Lời tỏ tình dành cho ai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trốn đằng sau kệ sách cuối cùng của thư viện từ lúc đầu giờ giải lao vừa bắt đầu để không bị ai làm phiền. Kệ sách với góc tường tạo thành một khoảng trống nhỏ và cách biệt, nhưng vẫn sáng sủa nhờ có nắng rọi vào từ cửa sổ của bức tường đối diện. Nắng từ đó xuyên qua kẽ hở của kệ sách đến chỗ tôi tạo thành từng lát mỏng và vàng. Lách mình nép trong đó có hơi nóng một chút, nhưng yên tĩnh và đủ sáng để đọc sách. Đây là chỗ ẩn náu ưa thích của tôi.
Hôm nay, tôi chui vào đây để đọc nốt mấy trang của Forrest Gump. Không phải tôi thuộc kiểu các cô gái nột tâm hay sâu sắc chỉ thích đọc sách đâu, thậm chí có khi là ngược lại nữa cơ. Nhưng ngoài trời nắng quá, mà tôi lại thường uể oải như bị rút hết sức lực vào những ngày như thế này.
Ánh sáng bị chặn lại, làm cái hốc nhỏ tối hẳn, như chuyển sang chiều. Có ai đó đang thò đầu ngó vào. Không ngẩng lên nhưng tôi biết là Nhi. Sai lầm lớn nhất của tôi là đã kể cho Nhi về chốn này nên nó chẳng còn gọi gì là bí mật nữa. Cậu ấy luôn biết tìm tôi ở đâu mỗi khi cần.
- Cậu đang che mất ánh sáng đấy. Còn tớ thì cần đọc nốt.
Nhi không nhúc nhích. Giọng cậu ấy đột nhiên nhỏ bất thường, gần như là thì thầm.
- Tớ có cái này muốn cho cậu xem.
- Cái gì?
Không trả lời câu hỏi của tôi, Nhi nói, giọng còn nhỏ hơn khiến tôi phải căng tai ra để nghe. Và thậm chí, nó còn có gì đó như tha thiết.
- Ra đây một tí đi, được không? Tớ cần cậu.
Tôi ngước mắt lên nhìn Nhi, kiểu muốn nói cậu-nghiêm-túc-đấy-chứ và Nhi nhìn thẳng tôi không chớp, kiểu tớ-rất nghiêm-túc.
Thế là tôi đàng gấp quyển sách lại. Dĩ nhiên, trong hầu hết mọi trường hợp, Nhi lúc nào cũng là đứa dịu dàng hơn, nhẫn nhịn hơn và tốt tính hơn. Với hai tính cách gần như đối lập như thế hầu như tôi luôn là người ra quyết định hoặc giành phần thắng trong đa số các cuộc tranh luận. Nhưng trong vài trường hợp, sự kiên định và cứng đầu của Nhi hơn hẳn tôi. Ví dụ như trong trường hợp này. Hẳn là cái mà cậu ấy muốn tôi xem rất quan trọng.
Hai đứa rảo bước ra khỏi thư viện. Lúc chúng toi đi ngang qua cô thủ thư, cô ấy vừa định nói gì đó thì tôi đã nhanh tay đưa gáy sách về phía cô ấy, và nói gọn.
- Sách này của em ạ!
Tất cả sách của thư viện luôn có một mảnh giấy ghi số thứ tự được dán ngay gáy sách, rất to, rõ và cực kì cẩn thận để không bị rách hay bị rơi ra. Cuốn Forrest Gump không có, dĩ nhiên vì nó là của tôi.
Cuối cùng, tôi đã biết "cái này" mà Nhi bắt tôi xem cho bằng được chính xác là... Một thằng con trai. Hắn đang chơi bóng chuyền trong sân cùng vài người khác, chỗ dành để học thể dục, nơi luôn có một cái lưới dăng sẵn ở đó.
- Cái gì đây? (vì cậu ấy đã rủ tôi xem "cái này" nên tôi k dùng "ai đây" để hỏi đâu)
- Cậu thấy cậu ấy thế nào?
- Dùng một câu hỏi để trả lời một câu hỏi k phải cách mà tớ trả lời đâu.
- Cậu thấy cậu ấy thế nào?
Một lần nữa sự cứng đầu của Nhi đã thắng. Tôi đành nghiêm túc quan sát.
- Cũng cao, mặt mũi nhìn cũng được, vận động cũng khá, mỗi tội hơi gầy. Thế thì sao? Đừng nói với tớ là cậu thích cậu ấy?
Nhi gật đầu, má hơi hồng lên.
- Vậy thì liên quan gì đến tớ mà lôi tớ ra đây?
Câu nói tiếp theo, dù đã đoán được, nhưng tai tôi vẫn ù đi.
- Cậu sẽ trở thành thần Cupid của tớ nhé!
~~~ **** ~~~

Ps:hơi mệt mai up tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huynh