Chương 4: Hoa Hồng Hắc Ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đã nói lên tất cả...

Mọi thứ đã thay đổi theo thời gian...

Lời nguyền đã không còn như trước...

Nước mắt chỉ là phù du trong không gian này...

Ở đâu đó vẫn ẩn giấu nụ cười của ác quỷ...

Màu sắc đã kích thích vị giác của nhân loại...

Tất cả bọn chúng như những con quỷ hút máu người...

Kẻ ham sống sợ chết sẽ có kết cục mĩ mãn...

Chỉ có bông hoa này mãi không phai theo năm tháng...

Chạm tay vào gai đen sẽ có một điều ước cho giọt máu ấy...

Đánh đổi số phận để được yêu thương cánh hoa bay...

Lời khắc cốt ghi tâm sẽ ăn mòn linh hồn hoa...

Đến khi nào mới thôi đau đớn vì hoa không gai nhọn...

Hãy nói ngươi không yêu bông hoa hồng đen này...



- Lẹ đi thằng ranh con! - Anh Khang gọi Nguyên.

- Từ đã cái quần anh mua cho em trật quá nè! - Xỏ xỏ nhảy nhảy từ trên lầu lao xuống.

- Bó tay chú mày luôn... - Bịt mồm nắm hông kéo cái roẹt.

- Á nhẹ tay thôi chứ nát mông em... - Xoa tay vào cho đỡ đau.

- Thiệt là... - Cười lắc đầu với thằng quỷ này.

- Rồi mau nào anh Sei! - Rin đứng chờ ở ngoài nãy giờ.

- Nó hối kìa anh, cho nó chết đi... - Kwon biệt danh mới của Nguyên.

- Cả hai chúng mày vô xe, party mà đến trễ anh cho hai bọn bây dọn quán cả tháng... - Nắm cổ hai thằng vứt lên xe ôtô.

- Nỡ ác với em sao... - Kwon nheo mắt liếc tình.

- Chu cha ở chung riết hai người... gớm quá à... - Gato vì đòi ở chung hoài không cho Rin nói.

- Bậy! Không thấy Yu trong xe hả? - Sei ám chỉ Lâm ngồi nãy giờ trong xe.

- Rồi rồi! Cái thằng Kwon mày cứ đợi đấy. - Dỗi quay lên vì hắn có cả hai thánh bao quanh.

Nhắc mới nhớ, thật ra anh Sei là mối tình đầu của Yu, đến bây giờ Kwon mới biết thì quá bất ngờ, nhưng tính của Sei chả thích dây dưa với ai cả, trai gái đều cho xếp vào hàng bị hấp dẫn trước anh ta thôi, bởi tính cách của Sei nói phải là rất quyến rũ, ai anh ấy cũng đối xử ngọt ngào với họ cả, đâm ra ai cũng muốn chiếm lấy anh ấy, nhưng anh chỉ vui chơi chán rồi bỏ, cả Yu cũng không ngoại lệ đã bị hút hồn bởi anh, nhưng anh cũng phải khuất phục trước tính của Yu, anh cố tỏ ra lạnh nhạt với cậu ta bao nhiêu thì cậu ta lại ân cần bấy nhiêu, riết rồi không thể thiếu Yu, nhưng giờ trong tim Yu chỉ có Kwon, vì thời gian đó Sei đã đi nước ngoài vì sợ không quên được Yu, dù là Yu trách anh đi mà không nói tiếng nào, chỉ là đột xuất quá nên mất liên lạc luôn với Yu, Sei còn chưa kịp nói yêu Yu thì đã quá muộn, còn bây giờ gặp lại thì mọi thứ đã khác, Kwon là người thắng cuộc, nó chiếm được cả tim Yu và tình thương của Sei, thế thì còn gì bằng, nhưng nghĩ đến đây thôi, chứ Kwon không muốn mất ai cả, nó thương cả hai anh lắm, nó hứa với lòng mình là sẽ cố gắng giữ lấy khi còn có thể mới thôi...

Cảm thấy không gian này ngột ngạt quá nên Rin nó bảo đi xe lên trước, chả biết bị làm sao nhưng thôi kệ, ai cũng biết nó để ý anh Sei lâu rồi, nên Kwon rất đắc ý khi chiến thắng cả trong lẫn ngoài, hiện tại bây giờ đã là chủ quán bar đó rồi, anh Sei mới về nước tuần trước, chỉ để xem tình hình làm ăn ra sao khi giao quán cho nó mặt khác là về thăm lại người tình cũ, nhưng Kwon chả quan tâm mấy cái đấy, trai với nhau một khi đã hiểu tâm tư của nhau thì muốn ra sao cũng được, cái này gọi là cao thượng trong tình yêu, dù là có hơi thiệt thòi một chút nhưng cũng chẳng sao, nên biết trân trọng những gì mình đang có thì hơn chỉ sợ mất rồi lúc đấy khó mà giữ lại được.


Lao xe tới bữa party của các đại gia tỷ phú, ở nơi sầm uất trốn đô thành này cũng có những khu giành cho giới quý tộc, trang phục đã thể hiện đẳng cấp còn danh tiếng tô thêm thân thế của họ, các giới thượng lưu đều tập chung về đây, dù là Kwon biết Sei cũng nằm trong số đó nhưng không có như những người kia, điển hình là anh Hoàng trước đây nó từng tiếp xúc, còn bây giờ ở đây một thế giới đầy trang hoa tráng lệ làm không muốn rời mắt cũng khó, Kwon chỉ biết đây là party của bạn anh Sei, anh ấy cũng là một đối tác làm ăn lâu năm với chủ nhân của bữa party này, không gian nơi đây thật lấp lánh huyền ảo, bao nhiêu vầng hào quang đều tỏa ra mùi hương quyến rũ từng con mồi ở đây, nhìn những ánh mắt trao nhau những kí tự ẩn số bí ẩn đủ làm cho lòng tham lam trỗi dậy, Kwon thấy không thể thích nghi ở trốn phù hoa diễm lệ thế này nên chỉ tìm một góc nhỏ ở trong cái tòa biệt thự rộng lớn như lâu đài này mà ẩn nấp mình thu nhỏ, Yu hôm nay có vẻ khác hơn mọi khi, ánh mắt và con người Yu như hoàn toàn khác so với trước kia, ảm đạm mà không thiếu đi sự lạnh lùng đến thấu xương và cũng như suy nghĩ của Kwon nên Yu chỉ đứng cạnh chỗ Kwon ngồi thôi, thấy Kwon không ăn uống gì nên cũng đi lấy cho, Kwon không còn loi choi như trước nên Yu rất yên tâm khi ở đây.

Ăn được một lúc thì muốn đi vệ sinh nên đã đứng lên, Kwon ngại không muốn hỏi ai nên tự đi tìm, rồi mới để ý nãy giờ không thấy Rin đâu, có khi nào hắn ta giận quá mà bỏ luôn party này không, thôi chả quan tâm làm gì, đi kiếm toilet cái đã mắc quá rồi, biệt thự quá rộng còn phòng thì quá nhiều, hành lang dẫn lên nhiều tầng khác nhau, đi mãi cũng không hết, chắc chết mất thôi nếu không tìm được cái nhà vệ sinh.

Đang ngó ngang ngó ngữa nhìn xung quanh để tìm thì vô tình Kwon đụng phải một cô gái... ánh mắt sắc lạnh của cô ấy làm Kwon rùng mình đến tận xương tủy... như hàng ngàn cây kim đang đâm vào da thịt mình... dù là vậy nhưng Kwon cũng ráng lên tiếng...

- Dạ xin lỗi! Mà cho em hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ? - Run run trước cô ấy.

- ... - Không nói không rằng chỉ tay về phía cuối dãy phòng.

Kwon hình như hiểu ý cô ấy nên không hỏi nữa mà nhìn cô ấy bước đi sau khi trả lời bằng một cách vô hình như những cử chỉ của quý gia dưới kia, dù là khó hiểu nhưng Kwon vẫn thấy ánh mắt đó có vẻ rất quen mà chỉ là không biết đã thấy ở đâu rồi, không nghĩ lung tung nữa mau chạy nhanh xuống cuối dãy để giải quyết thôi, sau một hồi mây mưa cũng nhẹ cả người, thở phào nhẹ nhõm bước ra thì lại nghe thấy có tiếng vang lên như bữa party đã bắt đầu, nãy giờ họ ở đây chỉ để chờ chủ nhân của party này thôi, đến giờ thì cũng nên xuống xem thử xem sao, Kwon cũng tò mò về con người của căn biệt thự sa hoa này.

Bước xuống những bậc thang thiên đường, chàng trai ấy thật bắt mắt, con người anh ta thu hút mọi ánh nhìn của con người nơi đây, nhưng điểm nổi bật chính là cô gái đi bên cạnh anh ta, người mà nãy Kwon đụng phải, bây giờ cô ấy thật hoàn toàn khác, với chiếc đầm đỏ nổi bật nhất bữa party, mái tóc xõa dài ánh vàng lấp lánh như phản chiếu ánh đèn căn phòng, khuôn mặt như búp bê vậy, chỉ biết nhận xét đến thế thôi chứ không còn từ nào có thể nói lên vẻ đẹp kiêu sa của cô ấy nữa, người đẹp đến ngất ngưỡng tâm hồn các vị đại gia hâm mộ ở đây.

Bởi lý do của buổi party này là ăn mừng thành công của bộ phim đầu tay của tác giả Kelvin với tựa là "Thiên Vạn Thu" và cô ấy là nhân vật chính của bộ phim ấy, được mệnh danh là "bông hoa cuối mùa" sau bao tràng pháo tay của mọi người ở đây, và lý do thứ hai là họ sắp làm đám cưới, cô ấy là vợ chưa cưới của chàng trai Evil ấy, lời công bố trước mọi sự ngưỡm mộ và ao ước của mọi người đều muốn được một phần như anh ấy, nhưng chỉ biết ngậm ngùi chúc phúc cho họ bạc đầu răng long mà thôi, còn lý do cuối cùng là về bản hợp đồng của bạn anh Sei làm tiền đề cho khu đô thị sắp được vào khuôn khổ công trình xây dựng gần đây được báo chí nhắc tới, nãy giờ mới thấy có dính tí xíu về mấy lý do nhảm nhí ấy, bởi lẽ Kwon để ý từ đầu party tới giờ những người nằm trong giới thương nhân đều rất được chú ý, vì họ là những con buôn điêu luyện cho các bậc thầy kinh doanh ở đây và bạn anh Sei cũng là một thương nhân, nguyên nhân cho lý do cuối cũng chả mấy vui mừng cho bạn anh Sei cả. Thôi ráng ăn uống cho vui qua ngày, cũng là cùng hưởng ứng niềm vui chung với họ vậy.

Mọi chuyện lại diễn biến theo hướng khác... mọi người vui vẻ ăn mừng thì...

- Thằng nào tên Evil bước ra đây? - Khôi bước vào giữa đám đông sau hắn là một bầy cướp.

- ... - Sao Khôi lại ở đây, suy nghĩ không của riêng ai.

- Là tôi! - Chàng trai ở trên kia nói vọng xuống.

Mọi người dần dần tránh sang hai bên để bọn lâu la đang tiến vào... vì sợ đứng gần sẽ bị vạ lây... chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra cả...

- Mày có đáng làm con người không? - Khôi giận dữ quát.

- Tôi đều được mọi người ở đây công nhận nên tôi chả phải trả lời câu đấy?

- Con thú súc sinh đội lốp người kia đừng có ở đó mà sủa? Nghe chói tai lắm! - Lời nói đay nghiếng.

- Chị xin em? Em có thôi cái trò này được không! - Giọng thánh thót của cô gái vang lên.

Sau một hồi mây mưa cái party cũng nát tan... cùng với những lời nguyền rủa nhau... thì mọi thứ cũng đỗ nát hết cả...

- Tôi không mượn cô lên tiếng? - Một tát trước sự chứng kiến của mọi người ở đây.

Cô ấy từ từ ngã trên cầu thang lăn xuống dưới chân Khôi...

- Vừa lòng chị chưa? - Khôi nhìn không chút cảm xúc.

Nước mắt rơi trên gương mặt Alaska... cô ấy chỉ biết câm nín mà khóc...

- Còn muốn bênh vực cho tên cầm thú kia không? - Quát tháo làm cho mọi người hoảng sợ mà bỏ chạy.

- Con quỷ cái mày chưa chết hả? - Một cú đá vào người búp bê trước sự ngạc nhiên của Khôi thì Ngọc từ đâu xuất hiện.

- Ai cho cô tới đây? - Khôi lấy tay đẩy Ngọc té xuống đất.

- Khoan... có chuyện gì từ từ nói? Đừng có làm như vậy! - Kwon lao vào sau bao mây mưa ấy.

Đứng trước mặt Alaska mà che chở cho cô ấy... Kwon chỉ biết bảo vệ những ai bị hiếp đáp...

- ... - Lại lo chuyện bao đồng rồi, Yu ngăn Sei lại không cho lao lên.

- Cậu tránh ra... - Cô ấy từ từ đứng lên trên tay cầm một mảnh vỡ của ly thủy tinh.

- Cô định làm gì? - Khôi trừng mắt.

- Nếu em không dừng lại chị sẽ chết trước mặt em?

- Đúng đó chết đi con đĩ? Mày còn sống ngày nào tao còn ám mày ngày đó. - Ngọc phủi tay chân đứng lên.

- Cô biến ngay cho tôi! - Ngọc khóc tức tối bỏ đi trước vẻ mặt đáng sợ của Khôi.

- Màn kịch đến đây là kết thúc? - Evil lên tiếng sau nãy giờ đứng nhìn.

Mọi ánh mắt đỗ dồn về anh ta... sau đấy là tiếng chân của đàn em hắn ta đang bao vây quanh đồng bọn của Khôi...

Trong lúc sơ ý Kwon đã nhanh trí hất tay cô ấy và kéo chạy đi thật nhanh...

- Cậu bỏ tôi ra... - Cô ấy nói nấc tiếng.

Thôi không nhìn nữa Khôi lao vào một sống một còn với tên đấy...

Chạy ra ngoài thì thấy Rin vừa dừng xe đứng trước...

Không quan tâm gì nữa cả... Kwon đang rất cần sự giúp đỡ...

- Cho tao mượn chìa khóa xe đi? - Kwon nhìn Rin.

- Chi vậy? Mà ai đây, tiệc kết thúc rồi à!

- Đừng hỏi? Lẹ lên! - Nghiêm túc mới được, may mà thằng này tới đúng lúc.

- Ờ rồi đây nè! - Kwon giật lấy và kéo cô ấy lên xe phóng đi.

Rin đứng lắc đầu nhìn khó hiểu... thấy Sei với Yu đi ra nên đã chạy lại đấy...

Chạy được một lúc thấy cô ấy không nói tiếng nào... nên Kwon lên tiếng để phá vỡ không gian im lặng này...

- Giờ cô muốn đi đâu?

- ... - Vòng tay ôm eo Kwon nhưng Kwon cảm thấy cánh tay lạnh ấy đang run.


Chạy đến một bờ sông... cho dừng xe chậm lại và kéo cô ấy xuống đấy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro