Bạn Trai Cho Thuê 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🔞🔞🔞

...

Đêm đó Điền Gia Thụy không làm phiền Thừa Lỗi nhiều, hắn nằm trên sàn, như tội phạm mà thành khẩn khai báo mọi cuộc thẩm vấn từ người nằm trên giường. Thừa Lỗi nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, hai tay thư thả đặt dưới đầu. Điền Gia Thụy nhìn hắn như vậy, cảm thấy Thừa Lỗi rất đẹp trai. Cậu không ngủ được nên liên tục hỏi Thừa Lỗi rất nhiều câu hỏi.

"Thừa Lỗi, anh thật sự chưa từng yêu sao? Tại sao lại không yêu?"

"Anh chưa gặp được người phù hợp nên không muốn."

Thừa Lỗi giọng đã hơi trầm, Chuyến đi dài khiến hắn hơi buồn ngủ nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi của cậu.

"Thật trùng hợp, em cũng cảm thấy tình yêu nên từ từ phát triển, không phải cứ tìm người kết hôn là được. Cho nên, anh hiện tại giả làm Alpha của em có cảm thấy hối hận không?"

"Sao em lại nói thế?" Thừa Lỗi mở mắt nhìn sang.

"Bởi vì anh luôn làm tốt mọi việc nên em nghĩ anh sẽ có rất nhiều người theo đuổi."

Thừa Lỗi không trả lời, hắn lại nhắm mắt lại, kiềm chế khóe miệng sắp nhếch lên. Mặt cậu đỏ bừng, nằm trên giường với cái đầu nhỏ lộ ra, trông thật đáng yêu. Cả hai nhanh chóng thiếp đi vì mệt mỏi. Nửa đêm Điền Gia Thụy cảm thấy thực sự khó chịu, liền nhấc chăn ra, bò xuống sàn ôm eo Thừa Lỗi ngủ một giấc yên bình. Mùi bưởi đắng lan tỏa, trong tuyến thể có dấu kết tạm thời của Thừa Lỗi, cậu dường như đã trở thành vật sở hữu của hắn.

Thừa Lỗi thức dậy sớm và nhìn thấy Điền Gia Thụy đang ngủ trong vòng tay mình với mái tóc rối bù. Hắn nghĩ rằng cậu đang cần mình nên không suy nghĩ nhiều mà chiếm lấy môi Điền Gia Thụy. Người bị hôn rên rỉ, muốn lật người lại thì bị đè xuống khi cậu chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, cậu nhận ra rằng mình đang ở trên mặt đất và Thừa Lỗi đang đè trên người. Điền Gia Thụy buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt ra.

"Anh..." Điền Gia Thụy cảm thấy tiền của mình đã được tiêu rất đáng. Cậu lại đang lợi dụng Thừa Lỗi? 800 có phải hơi ít không? Hắn có muốn thêm không?

Điền Gia Thụy nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Thừa Lỗi.
pheromone của hắn lan tỏa khắp nơi trong cơ thể cậu Điền Gia Thụy đẩy nhẹ hắn ra, rồi lại ngã vòng tay của Thừa Lỗi. Cậu cười ngốc nhìn hắn.

"Chào buổi sáng."

"Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về!" Thừa Lỗi cũng không nói nhiều, kéo cậu đứng lên. Sau khi dọn dẹp một lát, Thừa Lỗi đi theo Điền Gia Thụy và nói lời tạm biệt với gia đình. Trước khi rời đi, mẹ cậu ngửi thấy mùi pheromone trong không khí. Bà có chút nghi ngờ và bối rối nhìn Thừa Lỗi. Hắn làm động tác xoa xoa tay và mỉm cười xin lỗi.

Sau khi Thừa Lỗi cất đồ vào cốp xe và Điền Gia Thụy lên xe, mẹ cậu kéo Thừa Lỗi lại:

"Tối qua cơ hội tốt như vậy, sao con lại không nắm bắt?"

Lỗ tai Thừa Lỗi đỏ bừng, lúng túng giải bày với mẹ Điền.

"Lần sau đến con sẽ là bạn trai chính thức của em ấy, về chuyện kia con muốn em ấy tự nguyện."

Sau khi lên xe, Điền Gia Thụy tra hỏi hắn: "Mẹ và anh đã nói gì vậy?"

"Không có gì, dì chỉ muốn anh chăm sóc em thật tốt." Chỉ vậy thôi? Cậu bĩu môi, có chút thất vọng. Khi đến ga đường sắt cao tốc, cậu và Thừa Lỗi sẽ chia nhau ra mỗi người một hướng, vẫn có chút luyến tiếc. Nụ hôn đêm qua và vòng tay ôm eo cậu thật ấm áp. Điền Gia Thụy nghĩ, có lẽ vì cậu đang phát tình nên Thừa Lỗi trong mắt cậu trở nên gợi tình như vậy, phải không? Điền Gia Thụy lấy điện thoại di động ra và nói với Thừa Lỗi:

"Anh dùng Alipay hay WeChat?"

Thừa Lỗi không nói gì. Những đường gân trên tay nổi lên do hắn đang xách hành lý. Bàn tay này để thủ dâm thì thật là tuyệt vời. Điền Gia Thụy đang chìm trong suy nghĩ hư hỏng thì bị đánh tỉnh bởi giọng nói nhàn nhạt của Thừa Lỗi.

"Lần này anh cho em nợ, có lẽ lần sau anh sẽ đòi đủ cả vốn lẫn lãi."

Điền Gia Thụy không hiểu câu này có ý nghĩa gì, cậu nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, nhưng giây tiếp theo, tay cậu đã bị Thừa Lỗi giữ lại. Năng lực bạn trai thật sự rất mạnh mẽ. Một tay có thể kéo Điền Gia Thụy qua ga đường sắt cao tốc trong khi tay còn lai đang kéo vali của mình.

Thời tiết rất đẹp, thậm chí có chút ấm áp. Điều mà Điền Gia Thụy nhớ là ánh nắng ngày hôm đó, hơi ấm lòng bàn tay của Thừa Lỗi và...

'Thừa Lỗi, đi với em, xe sắp rời đi rồi!'

Điền Gia Thụy bị suy nghĩ đột ngột này làm cho sửng sốt, câu nói sắp thốt ra khỏi miệng bị cậu nén lại trong lòng. trong tiềm thức cậu nhận ra rằng Alpha này rất hợp với sở thích của cậu.

Sau khi chia tay, Điền Gia Thụy thường lén lút nhìn vào vòng bạn bè của Thừa Lỗi. cũng ngập ngừng khi trò chuyện với bạn bè, đôi khi giã vờ lơ đãng nhắc đến tên hắn, cậu muốn hỏi thêm vài câu về hắn. Bạn bè đều nhìn ra suy nghĩ của Điền Gia Thụy, họ mỉm cười nói rằng nếu cậu thực sự thích Thừa Lỗi thì hãy nắm bắt, cơ hội này không thể bỏ qua, nếu không cơ hội sẽ không bao giờ đến nữa. Chiếc Alpha này rất nổi tiếng, nếu cậu còn chần chừ thì sẽ có người khác cướp mất.

Điền Gia Thụy thông qua bạn bè đã biết về studio nơi Thừa Lỗi thường đến.

Khi Thừa Lỗi nhìn thấy Điền Gia Thụy, hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Hắn đặt chiếc bút vẽ trong tay xuống bước nhanh ra khỏi phòng vẽ. Người đang đứng bối rối ở cửa quả thực chính là Điền Gia Thụy . Hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi đào thoang thoảng trong không khí, đó là mùi của Điền Gia Thụy. Thừa Lỗi bật cười một mình, dừng lại ở hành lang nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang quay đi quay lại trước cửa mà không dám vào. Cuối cùng hắn quyết định bước ra giúp đỡ cậu.

"Gia Thụy !"

Thừa Lỗi tiến đến mỉm cười nhẹ với cậu, khóe miệng nhếch lên không khép lại được. Điền Gia Thụy chạy về phía hắn, đặt cốc cà phê trong tay vào tay Thừa Lỗi.

"Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à."

"Ừm."

"Em vừa mua một tách cà phê, em không muốn uống."

"..."

"Thôi, em đi đây." Điền Gia Thụy cuống quýt sợ càng nói nhiều sẽ càng lộ, nên định bỏ chạy. Thừa Lỗi nhanh tay nắm lấy cổ tay cậu. Cả người bất ngờ bị kéo lại cậu lảo đảo ngã về phía trước, rơi vào vòng tay của Thừa Lỗi. Mùi bưởi thoang thoảng vào mũi Điền Gia Thụy, khiến cậu nhớ đến cảm giác thoải mái khi ôm Thừa Lỗi vào đêm đó.

"Em đến đúng lúc. Anh đang cần em giúp, Nếu em đồng ý, thì coi như món nợ 800 tệ kia xóa sạch."

Điền Gia Thụy đương nhiên sẽ đồng ý. Nhưng cậu lại không ngờ rằng mình lại trần truồng nằm trên giường. Kì động tình của Thừa Lỗi đã đến, Điền Gia Thụy vẫn còn có mùi hương tạm thời của Thừa Lỗi, Alpha không có khả năng kháng cự mùi vị này, càng cần sự an ủi của Omega. Tách cà phê bị đặt lẽ loi ở đầu giường, Thừa Lỗi vẫn có ý thức dán sát vào người Điền Gia Thụy.

"Gia Thụy, nếu em không chịu được thì nói cho anh biết."

Điều đó như ngầm nói với cậu, nếu như hắn đi quá giới hạn, cậu có thể bảo hắn ngừng lại.
Cơ thể Điền Gia Thụy run rẩy. Cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự khao khát Omega của Alpha một cách trực tiếp như vậy. Thừa Lỗi và cậu đều khỏa thân, hai người đang quấn lấy nhau.

Thừa Lỗi hôn lên quai hàm Điền Gia Thụy, rê lưỡi từ từ xuống cổ cậu. Dường như ở đây có hương đào đậm nhất, Thừa Lỗi phải kiềm chế lắm để cắn nát miếng thịt mềm, ngon ngọt này.

Như vậy là chưa đủ...

Ham muốn như hổ dữ đang rình rập dưới cơ thể của Thừa Lỗi, hắn ôm chặt Điền Gia Thụy, di chuyển cơ thể lên xuống, để hai dương vật cọ xát vào nhau.

Điều này vẫn chưa đủ...

Thừa Lỗi không buông môi Điền Gia Thụy ra mà nút lấy môi của cậu ngày càng thô bạo, bên dưới vẫn cọ xát không ngừng, tiếng thở ngắt quãng chen giữa nụ hôn cuồng nhiệt, Cuối cùng, hai người bị kích thích mãnh liệt cùng nhau xuất tinh.

Thừa Lỗi ôm Điền Gia Thụy người đang tan ra vì khoái cảm, cắn nhẹ vào tại cậu.

"anh xin lỗi, anh không kiềm chế được"

"Không có việc gì, đây là việc em nên trả lại cho anh."

Điền Gia Thụy còn chưa kịp nói xong, cậu quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Thừa Lỗi, Điền Gia Thụy trong lòng cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng có chút mong chờ.

.

Kể từ ngày đó, Điền Gia Thụy và Thừa Lỗi đã trở nên khác biệt đôi chút. Trong một buổi tụ tập bạn bè, hai người hoặc trao nhau ánh mắt khi uống rượu, hoặc khi phát tình sẽ đánh dấu tạm thời, vuốt ve từng tấc cơ thể để lại tinh hương của mình trên cơ thể của đối phương. Không ai trong hai người tiết lộ với người khác, Và họ cũng chỉ quấn quýt nhau chứ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.

Điền Gia Thụy thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ mẹ Điền, hỏi cậu và Thừa Lỗi có ổn không và cậu có muốn về nhà ăn tối không. Cậu luôn cảm thấy có lỗi khi đọc những tin nhắn như vậy. Cậu luôn cảm thấy mình đã lừa gạt mẹ mình, và càng ái nái hơn khi đã lôi kéo Thừa Lỗi cùng lừa gạt mẹ. Nhưng cậu khi ấy vẫn mím môi trả lời rằng họ rất hợp nhau và sẽ về khi cậu có thời gian.

Nhưng hôm nay trong lúc tụ tập cùng bạn bè, sự cân bằng này đã bị phá vỡ. Thừa Lỗi và Điền Gia Thụy đều có mặt ở bữa tiệc này. Mọi người đều rất vui vẻ. Họ uống rất nhiều và đương nhiên họ dám chơi bất kỳ trò chơi nào. Điền Gia Thụy mặc dù là Omega nhưng cậu có mối quan hệ tốt tất cả mọi người , bạn bè đều yêu quý và chăm sóc cậu rất tốt. Thừa Lỗi chỉ từ xa nhìn Điền Gia Thụy, nhìn cậu cùng người khác chơi trò chơi, rồi uống rượu, sau đó bắt đầu chơi "thật hay thách" với bọn họ. Điền Gia Thụy thực sự rất đáng yêu, chỉ cần thắng một trận, cậu sẽ cười sáng rực rỡ và lập tức muốn chơi lại, như thể cậu là chúa tể trong lĩnh vực này! Điều khiến Thừa Lỗi tức giận là sau khi cậu thất bại trong trò Truth or Dare, hình phạt mà cậu nhận được là ngồi lên người người khác, gọi người đó là anh trai và nhìn nhau trong ba mươi giây. Khi tấm thẻ hình phạt được rút ra, mọi người đều ồ lên phấn khích, một số người còn hỏi Điền Gia Thụy có bạn tình chưa và làm vậy bạn tình có ghen không?

Thừa Lỗi đã nghĩ rằng hắn đã giả làm bạn trai của cậu, và khoảng thời gian vừa qua cũng đủ cho cậu thoải mái công khai gọi hắn là bạn trai. Ít nhất là trong trường hợp này có thể giúp cho cậu.

"Tôi không có bạn trai."

Nhưng Điền Gia Thụy không chút do dự nói. Cậu không sai, cậu và Thừa Lỗi thực sự không có quan hệ gì với nhau. Cậu không muốn phá hỏng cuộc vui, hơn nữa hắn cũng chưa từng xác định gì với cậu, họ chỉ dừng lại ở mức độ là bạn bè mà thôi.

Sau khi trò chơi kết thúc, Điền Gia Thụy quay người lại, nhìn thấy Thừa Lỗi đã ở bên cạnh mình, bầu không khí rất kỳ quái. Cậu nhớ ra hôm nay cậu chưa chào hắn. Trong cơn say choáng váng, cậu đi về phía Thừa Lỗi, mỉm cười ôm lấy cánh tay hắn, Thừa Lỗi cũng không có cự tuyệt cậu, ngược lại giơ tay nắm lấy tay cậu, xoa xoa đốt ngón tay. Gió lạnh thổi qua trên người cậu, lòng bàn tay Thừa Lỗi có chút ấm áp. Tất cả những thứ này còn say hơn cả rượu. Nhưng những gì Thừa Lỗi nói lại khiến Điền Gia Thụy run rẩy, tỉnh táo một chút.

"Em có biết mình sắp đến kỳ mẫn cảm không?, còn chơi liều mạng như vậy?"

Thừa Lỗi lườm lườm nhìn cậu. không đợi Điền Gia Thụy trả lời, hắn tiếp tục cất giọng lạnh lùng, sắc mặt cực kì khó coi.

"Đi theo anh về nhà."

.

Lần này Thừa Lỗi không còn dịu dàng như trước nữa, hắn ép Điền Gia Thụy nhìn mình, bóp thật chặt cổ Điền Gia Thụy, tiết ra một lượng lớn pheromone. Hắn không thể tin được mình đã lặp lại câu nói "anh trai" của cậu bao nhiêu lần. Mỗi khi nghĩ đến điều này, hắn lại cảm thấy bụng dưới căng cứng. Điều này vẫn chưa đủ. Rõ ràng hắn đã gặp bố mẹ của Điền Gia Thụy và đã mang danh là bạn trai cậu, nhưng Điền Gia Thụy luôn nhắc nhở hắn rằng hắn chỉ là bạn trai được cậu thuê, không tính.

Thừa Lỗi cảm thấy may mắn, hắn tình cờ biết bạn mình đang tìm vài Alpha để giới thiệu cho Điền Gia Thụy nên chủ động nói chuyện với bạn mình. Bạn bè cũng biết rằng hắn chỉ gặp Điền Gia Thụy một lần trong bữa tiệc của một người bạn, Thừa Lỗi, người im lặng trong bữa tiệc đó, nhìn khắp nơi và chỉ nhớ mỗi Điền Gia Thụy, Bạn hắn nói, không thể đảm bảo rằng Điền Gia Thụy chắc chắn sẽ chọn hắn. Nếu cậu chọn một Alpha khác, Thừa Lỗi lại càng thất vọng.

Khi đó, Thừa Lỗi nói, hãy phó mặc cho số phận. Hắn là người có tâm hồn lãng mạn và nghệ thuật, quả thực hắn đã được số phận lựa chọn, Điền Gia Thụy đã chọn hắn, khiến Thừa Lỗi tin rằng hắn và Điền Gia Thụy là định mệnh, và Chúa sẽ cho hắn một cơ hội. Nhưng bây giờ Thừa Lỗi biết đây chỉ là suy nghĩ ​​​​của riêng hắn.

Hôm nay Thừa Lỗi chỉ hơi say, do rượu nên côn thịt của hắn sớm đã cương cứng. Hắn không còn nhẫn nại, trực tiếp xoa bóp côn thịt của cậu.

"Thuỵ Thụy, chúng ta đã làm nhiều chuyện thân mật như vậy, anh vẫn chỉ là bạn trai thuê của em thôi sao?"

Điền Gia Thụy đang hoảng loạn, Thừa Lỗi dùng lực bóp chặt lấy côn thịt của cậu, khiến cậu không dám cử động.

Thậm chí cậu còn quên mất mình sắp vào kì phát tình. Vừa rồi Thừa Lỗi nhắc nên cậu mới nhớ ra. Điền Gia Thụy cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến sự táo bạo của mình vừa rồi. Là bởi vì cậu chơi đùa quá trớn, làm cho Thừa Lỗi lo lắng. Điền Gia Thụy bị ép vào tường không thể di chuyển. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt như cún con nói: "Anh, anh đừng tức giận, em quên mất."

Thừa Lỗi đã muốn xiêu lòng vì giọng điệu tội nghiệp của câu, nhưng không, hắn không thể nhượng bộ nữa. Thừa Lỗi càng ép sát vào cậu, hắn cố tình di chuyển hông cong về phía trước cọ hai tinh khí nóng bừng bừng vào nhau.

Thừa Lỗi không muốn thương lượng, hắn chỉ muốn Điền Gia Thụy nhìn rõ hắn.

"Có thể làm được không?"

Em có thể quan hệ tình dục được không? Giọng nói của Thừa Lỗi trầm xuống, Điền Gia Thụy rất nhanh liền có cảm giác khô nóng, Quả nhiên, Thừa Lỗi nhớ chính xác ngày tháng, cậu cảm thấy thân thể mềm nhũn, bên dưới cũng bắt đầu nhộn nhạo. Ở lần phát tình gần nhất, cậu bám lấy Thừa Lỗi, nài nỉ hắn cắn tuyến thể của mình nhưng lại không cho hắn vào. Khi đó Thừa Lỗi dù đã nhịn đỏ bừng cả mặt, cũng thật sự không cho vào.

Nhưng bây giờ khi Điền Gia Thụy nhìn hắn, cậu luôn có một ham muốn gây nghiện. Thừa Lỗi tức giận vì cậu ở gần người khác. Điều này có nghĩa là Thừa Lỗi thích cậu?

Điền Gia Thụy nhìn Thừa Lỗi, bàn tay trắng nõn đặt lên vai hắn.

"Thừa Lỗi, anh có thích em không? Anh có muốn làm bạn trai của em không?"

Thừa Lỗi nắm lấy tay Điền Gia Thụy, dẫn tay cậu nắm lấy tinh khí đang cương cứng của mình. Hắn cắn vào tai Điền Gia Thụy thì thầm.

"Điền Gia Thụy, anh muốn em là của anh và trở thành Omega của riêng anh."

Cuộc ân ái chính thức bùng nổ. Thừa Lỗi ôm người vào lòng, kéo Điền Gia Thụy ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt mắt chạm mắt, tâm tính xấu xa lập tức nổi lên.

"Anh cũng muốn em nhìn anh ba mươi giây."

Điền Gia Thụy trợn mắt nhìn hắn, ok! hắn muốn chơi cũng được, nhưng không phải lúc này... khi mà cậu đang khỏa thân.
Thật ra, cậu cũng không có nhiều thời gian bận tâm về sự trêu ghẹo của Thừa Lỗi, khi mà côn thịt của hắn liên tục cọ vào lỗ nhỏ, Thừa Lỗi cũng không nóng vội tiến vào, hắn muốn để cho Điền Gia Thụy từ từ cảm nhận được độ dài của hắn, muốn cậu rên rỉ van xin hắn cướp đi lần đầu của cậu.

Điều này hoàn toàn khác với trước đây. ma sát dâm loạn trần trụi. Càng mang lại cho Điền Gia Thụy cảm giác kích tình khó kiềm nén.

"Anh...Lỗi. em thấy khó chịu quá."

Điền Gia Thụy lắc lắc mông, nhào tới hôn Thừa Lôi. Cậu ôm lấy mặt hắn, hôn loạn xạ kháp nơi, như đang muốn lấy lòng hắn. Thừa Lỗi không nhúc nhích, chỉ nhếch môi nhìn cậu.

"Anh nếu không đồng ý thì... Em không ép anh."

Điền Gia Thụy vừa thất vọng vừa buồn bã. Leo xuống khỏi người Thừa Lỗi, cậu muốn lên giường thì bị Thừa Lỗi tóm lấy đùi kéo lại. Cậu chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn banh mông ra trực tiếp đưa côn thịt vào.

"nhóc con này, rõ ràng em là người trêu đùa anh."

Những lời còn lại biến thành một nụ hôn đắm đuối. Huyệt sau đã được mở rộng nhưng lại bị đâm mạnh đến mức khó tránh khỏi cảm giác khó chịu. Âm huyệt rung động yếu ớt khi bị côn thịt của Thừa Lỗi dồn dập tấn công, hắn rút ra gần hết rồi lại mạnh mẽ nhét trở vào, Omega đang trong giai đoạn động dục không cần trêu chọc nhiều, chỉ cần một lần thâm nhập là có thể ào ạt rỉ nước,

Điền Gia Thụy hai chân run rẩy yếu ớt, toàn bộ chất nhầy không ngừng chảy ra đều bị quy đầu của Thừa Lỗi ăn hết, toàn bộ đều bôi lên trụ sinh sản của hắn. Điền Gia Thụy giống như một quả đào nhỏ ngọt nước, Giờ thì sắp thối rửa vì sự khốn nạn của hắn. Cậu thậm chí không thể thở nổi, thậm chí không thể cảm nhận được sự đau đớn, cậu bị bao phủ trong tình dục mãnh liệt của Thừa Lỗi. Điền Gia Thụy có thể cảm nhận được Thừa Lỗi bóp vào thắt lưng của mình, đâm thúc không ngừng, khiến cậu như bị vỡ ra từng mảnh, hắn sẽ đỡ lấy cậu gắn từng mãnh đó lại, rồi lại là chính hắn thúc nát ra... liên tục lập lại.

Đôi chân của Điền Gia Thụy run rẩy, chiếc giường lớn cũng rung lên.

Nhưng như thế không đủ...

Điền Gia Thụy siết chặt côn thịt của hắn và lần đầu tiên xuất tinh vào bên trong. Cậu kiệt sức đến không nói nên lời, tưởng rằng thế là xong. Lúc Thừa Lỗi rút nó ra, cậu quay người muốn ôm hắn làm nũng, nhưng không ngờ rằng Thừa Lỗi lại đơn giản cắn vào môi cậu vài lần rồi di chuyển xuống ngậm tinh khí của cậu vào miệng. Tinh khí mùi đào ngọt ngào đang run rẩy trong miệng, hắn không nhịn được mà mút mạnh hơn. Hai chân cậu vẫn còn đặt trên vai Thừa Lỗi, cậu không thể chịu nổi chiếc lưỡi đầy gai nhỏ lướt qua quy đầu của mình, đầu óc cậu trống rỗng, nắm chặt ga trải giường, Điền Gia Thụy cảm thấy phần thân dưới căng chặt, có thể xuất tinh bất cứ lúc nào. Chưa kể tay hắn còn đang xoa túi tinh hoàn của cậu.

Thừa Lỗi ăn sạch tinh khí của Điền Gia Thụy cho đến khi nó mềm và ẩm. Hắn dùng ngón tay mân mê chiếc lỗ trên quy đầu, mắt chứng kiến ​​tinh dịch chảy ra từ dương vật của Điền Gia Thụy, tinh dịch chảy dọc theo tinh khí, xuống túi tinh hoàn rồi uốn lượn ở mép lỗ. Nhớp nháp và dâm mĩ.

"A!!" Điền Gia Thụy thỏa mãn há hốc miệng thở dốc, cậu nhận ra giọng mình đã khàn đặc khi cố gọi tên Thừa Lỗi, cậu ngửi thấy mùi bưởi của hắn quyện với mùi đào của mình.

"Bảo Bối, em còn nhiều nước hơn cả đào."

Điền Gia Thụy không thể nghe được những lời như vậy. Cậu ngượng ngùng trốn vào trong ngực Thừa Lỗi, Sao hắn có thể nói ra những lời như vậy, cậu ngượng quá hóa giận liền cắn vào xương quai xanh của Thừa Lỗi để trút giận.

Thừa Lỗi bị cắn lại cảm thấy nóng bừng toàn thân. Tay hắn mò mẫn chạm vào lỗ sau đã sưng tấy của cậu. Hắn nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cậu và nói với vẻ dỗ dành:

"Thụy Thụy, để anh vào đánh dấu em nhé, được không?"

Nếu Điền Gia Thụy thích hắn, thì hôm nay hắn sẽ lập tức biến cậu trở thành omega của riêng hắn. Độc chiếm Điền Gia Thụy cho riêng hắn.

"Thừa Lỗi... anh vào đi." Điền Gia Thụy ánh mắt mê đắm nhìn thẳng vào hắn, nâng tay lên vuốt ve má hắn.

Trong ánh hoàng hôn hôm đó, người đang nghiêm túc vẽ tranh trong studio chính là Thừa Lỗi, người ở nhà đang giúp cậu bóc vỏ tôm, cũng là Thừa Lỗi. Giúp cậu vượt qua tình kì cũng là Thừa Lỗi. ôm ghì lấy cậu nhẫn nhịn phát dục mà không thương tổn cậu, cũng là Thừa Lỗi... từng thước phim lồng chéo vào nhau hiện lên trong tâm trí Điền Gia Thụy. Có Thừa Lỗi ở đây, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu thích Thừa Lỗi, hình như cậu đã thuê được một người bạn trai thực sự rồi.

Lần này Thừa Lỗi không vồn vã, hắn cẩn thận đi vào, Vì vừa rồi không kiềm chế làm lỗ huyệt hơi sưng đỏ. Nên hắn chậm rãi tiến, Cảm giác này còn thật hơn lần trước. Thừa Lỗi kéo cậu ngồi lên người hắn. Điền Gia Thụy đôi mắt đỏ hoe chồm lên hôn hắn. Thừa Lỗi ngã người ra phía sau, giọng nói trầm ấm như đang quyến rũ Điền Gia Thụy.

"Thụy Thụy. Em tự di chuyển đi, tư thế này dễ thắt nút hơn. và sẽ nhanh chóng giúp em vượt qua kỳ tình"

Điền Gia Thụy suy nghĩ trong giây lát lập tức tin tưởng vào lời nói của Thừa Lỗi. Cậu không muốn dùng thuốc ức chế, cậu muốn cơ thể mình có mùi bưởi.

Mùi hương tình dục lan tỏa trong phòng, thứ phản chiếu trong gương là một Omega với vòng eo thon nhỏ và làn da trắng ngần đang ngửa đầu tận hưởng dục vọng, nũng nịu xin Alpha di chuyển nhanh hơn. Hơi thở thô ráp của alpha và tiếng rên rỉ của omega hòa quyện vào nhau, tinh dịch đậm đặc được bơm vào khoang sinh sản đã mở rộng. Mà Điền Gia Thụy mệt mỏi nằm ở trên người Thừa Lỗi, lặng lẽ chờ đợi nút thắt hình thành, chờ thân thể của cậu hoàn toàn thuộc về Thừa Lỗi, chờ sóng dịu đi, hai người tách ra. Thừa Lỗi bế Điền Gia Thụy đi vào phòng tắm lau chùi. Hắn ngửi thấy mùi hương bưởi nồng nặc trên người Điền Gia Thụy cảm thấy rất hài lòng. nhìn Điền Gia Thụy uể oải tìm một chỗ trong vòng tay mình, hắn ôm thật chặt lấy cậu. giống như đêm đó hai người bị nhốt trong phòng. lặng lẽ ôm nhau.

Số phận của con người rất kì diệu, có một số người đã định sẵn sẽ ở bên nhau, thì sẽ ở bên nhau.

Sau khi xác nhận quan hệ, Thừa Lỗi muốn Điền Gia Thụy mang hắn về nhà một lần nữa, hắn muốn cảm ơn mẹ vợ đã tác thành cho hắn.

"Anh đã hứa với mẹ lần sau về nhà, anh sẽ là bạn trai thực sự của em."

"Điền Gia Thụy, bây giờ em có thể đưa bạn trai thực sự của mình về nhà."

Tàu cao tốc đang chạy rất nhanh, lần này tay của Điền Gia Thụy và tay của Thừa Lỗi đã nắm chặt nhau, hai người dùng chung một cặp tai nghe, cùng nhau nhìn khung cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Thừa Lỗi và Điền Gia Thụy cảm thấy rằng đây chính là cuộc sống và sự lãng mạn mà mình luôn tìm kiếm. Thừa Lỗi nói, con người trong đời sẽ gặp qua vô số nhiều cảnh đẹp, vô số kiểu người khác nhau. nhưng luôn có một loại duyên phận nào đó sẽ giữ lại một người và chỉ dừng lại ở đúng người đó.

Thừa Lỗi không chỉ tin vào tình yêu trên thế giới này chủ yếu là do con người tạo ra, mà còn cần có vận mệnh. Hắn và Điền Gia Thụy đã được định sẵn sẽ ở bên nhau mãi mãi. Điều này đã được Thừa Lỗi quyết định ngay từ lần đầu tiên gặp Điền Gia Thụy.




________

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro