Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh giống con người trước kia của em sao? - Nó bắt đầu thấy Khôi giống “cậu ấy”.

- Đúng vậy? Chuyện này em chưa nói với ai hết, anh là người đầu tiên đấy. - Khôi sợ nỗi đau lại trở về…

- Cảm ơn em đã tin anh… - Đặt lòng tin khi mà chính nó đã phản bội.

- Anh sẽ không để em phải thất vọng… - Nó sẽ không phản bội ai nữa.

- Được rồi em tin anh mà…

- Anh xin lỗi… - nước mắt đã cạn…

- Vì sao phải xin lỗi?

- Vì anh đã để em thấy con người anh lúc này… - Thất vọng chính bản thân thôi.

- Không sao hết! Em tin anh sẽ làm được… - Dù không biết là gì.

- Nhưng còn anh Hoàng… - Làm điều đấy là…

- Một khi đã yêu thì không được nghi ngờ… - Khôi biết.

- Vậy nếu anh phản bội lại anh ấy thì sao… - Cảm xúc kiềm nén.

- Nếu như điều đó là tốt cho cả hai… - Có thật là anh Vũ sẽ…

- Thế em phải giúp anh một tay đấy… - Nhờ cả vào Khôi.

- Được rồi! Em sẽ làm hết sức có thể… - Dù là gì cũng không sao.

- Cảm ơn… - Khôi nó ngăn lại không được nói linh tinh…

Lúc về nhà sợ anh Hoàng lo nên đã tự ý leo cổng vào, đứng lên mui xe rồi Khôi cõng nó đứng lên để leo qua, xoay sở mãi mới phi qua được bên kia, may là chỉ bị trày tay một tí thôi. Khôi nó lái xe về nhà mai quay lại đón Vũ sau, nó rón rén đi vòng ra cửa sau để vào trong, may là anh đã ngủ quên vì làm việc và suy nghĩ hơi nhiều, đang lén vô thì chạm phải bình hoa may là nó phản ứng kịp, đứng im để lấy lại bình tĩnh thì lại nhớ đến chuyện khi nãy dù là Khôi không cần biết nguyên nhân cũng giúp sao, đúng là sự tin tưởng rất dễ sợ để người khác phải lo lắng, cảm thấy buồn hơn chứ không có vui vì được giúp đỡ, nó chả muốn lên phòng nó nữa, cái không gian ấy làm nó thấy gò bó hơn, nó chợt nhớ tới căn gác mà mỗi lúc anh buồn đều vào đó nên nó đã kiếm chìa khóa để vào, ngồi lên chiếc hòm cũ sau khi đã phũi bụi, đúng là cảm giác ở đây thật yên tĩnh và đẹp một cách kì lạ vào đêm, khi ánh trăng nhẹ nhàng lướt qua khe kính chữ thập phản chiếu xuống nền đá thật huyền ảo, cầm quyển tập lên xem thì hơi bất ngờ trước tựa đề, một cuốn là “Búp Bê Trinh Thám” và cuốn kia là “Pháp Sư Kiến Trúc Sư”, hai cuốn còn lại thì có một cuốn đã bị mờ đi nên không đọc được, còn cuốn cuối cùng thì tựa rất khó hiểu “Cảnh Giới Bên Kia” nhưng nó đã bị khóa bằng một chìa nhỏ, nên nó đã mở cuốn “Búp Bê Trinh Thám” ra xem thử:

Ở trên một tòa tháp đồng hồ trong một khuôn viên trường học đã bị bỏ hoang, không ai dám lên đó vì họ sợ có ma, cái tin đồn thất truyền đấy là ở đấy có một tiên nữ tóc vàng có thể dùng tâm trí để điều khiển suy nghĩ của người khác làm họ phải sống dở chết dở, còn có một lớp học luôn bị bỏ trống một bàn nên họ nghĩ là chỗ đấy của cô bé tóc vàng đó nên không ai dám ngồi. Nhưng rồi có một anh thám tử đã điều tra về sự việc này và đã phát hiện ra cô bé ấy, cô ta đã ra điều kiện nếu anh để ai thấy cô ấy thì sẽ chết với lời nguyền mà họ đang đồn dưới kia, anh thám tử ngốc nghếch không tin nên đã làm ngược với yêu cầu đấy, rồi một biến cố xảy ra khi mọi người đều biết về cô bé ấy, họ ham muốn chiếm được cô tiên nữ tóc vàng đẹp tuyệt trần ấy, anh ta trách mình thật ngốc vì đã không nghe lời cô ấy, sự thông minh tuyệt đỉnh của cô ấy như một lời nguyền vậy, đã giúp anh thám tử phá được nhiều vụ án, nhưng anh ta thì lại không thích ỷ nại vào con gái nên đã tự ý làm một mình, may mà có cô bé đã mách bảo trước những nguy hiểm sắp xảy ra mà anh ta tránh được cái chết, nhưng thật chất thì cô bé rất sợ chết vì trong mỗi lần điều tra phá án thì họ đã phải tự mình nhúng tay vào những cái bẫy do hung thủ sắp đặt, thám tử cũng chỉ là thám tử thôi chứ đâu giúp người khác cảm thấy yên tâm khi ở bên cạnh được, vì bản chất ngốc nghếch đã ăn mòi thông minh của anh ta mất rồi, nhiều lần cô bé bảo đừng có liều lĩnh mà lao đầu vào thì anh vẫn không nghe, để rồi cái tính khờ khạo ấy đã làm cho cô ấy phải lo lắng nhiều hơn, từ khi nào mà sự lo lắng đã bao phủ lấy cô đơn từng đêm trên tháp đồng ấy, từ khi nào mà cô ấy thèm muốn có được những vụ án để vắt óc suy nghĩ tìm cách phá, từ khi nào mà thiếu đi tên ngốc ấy mà cảm thấy nhớ hắn nhiều hơn. Ngược lại với hắn, từ khi nào mà hắn không còn sợ chết lao vào cứu cô bé đó mỗi lúc hiểm nguy, từ khi nào mà anh sợ người khác chiếm được cô ấy dù là chỉ muốn cô ấy là của riêng mình, rồi từ khi nào anh cảm thấy phấn khích mỗi khi đấu khẩu với cô ta để được cười thỏa thích khi có cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng trớ trêu thay vì sự thông minh đã làm cô ấy nhận ra trước nên biết nếu để lâu dài thì thứ tình cảm không nên có này sẽ khó mà từ bỏ được, vì cô ấy chỉ là một con búp bê biết cử động mà thôi, một đồ vật vô tri vô giác thì làm gì được khi yêu con người, vì ngay từ đầu anh ta đã không nghe lời cô mà để họ nhìn thấy cô cũng như đã phá vỡ lời nguyền búp bê này, cô ta sợ mình phải đau khổ vì cảm xúc mà từ lâu cô đã không hề có, sợ rằng cô đơn sẽ lại trở về chiếm lấy cô ấy, sợ là sẽ không còn cơ hội để nói cô ấy yêu anh thám tử ngốc nghếch ấy nữa, nên đã bỏ trốn thật xa nhưng trước khi đi cô đã để lại cho anh sợi dây chuyền mà cô vẫn luôn hay đeo bên mình, đến nơi mà không ai có thể tìm thấy cô bé búp bê trắng đẹp tóc vàng xinh xắn và mi nhon như thế này trong bộ trang phục màu đỏ của thập niên tám mươi. Người nhận ra tình yêu sau đó chính là anh ta, khi mà không còn ai để giúp anh phá án nữa, chẳng còn ai lo lắng cho anh mỗi khi anh cần, chẳng ai trách anh mỗi khi anh làm sai nữa, chẳng còn cái gì đó để anh muốn chiếm hữu của riêng mình và hứa quyết tâm phải tìm được cô bé ấy. Nhưng đến khi tìm được thì mọi chuyện đã trở nên xấu đi, con búp bê trước mặt anh có phải là cô ấy, hình dáng đã đánh lừa ảo giác của anh rồi chăng, nó không còn nguyên vẹn như trước, không còn biết nói biết cười như ai nữa, chỉ nằm im bất động như thế trước mặt anh, lý do anh biết cũng chính là nỗi đau mà anh không thể nào xóa đi được khi cô bé ấy chỉ là búp bê, anh cố gắng sữa nó, làm mọi cách có thể để cứu sống cô bé ấy trở lại, nhưng không mọi thứ đã thay đổi, khi cô ấy tỉnh lại thì đã không còn nhận ra anh nữa, con người trước mặt búp bê là một người hoàn toàn khác, chỉ có cô ấy là vẫn đẹp vẫn lung linh vẫn ngây thơ như ngày nào thôi, từ ngốc nghếch mà đã trở thành nhà khoa học nghiên cứu tìm cách để đưa con búp bê ấy sống lại đã là một kì tích, anh thật đau khổ khi cô ấy không còn nhận ra anh nữa, nên đã trả lại sợi dây chuyền ấy như một kỉ vật kích thích kí ức đã làm cho nước mắt búp bê rơi vô hình, mái tóc dài miên man của búp bê đã chuyển sang màu trắng và ôm lấy anh nhưng rồi vì cảm xúc quá mãnh liệt nên trí nhớ của búp bê bắt đầu giảm dần và ngất đi khi anh chưa kịp nghe “em yêu anh” lần cuối...

Kí danh: Hư Không Âm Ảnh

Không ngờ… câu truyện này lại do chính anh viết ra…

Nhưng trong mấy vụ án đấy có một vụ án làm nó chú ý, nội dung cũng không kịch tính như những vụ khác nhưng sao em trai lại giết anh mình chứ, chẳng phải vì hiểu nhầm là do em trai cướp đi người anh yêu nhưng người em trai yêu chính là anh trai mình để rồi đau khổ vì nhìn họ hạnh phúc bên nhau thì lẽ nào anh trai cậu ta không nhận ra âm mưu mà cậu đang toan tính sao, mà khuất mắc là vì sao khi đã đùa giỡn với tình yêu của hai anh em rồi người đó còn nhẫn tâm giết đi người anh trai của cậu ta, thế lý do để vụ án được phá là gì khi chẳng có một bằng chứng nào chứng minh cậu em trai yêu anh mình cả để mà làm điều đấy, và cái nữa là hiện trường vụ án lại có mặt cậu em trai chứ không phải người kia, chẳng lẽ chính em trai giết sao, sao có thể nào được, nhưng mọi nghi ngờ đều đỗ dồn lên người em trai ấy, thế cô bé búp bê ấy đã phá thế nào chứ, chỉ do mất một đoạn nhỏ ở cảnh người anh trai gặp mặt em mình trước khi chết, vậy thì là làm sao đây, nó nghĩ mãi không ra… chẳng lẽ hỏi anh khi đã tự ý vào đây… làm sao đây ta… lại hiếu kỳ nữa rồi…

Dù là có tò mò nhưng cũng ráng đọc nốt cuốn “Pháp Sư Kiến Trúc Sư” vì có lẽ cuốn này hơi ngắn…

Từ khi cảm xúc có trên cõi đời này nó đã vô tình nuốt chửng lấy các linh hồn lạc lõng vì sinh khí của con người giúp nó có thể tồn tại được trong các cá thể đó mà không bị chết. Có một pháp sư có thể thấy được những cảm xúc tà ác ăn mòn sự sống của con người giữa luồng khí tỏa ra từ người họ, nên anh ta đã cố tìm mọi cách để ngăn chặn nhưng rồi trong thời gian anh ta cứu họ đã bị một cảm xúc rất mạnh nuốt lấy, những con người từ cõi chết trở về mang ơn anh ta nguyện dâng hết cảm xúc có cánh để cứu lấy anh ấy nhưng không đủ sức để kéo cảm xúc đó ra được, dù lòng đã bất lực toàn tâm nhưng anh ấy vẫn không bỏ cuộc và cũng không chỉ vì mình mà ảnh hưởng đến niềm khao khát để trở thành một pháp sư tài ba là cứu nhân độ thế, thà một người vì mọi người còn hơn để họ lại một lần nữa dày vò trong cảm xúc đau đớn, nên đã tự mình dùng chút sức lực cuối cùng để giải thoát những cảm xúc ấy, nếu như cảm thấy buồn thì hãy làm ra một chiếc thang xoắn ốc không có đích đến lên đến trên cùng sẽ chóng mặt quên đi nỗi buồn, nếu như muốn khóc thì hãy làm ra một chiếc thang không có tay vịn hình zích zắc để cảm thấy như mình đang ở giữa chân không trên độ cao ngất ngưởng mà sợ đi mất là mình đang khóc, nếu như thấy đau thì hãy làm ra một bể bơi trên sân thượng với nhiều khối hình dưới nước bằng pha lê sẽ làm cho ánh nắng chiếu vào phản ngược khúc xạ dưới nước sâu khi lặng xuống mà ngợp thở đến không thấy được gì nữa, anh làm được là vì anh bất tử chứ người khác có thể sẽ không làm được, chỉ có mất niềm tin là không thể làm được, nhưng anh ta đã tự giam mình vào trong một căn phòng nhiều kính và cầm những mảnh vỡ bằng kính rạch mình cho đến khi nào cảm thấy cảm xúc niềm tin trở lại mới thôi… nhưng vì đã tự giải thoát cho ma thuật ấy… nên vô tình các cảm xúc ấy bị lẫn lộn mà thoát ra ngoài không gian phát tán khắp nơi… nó nuốt chửng cả thế giới chỉ trong tích tắc… cơ thể anh đã tan vỡ ra thành nghìn mảnh… và có một ánh sáng từ đó bay ra… nhìn gần rất đẹp như màu hồng vậy… nhưng chạm vào tức khắc nó thành màu đỏ đen và hút lấy những cảm xúc tà ác… chưa ai biết được ánh sáng màu hồng ấy là gì… nhưng nó đã cứu được tất cả họ… nên họ nhận ra rằng họ đã yêu thích ánh sáng ấy… và gọi nó là ánh sáng tình yêu…

Kí danh: Toàn Thư Cấm Thuật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro