Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trời tối, Vũ và Nguyên đã có mặt ở quán bar của Nguyên, thằng Nguyên phải phụ một tay nên Vũ nó ngồi chơi ở góc trong của quán, thấy đông quá nên Nguyên đã gọi cho Rin tới phụ một tay, mấy em gái cứ vây quanh Vũ nhưng Vũ rất hời hợt với họ, anh Sei thấy rồi cười quay sang Nguyên ở quầy nói:

- Bạn em đào hoa nhỉ, chỉ tiếc là nó chỉ yêu con trai? - Anh cười gian.

- Ơ! Sao anh biết? - Nguyên giật mình xém tí đổ ly rượu.

- Nhìn ánh mắt nó là anh hiểu rồi? Em của anh nên cẩn thận! Hihi

- Anh lo xa quá! Anh Yu biết tòng cả lâu rồi? - Nguyên xoay tay lắc rượu nhanh như chớp.

- Vậy sao? Thế thôi để nó cho anh nhé! Hehe. - Ý đồ đã vào đúng bài.

- Em biết ngay mà! Nhưng anh sẽ không bao giờ cưa gỗ được đâu? Haha - Nguyên tin là như vậy.

- Thế em dám cá với anh không? - Âm mưu thực sự là cái khác.

- Được thôi! Hồi giờ em toàn thua anh nhưng đây sẽ là minh chứng cho tình bạn lâu năm của em với nó nên không ai có thể hiểu nó hơn em được? - Nguyên hấu thắng nên chưa nghe điều kiện đã ừ rồi.

- Chà chà! Chưa biết cái gì đã… - Ánh mắt Sei còn gian hơn.

- Thế anh muốn cái gì? - Nguyên đặt ly cocktail và hai ly blue sea xuống khay.

- Một nụ hôn! - Anh lắc đầu chép miệng một ngụm soda chanh.

- Với ai? - Nguyên hình như đoán ra.

- Yu!

- Sao anh… - Nguyên sửng người, nhưng lại thôi.

- Nếu không cá thôi vậy, coi như những gì em nói anh không tin nhé? - Đang đánh giá tình bạn của nó.

- Được thôi! Vì anh đã xin phép em nên cứ thắng đi rồi muốn gì cũng được - Làm sao thắng được, nên khỏi lo cho tình cảm của Sei.

- Chứ em không hỏi anh vì sao muốn như vậy à? - Coi thử Nguyên có yêu Yu thật không.

- Nếu đã có lý do riêng của nó tự khắc anh sẽ hiểu, em tin Yu nên anh có làm gì thì cũng không sao cả? - Có thật không khi mình lại nghĩ khác.

- Vậy được! Anh yên tâm rồi. - Yên tâm khi nghe nó nói vậy chứ không phải vì được nụ hôn đó.

10 phút sau anh Sei đã tiến đến chỗ của Vũ nhưng Nguyên lại nhìn chỗ khác vì nghĩ không nên nhìn thì hơn, nhưng khi thấy Vũ tự dưng đứng lên đi ra ngoài và anh Sei đi theo thì Nguyên cảm thấy lạ nên đã đi theo sau khi Rin đã tới phụ thay nó, Nguyên đứng nép vào một góc đủ để nghe cuộc nói chuyện đó:

- Em xin lỗi… - Vũ không nhìn vào ánh mắt đó.

- Không sao! Anh biết em có lý do, nhưng chỉ cần em làm theo anh thì anh sẽ tha thứ? - Sei biết Nguyên đang nhìn.

- Được thôi… - Vũ tránh mặt nhìn xuống dưới.

Sei bất chợt nắm vai đẩy Vũ vào tường làm Vũ giật mình nhìn lên… nụ hôn đến quá bất ngờ… Nguyên thấy Vũ đã khóc… tại sao lại như vậy… Nguyên không tin thể nào Vũ lại dễ dàng cho người khác đụng vào mình như thế… có lẽ nào mình đã nhìn nhầm… không thể nào không thể nhầm được… đó là sự thật…

Vũ đẩy anh Sei ra và vội đi lại vào trong, thì Nguyên định ngăn lại nhưng rồi lại thôi nên chỉ đụng xượt ngang qua người Vũ và đứng sửng người như mất hồn ra đó. Anh Sei đã đi lại chỗ Nguyên đứng:

- Thế bây giờ em tin anh chưa? - Sei hỏi.

- Em chả hiểu gì hết? Tại sao lại như vậy! - Nguyên không tin.

- Vì anh sẽ không hôn Yu nữa! - Điều anh muốn Nguyên tin là đó.

- Hả? Anh thắng rồi mà… chỉ là em… - Vừa không tin Vũ vừa không muốn Yu bị gì vì mình.

- Anh hiểu? Thật ra nhìn em như vậy là anh yên tâm vì đã có người khác thay thế anh yêu Yu rồi! - Đó là điều anh muốn ngay bây giờ.

- Em… - Nước mắt rơi không hiểu tại sao khi nghe lời đó.

- … - Ôm Nguyên vào lòng cho vơi đi sự khó chịu này.

- Tại sao anh lại bỏ rơi anh Yu? - Nguyên hiểu anh Sei thật ra cũng yêu Yu.

- Vì anh sợ Yu bị tổn thương? - Có phải như thế không.

- Em không tin? Anh lại có thể làm Yu tổn thương được! - Vì một khi đã yêu sẽ không có chuyện đó.

- Vì thật ra anh đi nước ngoài để khám bệnh? - Anh đã giấu bấy lâu nay.

- Anh bị bệnh ư? Tại sao chứ! - Tiếng khóc đã thành tiếng.

- Anh xin lỗi? Nhưng em đừng nói cho Yu nhé! - Anh sợ điều này hơn cái bệnh chết tiệt này.

- Vâng… - Nguyên đã hiểu nhưng làm như vậy có tốt không.

Cả hai đi vào thì không thấy Vũ đâu nữa, lại hỏi Rin mới hay có đám người nào đó rất khả nghi nên Vũ đã vô trong phòng tránh mặt, Nguyên để ý thì mới thấy cái tên hồi trước làm chân Nguyên bị thương cũng ở đây, chắc chắn có vấn đề rồi nên Nguyên mượn chìa khóa xe anh Sei và đi vô trong phòng thì thấy Vũ đang nằm gác chân trên cái sofa ngủ:

- Còn ngủ được hả mày? - Nguyên lay người nó.

- Ngủ đâu? Chúng nó ở ngoài đó hết rồi đấy!

- Ừm tao biết rồi, đi theo tao - Nguyên kéo tay Vũ dậy.

- Đi đâu mới được chứ? - Vũ đứng lên.

- Thì giải quyết bọn chúng chứ sao! - Đẩy cửa nhỏ phía sau phòng ra.

- Bọn nó kìa đứng lại mau! - Một đám năm sáu người đuổi theo hai đứa nó.
Hai đứa nó nhảy phốc lên xe, tên Nguyên lao thẳng ra ngoài hẻm và chạy thẳng ra đường lớn, bọn chúng chạy ra đầu ngõ thì dừng lại, tên Nguyên cười hí ha hí hửng và lái xe chậm lại:

- Giải quyết kiểu gì đây? - Vũ chọc Nguyên.

- Kiểu úc đó? Hehe - Nguyên cười.

- Hay ha? Nhục ghê luôn! - Vũ nói xỏ.

- Còn hơn nát cái quán bar của tao? Mày không thương tao gì hết! - Giả bộ đáng thương.

- Mắc gì tao phải thương? - Nói trống không.

- Ừ tao biết rồi mày chỉ thương anh Sei thôi? - Tự dưng lại lo cho anh ấy nên nói vớ vẩn.

- Là ai? - Vũ không hiểu.

- À không có gì đâu đừng để ý! - Nguyên cố ý nói lạc hướng.

- Là anh chủ quán à? - Vũ biết mà.

- Biết sao còn hỏi? Mày… - Nguyên tự nhiên tức lên.

- Tao sao? - Vũ hỏi lại.

- Tao không nghĩ là mày lại dễ dãi vậy? - Nguyên lại ấm ức.

- Vì anh ấy không phải người xấu? - Có lý do nào đó.

- Tao biết? Nhưng sao mày lại để anh ấy làm thế! - Nguyên thắc mắc.

- Để trả… ủa bọn nó kìa! - Vũ nhìn ra chiếc kính xe.

- Hả? Lẹ vậy! Mà…

- Thôi lái nhanh đi? Tí tao nói cho!

Nguyên không nghĩ nữa, chạy xe với tốc độ 70km trên giờ, phía sau chiếc xe có hai tên cầm súng chỉa vào xe của Nguyên, phản xạ kịp nên Vũ đã đẩy đầu Nguyên nằm xuống nhưng hai bên lại có hai chiếc khác ép xe Nguyên vào giữa, Nguyên tức giận điên tiết đạp thắng gấp một phát hai chiếc kia lao lên và dừng không kịp nên đã đo cán với con lương, Nguyên đẩy cần gạt xoay một trăm tám mươi độ lách sang bên phải rồi tiếp tục chạy với hướng cũ, tốc độ quá nhanh nên mắt Vũ choáng sau cú thắng gấp vẫn chưa định hình được, chiếc xe có hai tên cầm súng vẫn còn bám theo, lần này bọn chúng tính lao lên chặn đầu nhưng khi chạy ngang với xe của Nguyên thì có chiếc khác đã thúc phía sau hông chiếc xe đó đẩy lên:

- … là Khôi - Vũ chỉ kịp nhìn qua cửa kính vỡ với nụ cười nửa miệng của Khôi.

- Chạy lẹ đi em cắt đuôi chúng cho! - Khôi áp sát lá cà chiếc kia vào góc trong đường hầm.

Nguyên thừa cơ lách qua bên phải xe của Khôi và lao lên với vận tốc tối đa, sau một đoạn khá xa chắc là đã cắt được bọn chúng nên Nguyên đã tấp xe vào một vỉa hè rộng gần ngoài biển, có các kính hiển văng để xung quanh chỗ đó nhưng Vũ đã nhảy xuống cát và đi ra xa. Không khí ngoài này về đêm thật lạnh buốt, gió lộng thổi xé toạt màn đêm lạnh lẽo, tiếng sóng vỗ vào bờ dạt dào gợn lên những cơn sóng trắng nhỏ như luyến tiếc cuốn đi mọi u sầu, khẽ xoay chân trên mặt cát ẩm ướt làm tóe nước, một màu đen phía xa xa như biển và đêm cùng một màu, ánh đèn đường phố đã mờ đi nhiều dường như đêm càng nuốt chửng đi những tia sáng hiu hắt đó, Nguyên lấy tay xoa xoa hai bên vai và từ từ nhảy xuống cát đi đến chỗ đó, dấu chân càng nặng trĩu hơn khi đến gần, không gian quá im lặng nên Nguyên có thể nghe được tim ai đang khóc, chẳng biết nói gì khi cả hai chỉ nhìn về phía xa săm ấy, thỉnh thoảng có những giọt nước lại rơi xuống mặt cát và hòa tan nhanh vào sóng biển, cảnh vật nơi đây thật yên tĩnh, Nguyên khẽ thở một hơi thật dài, vì hơi ẩm vẫn còn dư âm nên có thể thấy được màu trắng nhạt từ làn khí trong cơ thể thoát ra, nhẹ nhàng ngồi xuống nền cát ướt và đưa tay cầm những hạt cát lên nhẹ rơi:

- Tao xin lỗi mày? - Nguyên nói nhẹ nhàng mà âm điệu như sắc bén.

- … - Vũ cũng từ từ ngồi xuống cạnh Nguyên.

- Mày đừng khóc nữa… - Nguyên vô tình đưa tay lên mặt Vũ làm cát dính lại trên đấy.

- Hì hì… - Nguyên cười khi chính mình chét cát lên.

- Sao mày cười?

- À không có gì? Mà không biết Khôi nó sao rồi! - Nguyên hơi lo.

- Nó không sao đâu? Mà chuyện khi nãy… - Vũ nhớ lại lúc nãy khi Nguyên tức giận.

- Thôi không sao bỏ qua đi! - Nguyên không muốn biết nữa.

- Vì anh Sei là một trong những người đã qua đêm với tao? - Bắt đầu kể.

- Cái gì? - Nguyên hét lớn lên.

- Không có như mày nghĩ đâu? - Vũ giải thích.

- Chứ ý mày là gì?

- Anh ấy đã không bị tao bỏ thuốc mê nên không có chuyện tao lừa anh ấy được! - Anh Sei thật giỏi.

- Mà chẳng cần anh ấy có bị mê hay không mày cũng chả làm được gì anh ấy? Hehe - Nguyên hiểu rõ.

- Vậy nãy sao mày phản ứng dữ thế? - Vũ không hiểu.

- À không có gì! Mà anh Sei làm gì ở chỗ đó đâu phải anh ấy thiếu thốn gì? - Nguyên muốn biết vì sao anh Sei lại ở đó thôi.

- Tao cũng không biết nữa? Nhưng cả đêm đó tao đã kể cho anh ấy nghe vài chuyện! - Vũ nhớ lại đêm hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro