Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
"Nguyên này, cậu sẽ đi họp lớp đúng không?"

"Cậu gọi điện chỉ vì thế?"

Tôi nhìn đồng hồ góc trên cùng bên phải màn hình. Quá nửa đêm.

"Ừ. Để cho chắc. Cậu có bao giờ thèm nhìn vào mạng của lớp đâu."

"Họp lớp quan trọng thế sao?"

"Đấy, đấy chính là lí do tôi gọi điện. Lần này đừng chối."

Dập máy. Tôi nhìn mình qua lớp cửa kính trong veo. Trời đã hết lạnh. Không còn bám sương. Trăng bạc sáng cạnh, gần dưới là chấm lấp lánh của sao Mộc. Ngôi sao cứ ngỡ là sáng nhất trên bầu trời, thực tế lại là một hành tinh. Vốn không thể tin những gì mìn thấy. Thực tế đã chứng minh.

2.
"Cậu ăn chưa?"

Quân phẩy tay qua trước mặt, ý là việc tôi hỏi không quan trọng. Tôi kéo ghế ngồi xuống, gọi một suất sandwich và nước quả.

"Có việc gì thế?", tôi hơi ngả ngườ dựa vào lưng ghế màu đỏ nhàn nhạt mà hệ thống quán cà phê chắc cũng đã lựa chọn chán chê để vừa ăn rơ với màu thương hiệu mà cũng không bị nóng mắt khi mùa hè ập tới. Quân nhấp ngụm cà phê, nhìn tôi hơi cười, rồi chăm chú vào iPad đặt trên đùi, thoạt đưa về phía tôi.

"Cậu biết trang này không?"

Tôi nhìn màn hình xanh xanh. Giao diện mạng xã hội. Cover ảnh trường xưa cũ, avatar huy hiệu trường.

"Nơi "tự thú" của cựu học sinh trường mình. Tôi làm quản lí."

Quân tiếp tục. Đôi khi tôi vẫn không quen kiểu xưng hô của Quân. Kiểu xưng hô bị thay đổi hay buộc phải thay đổi khi tấm name card mang tên mình bắt đầu có trọng lượng. Bao thân thiết như lược giản hẳn bởi kiểu xưng hô ấy. "Kéo xuống", Quân hướng đầu gần lại, như để chắc tôi không bỏ lỡ điều gì. "Đúng rồi, số 207".

207. Hải Lam, tớ vẫn nghĩ nếu được quay lại vào đêm hôm ấy, tớ sẽ nắm tay cậu thật chặt.

Tôi nhíu mày, ngước lên nhìn cậu bạn. Quân gật đầu.

"Đúng Hải Lam lớp mình đấy, không nhầm được đâu."

"Cậu viết cái này?".

Hơi lắc nhẹ cằm, cậu bạn cầm chiếc iPad về, nhấn nút tắt.

"Lúc đọc được dòng này, tôi cũng không muốn đưa lên."

"Nhưng?"

"Nhưng tôi rất muốn biết ai đã viết nó."

Tôi cắm cúi vào đĩa sandwich, không nói thêm gì nữa. Quân loay hoay bới chiếc di động, thi thoảng nhìn ra ngoài.

"Này, cậu nghĩ liệu có thể là ai? Là ai mà đến giờ mới nói?"

"Cậu vẫn còn thích Hải Lam?"

"Không phải còn thích hay không, mà tôi tò mò. Ai đã thích Hải Lam đến nhường ấy?"

"Nhưng người này còn không được nắm tay Hải Lam, cậu bận tâm gì chứ?"

"Nhưng có khi nào đây là nguyên do khiến Hải Lam từ chối tôi không?"

"Hải Lam từ chối cậu?"

Im lặng. Tôi nhìn Quân trực diện. Cậu bạn lảng nhìn những khách công sở xa gần, nói đã hết giờ nghỉ trưa. Trước khi cậu đứng dậy, tôi chợt nhớ ra một điều.

"Quân, cậu có đọc Thần thoại Hy Lạp không?"

"Không, liên quan gì?".

Tôi lắc đầu, nghe tiếng giày vang sát tải rồi hòa lẫn vào đám đông. Thần thoại cũng chỉ là thần thoại. Tiếng Hy Lạp cũng chỉ là âm thanh đẹp đẽ. Utopia vừa là "eutopos" vừa là "outopos", vừa là nơi tốt đẹp vừa là nơi không có thật. Tôi có còn được sống lại những ngày tháng ấy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro