Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào chị, An - Cậu ta nhoẻn miệng cười.

Cuối ca làm, tôi lững thững bước ra ngoài cửa hàng, ngước nhìn bầu trời và quyết định ngồi xuống băng ghế trước cửa một lát. Khi còn một mình, tôi chợt nhớ Minh da diết, và cảm thấy mình là thực thể cô đơn nhất vũ trụ này.

- Chị An đang nghĩ gì đó? - Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, chìa ra chiếc bánh mì còn ấm. Cậu ta mười tám tuổi, đang học lớp mười hai của một trường cấp ba trong thành phố.

- Chị đang ước giá như được bay giữa bầu trời kia thì thích biết bao!

- Chị An cứ như Peter Pan ấy nhỉ? - Cậu ta cười khúc khích, đuôi mắt hơi nheo nheo thật hiền lành.

- Chị lại thấy em mới là Peter Pan ý, mười tám tuổi mà nhìn trẻ con ghê, làm chị ghen tỵ kinh khủng.

Cậu ta lại cười thành tiếng nhưng không nói gì nữa, tôi cũng im lặng, chúng tôi ngồi bên cạnh nhau lặng lẽ ngắm những vì sao.

Tôi nghĩ giống như cậu ta thật thích, vẫn được là một cậu học sinh cấp ba vô tư vô lo, thầm thích cô bạn bàn trên thì giúp cô ấy trực nhật, chép bài của cô ấy, mua kem cho cô ấy.

Giống như tôi với Minh hồi xưa.

Minh ngồi trên tôi, luôn chăm chú viết bài, còn tôi thích nằm dài xuống bàn nhìn tấm lưng dài của cậu ấy, áo đồng phục trắng tinh còn vương những giọt mồ hôi. Tôi thích đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống sân trường nhìn cậu ấy đá cầu, khi cậu ấy nhìn thấy tôi, tôi sẽ vẫy vẫy tay và cười thật tươi.

Chúng tôi của năm đó, chúng tôi của ba năm thanh xuân đó đã từng vui vẻ biết bao, đẹp đẽ biết bao.

Tối hôm đó, tôi ngồi ở băng ghế trước cửa hàng, mở điện thoại và xem đi xem lại những bức ảnh hồi chúng tôi học trung học. Minh đứng ngược nắng vẫy tay và cười thật tươi. Minh nằm dài xuống bàn, hai mắt hơi nhắm, tóc xòa xuống trán. Minh mặc áo sơ mi trắng tinh đang cắm cúi chép từ mới. Minh hơi cúi người xuống hơ tay trên đống lửa cắm trại, gương mặt nghiêng nghiêng bừng lên trong ánh lửa hồng.

Thẻ nhớ của tôi chỉ lưu đầy hình ảnh của chàng trai mười bảy tuổi đó, chàng trai mà tôi của mười bảy tuổi hay tôi mười chín tuổi đều không có dũng khí để chạm tới.

Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm để giữ cho nước mắt không rơi. Ấy vậy mà cậu ta, không hiểu từ đầu chui ra áp một chai nước khoáng mát lạnh lên má tôi, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu xem bức ảnh Minh đang cười rạng rỡ.

- Đó là người mà An thầm thích, phải không? - Cậu ta khẽ thầm thì.

Tôi không trả lời cậu ta, cúi đầu nhìn Minh, mặc cho nước mắt rơi đập xuống màn hình điện thoại, làm cho nụ cười của Minh nhòe đi đôi chút.

- Chị An đừng khóc, mắt chị lúc khóc nhè trông xấu lắm. Em xin làm ở đây chỉ vì thích đôi mắt của chị quá chừng, nên chị đừng khóc nữa nhé, coi như là vì em đi...

Vành tai cậu ta đỏ ửng, cậu ta chìa cho tôi tờ giấy ăn, mắt nhìn vu vơ đi đâu. Tôi lau khóe mắt, mỉm cười: 

- Người ta nói phụ nữ và đàn ông lần đầu tiên nhìn vào mắt nhau quá bảy giây sẽ yêu nhau đấy. Chị và em ngó nhau có khi phải tới mười giây!

- Chị An mà tin mấy cái nhảm nhí kiểu vậy á?! Em mà thèm thích bà già mít ướt như chị ấy hả?

Tôi bật cười đuổi theo cậu ta tới tận bãi đỗ xe của cửa hàng. Chúng tôi lấy xe đạp, cùng nhau đạp xe thong dong dưới bầu trời đầy sao, con đường về nhà thấy bình an và đẹp quá chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro