Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau…

Bây giờ nó không còn là một cậu nhóc như ngày nào, giờ nó đã lớn rồi, nhìn nó có thể coi là lớn hơn những đứa bạn cùng lứa với nó. Tính cách nó cũng bắt đầu thay đổi khi gặp được anh ấy, con người đã cho nó tất cả mọi thứ, cuộc sống sung sướng và đầy đủ tiện nghi. Nó chỉ không biết đến bao giờ mới trả ơn được cho anh ấy, giờ đây nhìn nó dễ thương lắm, đôi mắt nâu sâu thẳm, mái tóc xéo ngố với chiếc kính cận trông thật đáng yêu và đánh lừa tri thức. Người nó đã cao hơn nhiều nếu không nói quá là nó cao hơn anh ấy, dáng người không còn ốm yếu như trước mà đã thay vào đó là một thân hình to khỏe chứ không phải cơ bắp, cách ăn mặc cũng đã khác rồi, nói chung đi gần nó rất sướng vì được khen lây. Nhưng có điều nó chỉ là của riêng anh ấy thôi, nó cảm thấy vậy nhưng nó đã hứa với bản thân là không yêu nữa.

- Anh ơi! Cho em cốc sữa đi, em về rồi nè. - Hú hú.

- Cái thằng kia! Lớn to đầu rồi mà cứ như con nít, muốn uống xuống tự mà pha anh không rãnh đâu. - Nhìn nó cười.

- Đi mà! Năn nỉ á. Không là em không tha cho anh đâu. - Nó ôm đầu anh ấy dúi dúi xuống cốc vào.

- Đau mà! Bỏ ra, ỷ lớn hiếp yếu hả? - Giả bộ khóc.

- Chu choa! Giờ có chiêu mới, em sợ anh rồi đấy. - Nó bỏ đi xuống dưới.

- Đứng lại mau thằng bốn mắt. - Chạy lại ôm eo nó.

- Bỏ ra bỏ ra! Nhột nhột lắm nè. - Nó dãy dụa.

- Đứng im 5 phút thôi. - Nói nhỏ nhẹ vào tai nó.

- Anh tham lam quá, em nghĩ chơi đấy. - Nó trùng giọng xuống.

Khi nào đi học về mà anh ấy chả làm như thế, nó sướng lắm khi có anh ấy là anh trai. Từ giờ nó bắt đầu nhận cái tên đó làm anh trai rồi, chả biết sao chỉ muốn anh ấy không buồn là được rồi. Nhiều lần nó hỏi vì sao anh ấy buồn thì không nói tiếng nào mà cứ nằm đó khóc, xong lại cười haha rồi nói đừng có giở trò quân tử mà lừa anh. Anh không dễ bị dụ đâu. Lúc nào chả thế riết quen rồi.

- À chiều nay em có hẹn với đám bạn nên anh tự đi học một mình nha. - Nó đang pha sữa.

- Không, không chịu đâu! Thích em chở anh đi cơ. - Lại giở trò.

- Thôi tự đi đi mà, em chạy xe ẩu lắm. - Nó từ chối khéo.

- Cùng lắm chết chung chứ gì? Không chở thôi không thèm. - Hoàng nó quay lên.

- Thiệt là không thèm không? - Nó biết điểm yếu.

- Ờ anh biết em của anh có giá lắm! Đến đại gia như anh đây mua không nổi đâu? - Dỗi rồi.

- Trả góp cũng được mà? Haha.

- Lại xin tiền phải không? Anh hiểu em rõ rồi? - Bắt trúng bài.

- Chỉ có anh là hiểu em thôi! Hehe.

- Thế lãi suất bao nhiêu? Hihi.

- Biết mà! Chỗ nào cũng được trừ một chỗ? - Nó dụ cho chắc.

- Nhưng anh lại thích chỗ đó nhất cơ. - Thích thật đấy.

- Được rồi chịu thua anh! Mà tối có thể em về trễ, anh ăn gì không em mua?

- Anh chỉ thích em nấu cơ?

- Lại đòi hỏi? Cho nhịn bây giờ. - Nó dọa dẫm.

- Nhịn còn hơn ăn đồ mình không thích. - Xem coi cứng hơn không.

- Rồi để đó em nấu. - Nó hết cách.

- Ngoan quá! Muốn nựng ghê.

Tránh ra… bỏ chạy cho chắc, đến chiều tắm rửa xong nó mặc một chiếc áo sơ mi sọc đỏ cùng với quần dài màu đen, khoác thêm chiếc áo khoác form dài màu rêu ngang hông, nó chỉnh chút lại mái tóc rồi vút keo qua, nó đổi chiếc kính cận thành một chiếc kính có gọng đen viền trắng và đang nhìn lại mình trước gương.

- Em mà ăn mặc kiểu đó làm sao anh cho em ra ngoài đường được. - Anh ấy nói vào khi đẩy chiếc cửa.

- Sao lại không được anh? Bộ lòe loẹt lắm à? - Nó lo lắng.

- Sợ bị bắt cóc rồi ai ở với anh nữa đây? - Buồn thật đấy.

- Anh này! Cứ đùa, ai mà dám bắt được em em cho nó một trận. - Nó nói chắc như đinh đóng cột.

- Được vậy thì tốt!

- Thôi em đi nha, bạn em đợi ở ngoài rồi đó.

Nó chạy gần xuống bậc cuối thì nhảy ngang tay vịn cầu thang rồi lao thẳng xuống nhà để xe, nó leo lên chiếc xe môtô yêu quý của nó, đó là cả hai tháng lương trong tiệm bánh mà nó đang hiện là ông chủ ở đấy, nó thích làm gì anh ấy cũng cho nó và nó còn biết gì hơn là không được để anh ấy cô đơn một mình. Phóng chiếc xe ra gần cổng:

- Ê! Làm gì mà lâu vậy mày? - Thằng Lâm nói.

- Tao bảo đừng tới sớm mà không nghe. Đợi cho biết!

- Haha! Đừng nói anh hai yêu quý của mày xích chân mày lại nha. - Nguyên xen vào.

- Sao mày nói anh tao như vậy? - Nó khó chịu.

- À à không có gì đâu! Giỡn tí thôi.

Cả đám lại chạy đến quán café mà chúng nó hay tới. Ở đây không gian cũng không đặc biệt lắm, nhưng nó không ồn ào như những quán khác và điểm chú ý ở đây là nó có cái gác ban công phía trên đầy hoa, ngồi đấy có thể thấy được cả thành phố vì quán nó cao đến ba tầng lận. Vừa bước vào quán thì:

- Ủa! Là Vũ đấy à, sao lâu lắm rồi mới đến đây? - Giọng dễ thương của nhỏ Ly.

- À! Dạo này bận lo ôn thi quá nên… - Lý do là anh nó giữ quá kỹ.

- Kệ nó đi Ly, thằng này quen chiều quen rồi ra ngoài cực tí nó không quen đâu. - Nguyên nói thật.

- Ai bảo mày lên tiếng đâu! - Nó đi lên gác trên.

- Anh uống gì để em lấy? Lâu lắm mới tới mà. - Nhỏ nhìn theo.

- Cứ như trước đi em. - Rồi nó đi lên.

Hai thằng kia theo sau mà nhìn nó khó hiểu, nghĩ gì mà lần nào thằng này nó cũng chỉ uống sữa, bộ thích sữa lắm đến thế sao, đi café gọi sữa hay ha Lâm, thằng Lâm cũng chỉ cười rồi đi theo lên đó. Nó đã gác chân lên bàn và nằm tựa ra ghế sau, mắt thì cứ nhắm lại như đang ngủ. Mọi thứ thật yên bình nơi đây, giá như lúc nào cũng thế này thì vui biết mấy.

- Nè! Vũ làm giúp tao cái bánh kem dâu hai tầng được không? - Nguyên nói khi nó không động đậy gì.

- Sao tao phải làm cho mày? - Mắt nhắm nhưng vẫn nói.

- Đi mà! Bạn bè chơi lâu với nhau rồi có tí việc cũng không được sao? - Nguyên nài nỉ.

- Cái vế sau kìa? - Vũ biết rõ.

- Ái chà! Mày tinh ý thật. Sao biết hay vậy? - Nguyên ngạc nhiên.

- Còn ai trồng hoa nơi này. - Nó tiếp lời.

- Ờ chỉ cần là mày làm thì tao không nói cho Ly biết đâu. - Nguyên đảm bảo.

- Không cần như thế, mà sao nhất thiết phải là tao làm? - Vũ nghĩ lại.

- Thôi giúp nó đi mà Vũ? Nó năn nỉ nãy giờ rồi. - Lâm nói giúp.

- Thì tao có bảo là không làm đâu? - Vũ bó tay.

- Vậy nha! Cảm ơn mày nhiều lắm, bánh kem mà mày làm chắc là ngon nhất rồi. Hehe. - Nguyên khen thật.

- Mà mày thích nhỏ Ly đến vậy à?

- Ừm! Từ đầu tao biết nhỏ chỉ thích mày, nhưng mày đã từ chối rồi thì tao tiến tới được chứ. - Nguyên hỏi lại.

- Rồi khi nào lấy bánh đây.

- Ờ! Ngày kia đi, hôm đó sinh nhật Ly.

- Mày không nói tao cũng quên mất. - Lâm nói.

15 phút sau…

Mấy anh nói gì mà vui thế. - Ly bê khay nước lên.

Đặt ly sữa cạnh Vũ, còn một ly café đen cho Nguyên và ly trà xanh còn lại cho Lâm. Sau đó, cô ấy quay lại định đi xuống:

- Sao không ở lại nói chuyện với bọn anh luôn? - Nguyên nắm tay Ly lại.

- Thôi không được đâu? Quán em đang đông khách lắm, tí xong nếu được em lên sau. - Nói nhưng lại nhìn Vũ.

- Chán nhỉ! - Vũ lên tiếng sau nãy giờ.

- Là sao anh? - Nhỏ cùng Nguyên nhìn về đó.

- Tao muốn đi mua một chút đồ. - Vũ nghĩ gì đó.

- Để tao chở mày đi. - Nguyên thót tim.

- Vậy tao xuống thanh toán. - Lâm nói xen vào.

- Thôi lâu lắm mấy anh mới tới, để khi khác cũng được. - Nhỏ tốt tính.

- Như vậy đâu có được. - Vũ nói.

Được một lúc thì cả ba đứa cũng tới cái siêu thị gần đó. Chúng đi lòng vòng theo thằng Vũ, thấy nó mua toàn là rau củ, nó làm gì đây không biết. Nguyên và Lâm nói chuyện với nhau khi đi theo nó vì biết khi nó làm gì thì ít khi nó trả lời lắm. Đến khi ra ngoài tính tiền thì cũng 7h30 tối rồi.

- Mày mua gì mà nhiều thứ vậy? - Lâm hỏi.

- À đồ để nấu cho cả tuần đó mà.

- Cái gì? Cả tuần luôn sao, mà mày biết nấu ăn hả? - Nguyên ngạc nhiên.

- Con trai mà giỏi nấu nướng quá ha? - Lâm khen.

- Bộ chưa thấy bao giờ sao? - Nó hỏi.

- Không có! Chỉ thấy hơi lạ thôi.

Trên đường về nhà thì nó thấy có chiếc xe mui trần màu đen ở trước cổng. Nó đứng nghĩ một lúc rồi lao xe vào nhà xe và bước lên phòng khách. Trước mắt nó giờ là một người phụ nữ cũng lớn tuổi bên cạnh bà là một cô gái với chiếc đầm trắng xòe ngắn. Nó không biết họ là ai cho đến khi anh ấy thấy nó và vẫy tay ám chỉ nó lại đó:

- Ai đây vậy anh?

- Là mẹ anh đó em. - Khi thấy nó nhìn bà ấy.

- Con là Vũ sao? Cô chỉ nghe thằng Hoàng nói chứ chưa được gặp.

- Dạ con chào cô! - Nó cúi đầu chào.

- Con cũng biết nấu ăn sao? Thằng Hoàng nó sướng rồi. - Bà nhìn tay nó.

- Mẹ về đây để làm gì?

- Sao anh lại nói như thế với mẹ anh vậy? - Nó không thích.

- Không sao đâu con! Tính thằng Hoàng nó vậy cô quen rồi. - Bà trả lời nhẹ nhàng.

- Vậy là anh hư lắm nghe không? - Nó nhắc khéo.

- Kệ anh! Không cần em để ý. - Hắn dỗi.

- Có vẻ hai đứa hợp ý nhau nhỉ, lâu lắm rồi cô mới thấy thằng Hoàng nó mới cười lại được như vậy đó? - Bà có vẻ buồn.

Thấy vậy người còn lại trong cuộc nói chuyện lên tiếng…

- Dạ em chào hai anh. - Nhỏ lễ phép chào.

Nãy giờ nói chuyện mà nó quên mất có người khác, thì ra đó là vợ chưa cưới của Hoàng. Theo lời Hoàng thì có vẻ đây là một cuộc hôn nhân sắp đặt từ trước. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên nó gặp mẹ Hoàng sau khi về đây sống với anh ấy. Chả bao giờ nó gặp ai ngoài anh ấy, nhiều lần nó có hỏi nhưng anh ấy đều không muốn nói, đúng là nhà anh ấy rất giàu, nhưng sao mọi người lại tránh mặt nhau như thế, chẳng lẽ đến cả một cuộc sống đầy đủ đến như thế này cũng thiếu đi tình yêu thương gia đình sao, hóa ra chả có cái gì là hoàn hảo cả, có lẽ người đời thường nói nghèo giàu chỉ là vẻ bề ngoài của gia đình ấy nhưng nếu thiếu đi tình yêu thương cũng sẽ coi như là đỗ nát. Cảm giác mà bấy lâu nay nó nghĩ về anh hoàn toàn đúng, anh luôn là con người cô đơn, lạnh lẽo và không có được sự quan tâm chăm sóc của người thân. Bề ngoài anh ấy mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong lại yếu ớt bấy nhiêu, nó cảm thấy con người nó trước kia và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Lúc trước nó mền yếu và được người khác quan tâm bao nhiêu thì giờ nó lại làm ngược với hiện thực là nó đang là người che chở bảo vệ anh khỏi sự cô đơn hơn cả màn đêm lạnh lẽo này. Có đến chết nó cũng không nghĩ có ai còn đau khổ hơn nó đâu nhưng có lẽ nó đã sai. Sự thật vẫn là sự thật nên bây giờ nó nên chấp nhận dần cái hiện thực mà nó đang có thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro