kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc học của nó sa sút. Nó không tập trung được. Ba nó nổi giận khi biết kết quả học tập của nó. Ông hết lời chửi mắng:
- học gì mà học, lo mê trai thì học nổi cái gì?  Cái thứ như mày sống chi cho chật đất hả?  Uổng công tao nuôi mày...
Nó bước nhanh lên phòng, đóng chặt cửa và quỵ xuống. Nó thật sự không chịu đựng nổi nữa. Nó nghĩ, đã đến lúc phải tìm một lối thoát ...
Mự lên gõ cửa phòng nó để mang cơm lên. Chỉ nhận được là sự yên lặng. Bà lo sợ tìm chìa khóa mở cửa. Và bà hét. Con bà đang nằm trên giường. Hai chai thuốc ngủ và một chai thuốc trừ sâu đang nằm ngổn ngang. Bà chạy lại và ôm chầm lấy con mà lay. Lạnh ngắt. Nó đã tắt thở. Ba nó run rụ nhìn xác thằng con. Mẹ nó khóc giàn dụa:
- chỉ tại ông hết!  Nó có làm gì nên tội?  Nó ngoan, nó hiếu thảo, nó học giỏi, nó dù sao cũng là con mình mà...
Xung quanh nó là rất nhiều hình. Hình nó chụp với ba mẹ năm một tuổi, hai tuổi rồi lớn dần lên theo năm tháng. Trong ảnh , nó cười rực rỡ, hạnh phúc. Nó chết , mà tay vẫn nắm chặt chúng. Hình như nó đã thấy thời ấu thơ hiện về?  Ba nó cầm tờ giấy của nó để lại trên bàn. Những dòng chữ đều đặn, đôi chỗ bị lem vì nước mắt:
" ba mẹ thân yêu! 
Con biết con ra đi như thế này là bất hiếu với ba mẹ. Con vẫn chưa làm tròn bổn phận của một người con..  Ba ơi.... Con xin lỗi ba nhiều lắm !  Con đã nhiều lần tự trách mình, sao lại sinh ra như thế. Con biết ba la con nhưng ba rất đau lòng ... Con và nhiều người gay khác trong xã hội , ai cũng đều phải che giấu như vậy đó, bởi vì khi sự thật phơi bày, cái nhận được là hắt hủi, là ghê sợ mà thôi. Mẹ ơi!  Trong nhà, mẹ thương con nhất, có gì mẹ cũng nói con nghe và con cũng vậy. Con biết mẹ sẽ rất đau lòng khi nó ra đi. Nhưng mẹ à, để con đi, cho con một lối thoát... Nếu có kiếp sau , con xin báo hiếu cho ba mẹ và đừng là gay nữa. Con thương ba mẹ lắm. Con lại nhớ từ hồi nhỏ, con cứ đòi ba cõng trên lưng và hát cho con nghe đến khi con ngủ, ba nhớ không ba?con hay nghịch ngợm, có lần bị té xỉu, ba mẹ đã lo cho con đến mất ngủ ... Con hạnh phúc vì đã được sinh ra, được làm người lành lặn, so với bao người con đã rất hạnh phúc...
Mười tám năm qua là mười tám năm hạnh phúc nhất của con. Trời dạo này lạnh, ba mẹ nhớ mặc áo ấm nhá. Con đi nhưng sẽ luôn mong cho ba mẹ mạnh khỏe...
Đứa con bất hiếu ! "
Ông làm rớt bức thư xuống đất, ôm chặt xác thằng con và khóc nức nở.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, mẹ nó thơ thẩn như người mất trí, cứ ở trong phòng của đứa con cả ngày. Ba nó chỉ biết lắc đầu và đau xót. Anh, bạn bè, thầy cô hay tin, sửng sốt , đau lòng. Thằng bạn thân rốt cuộc cũng hiểu!  Vậy là nó tự cắn xé nỗi đau... Tất cả xảy ra quá nhanh và không ai ngờ tới. Chuyện nó là gay ai cũng biết và chỉ có sự thông cảm và xót xa... Vậy là nó đã đi tìm cho mình một lối thoát. Hôm nay là nó. Ngày mai sẽ là ai nữa- những người như nó?  Đến bao giờ, họ sẽ không cần phải tìm một lối thoát như vậy?  Xa lắm ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro