Phòng Chờ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.
"Thừa lão sư? Thừa lão sư?..."
"A?" Người tạo mẫu đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt, Thừa Lỗi đột nhiên tỉnh táo trở lại.
"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" ? Bạn mải mê với nó quá vậy? Trang điểm và làm tóc xong rồi nhé? "Chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Giọng điệu của nhà tạo mẫu có chút trêu chọc, Thừa Lỗi vốn đã có làn da mỏng, từ tai đến cổ đều đỏ bừng. Anh ấy liên tục nói "Cảm ơn, cảm ơn" và chắp hai tay vào nhau, cúi chào nhiều lần trước khi rời đi.

Anh ta còn có thể nghĩ đến điều gì nữa, đương nhiên là đang nghĩ đến một tên nhóc nào đó, Thừa Lỗi nhéo đôi tai nóng bừng của mình, không khỏi than phiền trong đầu tại sao ở tuổi 30 mà hắn vẫn giống một tên nhóc.

2.
Quay ngược thời gian hơn một giờ trước, Thừa Lỗi mở cửa phòng thay đồ, chỉ có Điền Gia Thụy và nhà tạo mẫu của anh ấy đang tạo kiểu tóc, đôi mắt trẻ con cong lên cười khi nhìn thấy anh bước vào, họ chào hỏi một cách hào phóng , rất bình thường. Vừa có thể phản ánh mối quan hệ tốt đẹp của họ mà không tỏ ra quá quen thuộc.

Thừa Lỗi không khỏi cười thầm trong lòng, tiểu tử này giả vờ rất giỏi, tựa hồ hôm qua trong video không phải là làm nũng như vậy. Dù sao ở đây cũng có người ngoài nên Thừa Lỗi cũng không muốn trêu chọc cậu, nên liền chào lại, ngồi trên ghế đợi thợ tạo mẫu của mình.
Dựa theo số lượng người, tổ tiết mục bố trí phòng đôi trong phòng khách và phòng tạo kiểu, vô luận là trùng hợp hay là sắp xếp đặc biệt, hắn và Điền Gia Thụy tình cờ được xếp vào cùng một phòng. Nhà tạo mẫu tóc còn chưa đến, Hắn cũng không có việc gì làm, bắt đầu nhìn quanh phòng.

Điền Gia Thụy trên người tựa hồ có nam châm, vừa nhìn, vô thức đưa ánh mắt về phía người kia, đứa nhỏ đã trang điểm, đang làm tóc, Thừa Lỗi vô thức nhìn chằm chằm vào môi người đó hồi lâu. không biết hôm nay đứa nhỏ của hắn đã thoa gì, thỏi son trông hồng hào và dịu dàng đến mức hắn muốn hôn nó.
Cậu cảm thấy đôi mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai, khuôn mặt cậu có chút nóng bừng, cậu không nhịn được lấy điện thoại di động ra, lén gõ chữ trong khi nhà tạo mẫu đang tìm kiếm công cụ.
Tiếng "ding dong" thu hút sự chú ý của Thừa Lỗi, hắn mở điện thoại ra nhìn:
[Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?! Anh có thể chú ý một chút không?]
Thừa Lỗi không khỏi muốn cười, cố gắn khép lại quai hàm đau nhức của hắn, gõ lại cho cậu
[lộ liễu lắm sao? bb ~ Hôm qua em nói nhớ anh, nhưng sao khi chúng ta gặp nhau em lại làm lơ anh? jpg.]
[Em không thèm nói chuyện với anh nữa, có người ở đây]
Điền Gia Thụy cất điện thoại và không nói chuyện với hắn nữa,

Thừa Lỗi biết con mèo nhỏ nhà mình lại xù lông rồi, hắn bắt đầu gửi tin nhắn một cách dịu dàng dỗ dành. Điền Gia Thụy bị tiếng ding-dong-dong của điện thoại làm phiền, Thừa Lỗi sẽ quấy rối cậu nếu cậu tiếp tục phớt lờ hắn, vì vậy Điền Gia Thụy không còn cách nào khác ngoài nhấc máy và trả lời. Hai người trò chuyện qua lại vui vẻ.
Chị makeup giả ngơ không biết gì tiếp tục làm việc nhưng nội tâm đang gào thét: họ cho tôi là kẻ ngốc sao? Chẳng phải hai người hơi quá lộ liễu sao?
Cuối cùng, sau khi làm xong mái tóc của cậu, chị makeup thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Điền, xong rồi, em có thể ra phòng khách đợi." Nói xong, chị ấy bắt đầu thu dọn dụng cụ, Điền Gia Thụy đứng dậy chào tam biệt Thừa Lỗi trước khi đi ra ngoài, hắn liếc mắt một cái, cúi đầu mỉm cười, tiếp tục gõ phím điện thoại. Chị makeup còn chưa dọn dẹp xong điên cuồng tăng tốc: Tôi thực sự sắp xong rồi... (tăng tốc...)

3.
Cuối cùng sau khi tạo kiểu xong, Thừa Lỗi mới tỉnh táo lại và vội vã đi đến phòng khách. Bạn trai vừa mới đi ra, còn không trả lời tin nhắn nên đành phải nhanh chóng dỗ dành.
Hắn gõ cửa một cách tượng trưng, ​​​​đẩy cửa vào mà không đợi trả lời và khóa nó khi đóng cửa lại. Điền Gia Thụy đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, thấy hắn đi vào liền cất điện thoại di động, liếc nhìn hắn: "Thừa lão sư tức giận như vậy sao? Anh còn gõ cửa sao?"
Thừa Lỗi không nói gì, sải bước tới ngồi xuống bên cạnh Điền Gia Thụy, nắm tay cậu, người đàn ông hôn lên môi cậu.
Điền Gia Thụy bị nụ hôn bất ngờ đó làm cho bối rối, cắn mạnh vào môi Thừa Lỗi, hắn cảm thấy đau đớn, buông ra một tiếng "rít",
"Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"
"Ồ, điện thoại hết pin rồi."
Thừa Lỗi tức giận cười lớn, anh chộp lấy điện thoại, áp vào mặt mình để mở khóa. Phía trên màn hình hiển thị hình ảnh Mức pin hiện tại là 85%...
"Hả?"
Vẻ mặt của Thừa Lỗi tràn đầy ý nghĩa "cho tôi một lời giải thích." Điền Gia Thụy xấu hổ quay mặt đi, lại nghe anh hỏi lại: "Thụy Thụy, em còn tức giận à?"
Không hỏi thì cũng không sao, nhưng càng hỏi Điền Gia Thụy càng tức giận hơn
"Vừa rồi anh đang làm gì vậy?" Nhìn chằm chằm vào em? Lỡ bị phát hiện thì sao? " Nói xong, cậu tức giận và đấm vào người hắn một cái.
Thừa Lỗi thừa dịp nắm lấy tay cậu ấn vào ngực hắn, giả vờ đáng thương: "Thụy Thụy, em đánh mạnh quá, đau quá."
Điền Gia Thụy tức giận rút tay lại, xoa xoa chỗ bị đánh. Thừa Lỗi nhẹ nhàng di chuyển, kéo người lại ngồi vào lòng mình, véo gáy để ép người đó lại gần, rồi đặt môi mình lên đôi môi mềm mại.
Điền Gia Thụy lúc này cư xử rất tốt, vòng tay qua cổ hắn để đáp lại. Đang hôn, cậu cảm giác được có một bàn tay không an phận luồn vào trong quần áo cậu, cậu véo một cái vào tay hắn không thương tiếc: "Ca!"
Thừa Lỗi mỉm cười có chút giả vờ, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cậu, sau đó chậm rãi di chuyển xuống eo kéo sát cậu vào lòng.
"Dừng động đậy, để anh ôm em một lúc, anh nhớ em nhiều lắm."
Cậu để hắn ôm và bắt đầu chơi với những chiếc kẹp dùng để tạo kiểu tóc cho anh trai mình vì buồn chán. Đôi tình nhân trẻ ở đây đang yêu đương sâu sắc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Điền Gia Thụy giật mình, vội vàng muốn rời khỏi lòng hắn, Thừa Lỗi véo gáy cậu như một con mèo con ra hiệu cho cậu nhẹ nhàng trấn an
"Đừng hoảng sợ. Anh đã khóa cửa rồi."

Sau đó hắn vội vàng đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi tới mở cửa. Là nhân viên của tổ chương trình đến nhắc nhở bọn họ có thể rời đi để ghi hình, Thừa Lỗi gật đầu, cảm ơn rồi đưa mọi người đi, sau đó quay người đưa tay về phía Điền Gia Thụy, "Đi thôi, bảo bối" Điền Gia Thụy đi tới, nâng tay lên, vỗ nhẹ một cái lên tay hắn rồi mở cửa đi ra ngoài, Thừa Lỗi bất lực đi theo.

Không ngờ vừa ra ngoài, hai người lại đụng phải thợ trang điểm, họ đi cạnh nhau, rất gần nhau. Chuyên gia trang điểm nhìn một cái, cảm thấy có gì đó không đúng, đồng thời cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vẫy tay với bọn họ: "hai đứa đến tô son lại đi. Chúng ta sắp bắt đầu ghi hình ở đây rồi."

Thừa Lỗi khóe môi khẻ nhếch lên, lơ đãng chạm vào mông cậu một cái rồi bước lên phía trước, để lại Điền Gia Thụy đỏ mặt tại chỗ, không còn cách nào khác là phải đi theo.
Trong khi tô son cho Điền Gia Thụy, chuyên gia trang điểm lẩm bẩm: "Tiểu Điền, vừa rồi em ăn lén trong phòng khách à? Son môi lem quá."
Thụy Thụy đỏ mặt. Thụy Thụy không còn chỗ để trút giận. Thụy Thụy nghĩ với chính mình: Thừa Lỗi, anh xong rồi!

_______<_>_______

Có gì sai sót mong mọi người góp ý ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro