Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sức chịu đựng của anh thật không thể tưởng được. - Nước mắt nó rơi.

- Nếu như thế em sẽ không khóc phải không? - Anh hỏi chính mình.

- Cảm giác mất đi một thứ gì em cũng đã từng... - Nó lau đi nước mắt.

- Cho nên em đừng bao giờ rời xa anh nhé. - Anh hỏi nó.

- Em không hứa trước được điều gì cả. - Nó nhớ lại.

- Tại sao vậy em?

- Anh không nên biết thì hơn, chỉ cần hiện tại em vẫn sẽ bên anh là đủ rồi. - Nó sợ anh lại giống cậu ấy.

- Anh hiểu mà.

- Thôi em đi học đây, anh lo mà làm lành với mẹ anh đi. - Nó khuyên anh.

- Anh nghĩ cứ như vậy tốt hơn, mẹ sẽ không thấy con người kia trong anh. - Anh chưa muốn.

- Em hết cách với anh rồi.

Nó bước vào phòng tắm, đã lâu lắm rồi nó không khóc, nhưng rồi nó cũng phải để anh thấy được một phút yếu đuối trong nó, nó không muốn làm mất hình tượng nó đi trong mắt anh, nhìn lên vòi nước đang chảy nó ước nếu như nó không biết được chuyện này, thì có lẽ bây giờ nó không phải day dứt hơn, cảm thấy bây giờ nó còn quan trọng hơn mạng sống anh ấy, nó phải làm sao để tiếp tục đây, nước vẫn đang chảy nhưng lòng nó đã nguội lạnh từ lâu. Nếu có thể nó sẽ bất chấp tất cả để anh không cô đơn một mình nữa, nó biết cảm giác đó còn đáng sợ hơn bóng tối, lối thoát nào bây giờ có thể giải thoát cho cả anh và nó đây, chắc sẽ chẳng có đường để lui nữa, chỉ biết nhìn về phía trước mà bước thôi.

Đi xuống dưới thì nó thấy anh đã làm sẵn đồ ăn sáng cho nó, nên nó định nói:

- Ăn đi cho nóng anh mới làm đấy. - Anh nhìn nó cười.

- Sao không bảo bác quản gia làm? Mà em không ăn đâu.

- Sao vậy? Chê anh làm dỡ à? Chưa ăn mà đã xem thường người khác rồi. - Anh dỗi.

- Không phải? Mà giờ cũng trễ rồi thôi em đi học đây.

Nói xong nó đi luôn, anh chỉ biết nhìn theo nó mà thất vọng thôi, nó không muốn vì mình mà anh lại cực thêm một tí nào đâu, nó ra nhà xe định lấy xe đi thì:

- Chào cậu Vũ! Có phiền không nếu tôi chở cậu đi học. - Bác quản gia đã chờ ở đó.

- Thôi tôi tự đi được.

- Không được đâu? Cậu chủ mà biết lại la tôi nữa, xin cậu đấy làm ơn giúp tôi được không. - Bác quản gia sợ bị đuổi.

- Tôi hết cách với mấy người rồi.

Nó đành phải lên xe đi, nhưng nó chợt nhớ ra điều gì đó nên nó mới đi đấy chứ, có thể lâu lắm rồi nó mới nhớ đến nơi đó, tiện đường thì hỏi luôn một lần cho xong, dù gì cũng biết hết cả rồi có buồn hơn nữa cũng thế, nên nó ngồi trong xe đợi xe vừa lăn bánh đi thì nó quay sang gọi bác ấy:

- Bác có thể để xe chạy chậm lại được không?

- Vì sao vậy cậu Vũ? - Bác chưa hiểu.

- À không, tôi chỉ muốn hỏi bác một chuyện. - Nó nghĩ lại.

- Nếu có chuyện gì tôi có thể làm được xin cứ nói.

- Vậy bác còn nhớ căn gác mà hồi trước tôi vào không?

- Căn gác nào? Tôi không nhớ nữa. - Bác cố tránh nhưng...

- Thế bây giờ có cần tôi gọi về hỏi lại anh Hoàng không?

- Dạ dạ thôi tôi nhớ ra rồi... - Khai thôi chứ sao.

- Vì sao anh Hoàng lại không cho người lạ vào?

- Là chỗ đó vì cậu chủ thường vào đó một mình để... - Bác còn ngập ngừng.

- Để làm gì?

- Có phải cậu đã thấy những quyển tập trong đó không?

- Đúng là có! Mà chuyện đó liên quan sao?

- Thực ra là hồi trước cậu chủ thường hay xích mích với gia đình nên đã trốn vào đấy.

- Thì ra là vậy! Mà cái đó để làm gì? - Nó muốn ám chỉ điều đó.

- Từ nhỏ cậu chủ đã có năng khiếu viết truyện, cho nên thường lên đó và những lúc thấy buồn đều vào đó cho nên... - Bác nhớ lại.

- Thôi tôi hiểu rồi, bác không cần nói nữa. - Nó đã hiểu.

Chiếc xe bắt đầu tăng tốc lại như cũ, đến trường chuyên ngành thiết kế thời trang, nơi mà nó bắt đầu một lựa chọn mới cho bản thân, ở đây cũng có rất nhiều tài năng, nhưng riêng nó được xếp vào hạng không thể lên được nữa, không nói quá nhưng nếu như thông minh hơn nó thì chỉ ngang nó chứ không hơn. Nó đang để hai tay trong túi và bước đến chỗ dán tờ giấy thông báo, ai thấy nó cũng phải tránh sang một bên, vì nó tạo ra một vỏ bọc bề ngoài rất chắc chắn nên chả có cái gì là không thể, chỉ đơn giản là để tự vệ thôi, chả cần bảo vệ ai, lo lắng cho nó cũng bằng thừa, như vậy nó mới thấy yên tâm hơn, những ánh mắt đó nhìn nó theo hướng nào cũng được miễn là đừng làm nó nổi tiếng hơn nữa, nên nó được mệnh danh là "cận chảnh", biệt danh mới mà nó có khi vào đây. Có thể muốn tiếp xúc được nó không quá 5 phút cũng khó như lên trời, cũng vì thế mà nó chỉ có Nguyên và Lâm là hai đứa bạn duy nhất không hơn. Hai thằng cảm thấy hãnh diện hơn là buồn thay cho nó, từ "cận" theo nghĩa xấu là ám chỉ tầm nhìn quá gần nhưng hiểu theo hướng tích cực thì là độ nhạy bén của người ấy đến mức nào, từ kia chỉ phụ thêm cho rõ cái nghĩa thôi. Nó lấy tay xé cái tờ đó xuống trước bao ánh mắt khác đang nhìn:

- Mày là thằng nào mà hỗn xược vậy hả? - Có tên nào đó đã thấy.

- Có chuyện gì vậy Vũ? - Nguyên nói khi cùng Lâm đi tới.

- Chuyện ruồi bu đừng để ý làm gì cho mệt. - Nó vừa quay lưng đi.

- Thằng chó tao đang nói chuyện với mày đấy. - Tên đấy lao vào nắm vai nó.

- "Bốp"... - Cả người hắn bay thẳng ra sau.

- Á ù... một cú thôi hả mày. Haha. - Nguyên nháy mắt nó.

- Chứ sợ nó không chịu được đâu? - Lâm nói thêm vào.

- Cũng thường thôi, hôm nay đang ngứa tay. - Nó để hai tay ra sau đầu bước đi.

- Đợi tao với... - Nguyên nắm áo Lâm chạy theo.

Tờ giấy đấy chỉ là lễ hội thao như mọi năm thôi, muốn biết có thể xem thõa thích trên mạng, ngán đường người khác đi là coi chừng, nó chả để tâm làm gì cho mệt, vì cũng chính có nó nên cái trường này mới có đại diện thay mặt cho cuộc thi bơi quốc gia, lại ở đầu danh sách nữa thì mệt nổi lắm rồi cơ, gái thì không thiếu nhưng chả yêu ai được nữa, lo mà học nốt cái ngành ra trường cho bằng bạn bằng bè, chỉ vì nó không muốn thua anh cái gì cả, con người anh đã quá đủ hoàn hảo rồi, nên nó có mang tiếng thêm cũng chả sao. Đang suy nghĩ chuyện cái gác thì quên mất thằng Nguyên nó rũ chiều đi bơi vì muốn Ly đi cùng, thầy giáo chỉ tay về phía nó:

- Mẫu nào có thể chọn để làm thiết kế cho năm nay?

- Chả có cái nào. - Nó nhắm mắt nằm tựa ra ghế sau trong bài tiểu luận của thầy.

- Em nói cái gì vậy? Tôi hỏi em đấy. - Thầy khó chịu.

- Thế thầy muốn chọn ai thì người đó làm? Mắc gì phải chọn mẫu. - Nó ngáp ngủ.

- Chứ ý của trò là gì? Đây chỉ là vài mẫu tượng trưng.

- Nếu thì nó có thể trưng lên tạp chí thì hẳn làm. - Nó chán học rồi.

- Thiệt tôi hết cách với các trò... - Thầy giáo đã hiểu ý nó nhưng...

- Mày cũng vừa phải thôi? Chỉ là thầy muốn lấy ý kiến thôi mà. - Lâm nói.

- Ý kiến ý cò gì nó nói lúc nào chả đúng? Tao nghĩ nó nghỉ học luôn ở nhà bán bánh sướng hơn. - Nguyên thêm dầu.

- Vậy cái bánh của Ly mày muốn tao bán bao nhiêu? - Nó bắt đầu bật dậy.

- Thôi mà! Bạn bè cũng tính toán sao? - Nguyên đỡ được sao.

- Tính tao nó vậy rồi? Sòng phẳng lắm, không học phải có tiền sống chứ. - Nó nhắc lại.

- Rồi rồi! Con lạy thánh học thì luôn đi cho rồi còn hành con. - Nguyên pha nhớt.

- Mấy trò có thôi đi không? Học mà như cái chợ. - Lâm nhắc khéo.

- Dạ thầy dạy con bài toán tình yêu đi ạ. - Nó hạ mình.

- Thầy cho giải tán đi về mau. - Lâm nắm áo hai đứa kéo ra ngoài.

Lần này có thể là nó không chấp Lâm, nhưng Lâm luôn hành động hơn lời nói, cho nên nó khó đoán được việc Lâm sắp làm là gì, cho nên nó không cần nói nhiều chỉ cần hiểu ý là được, đang đi ra chỗ để xe thì thấy Ly đứng đó:

- Ủa? Sao ba anh lại bỏ học nữa rồi. - Nhỏ lo lắng.

- Có đâu em? Mà có gì thì thằng Vũ nó ôm xô giùm bọn anh rồi. - Nguyên lại treo án.

- Mà sao em ra sớm vậy? Không học à. - Lâm hỏi.

- Hihi. Hôm nay lớp học tạp vụ em được cho về sớm vì sắp được làm bài "khách hàng là thượng đế" ạ - Nhỏ giỡn.

- Có cần lấy ý kiến họ khi chả ai rảnh rỗi để chỉ em không? - Vũ đội mũ lên xe.

- Thôi đi! Sinh nhật Ly mà mày cứ thế? - Nguyên bênh cho có.

- Em hiểu ý anh Vũ mà? Nhưng sinh nhật em ngày mốt lận mà anh. - Nhỏ chưa hiểu.

- Thế em ra đây làm gì? - Nguyên leo lên sau Vũ.

- Thì là chuẩn bị về để chiều đi bơi. - Nhỏ nhớ kèo.

- Tổ chức sớm còn không muốn? Lại muốn để đến đó dồn một lần cho chán chết à. - Lâm cười.

- Có cần phải vậy không? Mấy anh tốt với em quá. - Nhỏ vui mừng.

- Thôi để chiều em rủ bạn đi cùng luôn coi như ăn sinh nhật sớm? - Nhỏ hí hởn.

- Là trai hay gái đấy? - Nguyên ghen.

- Tất nhiên là gái rồi. Hihi.

- Có đi không? Hay ở đây nói chuyện. - Vũ đề số.

- Đi đi nào em! - Lâm nắm tay Ly kéo ra sau xe.

Đến chiều thì cũng là lúc bể bơi đông hơn, nó chưa muốn về nhà vì sợ lại nhìn thấy anh, nên cả trưa nó ở nhà Nguyên. Nhà hắn cũng rộng lắm nhưng nó chỉ thích cái gác trên mái của nhà hắn thôi, Nguyên chả hiểu vì sao nó thích nữa, mấy lần kêu xuống cho bớt nóng nhưng nó lại không chịu, hành hắn cứ như con nó vậy đấy. Cả đám hẹn nhau 4h chiều ra đấy, nên Lâm chở Ly về nhà lấy đồ rồi quay lại đó sau và nó cũng biết Nguyên muốn chở Ly về nhưng vì Nguyên hành nó quá nên đâm ra giờ hành lại cho bỏ tức đấy. Đang nằm trên gác thì điện thoại nó cứ reo.

Cùng lúc đấy...

- Nè thằng kia? Sao lúc nào tao cũng thấy mày dẫn nó về đây vậy. - Mẹ Nguyên nói khi đang lên gác.

- Nghe điện thoại đi mày. - Nguyên nói vọng vào.

- Mày có nghe tao nói không? Thằng ôn con. - Mẹ nó tiếp tục lấn tới.

- Dạ có mà mẹ! Bạn con thôi chứ có gì đâu? - Nguyên nói thật.

- Có thật chỉ là bạn thôi không? - Mẹ hắn nghi ngờ.

- Chứ mẹ nghĩ là gì? - Nguyên không hiểu.

- Còn phải hỏi à? Bồ mày hay người mày yêu cũng nên. - Mẹ nó vào thẳng vấn đề.

- Mẹ nói gì kì vậy? Làm gì có chuyện đó. - Nguyên phũ nhận.

- Tại vì tao chưa bao giờ thấy mày dẫn gái về nhà. - Đúng là như thế mà.

- Mẹ này cứ đùa. Hihi con của mẹ đây men lắm đấy. Hehe - Ôm mẹ nó.

- Tiên bố sư mày! Mau mà dẫn cháu nội về cho má bồng, má chờ không nổi nữa rồi. - Mẹ nó vậy đó.

- Được rồi! Mà đâu phải dẫn bừa về là có được, phải không mẹ. Hehe.

- Ờ! Mẹ anh hết cách với tính bướng của anh rồi. - Mẹ nó quay người đi xuống dưới.

- Mẹ cứ nói quá... ơ Vũ mày đi đâu vậy đợi tao với... - Nguyên giật mình khi nó chạy vụt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro