớn và điều quan trọng hơn, linh hồn người lớn của cô lại đang trong một cơ thể em bé sơ sinh.

Phải rất lâu sau cô mới chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không vào một nơi khác.

Ngày qua ngày, cô cũng dần quen được với thân thể trẻ con này của mình. Thật may là không phải xuyên không cướp xác, linh hồn cô sớm đã được chuyển sang đây nhưng vẫn luôn trong tình trạng ngủ say, và khi tỉnh lại thì đã bị quăng gốc cây rồi.

Lúc ba mẹ sinh cô ra, được vài ngày tuổi thì đã quăng cô ở trong hốc cây này rồi. Cũng vì vậy mà họ chưa đặt tên cho cô, may mắn phết, chứ không họ ghét cô rồi lại đặt cái tên tào lao thì chệt.

Cô đâu có nhớ họ cha họ mẹ cô là con khỉ gì đâu nên giờ tự đặt tên thì lấy nguyên họ tên của mình luôn. Cũng thật may, xuyên không một phát tự dưng lại được dùng tên của chính mình.

Tên cô là... Hyorei Fujita!!!

Và cũng lần này, tên cô.... sẽ một lần nữa vang danh thế giới!!

_______ End _______...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro