lỗi tại bệnh cảm~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Tinhvặn

Genres: shounen ai, romance

Rate: K+

Warning: tim hồng bay bay

Status: shortfic

Summary: Nếu có người hỏi tôi và anh quen nhau như thế nào? Tôi sẽ (tức giận hoặc mắc cỡ) nói: Lỗi tại bệnh cảm!

A/N: Một món quà Tết chúc mọi người Năm Mới Vạn Sự Như Ý.

LỖI TẠI BỆNH CẢM

Sickness 1: Căn bệnh tai hại

Tôi đang gặp rắc rối lớn, tất cả chỉ tại căn bệnh cảm chết tiệt. Thường khi uống say người ta hay làm những chuyện kỳ lạ, như múa khỏa thân trước mặt mọi người, hoặc đè kẻ xui xẻo lọt vào tầm mắt mình ra mà hôn hít. Còn tôi khi hắt xì báo hiệu cảm cúm, đó cũng là lúc tôi nổi chứng...ôm người. Giống như uống rượu say, tôi hoàn toàn không nhớ hành động của mình trong lúc bệnh. May mà tôi không bị cảm thường xuyên, khi mọi người biết được nguyên nhân cũng thông cảm bỏ qua. Tôi đã sống mười chín năm bình yên, thế nhưng lần này tôi tiêu thật rồi.

Một buổi sáng tôi thức dậy với cái đầu nhẹ hẫng, dù mấy ngày trước cả người khó chịu, chảy nước mũi, ho khục khặc. Kỳ lạ là lần này chỉ trong hai ngày tôi đã hết bệnh, hoàn toàn khỏe khoắn. Kỳ tích. Tôi hưng phấn nhìn quanh, hoảng hồn phát hiện nơi đây không phải phòng mình, đồ vật toàn mấy thứ sang trọng chỉ có trong tạp chí. Hơn nữa tôi đang ngồi trên một-cái-giường siêu bự, êm ái cực kỳ, ở nhà cái giường gỗ cũ kỹ cứ kêu cọt kẹt mỗi khi tôi trở mình.

Linh cảm bất thường, tôi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, điếng người khi thấy một chàng trai không mảnh vải nằm úp sấp ngủ say. Tôi biết khuôn mặt đẹp trai cùng thân hình siêu chuẩn này, hắn ta tên Nguyễn Phi Vũ, học trên tôi hai khóa, là người mẫu học sinh, nổi tiếng trong trường với biệt danh 'sát thủ tình ái'. Nhìn cơ thể cường tráng, sau lưng đầy những vết cào chứng tỏ một đêm 'hoan du', tôi nuốt nước bọt, giở tấm mền đang quấn quanh người. Thầm cầu nguyện tất cả thần thánh trên đời, mong sao điều tôi nghĩ sẽ không xảy ra.

Lần này mới thật đứng tim, tôi cũng trong tình trạng nguyên thủy, trên da nhiều chỗ vị trí nhạy cảm còn thêm mấy chấm đỏ điểm xuyết. Tôi đơ người không biết bao lâu thời gian mới phục hồi lý trí, cố hoạt động trí não nghĩ xem mình đã làm gì đưa đến thảm họa này. Cùng lúc đó tên con trai nằm bên cạnh mở mắt ra, hắn chồm dậy hôn nhẹ lên môi tôi, mỉm nụ cười chết người.

-Chào buổi sáng, cưng ngủ thêm một chút đi.

Cả người tôi căng cứng như quả bóng bị chích nổ bùm một cái. Sau giây phút kinh hoàng, tôi bùng nổ trợn mắt quát vào mặt hắn:

-Anh đã làm gì tôi hả? Mau giải thích ngay cho tôi! Tại sao người tôi đau nhức? Tại sao khắp người tôi toàn dấu đỏ? Đừng nói là muỗi chích, tôi nhìn sao cũng không thấy giống! Giải thích mau, không tôi sẽ đi thưa anh tội cưỡng bức con nhà lành!!!

Hắn trố mắt nhìn tôi rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tôi nổi quạu đấm mấy cú vào ngực hắn, lập tức hắn ngưng cười chuyển sang ho gà.

-Khụ...cái...khụ...cái gì mà cưỡng bức chứ? Là hai bên tình nguyện!

Sấm nổ bên tai kèm theo mưa gió bão bùng. Tôi run run hỏi lại:

-M...mới n...n...nói...cái...cái gì?

Hắn ngồi thẳng người dậy, bộ mặt nghiêm túc đáp:

-Tôi không cưỡng bức em, chúng ta đều đã lớn, có quyền tự chủ...

-Nói ngắn gọn thôi!

-Thì là đêm qua hai ta đều vui vẻ, chẳng ai ép buộc ai cả.

Tim tôi ngừng đập. Cái điều đáng sợ nhất đời mà tôi hay cười nhạo rằng chỉ có trên tạp chí Boyslove mấy cô gái đọc, lẽ nào giờ đây xảy ra với tôi? Không. Không thể.

Tôi gào mang theo chút hy vọng mong manh:

-Điên hả?! Tôi đời nào đồng ý làm chuyện này?! Chắc chắn là anh cưỡng bức tôi!!!

Hắn nhún vai, cái giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ nghe phát ghét:

-Thật sự. Lúc đó tôi đang đi ngang qua sân trường cùng mấy người bạn, tự nhiên em xông tới ôm chặt tôi. Tôi hỏi có phải em thích tôi không, em đã hôn tôi nồng nhiệt thay câu trả lời. Bây giờ cả trường đều biết hai chúng ta là người yêu.

Giông gió nổi lên, bốn phía tối đen. Thông báo, hiện bão đang giật trên cấp hai mươi, có nguy cơ xảy ra án mạng.

Tôi bóp tay vào nhau cố giữ bình tĩnh, nghiến răng hỏi:

-Anh vừa nói gì?!

-Bây giờ cả trường đều biết hai chúng ta là người yêu.

-Không phải, câu trước nữa!

-Em đã ôm hôn tôi nồng nhiệt...

-Lùi nữa!

- Tôi đang đi ngang qua sân trường cùng mấy người bạn, tự nhiên em xông tới ôm chặt tôi.

Mày chết đi Phạm Nguyên Dy. Chỉ cần đứng lên, đi tới trước đập mạnh đầu vô bức tường là xong phim. Chết ngay bây giờ còn hơn vô trường, bị dày vò, tùng xẻo bởi hàng trăm cặp mắt sát thủ từ cánh nữ và nam sinh viên.

Nhưng tôi chưa muốn chết, mười chín tuổi xuân xanh, lứa tuổi đẹp quá mà. Khóc. Tôi chưa nhảy Au lên level 100, thật không cam tâm nhắm mắt lìa đời. Ba mẹ ơi, trước giờ con rất biết ơn hai người. Ba đã cho con khuôn mặt điển trai cùng chiều cao mét tám. Mẹ đã cho con bộ óc dư sức giật suất học bổng toàn phần. Giờ thì con hận hai người, nỡ lòng nào sinh ra con kèm theo chứng bệnh quái đản này chứ? Ôm ai không ôm, lại vớ phải 'siêu thần tượng' trường Công Nghệ Thông Tin, Nguyễn Phi Vũ. Hôn nàng nào không hôn, nhằm trúng thằng con trai cao to xấp xỉ mình. Mất 'zin' cẩn thận gìn giữ bao năm để dành đêm tân hôn chỉ vì bệnh cảm, có lý do nào lãng nhách hơn không? Hỡi trời!?

-Em ngồi đây chờ một chút, tôi đi lấy khăn lau người cho em. Chắc em đang khó chịu lắm hả?

Hắn nói đúng, cả người tôi rin rít như trét keo đường, tôi thật muốn ngay lập tức nhào vô nhà tắm xối một trận. Nhưng hắn vừa nói gì? Lau-người-cho-tôi á? Hắn nghĩ gì mà dám nói thế?

-Không cần! Bộ tôi không biết tự làm sao!?

-Nhưng em không thể cử động!

-Ai nói?!

Tôi vùng dậy định bước xuống đạp hắn một cái, nhưng mới cử động cả người liền mềm ngã vào vòng tay hắn đón chờ. Vũ mỉm nụ cười chói lóa, trong mắt tôi nụ cười đó cực kỳ ghê tởm, cực kỳ đểu.

-Thấy chưa, em hãy ngoan ngoãn ngồi im! Cũng lỗi tại tôi, đã biết đây là lần đầu của em, thế mà lại mất lý trí làm tới gần sáng...

Những lời nói 'trần trụi' làm tôi da mặt tôi nóng lên. Tôi bịt tai, hét lớn hết mức có thể:

-Aaaaaaa!!! Im ngay!!! Mau cút đi, không tôi giết anh!!!

-Rồi rồi, tôi biết em mắc cỡ khi nhắc đến chuyện đêm qua. Tôi đi ngay!

Vũ hôn lên trán tôi, nháy mắt tình tứ, xoay lưng đi vào phòng tắm.

Tôi ngây người ngồi trên giường, đau nhức từng khớp xương càng làm tâm trí tôi mê mờ. Đây là ác mộng. Nhất định là cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời tôi. Phải mau chóng tỉnh lại.

Tôi gắng gượng đứng dậy, bước xuống giường, vớ cái quần định mặc vào, cảm nhận sâu sắc cơn đau truyền từ phần thân dưới. Ngay bây giờ trước khi tự giết mình, tôi muốn xông vô phòng tắm đập chết tên Nguyễn Phi Vũ. Ham muốn giết người nung cháy từng tế bào trong cơ thể. Nhưng lý trí kịp ngăn lại hành động điên rồ, hắn bự gần gấp đôi tôi, chỉ cần búng tay một cái là đủ đè bẹp tôi rồi. Dù tôi có là anh hùng hay siêu nhân gì thì bây giờ với thân thể cúi người còn làm không xong, làm sao đấu lại con quái vật-Perv? Người khôn phải hiểu lúc nào nên tới hoặc lùi bước.

Tôi nuốt hận rón rén đi ngang cửa phòng tắm khép hờ, hồi hộp sợ quái vật-Perv phát hiện sẽ ăn sống mình. Khép nhẹ cánh cửa phòng, đứng trong thang máy, tôi thở phào, cuộc đào thoát đã thành công. Bây giờ nên làm gì đây? Lựa chọn đầu tiên là về nhà ngủ cho khỏe, sau đó từ từ suy nghĩ lại mọi chuyện. Nhưng hôm nay ba mẹ nghỉ ở nhà, mang cái thân tàn tạ này về, lỡ bị truy hỏi thì chắc tôi cắn lưỡi. Cuối cùng tôi vẫn phải đến trường.

Khi tôi tới trường thì chỉ còn một tiết là đến giờ nghỉ trưa, làm biếng vô lớp, tôi lê bước lên sân thượng đánh một giấc. Sau đó giật mình thức dậy bởi cú đá nhẹ của thằng bạn nối khố, trên tay nó xách bọc đồ ăn trưa. Tôi xòe tay chờ nhận thức ăn, thật may lúc nãy đã nhắn tin kêu nó mua giùm, chứ căn tin giờ này đồ ăn hết sạch. Nó cười tủm tỉm nhìn tôi, cũng chìa bàn tay trống ra.

Tôi thắc mắc hỏi:

-Mày làm gì vậy?

-Nhận tiền chứ chi.

-Tao quên, bao nhiêu?

-Hai chục ngàn chẵn.

Tôi nhảy dựng, hung hăng quát:

-Cái gì? Mày gian thương bạc lận à? Ổ bánh mì ngọt nhân đậu phộng giá sáu ngàn, cộng thêm mười ngàn ly trà sữa, tính chung là mười sáu ngàn, đào đâu ra hai chục ngàn hả?!

-Mày tính thiếu rồi.

-Thiếu cái gì? Tao chỉ kêu mày mua hai món!

Nó bình tĩnh đặt đồ ăn xuống, chậm rãi trả lời:

-Còn tiền công đi mua đồ ăn rồi leo mấy tầng lầu đem lên cho mày, tính bốn ngàn là rẻ rồi. Nếu gặp đứa khác tao bóp cổ lấy tiền công từ mười ngàn trở lên.

-Mày...!

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Ba má của nó đặt tên sao đúng quá. Không biết có phải ổng bả thấy trước tương lai thằng con, hay tại cái tên mà tính cách nó như vậy. Nó tên Kiết, Trương Kiết. Tôi thấy nó có tên, có họ mà thiếu chữ lót thì như người ta mặc áo sơ mi, quần tây đóng hộp nhưng quên mặc quần ngắn bên trong. Nên tôi ưu ái thêm tên lót cho nó là Keo, gộp lại thành Keo Kiết, nói lên đầy đủ nhân tính con người nó.

Kiết kéo tôi ngồi xuống, nhoẻn miệng cười khoe răng khểnh:

-Tao đùa thôi, hôm nay tao đãi. Còn thêm bánh mì ngọt kẹp thịt cho mày nữa, ăn một cái không đủ no đâu.

-Keo Kiết, à không, Kiết, mày đúng là người bạn tốt nhất trên đời!

Tôi cảm động nói, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần ăn cục nghẹn. Thằng này nó có tật rất ngộ, khen ai câu trước thật ngọt ngào hoa mỹ, thì câu sau nó chê thẳng tay, đạp người ta xuống vực thẳm. Nó mà nói câu nào lọt tai là y như rằng vế sau vô duyên đến mức chỉ muốn dộng vô mặt.

Quả nhiên, Kiết chép miệng, vẻ mặt thông cảm nói:

-Tao thấy mày mặc bộ đồ bèo nhèo hôm qua là biết mày 'vui chơi' tới sáng rồi. Dy à, tao hiểu mấy cái chuyện này rất mới mẻ với mày, một khi dính vô là ghiền. Nhưng dù sao cũng phải kiềm chế một chút, lao lực đến mức ngồi không nổi chỉ có nước nằm như bây giờ thì thật là...chậc chậc...

Tôi nghiến răng, bóp vụn ổ bánh mì ngon lành mới ngoạm một miếng:

-Kiết, tao trịnh trọng khuyên mày một câu. Còn nói thêm nữa, tao bảo đảm ba má mày nhìn mày không ra!

Thằng này cũng khôn, biết sư tử đã thức giấc thì không dám chọc thêm, nó cười nịnh vuốt vai tôi, xuống giọng nói:

-Mày làm gì dữ vậy, tao chỉ nói sự thật, mà lời thật thì chói tai. Mày mắc cỡ gì chứ? Ai chẳng biết mày và anh Vũ chính thức yêu nhau.

Tôi bực bội hất tay nó ra, cáu gắt:

-Tao không mắc cỡ! Cũng không phải người yêu gì của thằng cha dê xồm đó!!!

Kiết nhìn tôi như thú lạ, sau đó gãi đầu, ngoác miệng hỏi một câu rất ngố:

-Nhưng hôm qua rõ ràng mày chủ động ôm hôn anh Vũ, không yêu sao làm vậy?

Tôi nghẹn họng suýt nữa lên tăng xông. Thở phì phò, tôi tức tối hét vào mặt nó:

-Mày cũng biết tao bệnh cảm mấy ngày nay, làm sao kiểm soát được hành động! Chứ lúc tỉnh táo đời nào tao làm cái chuyện điên rồ như vậy? Nếu muốn ôm hôn tao cũng lựa nhỏ nào xinh xắn như hoa khôi Cát Tường chẳng hạn!

Kiết vỗ tay vào nhau như phát hiện ra chân lý, gục gặc đầu:

-Uh, tao còn nhớ những lần bệnh cảm trước mày làm nhiều chuyện kinh dị lắm. Hồi năm tuổi mày đột nhiên mất tích, sau đó ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng siêu thị năm tầng, phải nhờ đội cứu hộ bế xuống. Vụ đó đăng báo ầm ĩ, đến bây giờ tao vẫn thắc mắc mày làm cách nào lên đến tận chỗ đó được? Hồi mười tuổi, nghỉ hè mày về quê tao chơi, hai đứa dầm mưa cho biết mùi đời, rốt cuộc mày bệnh. Mày cứ lảm nhảm mình là anh hùng siêu nhân gì đó, đi lang thang thấy con chó rớt xuống sông, mày nổi máu anh hùng lao xuống cứu. Rốt cuộc chính con chó thức tỉnh bản năng thú vật, bơi vào bờ lôi theo mày đã xỉu từ đời nào. Rồi còn năm...

Tôi xấu hổ nạt ngang:

-Mày im đi, có cần nhớ kỹ thế không hả!?

Kiết liếc tôi bằng ánh mắt xem thường:

-Còn bày đặt đỏ mặt? Tất cả tự mày gây ra thôi. Lần bệnh này mày làm chuyện còn kinh dị gấp mấy lần trước. Chấn động toàn trường luôn. Tao thiệt phục mày!

Tôi bực bội nhưng không cãi lại được câu nào, đành chuyển hướng câu chuyện:

-Còn ở đó nói móc mỉa? Mau nghĩ cách giúp đi!

-Giúp cái gì?

-Bộ óc mày bị sâu ăn hết rồi chắc? Giúp tao giải quyết vụ hiểu lầm này! Tao đường đường là đấng mày râu, đầu đội nón chân đạp dép, sĩ diện đâu nằm dưới một thằng đàn ông chứ?

Kiết mở to đôi mắt, hưng phấn đứng bật dậy:

-Ế? Mày nằm dưới hả? Không ngờ nha! Tao thấy mày cao hơn anh Vũ năm centimet, cứ tưởng mày sẽ nằm trên chứ! Nhưng so về bề ngoài và nam tính thì ảnh nằm trên là đúng rồi!

Kiết gật gù tổng kết. Tôi nghiến răng muốn trẹo quai hàm, tay vươn ra định bóp cổ thằng này, hậu quả gì tính sau. Không biết là Kiết hay tôi may phước, ngay lúc đó chợt một bàn tay chọt sau lưng tôi ngăn án mạng xảy ra. Yếu điểm của tôi là sợ nhột, chỉ cần ai đụng vào xương sống cũng đủ làm tôi nhũn người.

Tôi bực bội quay lại nạt kẻ nhiễu sự:

-Ai chơi kỳ-

First kiss ơi, chào mi!

Mà hình như first kiss của tôi bị mất về tay Nguyễn Phi Vũ rồi. Nhưng tôi không thừa nhận, lúc đó tôi đang trong giai đoạn say...bệnh, không thể tính là hôn được. Còn lần này đầu óc tôi rất chi là tỉnh táo. Cái người chọt lưng tôi hóa ra là hắn, Nguyễn Phi Vũ. Khoảng cách hai người rất gần, nên khi tôi xoay đầu lại, rằng...thì...là...mà...môi tôi chạm vào môi Vũ. Cảm nhận một bờ môi ướt, mềm mại. Đi chết đi, môi hắn ướt hay khô thì dính gì đến tôi? Hắn chẳng những cướp đi 'lần đầu tiên' quý báu của tôi, bây giờ nụ hôn đầu cũng bị hắn lấy mất. Trên đời còn gì là công lý? Tôi hận hắn. Nguyễn Phi Vũ. Tôi phải giết hắn.

-Chúng ta đi ăn trưa thôi, Dy Dy.

Trước khi tôi kịp bùng phát núi lửa thì Vũ, không một lời báo trước, bế bổng tôi lên, xoay lưng đi xuống lầu. Trí óc tôi đóng băng trước diễn tiến đột ngột, chỉ tỉnh ra khi cảm nhận sát khí bủa vây từ những ánh mắt liếc về phía bàn ăn tôi và Vũ ngồi. Hắn bỏ đủ thứ vào đĩa mì trước mặt tôi.

-Dy Dy, nghe nói em thích mì xào, hãy ăn nhiều vô. Quên, hình như em ghét cà rốt, vậy để tôi ăn giùm cho. Dy Dy...

Trước khi thanh toán thù cũ, tôi nên tính sổ từ món nợ mới nhất.

-Mới gọi tôi là gì!?

Hắn chớp mắt tỏ vẻ ngây ngô:

- Thì Dy Dy?

Hai chữ không khác nào mũi tên xoáy vào tai. Tôi đập bàn cái rầm, làm văng đôi đũa gác trên đĩa mì xuống mặt bàn. Tay nắm cổ áo hắn, trừng mắt quát:

-Cấm không được gọi tôi như thế!

Hắn tiếp tục xoe tròn mắt nai ngơ ngác:

-Tại sao? Nghe dễ thương mà?

-Đã nói cấm là cấm! Không được hỏi lôi thôi!

Hắn vẫn dai dẳng hỏi:

-Nhưng tại sao?

-Bởi vì Dy Dy nghe như 'dẹp dẹp', động chạm vết thương lòng nỗi buồn thân thể mảnh khảnh của Thiên Dy. Cậu ta luôn mơ thân hình đủ sáu múi như mấy tay lực sĩ.

Kiết, cái thằng như bóng ma, nói xong câu đó liền chạy mất trước khi tôi kịp thủ tiêu nó. Tôi lườm Vũ, hắn dám mở miệng nói câu gì dư thừa là tôi 'xực' ngay, đang điên đây. Nhưng khổ nỗi hắn không 'nói' mà 'hành động'.

-Này.

-Gì?!

Vũ chồm người sang phía tôi, hắn muốn làm gì giữa chốn đông người thế này? Chợt một bên má tôi ươn ướt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy nụ cười đáng ghét của Vũ.

-Bên má em dính cọng hành, nhưng đừng lo, tôi đã ăn giùm rồi.

Mắt tôi đảo tròn ba trăm sáu chục độ, thấy hết mọi biểu cảm kinh hoàng, thích thú, ghen tỵ, tò mò của mọi người trong nhà ăn.

Tôi chết chắc rồi, lần này chết thật đấy.

TV................................................ .....TV

-Thiên Dy, vợ chồng mày ngọt ngào dữ ha! Nhưng đâu cần làm ngay tại nhà ăn để bàn dân thiên hạ thấy hết, thiệt là phóng khoáng quá đi!

-Ê, Dy! Tao nghe đồn ông Vũ lột đồ mày ra giữa nhà ăn, rồi hai người diễn trò mùi mẫn hả?

-Tao nghe nói chỉ nội cảnh hai người hôn nhau đã mất đến ba tiếng, chồng mày dài hơi thật!

-Xì, có gì hay ho? Phi Vũ chỉ là thấy 'ngồ ngộ' nên mới đụng tới người như Thiên Dy thôi!

-Đúng, đúng! Chờ tháng sau, nói không chừng là tuần sau sẽ chán ngay thôi! Đừng tưởng được Phi Vũ tạm thời thích mà lên mặt!

Tôi đi tự sát đây, đừng hòng ai ngăn cản tôi. Đời trai đã mất, danh dự đàn ông không còn, tôi hết chỗ bám víu. Hơn nữa tôi không thể chấp nhận bị mọi người gọi là 'vợ', ít ra bộ mặt này và chiều cao mét tám, tôi phải được kêu bằng 'chồng' chứ. Á không, ai thèm làm chồng vợ với tên Vũ. Tôi càng nghĩ càng lạc đề, mau quay về chuyện chính. Phải rồi, tôi đang muốn tự tử. Nên cắt cổ tay chăng? Không được, đau lắm, với lại tôi sợ máu. Nhảy lầu? Thôi đi, lỡ không chết lại mang thương tật hoặc bại liệt. Dùng thuốc ngủ? Cũng không được, uống nhiều thuốc thế nào trước khi chết cũng bị nó hành đừ người, mệt lắm. Trời ạ, lẽ nào muốn chết cũng khó khăn vậy sao? Mà khoan, trước khi vĩnh biệt cõi đời, tôi phải xử lý kẻ đã cướp mất đời trai của tôi! Đúng! Con quái vật-Perv đó phải trả giá tội lỗi đã gây ra cho tôi!

................................................† ?....

Perv = Pervert = máu dê ba lăm

By TV 3/2/2011

(1/1/2011 AL)

Sickness 2: Lại bị bệnh

-Tìm ai?

Tôi đứng trước cửa lớp Vũ, cái người đang hỏi có bộ mặt khó đăm đăm làm tôi hơi khớp. Tôi nuốt nước bọt, lịch sự nói:

-Xin hỏi có Nguyễn Phi Vũ ở đây không?

-Cậu là ai?

-Tôi tên Phạm Nguyên Dy.

Người đó nhìn ngắm tôi một lúc, sau đó quay đầu vào lớp, nói to:

-Ê, Vũ, vợ mày kiếm!!!

Nếu không phải trước mặt đông người, nếu không phải gã này là đội trưởng môn vovinam, thì chắc chắn tôi đã đập gã nhừ tử. Mặt tôi nóng ran, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.

-Dy Dy, có chuyện gì à?

Vũ bước ra với bộ mặt ngạc nhiên, tôi nắm cổ áo hắn lôi đi trong tiếng huýt sáo và nhiều đôi mắt dõi theo. Mặc kệ ai nói gì thì nói, dù sao lát nữa tới chỗ vắng người hắn sẽ chết dưới tay tôi.

Đứng trong khoảng sân trống, cây cối bao xung quanh, không gian vắng lặng, tôi đâm ra lúng túng. Biết nói gì đây, không lẽ bảo muốn giết hắn? Nghe xong chắc hắn tốt bụng gọi giùm nhà thương điên đến hốt tôi. Cái chuyện ám sát thì nên hành động trong bí mật. Rồi lỡ hắn hỏi lý do tại sao tôi muốn giết, chẳng lẽ nói vì hắn đã cướp đời trai tôi? Chuyện xấu hổ đó quyết không thể nói ra. Nghĩ lại thì, lỗi lầm đâu phải chỉ một mình hắn, tại tôi tấn công hắn trước. Con người tôi làm bất cứ việc gì đều phải đủ lý lẽ, thế nên muốn ra tay uýnh hắn một trận cũng cần lý do chính đáng. Càng nghĩ càng lâm vào bế tắc. Đau đầu quá, tất cả đều do cơn bệnh cảm chết tiệt.

-Em có gì khó nói sao? Tôi đứng đây đã nửa tiếng đồng hồ rồi, có gì em cứ nói ra đi, đừng ngại!

Vũ nở nụ cười sát thủ. Trước nụ cười đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Mất một lúc mơ màng nhìn hắn, tôi bừng tỉnh lắc mạnh đầu, lắp bắp nói:

-Ờ thì...là chuyện...chuyện...

Lại tiếp tục điệp khúc im lặng. Có lẽ hắn không kiên nhẫn hai mắt nhìn nhau thêm nên cắt ngang:

-Thật ra tôi cũng có một chuyện muốn nói.

-Vậy anh nói trước đi!

-Chủ nhật này đi Suối Tiên chơi không? Tôi có hai vé mời, nếu em không muốn đi thì...

-Đi chứ!

Tôi lập tức trả lời ngay. Tôi vô cùng vô cùng vô cùng thích đi công viên trò chơi, nhưng ngại túi tiền eo hẹp, hơn nữa công viên là nơi của gia đình và cặp đôi, tôi một mình lang thang coi sao được. Đám bạn kể trong đó có nhiều trò chơi rất thú vị, rồi còn mấy con thú dễ thương nữa, tôi nghe mà phát thèm. Có người mời miễn phí thì đành muối mặt nhận lời vậy, thù hằn gì đợi sau này tính tiếp. Tôi thật là một người rộng lượng và thông minh.

-Vậy Chủ nhật tôi tới nhà đón em!

-Không! Chúng ta hẹn gặp ở trường đi!

Cho hắn tới nhà, ai biết hắn sẽ nói bậy bạ gì với ba mẹ tôi, loạng quạng không chừng tôi bị cạo trọc đầu và cấm cửa luôn ấy chứ.

Vũ cau mày thất vọng, rồi lại nở nụ cười tươi rói. Chết tiệt, tim lại đập mạnh. Tôi đấm ngực mong nó đừng nhảy loạn nữa.

-Vậy tám giờ sáng Chủ nhật chúng ta gặp nhau trước cổng trường!

-Quyết định vậy đi!

Tôi vội quay lưng, tiếp xúc lâu thêm nữa sẽ bị nụ cười chói sáng làm vỡ tim mất. Người gì kỳ cục, mỗi lần thấy mặt hắn là tim tôi trở nên kỳ lạ. Từ trước đã vậy, sau hôm mất 'zin' thì trái tim càng trở chứng nặng hơn.

Vũ kéo tay tôi lại, tôi hốt hoảng vùng ra.

-Làm cái gì?!

-Tôi chỉ muốn xin số phone của em.

-Chi vậy?

-Lỡ có chuyện gì đột xuất thì sẽ gọi điện thoại.

Tôi nhìn hắn nghi ngờ, lý do chính đáng đấy, nhưng ai biết được hắn có ý đồ gì khác. Tôi đắn đo suy nghĩ, cẩn thận dặn dò:

-Cho anh số phone cũng được. Nhưng hãy hứa không tùy tiện nhắn tin hay gọi điện, trừ phi có chuyện khẩn cấp.

-Tôi hứa!

-Thề đi!

Hắn giơ cao tay, nghiêm giọng:

-Nếu Nguyễn Phi Vũ này không có chuyện gì quan trọng mà gọi điện thoại hay nhắn tin cho Phạm Nguyên Dy, thì suốt đời sẽ không có bạn gái!

Thề độc thật. Nếu tôi mà không có nàng nào vây quanh để vênh mặt nhìn đời thì sẽ mất mặt lắm, càng huống chi đẹp trai như Nguyễn Phi Vũ? Hắn đã thề đến mức như thế thì chắc không làm sai. Tuy không mấy tin tưởng, rốt cuộc tôi cũng đọc số điện thoại di động cho hắn.

TV............................................TV

Sáng Chủ nhật, trời trong. Tôi cong lưng đạp xe như điên vì trễ hẹn, chủ nhật mà sao thiên hạ không ở nhà nghỉ ngơi, đổ xô ra đường làm gì cho khổ thân tôi. Dừng xe trước cổng trường, tôi đưa tay áo ướt đẫm lên quẹt mồ hôi trán.

Vũ bước tới, hấp tấp nói:

-Em trễ mười phút làm tôi lo có chuyện gì xảy ra!

-Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?

Tôi dắt xe đạp lên vỉa hè, nhìn quanh một hồi rồi hỏi hắn:

-Xe anh đâu? Đừng nói đi ké tôi nha!

-Không, em sẽ đi chung với tôi. Hãy gửi xe đi.

-Vậy cũng được.

Tôi theo lời đem xe vào trường cất, có người chở đỡ mệt nhọc đạp xe tội gì không chịu? Khi tôi bước ra chỉ thấy hắn mặt mày hớn hở, huýt sáo điệu nhạc vui. Tôi hỏi:

-Xe anh đâu, sao còn chưa đem ra?

-Thì trước mắt em đó?

Vũ kinh ngạc hỏi lại. Tôi há hốc mồm, không tin nổi. Cái xe hơi bốn bánh hiệu BMW xám bạc sáng loáng là của Vũ sao? Tôi từng nghe nói nhà hắn giàu, nhưng khủng kiểu này thì chưa từng nghĩ, có cả ông tài xế đứng mở cửa cho chúng tôi. Bên trong xe thật rộng rãi, ghế ngồi êm ái như đang trên nệm, tiếng nhạc nhẹ vang lên. Vũ rót rượu trái cây vào hai cái ly chân cao, hắn đặt ly rượu màu nho vào tay tôi. Tôi nhìn kỹ hắn. Vũ mặc áo thun đen cổ tròn, tay áo ngắn để lộ bắp tay săn chắc, quần tây nâu ôm sát đôi chân dài, bộ đồ hiệu đơn giản đủ tôn vinh hình thể người mẫu của hắn. Dù là chiếc xe, khung cảnh sang trọng đều hợp với chủ nhân nó, chỉ có tôi là trật chìa.

Tôi bứt rứt nhìn xuống mình, mặc áo sơ mi sọc xanh đại hạ giá, quần jean vài chỗ rách tua chỉ không phải do mốt mà tại đã quá cũ, đôi giày cũ lấm bụi và cả cái xe đạp cà tàng gửi ở trường. Nhìn tôi và hắn xem, cách biệt một trời một vực. Giàu đúng là tội lỗi. Nghèo cũng là cái tội. Tôi càng ghét mình hơn khi ngu ngốc ganh tỵ hắn. Tôi và Vũ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, chỉ tại cơn bệnh cảm đáng ghét mà hai đường thẳng giao nhau.

Trong công viên, những con công xòe cánh, chú nai dễ thương, thỏ con xinh xắn làm dịu lại lòng bực tức của tôi. Các trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc dần cuốn hút tôi. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi thoải mái đi bên cạnh Vũ, cười nói vui vẻ, thậm chí còn ăn trộm một mẩu kem của hắn. Khi hắn đòi ăn lại cá viên chiên tôi cầm trên tay, tôi quyết không chịu dễ dàng đưa, giành giật một hồi rốt cuộc hộp cá viên đổ cả ra đất. Tôi hơi tiếc, nhưng mà vui, cả hai cùng phá ra cười. Đây là những chuyện đùa nghịch tôi ước ao cùng làm với bạn bè, nhưng lúc nhỏ thì không có cơ hội, lớn lên chẳng ai nghịch ngợm như thế nữa, hôm nay tâm nguyện của tôi rốt cuộc đã thành hiện thực. Hóa ra Vũ không đến nỗi đáng ghét như tôi nghĩ, hắn ham chơi còn nhiều hơn tôi, trò nào cũng đòi thử. Có lẽ nào hắn cũng như tôi, rất ít, thậm chí là chưa từng đến công viên?

Khoảng hai giờ trưa, sau khi ăn cơm xong chúng tôi đi dạo, ngang qua một chỗ có kiến trúc âm u trông như Kim Tự Tháp. Nghe những tiếng hét kinh hãi từ bên trong truyền ra, đánh thức lòng mê đắm mấy trò kích thích trong tôi. Tôi lập tức chạy tới quầy bán vé.

-Chơi trò này đi!

-Hả? Hay tới đu quay chơi đi, trò này có gì vui đâu!

Tôi vừa trả tiền hai vé vừa đáp:

-Không! Tôi muốn vào ngôi nhà ma!

-Vậy em vào chơi đi, tôi ngồi ngoài này đợi.

Tôi xoay lại nhìn bộ dạng lấm lét của Vũ. Mỗi lần nghe tiếng hét từ bên trong truyền ra là cơ thể hắn hơi run rẩy. Không cần suy nghĩ tôi cũng hiểu triệu chứng này là gì. Tôi toét miệng nở nụ cười ma quỷ.

-À há! Hơ hơ hơ! Hờ hờ hờ!

-Làm...làm gì cười kỳ cục vậy!

Tôi đi vòng quanh người Vũ, khuôn mặt hắn lộ vẻ bất an của kẻ phạm tội. Tôi nhịp nhịp chân, cười nói:

-Sợ ma phải không? Sợ thì cứ nói, không phải giấu!

Hắn chột dạ la lớn theo kiểu tự trấn an bản thân:

-Không! Không có!! Tôi sợ hồi nào!!!

Tôi chỉ cần nghe câu đó, liền nắm tay Vũ lôi đi:

-Không sợ thì vào, đã tốn tiền mua vé, đâu thể bỏ uổng!

-Khoan!!! KHÔNG!!!!!!!!!

TV............................................TV

-Đúng là gạt tiền! Mấy người đó đóng giả chẳng giống xác ướp chút nào! Còn cái đầu lâu thì y hệt trong phim hoạt hình con nít, chẳng đáng sợ! Anh cũng thấy vậy chứ, Vũ?

-Phải...phải...!

Vũ miễn cưỡng trả lời, mặt xanh mét ngồi lọt thỏm trên băng ghế đá. Nhìn hắn thảm hại như vậy, tôi thấy có chút tội lỗi. Nhớ lại trong ngôi nhà ma có cả đám con nít tiểu học và trung học, hắn là kẻ la lớn nhất, bám dính lấy tôi như vòi bạch tuột, làm tôi vừa đi vừa vác theo khối thịt mấy chục ký. Nhìn hắn mười ngón tay hắn run rẩy bấu chặt đầu gối, khuôn mặt còn chưa hết kinh hoàng, tôi động lòng trắc ẩn, đứng lên nói:

-Đi hoài cũng mệt, anh ngồi nghỉ đi, tôi ra đây một tí!

Tôi chạy nhanh tới quầy bán nước, mua hai lon nước ngọt. Trở lại thấy hắn đang gục đầu vào hai tay, tôi nhẹ bước tới, dí lon nước lạnh vào trán hắn. Vũ giật mình ngẩng đầu lên.

-Uống đi.

Tôi ngồi xuống cạnh Vũ, khui lon nước tu một hơi hết sạch. Tôi biết hắn đang nhìn mình chằm chằm nên vờ ngắm trời mây.

Hồi còn học tiểu học, cuối tuần ba thường chở mẹ và tôi ra công viên gần nhà hóng mát, rồi việc đi chơi cứ thưa dần cho đến năm tôi học lớp tám thì dứt hẳn. Ba mẹ cố gắng làm việc, cuối cùng đã có thể mua một ngôi nhà riêng chứ không phải thuê nhà mướn nữa. Tuy nhiên, tôi thà ở nơi nửa năm hoặc một năm thì lại dọn đi, mà có ba mẹ ăn chung bữa cơm, cuối tuần quây quần bên nhau. Còn hơn trong căn nhà thuộc riêng mình, nhưng ba người chúng tôi cả ngày chẳng thấy mặt nhau quá hai lần. Khi người ta có một cái gì mới, thì sẽ phải trả giá bằng một thứ mình sở hữu, tôi đã hiểu rõ đạo lý đó khi mười bốn tuổi. Dần dần tôi ít về nhà, thường xuyên ăn cơm bụi hoặc bỏ bữa nên thân thể còm nhom, may được cái chiều cao di truyền bên nội. Tôi hiểu không phải ba mẹ tôi không thương nhau, họ vẫn rất thân mật, chỉ là ít có thời gian gặp mặt. Nhưng đi học về, nhìn căn nhà trống trải, tôi không thể tự dối lòng rằng chẳng hề thấy 'cô đơn'.

Đang suy nghĩ thì thấy đùi mình tê tê, tôi nhìn xuống, tên Vũ đang gối đầu lên đùi tôi ngủ ngon lành. Tôi giơ tay định đẩy hắn, nhưng nhìn khuôn mặt say ngủ bình yên thì tay chợt khựng lại. Tôi chợt phát hiện đã luôn nhường nhịn, chiều ý hắn một cách vô thức. Có lẽ vì tôi là người yêu cái đẹp nên không nỡ làm khuôn mặt điển trai đó thất vọng chăng? Đó là suy nghĩ hợp lý nhất cho hành động của tôi, không còn lý do nào khác. Không thể có.

Tôi ngắm kỹ khuôn mặt Vũ. Lông mi dài hơi cong, mũi thật thẳng, môi dưới hơi trễ, khóe miệng nhếch lên như lúc nào cũng sắp cười. Nếu đôi mắt kia mở ra, sẽ mang theo ánh nhìn ấm áp. Dù không muốn tôi vẫn phải thừa nhận, Vũ thật sự rất đẹp trai. Tôi thường nghe đám bạn cầm cuốn tạp chí đăng hình Vũ ao ước có một phần khuôn mặt và cơ thể giống hắn. Từ khi sinh ra hắn như một hoàng tử, đầu óc thông minh, thể thao cũng chẳng tồi, gia cảnh giàu sang, có lẽ cuộc đời với hắn là con đường thẳng tắp.

Nghĩ đến làm lửa giận trong tôi sôi sục, thật muốn cốc vào đầu hắn một cái. Đến bây giờ tôi vẫn không tin nổi, người con trai hoàn mỹ này đã từng ngủ cùng mình, hơn nữa còn biểu lộ tình yêu đối với tôi.

Những ngón tay thuôn mảnh đang đặt hờ trên lồng ngực, đã ve vuốt da tôi như thế nào? Cánh tay kia đã ôm tôi ra sao? Và đôi môi hé mở đó đã trao nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình hay dịu dàng đắm say?

*Bốp*

Tôi tát vào mặt mình, ngăn suy nghĩ không tiến xa hơn. Tôi điên rồi, đầu óc nghĩ lung tung đi đâu thế này? Chẳng lẽ gần bên hắn quá nên bị lây luôn mức Perv sao?

Những giọt nước lạnh đột ngột rơi xuống từ trời cao làm nguội đầu óc tôi, đồng thời đánh thức Vũ. Hắn vội nắm tay tôi đứng dậy:

-Chạy mau!

TV................................................ ..TV

Khi hai chúng tôi bước vào trong nhà hàng gần đó thì cả người đã ướt sũng nước. Hầu hết bàn ăn đầy các vị khách cũng bị mắc mưa. Chúng tôi ngồi ở bàn gần cửa sổ duy nhất còn trống. Các bàn khác đều là những cặp tình nhân vừa rù rì âu yếm, vừa ngắm mưa giăng ngoài khung cửa, không khí tràn ngập màu hồng.

Không biết trông chúng tôi có giống hai người yêu không? Chắc không đâu, nhất định trong mắt người khác hai đứa tôi là anh em hay bạn bè đi chơi công viên. Nhưng sao mọi người cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, làm tôi thấy bất an.

Tôi càu nhàu để quên đi tình huống xấu hổ hiện tại:

-Rõ ràng chương trình dự báo thời tiết hôm nay đã nói trời nắng ráo, vậy mà lại mưa!

-Nắng mưa là chuyện của trời mà.

-Dạ, xin hỏi quý khách dùng gì?

-Một ly cà phê đen.

Trước mặt hắn ta không thể kêu món sữa nóng ưa thích, chắc chắn sẽ bị chế nhạo là con nít, tôi đành nói:

-Cũng một cà phê đen.

-Phần của cậu ta hãy làm một ly sữa nóng.

Tôi trố mắt nhìn Vũ. Gã phục vụ lúng túng không biết nên theo lời tôi hay hắn. Vũ liền trừng mắt:

-Sao còn đứng đó?

-Vâng, thức uống sẽ có ngay!

Tôi thông cảm nhìn gã phục vụ vội vàng bỏ đi, gặp tôi thì cũng sợ chết khiếp thôi, cái bộ mặt lạnh băng và giọng nói sắc bén. Tuy thức uống hắn kêu trúng sở thích nhưng tôi vẫn càu nhàu:

-Anh làm vậy là sao hả? Tôi muốn uống gì kệ tôi chứ!

Hắn dịu giọng:

-Em mới trúng mưa, sữa nóng sẽ làm ấm cơ thể.

-Vậy sao anh không uống sữa đi?!

-Tôi quen dùng cà phê, hơn nữa không thích đồ ngọt.

Tôi tắt đài, chẳng hiểu sao cãi hắn vài câu là tôi lép vế ngay, trong khi đấu khẩu với Kiết thì tôi chẳng bao giờ thua. Vũ, hắn giống như khắc tinh của tôi, rõ ràng rất ghét đến mức muốn giết, rõ ràng muốn tránh xa hắn, vậy mà bây giờ tôi cùng hắn đi chơi công viên, ngay cả thức uống cũng chiều theo ý hắn.

Tôi rùng mình sợ hãi.

Tôi làm sao thế này? Trước đây tôi đâu bao giờ dễ dãi làm theo ý người khác? Thế mà hắn chỉ nói vài câu tôi liền nghe theo. Kỳ lạ quá, trong người tôi bị hỏng hóc ở đâu rồi chăng?

Tôi nhìn ly sữa đã lưng phân nửa, nhìn ra ngoài trời mưa gió gần hai tiếng đồng hồ không có dấu hiệu tạnh. Tôi quay lại ngó Vũ, hắn đang nghịch chiếc muỗng nhỏ, khuôn mặt chữ điền hơi cúi xuống. Bao quanh hắn như có luồng ánh sáng quý phái làm tôi khó thể hô hấp. Tôi buột miệng hỏi:

-Tại sao anh muốn quen tôi?

Vũ ngừng động tác nghịch muỗng, ngẩng đầu, gò má hắn hơi hồng làm tôi đột nhiên thấy lúng túng. Tôi xoắn tay vào nhau, thấp giọng nói:

-Ý tôi là...tuy tôi chủ động hôn anh, nhưng nếu không muốn anh chỉ việc đẩy tôi ra hoặc đấm vào mặt tôi vài cú.

-Tôi sẽ không bao giờ đánh em!

Vũ nói thật nhanh. Tôi tròn mắt nhìn hắn.

Hắn ho khan, nói:

-Tại sao bỗng hỏi chuyện này?

Chính tôi cũng không biết, chỉ là vấn đề này cứ vướng mắc trong lòng mấy bữa nay. Ở trường, Vũ không ngần ngại bày tỏ cử chỉ chăm sóc tôi, tuy ra vẻ phiền phức nhưng thật sự chưa từng thấy khó chịu. Nhớ đến ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Vũ của những nữ sinh viên và một số nam sinh, cổ họng tôi chợt có cục nghẹn đắng ngắt. Giọng nói bất giác đề cao.

-Cũng không có gì! Tất cả con gái trong trường đều mơ là bạn gái anh! Dù anh thích con trai thì cũng không đến lượt đứa tầm thường như tôi!

Vũ mỉm cười, nụ cười đó khiến tôi bối rối.

-Hình như em đánh giá mình quá thấp. Tôi rất ngưỡng mộ em, mọi người luôn vây quanh và yêu mến em. Khi em không thích điều gì ai đó làm, em lập tức nói trước mặt họ. Tôi khâm phục tính thẳng thắn đó, tôi chẳng bao giờ có thể nói suy nghĩ thật của mình ra ngoài.

Những ngón tay thuôn dài của Vũ gõ nhịp trên mặt bàn thu hút ánh mắt tôi.

-Như khi tôi mệt mỏi vẫn phải mỉm cười nói chuyện cùng mọi người, dù lúc đó tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Như lúc tôi chẳng hứng thú chơi thể thao, chỉ thích ngồi trong thư viện đọc sách, vẫn nhận lời mời hoạt động cùng đám con trai. Như việc tôi ghét đứng trước máy ảnh và những ánh mắt chăm chú nhìn mình, nhưng tôi vẫn làm người mẫu vì công ty điện ảnh của cha mình. Tôi luôn làm theo ý người khác.

Tôi thật không ngờ Vũ cũng có điều phiền não, đúng là trên đời không ai hoàn hảo. Hiểu được một phần con người hắn, dường như nỗi căm ghét trong tôi bớt đi một ít. Nếu là mấy ngày trước, có đánh chết tôi cũng không tin mình sẽ nói với hắn câu này:

-Nếu anh không thích thì cứ nói ra, tuy người ta khó chịu nhưng rồi sẽ mau chóng quên đi thôi! Cứ mãi gượng ép chính mình thì mệt mỏi lắm! Đừng lo, có tôi ủng hộ anh!

Vũ cười, tay vươn ra khẽ chạm vào bàn tay tôi đặt trên bàn. Một cái chạm rất nhẹ nhàng nhưng khiến tôi như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.

-Em biết không, tôi ghét đồ ngọt, nhất là mật ong.

Tôi lập tức phản đối:

-Sao chứ, ngon lắm mà?

Vũ cười cười nói tiếp:

-Có lần một cô gái tặng chai trà mật ong cho tôi, vì giữ hình tượng nên tôi miễn cưỡng nhận lời. Sau đó tôi tới chỗ vắng định quăng chai nước vào thùng rác thì em xuất hiện. Có nhớ em đã nói gì không?

Tôi lắc đầu, trước đây từng nói chuyện với hắn tôi còn chẳng nhớ nữa là đã thốt ra câu gì.

-Lúc đó em xông tới nói một câu:

"Lãng phí quá, nếu không uống thì đưa cho tôi!" Chẳng đợi tôi trả lời em đã giật lấy chai nước và uống cạn, quăng chai rỗng rồi em ngước lên nói. "Xòe tay ra đi!" Em thả vào tay tôi những viên kẹo gói giấy xanh bạc, vừa chạy đi vừa nói. "Đây là đổi lại chai nước đã uống! Ngậm chúng giúp thông cổ, mùi vị rất ngon."

Giờ tôi mới nhớ đúng có chuyện đó, thế mà quên khuấy đi mất. Vậy ra tôi từng nói chuyện với Vũ, hai đứa không hoàn toàn xa lạ như tôi đã tưởng. Lồng ngực bỗng nhiên có một luồng khí ấm lan tràn.

Vũ cười thật dịu dàng:

-Sự quan tâm vô tư của em làm tôi cảm động. Từ đó tôi luôn để ý đến em, rồi bị em thu hút lúc nào không hay. Tôi băn khoăn ngày đêm muốn thổ lộ nhưng sợ bị em từ chối, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh ghét của em. Khi em chủ động đến bên tôi, tôi liền nắm lấy cơ hội không để bỏ lỡ. Thật may mắn tôi đã không phải yêu đơn phương.

-Ha ha ha...

Tôi gượng cười, lời Vũ nói xoáy vào lòng tôi. Thì ra Vũ không phải đùa chơi, không phải thấy cái mới lạ muốn thử. Vũ thật sự rất thích tôi, thích đến mức e sợ không dám thổ lộ. Nếu hôm đó tôi không bệnh cảm mà chủ động tiếp cận, hắn sẽ còn giữ kín tâm sự bao lâu? Một con người có tất cả mọi thứ lại rụt rè không dám bày tỏ tình yêu của mình, thật đáng thương.

Vũ, anh lầm rồi, tôi không yêu anh, trước giờ chưa từng! Tất cả chỉ là lầm lẫn! Tại căn bệnh kỳ quái của tôi!

Lời nói đó không cách nào thoát khỏi môi, như có gai nhọn đâm sâu vào vòm họng. Tôi ú ớ chẳng thể thốt thành tiếng, lồng ngực đau nhói đến ngộp thở, trước mắt cảnh vật như nhòe đi.

-Dy Dy, em làm sao vậy? Nóng quá! Em bị sốt rồi! Ai đó làm ơn giúp giùm!!!

Tôi nghe tiếng Vũ hốt hoảng vang bên tai nhưng không thể mở to đôi mắt. Cả người lâng lâng trôi bềnh bồng trong khoảng không tối đen. Trúng mưa rồi nóng sốt, không phải tôi sắp bệnh nữa chứ? Lần này tôi sẽ hành động thế nào? Hy vọng sẽ không làm gì khiến Vũ tổn thương. Tôi thật sự không muốn hắn buồn lòng.

By TV 3/2/2011

(1/1/2011 AL)

Sickness 3: Tâm bệnh

Tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi khá quen mắt. Tôi nhớ đã từng thấy nó ở đâu, cổ họng khô ran, tôi khẽ rên. Một bàn tay hơi lạnh sờ trán tôi. Khuôn mặt lo lắng của Vũ hiện ra trước mắt, hắn rút cái cặp nhiệt độ trong miệng tôi ra, nhìn nó rồi nói như trút được gánh nặng:

-Hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải chú ý. Em ngoan ngoãn nằm đây, tôi kêu người đem cháo lên!

Vũ nói gì đó vào ống nghe điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. Sau đó hắn đứng lên vào phòng tắm, bước ra với thau nước nhỏ bốc khói nóng. Hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay gỡ hột nút áo đầu tiên trên cổ tôi.

Tôi la hoảng:

-Làm cái gì vậy?!

-Lau người cho em. Cả người em ướt đẫm mồ hôi, không thay đồ sạch dễ bệnh nặng.

-Tôi tự làm được rồi!

-Dy Dy!

Tôi giật mình khi nghe giọng Vũ nghiêm khắc. Hắn vuốt tóc tôi, mỉm nụ cười vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị, nói như dỗ ngọt con nít:

-Hãy ngoan, tôi chỉ lau người cho em, tuyệt đối không làm gì đâu. Ngoan nhé!

Tôi cứ như bị trúng bùa, nếu là bình thường chắc sẽ quát vào mặt hắn hay ít ra phải chống cự. Đằng này tôi ngồi im để hắn cởi đồ, thấm khăn ướt lau từ đầu đến chân. Vũ vừa cài hột nút áo cuối cùng bộ áo ngủ cho tôi thì có tiếng gõ cửa. Hắn đi ra, lát sau bưng vào khay cháo, ân cần thổi nguội rồi đút từng muỗng, từng muỗng vào miệng tôi. Cảm giác được chăm sóc không tệ lắm, dù sao bây giờ ngay cả nhấc một cánh tay tôi còn không làm nổi, chẳng việc gì phải xấu hổ. Tôi nhớ đến ba mẹ, mỗi lần tôi bệnh hai người lo lắng săn sóc từng việc nhỏ nhặt y như hắn, phải chăng tình thương nào cũng giống nhau? Mũi tôi cay cay, mắt nóng lên.

-Ăn hết tô cháo rồi, giỏi lắm. Bây giờ uống thuốc xong thì nhắm mắt ngủ!

-Không uống!

-Phải uống thuốc mới mau hết bệnh!

Tôi xoay đầu sang hướng khác biểu thị phản đối, nếu là bình thường có chết tôi cũng không để hắn thấy bộ mặt này. Nhưng trong người khó chịu làm tôi không muốn giả bộ nữa.

-Há miệng ra.

Giọng hắn pha lẫn tiếng cười, tôi càng không dám quay mặt nhìn hắn.

-Đã nói không uống!

Vũ kéo mặt tôi xoay lại đối diện hắn, hơi thở hòa lẫn vào nhau.

-Ngoan, uống đi rồi ăn sôcôla.

Tôi rất muốn nói giọng Vũ còn ngọt hơn kẹo.

Ở nhà ba mẹ tuyệt đối không cho tôi ăn sôcôla, vì lúc nhỏ có lần tôi ăn hơi nhiều rốt cuộc đổ bệnh nặng. Tôi hiểu hai người chỉ có tôi là con một nên cưng như trứng mỏng, nhưng lo lắng thái quá cũng khiến tôi mệt mỏi. Thứ gì càng bị ngăn cấm càng khiến người ta nổi lòng tham muốn. Thế nên có cơ hội ăn thứ mình thích tôi đương nhiên không thể bỏ qua.

Tôi hăm hở nói:

-Sôcôla? Có nhân đậu phộng không?

-Có, thứ gì cũng có hết. Há miệng ra nào!

Tôi nhắm mắt, miễn cưỡng mở miệng. Sau khi nuốt mớ thuốc đắng ngắt, tôi liền hỏi:

-Sôcôla đâu?

-Giờ thì không có sẵn.

Tôi thất vọng la lên:

-Lừa gạt! Bịp bợm! Nói dối! Người hai mặt! Xấu xa!

Vũ cười lớn. Tiếng cười của hắn nghe thật đáng ghét. Chết tiệt, tại sao lần bệnh này đầu óc tôi tỉnh táo lạ.

-Dy Dy, quay qua đây.

-Gì hả?!

Tôi xoay đầu theo hướng gọi. Có thứ gì đó chui tọt vào miệng tôi, nó tròn, ngọt và hơi đắng, tan ra ngay. Tôi hớn hở reo lên:

-Sôcôla?

-Không có sôcôla nhân đậu phộng, chỉ có sôcôla ca cao thôi. Giờ thì mau nằm xuống ngủ đi.

Tên keo kiệt, cho tôi ăn thêm vài cục nữa có sao đâu. Cái kiểu lừa gạt này giống hệt ba mẹ mỗi lần dỗ tôi uống thuốc. Tôi rùng mình khi nhớ ra một chuyện quan trọng, hốt hoảng nói:

-Cho tôi mượn điện thoại!

-Chi vậy?

-Tôi phải gọi điện về nhà! Chắc chắn ba mẹ đang lo lắng! Chết rồi, không biết đã nằm đây bao lâu, về nhà chết là cái chắc!!!

Vũ đỡ tôi nằm xuống, nói:

-Yên tâm đi, tôi đã gọi điện báo cho hai bác biết bệnh tình của em rồi. Hai người nói để em ở đây một đêm, sáng mai họ sẽ tới đón.

Vũ cẩn thận kéo chăn đắp tận cằm tôi. Nhìn hắn, tôi buột miệng nói:

-Thật không ngờ cậu ấm như anh biết chăm sóc người khác.

Vũ lại cười, nhưng lần này tôi thấy nó hơi buồn.

-Từ nhỏ cha mẹ tôi sống như ly thân. Cha tôi là giám đốc sáng lập công ty điện ảnh, mẹ tôi là nhà quản lý các ngôi sao lớn, hai người đều bận rộn công việc. Có một bà vú chăm sóc tôi, nhưng bà rất già. Tôi thương bà vú như người thân ruột thịt, nếu cha mẹ biết bà không thể chăm sóc tôi thì sẽ đuổi việc bà, nên phải tự lo thân để giữ bà ở lại. Không nói nữa, mau nhắm mắt!

Tôi khép mắt lại nhưng tâm trí lan man nghĩ về gia cảnh Vũ. Càng hiểu thêm tôi càng thấy hắn tội nghiệp. Nghĩ kỹ lại hình như xung quanh hắn luôn có một bức tường ngăn cách không cho một ai đến gần. Có lẽ tôi là người duy nhất bước vào trong bức tường kia. Đã không thể nói ra ngoài miệng từ 'ghét' nữa, ngay cả suy nghĩ cũng không. Dường như trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi nói một câu:

-Ngày nào đó hãy đến nhà tôi chơi, ba mẹ tôi là người rất tốt.

Không biết lúc đó vẻ mặt Vũ thế nào? Tôi thật lòng muốn mời hắn đến nhà, hoàn toàn không phải do bệnh mà ăn nói lung tung. Tôi tham lam muốn biết nhiều hơn nữa những gì ẩn giấu sâu trong Vũ, không chừng một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở thành bạn thân.

Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy Vũ cười, tiếng cười sảng khoái không gượng ép.

TV..............................................TV

Sau một tuần nằm nhà, Vũ đích thân đưa tôi đến trường. Lúc đầu tôi phản đối quyết liệt, vì được Vũ đưa đi trên chiếc xe hơi bóng loáng, thế nào người hâm mộ hắn cũng giết tôi cho coi. Nhưng cái tính hắn độc đoán hoàn toàn không nghe tôi nói, cộng thêm ba mẹ ở ngoài thúc đẩy, thế là tôi đành xuôi tay đầu hàng. Chẳng hiểu hắn dụ dỗ cách gì mà ba mẹ tôi chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thân thiết, thương yêu hắn còn hơn con ruột là tôi. Tức gì đâu, nhưng trong lòng thấy có chút vui, chẳng hiểu sao nữa.

Giờ nghỉ trưa, Kiết kéo tôi lên sân thượng. Khuôn mặt nó hôm nay bỗng nhiên ngầu dễ sợ, nên tôi chẳng dám hó hé. Hai thằng đứng ngắm nhau độ vài chục phút, tôi chịu không nổi gió lạnh thổi vù vù quanh thân, lên tiếng trước:

-Mày có chuyện gì thì nói mau đi. Tao mới ốm dậy, mày lựa chỗ nào ấm áp chút không được sao?

-Dy, mày nghỉ bệnh hai ngày nên không biết có rất nhiều lời đồn về mày và anh Vũ.

-Đâu phải lỗi của tao chứ? Tại tao trúng mưa nên bệnh.

-Vậy sao mày để anh Vũ đưa đến trường? Còn thân mật cười nói. Mới mấy ngày trước mày còn hăm he không ăn sống nuốt tươi ổng thì ngủ không yên!

Tôi gãi đầu, bối rối nói:

-Ờ...thì...lúc tao bệnh anh ta chăm sóc tận tình, đâu thể tỏ ra gay gắt phủi ơn được.

Kiết nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn xoáy sâu vào mắt tôi như muốn bóc trần điều gì đó. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đảo mắt né tránh, cảm giác hoảng sợ hệt tội phạm bị bắt quả tang.

Kiết lại nói, giọng trầm kỳ lạ:

-Dy, không phải mày...yêu anh ta chứ?

Tôi giật bắn, lắp bắp chối biến:

-Bậy....bậy bạ! Đầu... đầu... óc mày toàn ba cái chuyện nhảm nhí! Gì mà yêu....yêu với đương chứ! Nhảm!

Kiết mím môi, khoanh tay trước ngực:

-Tao có bằng chứng hẳn hoi. Ba mẹ mày cho biết anh Vũ hầu như ở cả ngày tại nhà mày, hai người dính sát nhau như keo với sơn. Chính hai bác cũng thấy hai người thân mật kỳ lạ. Mày định giấu tao sao Dy? Chúng ta là bạn thân từ nhỏ, mày hãy nói thật đi!

Nói thật cái gì chứ? Rằng tôi yêu Vũ ư? Nhưng tôi thật tình là không có. Tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp hắn, cảm kích hắn, muốn cho hắn thật nhiều niềm vui, mong muốn hắn thổ lộ hết nỗi buồn trong lòng, tất cả chỉ là điều một người bạn nên làm. Như thế đâu thể gọi là yêu, phải không?

Tôi thật sự không biết mình có thích Vũ hay không. Điều đó vượt quá mức suy nghĩ trong đầu tôi, không cách nào chấp nhận nổi. Tôi phải phủ định, gắng hết sức phủ định tất cả. Dù là lời của Kiết, tấm lòng của Vũ, hay nỗi phân vân của tôi.

-Sao mày không trả lời? Thật sự yêu rồi sao?!

-Mày nhiễu sự quá, tao đã nói là không! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Mày phải hiểu rõ lần đó tao bệnh, đầu óc không bình thường! Tao chẳng biết tại sao lại đi ôm hôn anh Vũ, tao hoàn toàn không thể kiểm soát cơ thể, sau khi hết bệnh cũng chẳng nhớ gì về chuyện đó! Tao đã định nói ra sự hiểu lầm to lớn này cho anh ấy biết, nhưng không có cơ hội! Rồi tiếp xúc nhiều hơn, tao hiểu anh ta không chỉ là một cậu ấm con nhà giàu! Vũ có những nỗi cô đơn mà không có ai chia sẻ, tao muốn giúp đỡ, cùng anh ta trở thành bạn bè như mày vậy, Kiết!

Kiết vung tay kích động:

-Mày không thể làm bạn với anh Vũ! Cả trường đều biết hai người là một đôi, nếu chuyện phanh phui, tao không nghĩ anh ta chịu được đả kích! Không nói anh ta yêu mày, một người như anh ta không đời nào chịu được bị người khác bỏ rơi!

Tôi bịt tai, khổ sở la lớn:

-Tao biết! Tao biết!! Tao cũng đang đau đầu đây!!!

-Cậu không phải khó xử!

Tôi giật mình xoay người lại, Vũ đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ, nụ cười dễ mến không còn hiện hữu, thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc. Tôi cảm thấy choáng váng, huyết áp tụt nhanh, tay chân lạnh ngắt.

-Vũ...chuyện này...tôi....

Vũ cắt ngang bằng giọng nói trầm nặng nề:

-Không cần nói nữa, tôi đã nghe rõ hết rồi. Thật xin lỗi vì đã hiểu lầm gây bao rắc rối cho cậu.

Giọng Vũ lạnh quá, nó làm tôi sợ. Tôi hoảng hốt bước tới, tay vươn ra định nắm lấy tay Vũ:

-Không phải vậy đâu....! Tôi...tôi chỉ là...!

Vũ lùi lại, xoay lưng bước đi:

-Yên tâm, từ nay tôi không quấy rầy cậu nữa.

Lưng Vũ thật thẳng, đầu ngẩng cao, từ đầu tới cuối không hề nhìn vào mắt tôi. Nhìn hình bóng Vũ thấp dần theo từng bậc thang, một cơn đau thắt dâng lên lồng ngực, tôi không chịu nổi ngã quỵ xuống. Từng chữ từ bờ môi Vũ thốt ra cứ xoáy sâu vào óc tôi, xoay nhanh, xoay nhanh, như chong chóng. Tôi biết Vũ rất giận, nếu đổi lại là tôi ở vị trí như hắn sẽ không chịu nổi cảm giác bị lừa gạt. Nhưng tôi không cố ý, tôi cũng là nạn nhân mà? Từ đầu là tại hắn hiểu lầm, tôi không có lỗi. Đúng vậy, tôi không hề có lỗi, tại sao cảm giác day dứt cứ xâm chiếm lồng ngực?

Trước mắt tôi tối xầm lại, ý thức trôi bềnh bồng trong màn đêm.

-Dy! Tỉnh lại!! Dy!~!

TV....................................TV

Không hiểu sao kể từ ngày đó, sức khỏe tôi ngày càng kém. Cổ họng đau rát, nếu mỗi ngày Kiết không đến thăm, thường xuyên trò chuyện, chắc tôi quên mất 'nói' là như thế nào. Cảnh vật trước mắt tôi nhạt nhòa như bức tranh nhòe nước, không thể nhớ bất cứ gì, nhận biết bất cứ gì. Bỗng một ngày Kiết đẩy mạnh cửa phòng đập vào bức tường gây tiếng động lớn, bước tới thô bạo nắm cổ áo tôi kéo lên. Khuôn mặt nó hiện ra trông thật dữ dằn. Nhưng tôi thấy nó như qua lăng kính mờ ảo, không chân thật. Tôi biết hiện giờ mình đang ngu ngơ cười.

-Mày làm sao vậy, Dy? Mày hệt như người chết rồi! Tao nói mày biết, muốn chết hãy làm sao chết hẳn! Còn nếu sống thì mày hãy lập tức ngồi dậy ăn, uống đàng hoàng! Mày muốn đôi chân khỏe mạnh bại liệt luôn sao?!

Đôi mắt tôi cứ díp lại, không mở to ra nổi, uể oải đáp:

-Thì tao vẫn đang hít thở đấy thôi.

-Mày gọi vậy là sống sao?!

Kiết giận dữ kéo lê tôi đến tủ quần áo, xốc tôi dậy dí sát mặt gương lạnh ngắt.

-Mày nhìn kỹ bộ dạng hiện giờ đi! Xem coi mày ra cái giống gì???

Tôi đưa mắt nhìn mình trong gương. Hai hốc mắt trũng sâu, quầng thâm dưới mi mắt, tròng mắt lờ đờ đục ngầu. Người gầy nhom lọt thỏm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đầu tóc rối bù. Là tôi đây sao? Chính mắt nhìn thấy còn nhận không ra, huống chi người khác. Có lẽ nào tôi trở nên bê bối đến mức này? Tại sao chứ? Nguyên nhân do đâu? Tôi cảm thấy dây thần kinh giật mạnh gây đau đớn, có lẽ tại vận động trí não, thế thì tôi không muốn nhớ, không muốn biết bất cứ điều gì dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Tôi ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu tránh né tấm gương lớn.

Kiết đặt tay lên vai tôi, dịu giọng:

-Dy, tao xem mày như anh em ruột. Mày cứ coi tao là thùng rác, trút hết mọi tâm sự ra đi. Mày dồn nén trong lòng rồi tự hành hạ bản thân, có biết làm ba mẹ mày và tao đau lòng lắm không? Tao hiểu rõ mày ra thế này nguyên nhân vì anh Vũ. Nhưng từ ngày đó tới nay mày cứ nhốt mình trong phòng, không phải là cách hay!

Lời của Kiết làm tôi rùng mình thức tỉnh, khai thông điểm sáng trong sương mù bao phủ tâm trí. Tôi ngước lên, bấu chặt vai Kiết:

-Cứu với, Kiết ơi! Tao tiêu rồi! Tiêu thật rồi!

-Mày làm sao?

-Rõ ràng tao rất ghét Vũ! Một tháng trước hắn không là gì trong cuộc sống của tao, chỉ là thần tượng cùng trường! Rồi đùng một cái tao và Vũ là người yêu! Tao không tự nguyện, tao cố vùng vẫy nhưng hắn không buông tha, hắn khuấy động cuộc sống bình yên tao có, sau đó hắn phủi tay bỏ tất cả!

-Dy, mày bình tĩnh lại, nói từ từ thôi! Tao không hiểu mày đang muốn nói gì!!!

Tôi nhìn Kiết, nó là người duy nhất tôi có thể tin tưởng trút hết nỗi lòng. Tôi hít một hơi sâu, nói thật nhỏ, sợ lớn tiếng hơn sẽ làm từ ngữ vỡ ra:

-Tao...tao nghĩ mình đã yêu Vũ.

-Trời!!!

Kiết ngồi bệch xuống đất, trợn mắt nhìn tôi. Chắc hẳn nó rất kinh ngạc, chính tôi còn thấy bất ngờ khi phát hiện lòng mình. Tại sao lại nhanh như vậy? Chỉ mới quen biết một tháng thôi mà? Trước đó có từng tiếp xúc nhiều đâu? Tuy cùng trường nhưng khác khối. Một cậu ấm và kẻ nghèo hèn. Hoàng tử và tên lông bông. Tìm một chút điểm tương đồng cũng không ra. Thế nhưng tại sao tôi không thể đừng nhìn hắn, không thể ngừng nhớ đến hắn, hàng đêm mơ về hắn, nước mắt ướt đẫm mặt khi mỗi sáng thức giấc?

Tôi không biết. Không biết gì hết. Tôi chỉ hiểu một điều. Tôi lỡ yêu Vũ, yêu mất rồi.

-Mày nói đi, Kiết! Bây giờ phải làm sao đây? Tao rối lắm!

Kiết lắc đầu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt của người trải đời dành cho tên nhóc mới lớn:

-Dy, mày có chắc thật tình yêu anh Vũ không? Yêu thật sự chứ không phải cảm xúc hời hợt! Chuyện này không đùa được đâu!

Tôi giận dữ hất tay Kiết ra:

-Giờ này tao đâu còn tâm trí đùa giỡn? Tao nghiêm túc yêu Vũ, rất nghiêm túc!

-Vậy mày ngồi đó làm gì? Mau đi cho anh ta biết!

Tôi giật mình:

-Có...có đột ngột quá không?

-Chờ thêm mấy ngày nữa để mày thành cái xác khô à? Đi, chúng ta hãy tới gặp anh Vũ!

-Khoan!

Tôi ghì lại lực kéo của Kiết để không phải đứng lên. Kiết nhìn tôi lạ lùng:

-Mày dở chứng gì nữa đây?

Cố gỡ những ngón tay Kiết khỏi cổ tay mình, tôi lắc đầu nói:

-Tao không thể! Tao không dám!

-Mày bị sao vậy hả? Trước giờ mày đâu phải hạng nhút nhát chưa thử đã bỏ cuộc?

-Nếu...nếu Vũ lại nhìn tao bằng ánh mắt như hôm trước, tao không nghĩ sẽ chịu nổi...!

Tất cả chỉ tại bệnh cảm là đầu dây mối nhợ. Tại nó mà bây giờ tôi trở thành đứa yếu đuối ưa khóc như con gái, dễ dàng rơi nước mắt. Bàn tay Kiết vỗ nhẹ lên đầu tôi, khiến tôi nhớ đến bàn tay hắn đã vuốt tóc lúc tôi bệnh, bây giờ thì điều đơn giản đó không thể có nữa. Kiết khẽ đẩy đầu tôi dựa vào vai nó.

-Được rồi, cứ khóc đi. Khóc hết nước mắt rồi mày sẽ thấy nhẹ lòng.

Vai Kiết không rộng nhưng vững chắc. Tôi òa khóc trên vai nó, tất cả cảm xúc ứ đọng trong lòng như cơn đê vỡ trào ra. Tôi nhớ Vũ, rất nhớ. Tôi muốn thấy mặt Vũ dù sợ sẽ lại đối diện đôi mắt lạnh lùng kia. Tình yêu biến tôi thành kẻ ủy mị, thật rất ghét, ghét lắm. Khóc một trận làm lòng tôi nhẹ nhõm. Tôi bắt đầu ăn uống đúng bữa bình thường trở lại, dù không nhiều. Ba mẹ mấy ngày nay nghỉ phép để lo cho tôi nay cũng đi làm trở lại, tuy nhiên hai người cố về sớm, bàn ăn lớn lại có đủ ba người.

Mái ấm gia đình giống như xưa, nhưng niềm vui giờ khiếm khuyết, cười đó mà lòng buồn rã rời. Trong trái tim tôi đã thủng một lỗ hổng rất to, mỗi khi cơn gió nhớ Vũ thổi tới lại khiến tim rát buốt.

Một buổi chiều tôi thả bộ chầm chậm trên con phố, co người trong lớp áo khoác mỏng. Bây giờ không biết Vũ làm gì? Có phải đã quen người yêu mới? Có hay không còn giận tôi? Tôi cố trốn tránh kéo dài thời gian nghỉ học, sợ đến trường đôi chân không nghe lời chạy đi tìm Vũ, sợ thấy hắn cùng ai đó tay trong tay. Tôi thật mong Vũ ghét tôi nhiều nhiều nhiều, từng đọc ở đâu đó nói: càng hận bao sâu thì càng yêu nhiều bấy nhiêu. Nếu anh ghét vậy sẽ không quên đi tôi, tôi không muốn bị Vũ quên lãng.

Đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe hơi ngừng trước mắt tôi. Kiểu dáng quen thuộc, cùng hiệu BMW, cùng biển số xe, không phải trùng hợp đến thế chứ? Vũ bước xuống xe thay câu trả lời. Hắn vẫn như ngày nào, lâu không gặp, khuôn mặt điển trai giấu sau cặp kiếng đen từ từ tháo ra làm tôi nghẹt thở.

-Dy Dy!

Tôi giật mình bừng tỉnh, vội xoay người bỏ chạy. Chạy một đoạn, ngoái đầu lại thì thấy Vũ đang đuổi theo. Tôi hoảng hồn chạy nhanh hơn, nhưng vừa ốm dậy, sức yếu nên chẳng mấy chốc đã bị bắt kịp. Tôi cuống quýt không biết làm sao thoát khỏi hắn, càng hoảng càng khó chạy, hai chân chéo vào nhau té đập mặt xuống đường. Vũ chạy tới đỡ tôi ngồi dậy.

-Dy Dy, không sao chứ? Có bị trầy ở đâu không? Để anh xem!

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ, tôi bậm môi ngăn nước mắt vui mừng không trào ra. Vũ lo lắng tôi bị thương, Vũ còn lo lắng cho tôi, thật hay quá. Tôi cúi đầu giấu niềm xúc động, run rẩy hỏi:

-Anh tới đây làm gì?

-Kiết đã nói cho anh biết tất cả sự thật, nên anh tới tìm em!

-Để làm gì? Muốn đánh tôi sao?

-Không, chỉ muốn nói một câu thôi.

Tôi ngẩng đầu:

-Là câu gì?

Vũ nâng tay tôi lên, nhẹ hôn mu bàn tay, tôi nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập ánh sáng làm tôi đắm chìm trong đó:

-Suốt đời này xin em hãy yêu anh!

Tôi tròn mắt, há hốc mồm trước lời tỏ tình kỳ quái. Không phải 'hãy làm người yêu', cũng chẳng là 'anh muốn sống bên em trọn đời', hoặc ít nhất ba từ đơn giản 'anh yêu em'. Đây là một câu thụ động. Ánh mắt Vũ chờ mong làm lòng tôi ấm lên, luồng khí ấm dần lan rộng khắp cơ thể.

-Dy, em có đồng ý không?

Nghe giọng Vũ hồi hộp hỏi, tôi cố kiềm đôi môi đừng nhếch cười, hất mặt làm cao:

-Không!

Vũ xụ mặt, trông như chú cún con bị bỏ rơi. Tôi không nhịn nổi nữa, phá lên cười, quàng tay quanh cổ Vũ, thì thầm vào tai:

-Ngốc, vì trái tim em đã bị anh lấy mất rồi.

Tôi sung sướng đón nhận đôi tay vòng quanh siết chặt người mình. Bao ngày qua tôi khao khát được trong hơi ấm này, lắng nghe nhịp tim đập hòa cùng trái tim mình. Chợt Vũ buông tôi ra, bế bổng tôi lên bước nhanh về phía trước. Hướng Vũ đi tới là nhà của tôi. Linh cảm không lành, tôi la hoảng:

-Này, anh đi đâu vậy?!

Vũ cúi xuống, nở nụ cười rạng rỡ còn hơn nắng vàng trải trên mặt đường.

-Tới ra mắt ba mẹ vợ tương lai, sẵn xin phép được cưới em ngay!

-Hả???

...........

.......

....

Xuân về cho hoa tình nở.

End by TV 3/2/2011

(1/1/2011 AL)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro