7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có khả năng cùng chung cảm nhận với con vẹt của trùm trường.

Mỗi khi nó bị Thừa Lỗi vuốt ve, toàn thân tôi sẽ ngứa ngáy.

Giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm lần thứ 99.

Tôi lấy hết can đảm tìm hắn: "Cậu có thể bớt bớt việc chải lông cho vẹt vào buổi tối được không?"

Hắn sững người một lúc, rồi chợt đỏ mặt.

"Cậu... sao cậu biết?"

Mặt Thừa Lỗi đỏ đến tận cổ, ngay cả chóp tai cũng hơi hơi ửng hồng.

Hắn ấp úng hồi lâu.

Cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tôi...cậu...cậu còn biết gì nữa?"

Thấy hắn ngượng ngùng như vậy, tôi thực sự có chút không hiểu.

Đến mức này sao?

Không phải chỉ là sờ chim vào lúc nửa đêm sao?

Tôi hít một hơi thật sâu, thành khẩn nói: "Bạn học Thừa, tôi biết cậu rất thích con chim của cậu, nhưng chim cũng cần được nghỉ ngơi! Trước khi cậu sờ chim vào lúc nửa đêm, cậu cũng nên suy nghĩ về cảm nhận của chim chứ!"

Thừa Lỗi: "..."

"Mặc dù nó chỉ là chim, nhưng chim cũng có quy luật của chim, chim cũng không thể 996 (làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối cả 6 ngày trong tuần)!"

"Huống chi, ngày nào cậu cũng chà đạp nó mười hai giờ, cả đại đội tăng gia sản xuất cũng không làm được việc này đâu!"

Tôi thao thao bất tuyệt một hồi, Thừa Lỗi đột nhiên cắt ngang: "Đừng... đừng nói nữa!"

Sắc mặt Thừa Lỗi càng ngày càng xấu hổ, đột nhiên lui về phía sau một bước.

Hai tay hắn giao nhau, mất tự nhiên che lại bụng dưới của mình.

"Bạn học Thừa, cậu có khỏe không?"

Khóe miệng hắn giật giật, đột nhiên cúi đầu chín mươi độ với tôi.

"Điền... Điền Gia Thụy, thật xin lỗi! Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa!"

Nói xong chạy trối chết.

Để lại tôi một mình trong mớ bòng bong.

Trùm trường nói lắp?

Không quan trọng.

Quan trọng là tối nay cuối cùng tôi cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi…

Thừa Lỗi có một con chim.

Nó hình như là một con vẹt, toàn thân trắng như tuyết, chỉ trên đầu là có một nhúm lông xanh, biết bắt chước tiếng người.

Lần đầu tiên nhìn thấy con chim này, là trong một lớp học mở của trường đại học.

Tôi đến muộn.

Phòng học rộng lớn chật kín người, chỉ có bên cạnh Thừa Lỗi là còn chỗ trống.

Tôi căng da đầu đi qua.

Mới vừa ngồi xuống, bỗng có một cái đầu chui ra từ trong áo Thừa Lỗi.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Tiếng chim lanh lảnh.

Rất vang.

Thừa Lỗi vỗ vỗ đầu nó, thấp giọng uy hiếp: "Đừng nói nhảm!"

Con chim kia lại không biết sống chết, vẫn cứ gọi tôi là mẹ.

Bàn trước bàn sau đều là bạn của Thừa Lỗi, cả đám bị con chim này làm cho cười lăn cười bò.

"Anh Lỗi kiếm được con chim này ở đâu vậy? Gặp ai cũng nhận mẹ."

"Đừng nói là cố ý huấn luyện nha? Nếu không sao lại gọi Điền Gia Thụy là mẹ?"

"Anh Lỗi, nó tên gì vậy?"

Thừa Lỗi: "Thụy... Thiệu Thiệu."

Ồ.

Một cái tên không thể quê hơn.

Tiết học mở vừa mới bắt đầu, Thừa Lỗi đã lơ đãng ngửa ra sau, tùy ý vuốt lông Thiệu Thiệu.

Mà tôi cũng đang yên đang lành, bắt đầu ngứa ngáy khắp người.

Từ trong ra ngoài.

Từ đầu đến chân.

Muốn cào không được, muốn gãi cũng không xong.

Tôi ngứa muốn ứa nước mắt, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Trước mặt có thêm một tờ giấy, tôi quay đầu nhìn lại, ánh mắt Thừa Lỗi có chút né tránh.

Một giây sau, hắn nhét Thiệu Thiệu vào trong ngực, thấp giọng nói: "Không khỏe hả? Có muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không?"

Tôi giật nảy mình, liên tục xua tay.

Thừa Lỗi đưa tôi đến bệnh viện?

Tôi có máu mặt quá cơ!

Cho dù có ngứa chết ở chỗ này, tôi cũng không thể sai đày trùm trường!

Mà hình như tôi cũng không còn ngứa nữa.

Thừa Lỗi dừng một chút, lại ngửa người ra sau.

Thiệu Thiệu thò cái đầu nhỏ ra, lại bị Thừa Lỗi ấn trở vào.

Lặp đi lặp lại như vậy vài lần, tay của Thừa Lỗi lại bắt đầu vuốt lông cho Thiệu Thiệu.

Mà bệnh ngứa của tôi, lại tái phát......

Tôi và Thiệu Thiệu có sự đồng cảm.

Nghe có vẻ khó tin.

Nhưng chỉ cần Thừa Lỗi vuốt lông Thiệu Thiệu, toàn thân tôi sẽ ngứa ngáy.

Không có thuốc nào trị được.

Càng kinh khủng hơn chính là, Thừa Lỗi luôn vuốt lông cho Thiệu Thiệu vào lúc nửa đêm.

Ngày nào tôi cũng bừng tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, ngứa đến đầu đầy mồ hôi, tuyệt vọng chờ đợi Thừa Lỗi buông tha cho Thiệu Thiệu.

Cũng buông tha cho tôi.

Nhưng tôi không ngờ được.

Ban ngày tôi đã nói rõ với Thừa Lỗi như vậy rồi, đến nửa đêm, hắn vẫn sờ chim như cũ.

Lại lần nữa bị ngứa tỉnh, tôi ôm một bụng tức giận.

Mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thừa Lỗi: [Ngủ chưa?]

Bên kia trả lời ngay lập tức.

[Chưa, làm sao vậy?]

[Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Nửa đêm đừng có sờ chim.]

Khung chat vẫn luôn hiển thị đang soạn tin nhắn, sau một hồi im lặng, Thừa Lỗi rep lại ba chữ.

[Tôi không có.]

Tôi thầm cười lạnh.

Không có?

Lừa ai đó!

Thừa Lỗi độc ác.

Ngay cả một con chim cũng không chịu buông tha!

Có lẽ thấy tôi vẫn không trả lời tin nhắn, Thừa Lỗi lại gửi một tin nhắn khác.

[Không có thật mà.]

[Tôi rất nghe lời.]

Hắn thành khẩn như vậy, tôi cũng không thể nói gì thêm được nữa.

Tôi quyết định lái sang chuyện khác:

【 Tôi nghe nói nuôi chim phải cho nó nghỉ ngơi thật tốt, ngày nào Thiệu Thiệu cũng làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật như vậy là rất không tốt cho sức khỏe của nó đúng không? 】

Thừa Lỗi trả lời ngay:

[Cậu thích Thiệu Thiệu?]

[Vậy ngày mai tôi mang theo Thiệu Thiệu đến gặp cậu.]

Tôi:...

Cũng không phải ý này.

Thiệu Thiệu thấy tôi vẫn gọi mẹ như cũ.

Lần này, tôi bớt sốc hơn nhiều: “Cha nó là ai?”

Thừa Lỗi ho nhẹ.

"Là tôi."

Tôi phun ra một ngụm nước.

Thừa Lỗi là cha Thiệu Thiệu, tôi là mẹ Thiệu Thiệu?

Đùa kiểu gì vậy!

"Thiệu Thiệu," tôi dùng lời lẽ chính nghĩa khuyên bảo nó, "Đừng nhận mẹ lung tung, sẽ mang đến phiền toái không đáng cho cha mày đó!"

Thiệu Thiệu: "Mẹ!"

Thừa Lỗi nở nụ cười: "Đúng, đừng nhận mẹ lung tung, con chỉ có một người mẹ này thôi."

Lời này sao tôi nghe lại thấy không đúng lắm nhỉ.

"Gia Thụy," Thừa Lỗi đột nhiên mở miệng, "Trong khoảng thời gian này tôi có chút việc, cậu có thể giúp tôi chăm sóc Thiệu Thiệu được không?"

Tôi chưa kịp đáp lời, hắn lại nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết hàng ngày cho nó, ngày nào tôi cũng sẽ đến đưa đồ ăn, chỉ cần cậu mang nó về ký túc xá trông nom một thời gian là được..."

Tôi cúi đầu nhìn Thiệu Thiệu.

Nó đang nghiêng cái đầu nhỏ nhìn tôi: "Mẹ!"

Tim tôi mềm nhũn.

Ma xui quỷ khiến đáp ứng Thừa Lỗi.

Thiệu Thiệu rất khiến người ta thích.

Sau khi mang nó về, ba người bạn cùng phòng của tôi đều bu quanh nó.

Chỉ là đụng phải người khác, tật xấu nhận mẹ lung tung của nó sẽ sửa lại.

Bạn cùng phòng Lâm Lam bị nó chọc cười khanh khách, "Điền Gia Thụy, cậu lấy đâu ra một bé đáng yêu như vậy?"

"Không phải của tôi," tôi thành thật trả lời, "Là..."

Còn chưa nói xong, đã bị một bạn khác cắt ngang.

"Đúng rồi, tôi nghe nói Thừa Lỗi cũng có một con vẹt, cưng nựng cả ngày coi nó như bảo bối, người khác sờ một chút cũng không được."

"Tôi có xem qua ảnh chụp, con vẹt kia trông hơi giông giống con này đấy!"

"Lúc trước hoa khôi của trường muốn sờ con vẹt của Thừa Lỗi, Thừa Lỗi mặt nặng mày nhẹ ngay, cô ấy trở về khóc cả đêm."

Tôi ngây người.

Chạm vào một chút cũng không được?

Mặt nặng mày nhẹ ngay?

Này không giống với Thừa Lỗi trong ấn tượng của tôi!

Mặc dù là đại ca trong trường, nhưng Thừa Lỗi mà tôi từng gặp rất hiền lành!

"Đúng rồi Gia Thụy, vừa rồi cậu nói con vẹt này là của ai? "Lâm Lam hỏi tôi.

"....Thừa Lỗi."

Ba người đồng thời trừng to mắt.

"Thừa Lỗi điên rồi?"

Tôi cũng muốn biết!

Con chim hắn coi như bảo bối lại để tôi chăm sóc, Thừa Lỗi điên rồi phải không?

Thừa Lỗi nói được làm được.

Buổi trưa hắn đúng giờ xuất hiệu dưới lầu ký túc xá của tôi.

Tôi mang Thiệu Thiệu xuống lầu.

Mới vừa đi tới trước mặt hắn, trước mắt xuất hiện một cái túi.

Trên túi có logo bà Hương sáng loáng, tôi sửng sốt: "Cần tôi chuyển cho ai sao?"

Hắn liếm liếm môi dưới, không được tự nhiên mở miệng: "Không phải, là cho cậu, coi như quà cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Thiệu Thiệu."

"Cậu mở ra xem có thích không."

Bên trong là một chiếc áo khoác Tommy Hilfiger mới tinh.

Trùng hợp chính là, nó là mẫu mấy ngày hôm trước tôi đăng lên weibo ám chỉ chị dâu tôi.

Mà trong túi ngoại trừ hộp đóng gói, còn có một tuýp thuốc mỡ.

Tôi nhìn Thừa Lỗi.

Hắn tùy ý liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "À, là thuốc mỡ tôi đem cho thằng bạn, trị ngứa, bỏ nhầm túi rồi."

"Cậu lấy luôn đi."

Tôi không muốn nhận.

Cái này quá quý giá.

Chỉ là tôi vừa nói như vậy, Thừa Lỗi lại nóng nảy.

"Không được! Cậu phải nhận! Đây là quà cảm ơn cậu chăm sóc Thiệu Thiệu!"

"Ừm, vậy cậu đưa Thiệu Thiệu về đi?"

Một con chim quý như vậy, tôi cũng không dám chăm sóc đâu!

Thừa Lỗi sững sờ tại chỗ.

Trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Sau đó.

Hắn nhét Thiệu Thiệu và chiếc áo khoác kia vào ngực tôi, quay đầu bỏ chạy.

Tôi:...Đệch! 

Chạy nhanh thật.

Tôi chăm sóc Thiệu Thiệu nửa tháng.

Nửa tháng qua, tôi và Thiệu Thiệu cùng ăn cùng ngủ.

Thừa Lỗi không có chim để sờ, nửa tháng nay tôi hầu như được ngủ ngon giấc.

Thừa Lỗi vẫn đến gặp tôi mỗi ngày, thỉnh thoảng hắn còn mang theo một số đồ dùng.

Cái đêm mà Thiệu Thiệu được hắn đón về.

Tôi trằn trọc.

Đến tận hai giờ sáng, tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói bi phẫn của Thừa Lỗi.

"Thiệu Thiệu! Mẹ con làm sao vậy? Cả ngày hôm nay không liên lạc với cha rồi!"

"Mày làm mẹ không vui đúng không?"

Tôi mở bừng mắt.

Thừa Lỗi đầu bù tóc rối, ngồi trên thảm, tay phải chống cằm nhìn chằm chằm tôi, đầy mặt ai oán.

"Đã bảo là mày phải lấy lòng mẹ mà! Mày làm thế này thì sao cha theo đuổi mẹ được đây!"

"Tin nhắn gửi đi đã mười ba giờ năm mươi ba phút rồi! Mà mẹ vẫn chưa trả lời cha!"

Tôi không đứng vững ngã dập mặt xuống đất, đập cánh theo bản năng.

Tôi mở to đôi mắt đậu xanh của mình.

Tình huống gì vậy? Sao tôi lại biến thành con chim của Thừa Lỗi rồi?!

Thừa Lỗi đang nói cái gì?

Hắn hắn hắn!

Sao hắn lại đột nhiên cởi quần ra thế! ! ! !

(...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro