Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Năm học thứ ba.
     Tháng Mười Hai.
     Ông chú của Quân là chủ doanh nghiệp du lịch mới mở tour du thuyền trên vịnh, đồng ý cho lớp thuê hai ngày cuối tuần với giá chỉ còn một phần ba. Bọn lớp tôi thích điên, thời tiết đêm lạnh chỉ là thứ yếu. Bao nhiêu kế hoạch được đặt ra. Tôi vẫn chơi thân với Quân, và giữ khoảng cách với Hải Lam.

      Thảng hoặc như bài hát trên radio không cách nào lựa chọn, hình ảnh cô bạn ngồi trước mặt tôi hiện ra rõ mồn một. Không nhớ nhung, không cảm thương đặc biệt. Khi đó, tôi lại vô thức để ngón cái ấn lướt qua từng đầu ngón tay còn lại.

     Khi cả hội túm tụm đã không chịu nổi cái lạnh ngấm da, tiếng cười cũng vãn, mọi ngườ lục đục kéo vào phòng, nói về buổi sáng ra đảo đón bình minh.

     Tôi về phòng, lấy thêm áo ấm và bản đồ quan sát, rồi chạy ra trước vẻ ngạc nhiên của hai thằng cùng phòng. Trên boong tàu trống trơn, lúc kiếm được chỗ ngồi dễ chịu từ dãy ghế xếp, tôi nhận ra vẫn còn một bóng người nữa. Hải Lam đến gần, cười tôi hiền queo. Tim tôi như khựng lại một nhịp.

     "Tớ biết thế nào cậu cũng ra đây. Trời hôm nay nhiều sao thế này cơ mà."

     Tôi lặng im. Hải Lam ngồi xuống cạnh tôi. Đôi lúc tôi nổi lên cơn duy lý, có khi nào chỗ của cô bạn đáng lẽ là ở cạnh tôi, thay vì đi cạnh Quân như mọi người vẫn thấy và tin, hay như chính tôi vẫn tin?

     "Đâu là chòm sao Hercules", cô bạn ngước lên, mắt lấp lánh.
     "Không có ở đây, đấy là chòm sao mùa Hè", tôi nhìn cô bạn thật nhanh, rồi nhìn bầu trời.
     "Tớ biết tại sao cậu thích Hercules", Hải Lam quay sang tôi như thấu hiểu một bí mật tâm can.
     "Tớ khống thích Hercules nữa, thế đấy."
     "Tớ nhìn thấy ông cậu đi họp phụ huynh cho cậu. Có phải cậu thích Hercules vì đấy là cậu con trai duy nhất được Zeus cưng chiều không?"

     Tôi đờ người, cô bạn nói chính lí do tôi muốn tránh. Tôi không muốn nói thêm gì, tập trung nhìn vào điểm đèn hiệu màu đỏ nhấp nháy đằng xa.

     "Tớ là người luôn sống theo lựa chọn của bố mẹ", Hải Lam bắt đầu nói, ngón tay cô vuốt khẽ vào nhau, vẻ như cô không để ý.

     "Nhưng đến một thời điểm, tớ nhận ra mình không biết ước mơ cái gì cả. Mọi sở thích cứ dần chìm xuống. Bí thư, lớp trưởng, những chức vụ chỉ để gánh trách nhiệm, tớ nhiều lúc cảm thấy mình thật mờ nhạt, đến cả điều viển vông để tớ tin vào cũng không có. Tớ thích Thần thoại Hy Lạp là vì thế, vì các vị thần không phải ai cũng tốt đẹp, và ai cũng có những ích kỉ riêng. Nên những thứ toàn vẹn như cổ tích không bao giờ xuất hiện."

     "Có chứ", tôi hít một hơi dài, lên tiếng. "Cậu biết Perseus và Andromeda?" Hải Lam gật đầu. Tôi đưa cô bạn bảng theo dõi sao của tuần này, chỉ tay về hướng Đông Bắc. "Perseus là con của Zeus, mẹ cũng là công chúa nhưng không có thân phận hoàng tử, trên đường đánh Medusa về qua Ethiopia..."

     "Ừ. Tớ biết" Hải Lam tiếp lời như một người dân truyện thực thụ. "Và gặp công chúa Andromeda đang bị trói vào tảng đá để dâng cho quái vật Cetus, vì hoàng hậu Cassiopeia đã nói rằng nhan sắc mình còn xinh hơn tiên nữ Nereids, vad không chịu rút lại lời của mình, nên cha của các tiên nữ là Poseidon đã nổi giận đòi nhấn chìm cả vương quốc. Perseus đem lòng yêu Andromeda, và cứu nàng. Nhưng lúc đó Andromeda đã hứa hôn với người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro