lời tỏ tình(eunhae)-hố đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30. Lời tỏ tình của Dong Hae

Eun Hyuk sãi những bước dài trên con đường quen thuộc. Mấy cây rẻ quạt giờ phủ đầy một màu trắng của tuyết, ánh đèn đường hắt những tia sáng nhợt nhạt lên những tán cây. Hôm nay là Giáng Sinh nhưng Jun Su không có ở nhà. Gần 2 tuần nay anh không về nhà và cậu chỉ ở có một mình trong căn nhà lạnh lẽo tối om. Cũng đã từ lâu Eun Hyuk cũng chẳng mong gì một cái Giáng Sinh hạnh phúc và ấm áp nhưng dù gì đến ngày này, một mình bước đi trên đường vẫn cảm thấy cô độc lắm.

Cậu mở điện thoại, nhẩm địa chỉ nhà hàng mà Dong Hae đã nhắn cho cậu. Dù gì ở nhà 1 mình cũng chán nên khi Dong Hae rủ cậu cũng không từ chối. Từ lúc quen Dong Hae tới giờ cậu biết được rất nhiều thứ bình thường mà mình chưa bao giờ biết được. Nghe anh lảm nhảm nhiều cũng thấy quen, lại nhận ra thế giới quanh mình cũng có những điều thật dễ thương. Tuy nhiều lúc Dong Hae cũng thật phiền, không biết anh ta kiếm đâu ra nhiều chuyện để nói như thế, cứ như trong đầu anh là cả 1 kho tàng chuyện nhảm có sẳn vậy.

Eun Hyuk dừng chân trước một nhà hàng nhỏ, nhìn qua tấm kính cậu chẳng thấy ai trong đó cả mặc dù đèn vẫn mở và cửa để chữ open. Cậu xoay người nhìn xung quanh và chắc chắn rằng mình không đi nhầm địa chỉ mới dám bước vào.

Thật lạ! bên trong chẳng có ai kể cả nhân viên phục vụ. Eun Hyuk toan lấy máy gọi cho Dong Hae thì đột nhiên đèn vụt tắt. Cả nhà hàng chìm trong bóng tối đen ngòm. Không kịp để cho Eun Hyuk ngạc nhiên thì ở dưới sàn ánh đèn vụt mở.

Eun Hyuk nhìn xuống, bên dưới hiện ra cả một con đường phát ra ánh sáng shaphire rực rở trong bóng tối, ngoằn nghèo uốn qua mấy cái bàn rồi dừng lại ở một cánh cửa phía bên trong.

" Trò gì đây?"

Eun Hyuk tự hỏi, chắc mẩm là Dong Hae làm chứ không đâu. Mấy cái trò trẻ con này thì chỉ có anh ta là rãnh rổi làm mà thôi. Nghĩ là thế nhưng Eun Hyuk vẫn bước đi theo con đường đó cho đến cánh cửa cuối đường. Trên cánh cửa là 1 cái vòng tròn kết những lá thông có dòng chữ 'Merry Christmas'.

Khẽ giấu một nụ cười chợt mở trên môi, Eun Hyuk lầm bầm mắng Dong Hae thật khéo bày trò. Ăn Giáng Sinh thôi mà có cần màu mè vậy không. Trước giờ cậu và Jun Su thì chỉ ăn một bửa tối bình thường với nhau. Sau đó sẽ đi dạo phố và đến nhà thờ cùng anh. Nhưng xét tình cảnh như vầy thì chắc Dong Hae không dừng lại ở chổ này thôi đâu.

Nhẹ đẩy cánh cửa và Eun Hyuk ngạc nhiên khi phía sau cánh cửa là một khoảng sân rộng và 1 cái hồ bơi. Eun Hyuk mở tròn mắt nhìn khung cảnh lãng mạn đích thị của Dong Hae này mà không giấu được một chút vui thích hiện rõ trên mặt.

Trước mặt cậu là một con đường dài dẫn đến một cây thông thật to, hai bên đường đi nến trắng cháy lấp lánh trong màn đêm soi rọi con đường mòn nhỏ với những bụi cỏ xanh rờn. Và ở dưới hồ bơi, không biết bằng cách nào đó mà tên cậu sáng lấp lánh mờ ảo dưới dòng nước kia. Eun Hyuk bước đi trên con đường đầy nến mà cứ dán mắt vào mặt hồ. Đến nước này thì không phải nói Dong Hae là người theo chủ nghĩa lãng mạn được mà đúng ra phải là Dong Hae là người sáng tạo ra cái chủ nghĩa ấy mới đúng.

Bất chợt một khúc nhac vang lên, cậu dứt tầm mắt ra khỏi mặt hồ và nhìn về phía cây thông. Bên cạnh cây thông là 1 cái bàn ăn và 2 cái ghế, khúc nhạc phát ra từ phía cây thông ấy. Vốn rất ít khi nghe nhạc nên Eun Hyuk không biết đây là đàn gì nhưng cậu biết tiếng nhạc này phát ra từ một cây vĩ cầm.

Eun Hyuk cảm thấy trái tim mình đập dữ dội mà không hiểu vì sao. Biết rõ ràng là người đứng sau cây thông đó chắc chắn là Dong Hae nhưng lại cứ thấy hồi hộp lạ. Bước đi thật chậm và tò mò muốn biết gương mặt của anh lúc đó như thế nào. Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ những ngọn nến càng làm cho khung cảnh trở nên mờ ảo một cách kì lạ. Dong Hae đứng sau cây thông, mắt nhắm nghiền chăm chú kéo những nốt nhạc trên cây vĩ cầm. Gương mặt anh trở nên thanh toát và đẹp rạng ngời như một bạch mã hoàng tử đang kéo đàn trong một khu vườn đầy hoa hồng. Trái tim Eun Hyuk lại càng đập dữ dội hơn khi nhìn anh.

Vốn trước giờ chưa bao giờ nhìn kỹ anh đến thế này, cũng chẳng quan tâm anh đẹp ra sao thế nên bây giờ, khi chăm chú nhìn anh lại mới phát hiện ra rằng anh tuyệt đẹp. Đẹp đến mức trái tim Eun Hyuk muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không phải, hình như có cái gì đó không đúng. Cậu đang nghĩ gì thế này, sao trái tim lại đập như thế khi nhìn thấy anh ta. Thậm chí nó chưa bao giờ đập thế này khi cậu nhìn Jun Su nữa. Cảm giác này nó thật lạ. Một cảm giác mà trước giờ Eun Hyuk chưa bao giờ trải qua...

- Merry Christmas, Eun Hyuk!

Dong Hae đột ngột dừng đàn, nhoẻn miệng cười với cậu. Eun Hyuk vội vàng quay mặt đi vì cậu cảm thấy 2 má mình đang đỏ bừng. Cái chuyện ngu ngốc gì đang diễn ra thế này?

- Anh ... gọi tôi đến là để ăn tối mà... cái gì ở đây đây?

- Thì chúng ta ăn tối. Một bữa tối Giáng Sinh thật đẹp đúng không?

Anh chồm lên trước cố nhìn phản ứng trên gương mặt cậu nhưng Eun Hyuk chỉ lãng đi sang hướng khác. Cậu nhìn lên trời lẩm bẩm

- Chỉ ăn tối thôi có cần phải màu mè vậy không?

Rồi cậu ngồi xuống ghế, khỏi cần anh kéo ghế mời ngồi. Dong Hae cũng nhanh chóng ngồi xuống rồi gọi người mang thức ăn đến.

- Tôi muốn dành cho cậu một bữa tối thật tuyệt vời. Giáng Sinh đầu tiên của chúng ta... và tôi mong hôm nay là Giáng Sinh đáng nhớ nhất.

Anh hồ hởi, kéo mấy tấm khăn che trên chén dĩa ra, lén nhìn Eun Hyuk thăm dò. Nếu như phản ứng của cậu tốt thì anh sẽ nói còn nếu không thì thôi. Eun Hyuk hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cái cảm xúc ngu ngốc kì lạ này xuống rồi nói

- Anh thật là nhảm nhí!

Tuyệt, không từ chối là tốt rồi. Dong Hae mừng thầm, dù gì Eun Hyuk cũng là người khó tính. Nếu cậu gật đầu và nói rằng thích bữa tối này thì mới lạ. Anh đủ hiểu cậu chẳng bao giờ nói thế đâu. Anh búng nhẹ tay cho những nhân viên bên trong... kế hoạch chính thức bắt đầu.

Eun Hyuk nhấp ngụm rượu vang đỏ trong ly rồi đặt nó xuống bàn, những hạt màu trắng li ti chợt rơi nhẹ nhàng trong không gian mờ ảo.

Tuyết ư?

Eun Hyuk ngước lên nhìn, tuyết thật ư? Đêm Giáng Sinh mà có tuyết thật là hay... nhưng mà... sao chỉ có ở quanh bàn còn đằng xa trên mặt hồ bơi lại không có?

- Tuyết giả?

Dong Hae nhe răng cười trừ. Tại dự báo hôm nay bảo sẽ không có tuyết thế nên anh đành xài chiêu này. Giáng Sinh không có tuyết thì còn gì là lãng mạn.

- Cậu thích chứ?

- Tàm tạm.

Cũng chẳng từ chối. Một dấu hiệu thật tuyệt vời cho anh. Dong Hae biết nếu bây giờ mình ngỏ lời thì rất là vội vàng nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều lần về chuyện này. Anh yêu cậu đó là sự thật. Không có gì chối cãi cho thứ tình cảm rộn rạo khiến anh phát điên này là tình yêu và anh cũng chẳng ngần ngại bày tỏ nó. Nhưng Eun Hyuk thì quá lạnh nhạt. Một chút biểu hiện cho thấy cậu có quan tâm đến anh cũng không có nhưng chẳng sao.

Dong Hae hiểu rõ người như Eun Hyuk chẳng bao giờ để lộ tình cảm của mình cho người khác biết, thế nên nếu không tấn công mà chờ đợi thì có chờ đến tết công gô cũng chẳng được gì. Vậy thì chi bằng cứ ngỏ lời trước, nếu Eun Hyuk từ chối thì lại xem như là bạn. Miễn là Eun Hyuk biết được tình cảm của anh và anh sẽ cố gắng, cố gắng đến khi nào Eun Hyuk chấp nhận thì thôi.

Những bông tuyết (giả) cứ rơi nhè nhẹ đậu trên vai hai người. Eun Hyuk thầm nghĩ đã bao giờ mình mong muốn có một buổi tối lãng mạn thế này với Jun Su chưa và câu trả lời là chưa. Eun Hyuk không biết vì sao lại thế, chẳng phải những người yêu nhau thì hay mong muốn có những khung cảnh lãng mạn bên nhau sao? Thế nhưng tại sao một chút cậu cũng chẳng nghĩ tới. Nếu như Jun Su có quên ngày sinh của cậu đi chăng nữa cậu cũng chẳng giận anh bao giờ. Cũng giống như bây giờ, Jun Su đã hứa là sẽ cùng cậu đón Giáng Sinh nhưng rồi lại mất tăm chẳng thấy, không biết có phải là vì cậu đã quá quen với việc cô đơn một mình hay không mà khi nhận được tin nhắn của anh cậu chẳng màn nhắn lại, cũng chẳng hụt hẫng hay buồn phiền mà khoát áo ra ngoài luôn. Và dạo này mỗi lúc cô đơn, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là... Dong Hae.

Dong Hae thực sự có một chút hơi ngố và tầm thường, nhưng ở cạnh anh lại khiến cho lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên. Không cần lo sợ hay đề phòng bất cứ chuyện gì, khỏi phải đắn đo suy nghĩ hay âm mưu những toan tính. Chỉ đơn giãn thả những dòng suy nghĩ vu vơ và lắng nghe những câu chuyện không đầu không đuôi của anh. Anh rất tầm thường mà có đúng không?

- Nhưng vừa ăn mà tuyết vừa rơi thế này rất khó chịu!

Eun Hyuk chỉ mấy bông tuyết rơi trên đĩa thức ăn và trên bàn, vươn đầy lên chai rượu trông thật dơ. Dong Hae luống cuốn lấy khăn lau đi rồi lại ngoắt tay bảo dừng lại.

- Chết thật tôi quên mất!

Anh ta thật ngố mà!

Eun Hyuk cuối đầu, hình như khóe môi có nhếch lên thì phải.

- Năm nào anh cũng ăn Giáng Sinh thế này sao?

Cậu hỏi, đặt hai tay dưới cằm nhìn anh chăm chú.

- Không hẳn, tôi như thế này chỉ với người tôi thích thôi.

- Huh?

- À...

Dong Hae nín thở nhìn cậu. Thật cũng chưa định nói đâu, tính để ăn xong mới nói cơ mà lỡ miệng rồi. Eun Hyuk tròn mắt nhìn cậu đầy thắc mắc khiến cho Dong Hae càng bối rối. Thôi lỡ rồi thì nói luôn đi. Hít một hơi thật sâu, anh đặt bàn tay mình lên tay cậu kéo nhẹ ra giữa bàn, 4 mắt chăm chú nhìn nhau cho đến khi Dong Hae chắc rằng ánh mắt của cậu đã dành trọn cho mình thì bắt đầu nói

- Eun Hyuk à... Anh.Yêu.Em!

Dong Hae hồi hộp nói từng chữ. Bàn tay Eun Hyuk lạnh toát trong tay anh, không siết lại cũng chẳng rụt về. Không gian xung quanh anh chợt nóng bừng dữ dội. Buồng phổi đột ngột cũng chẳng còn chút khí, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy tung ra ngoài.

Thời gian chậm chạp trôi~~~

Anh yêu em!

3 chữ đó nghe sao thật lạ với cậu quá. Eun Hyuk gần như bất động khi nghe Dong Hae nói. Không phải là quá ngạc nhiên hay hạnh phúc mà không nói nên lời, chỉ là một cảm giác gì lạ lắm cứ cuộn trào trong lòng mãi.

Jun Su đã bao giờ nói với cậu câu đó chưa nhỉ?

Hình như có mà cũng hình như không. Nói tóm lại là Eun Hyuk một chút cũng chẳng có ấn tượng gì về 3 chữ đó với Jun Su cả. Nhưng nghe 3 chữ này từ Dong Hae thì lại khác...

Không phải là Eun Hyuk không để ý thấy Dong Hae có tình ý với mình. Nó quá rõ ràng để cậu nhận thấy nó... nhưng Eun Hyuk lại chưa bao giờ nghĩ Dong Hae sẽ thốt ra 3 chữ này. Bất chợt Eun Hyuk cảm thấy Dong Hae thật đáng sợ.

Vốn ban đầu cả hai gặp nhau không có gì đặc biệt, thậm chí Eun Hyuk còn không nhớ nỗi tên anh sau vài lần gặp mặt. Nhưng Dong Hae thật ghê gớm. Số lần cậu và anh gặp nhau không bằng 1 góc nhỏ số lần cậu ở bên Jun Su nhưng tại sao Dong Hae lại mang cảm giác thân thuộc và ấm áp đến Jun Su còn chưa bao giờ làm được. Đến giờ đây khi bàn tay anh đang đặt trên tay cậu cũng ấm đến đáng sợ. Nó khiến cả người cậu ấm hẳn lên và trái tim lại một lần nữa không ngoan ngoãn nằm im.

Cảm giác này không phải là tình yêu!

Không thể. Eun Hyuk chỉ yêu mình Jun Su và không bao giờ cậu phản bội lại tình yêu đó. Và hơn hết cậu không muốn mình dẫm trên vết xe đổ của Hong Ki và Hee Chul. Không thể để Dong Hae bước vào cuộc đời cậu dễ dàng như thế được. Tại sao cậu lại không đề phòng Dong Hae, tại sao lại dễ dàng cho anh tiếp cận mình như vậy. Tại sao lại có thể cười(lén) vì Dong Hae cơ chứ. Không được, cậu chỉ cười vì Jun Su và Dong Hae là không thể nào.

- Tại sao... lại yêu tôi?

Eun Hyuk mơ hồ hỏi, vẫn chưa rút tay mình ra khỏi tay anh. Dong Hae hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu

- Yêu... chỉ vì yêu thôi!

- Anh... anh thực sự biết gì về tôi mà dám nói yêu tôi_ giọng Eun Hyuk hơi kềm chế, những thứ cảm xúc lạ lùng cứ đan xen lẫn lộn trong đầu cậu, nó làm Eun Hyuk phát điên_ tôi là ai anh có biết không. Nhà tôi ở đâu, tôi làm gì và tôi là người như thế nào?

- Tôi..._ Dong Hae lắp bắp, phản ứng của Eun Hyuk khiến anh cảm thấy bối rối. Những câu hỏi của Eun Hyuk anh không trả lời được. Biết gì... anh vốn có biết gì về cậu đâu. Thế thì tại sao lại yêu. Yêu chẳng phải chỉ vì yêu thôi sao. Còn có lý do nào khác ư.

- Anh chẳng biết gì về tôi mà bảo yêu tôi sao. Tình yêu của anh đơn giản quá nhỉ? Hay vốn dĩ anh cũng chẳng biết tình yêu là gì?

Lạnh lùng cậu giật tay lại. Dong Hae cũng chẳng níu kéo vì anh đang thực sự rất hoang mang. Là anh vốn yêu đơn giản như vậy hay anh hiểu nhầm thứ tình cảm trong mình không phải là tình yêu? Anh yêu cậu mà 1 chút về cậu anh cũng không biết. Nói ra thì mức độ của cả hai chỉ cao hơn người dưng 1 tý, vì nếu là bạn thì chí ít cũng biết về người đó ngoài cái tên chứ.

Yêu... anh thực sự yêu chưa?

Eun Hyuk đột ngột đứng dậy, nắm chặt lòng bàn tay. Cậu không hiểu vì sao mình lại nổi giận với Dong Hae như thế này. Anh có lỗi gì đâu sao cậu lại như thế. Nhưng Eun Hyuk đang dần mất kiểm soát, cậu không thể ở lại đây nữa, không thể.

Bỗng dưng Eun Hyuk sợ nhìn Dong Hae, sợ nhìn ánh mắt ấm áp đó của anh, sợ bàn tay dịu dàng mà vững chắc đó, sợ giọng nói ngọt ngào làm trái tim Eun Hyuk không tự chủ. Bản năng bảo cậu nên tránh xa Dong Hae ra, đừng lại gần anh nữa. Anh rất nguy hiểm, anh khiến cậu mất cảnh giác và một lúc nào đó anh sẽ hạ gục cậu.

- Eun Hyuk...

Dong Hae khẽ gọi, ngước lên nhìn cậu

- Thế thì cậu có thể cho tôi biết tình yêu là gì không?

Eun Hyuk mím môi. Cậu tự đặt ra câu hỏi nhưng đã có bao giờ cậu trả lời đâu. Là vì cậu muốn anh đừng yêu cậu nữa nên mới nói thế.... Nhưng ánh mắt của Dong Hae... nó thực sự làm cho cậu phát điên.

- Tôi chỉ có thể cho anh biết rằng... tôi mãi mãi không bao giờ yêu anh!

- Eun Hyuk...

Dong Hae đứng bật dậy, nắm lấy tay cậu. Anh không biết mình đang níu kéo điều gì. Mọi chuyện đã quá tầm kiểm soát của anh. Vốn anh cũng đã lường trước rằng cậu sẽ không đồng ý và anh sẽ xin làm bạn với cậu. Nhưng thái độ của Eun Hyuk làm tim anh đau nhói. Nếu không yêu thì sao lại đau như thế này.

Im lặng. Eun Hyuk nhìn trân trân ra hồ nước, nơi tên cậu vẫn còn lấp lánh dưới kia. Cậu siết chặt tay

- Trái tim tôi trước đây, bây giờ và mãi mãi... chẳng bao giờ có chổ dành cho anh. Anh nên tìm người khác thích hợp hơn đi

Và cậu giật tay ra khỏi anh vụt chạy theo con đường đầy nến trắng, mỗi bước chân cậu đi qua lá mỗi ánh nến vụt tắt, lụi tàn trong đêm đen lạnh giá.

Dong Hae vẫn đứng đó nhìn vào khoảng không trước đó là cậu

Đã không biết gì về cậu thế sao lại bảo đó là yêu...

Đã không phải là yêu thế sao trái tim lại cứ nhói đau...

Chợt một cơn gió nhè nhẹ thổi đến mang theo những bông tuyết trắng vươn đầy trên tóc anh. Dong Hae ngước lên trời...

Tuyết rơi thật rồi!

Eun Hyuk chạy vụt ra khỏi nhà hàng rồi cắm đầu chạy mãi. Cậu muốn chạy thật xa... xa thật xa nơi đó để đảm bảo rằng Dong Hae sẽ không đuổi kịp mình. Chưa bao giờ Eun Hyuk thấy mình yếu đuối đến thế. Trước giờ cậu luôn dũng cảm đối mặt với mọi thứ cớ sao bây giờ lại bỏ chạy. Lại bỏ chạy trước 1 người hoàn toàn bình thường và vô hại đó.

Eun Hyuk chợt khựng lại khi những bông tuyết rơi đầy trên đường đi. Cậu ngoái lại nhìn xung quanh và rồi nhìn lên trời. Bây giờ thì tuyết thật cũng đã rơi. Nữ hoàng Tuyết lại bỏ chạy trước 1 gã tiều phu, thật nực cười làm sao.

Eun Hyuk lầm lũi bước đi. Lại một Giáng Sinh nữa trôi qua nhưng Giáng Sinh năm nay có lẽ là Giáng Sinh hạnh phúc nhất mà cậu từng trãi.

Eun Hyuk trở về nhà trằn trọc mãi không ngủ được. Những ý nghĩ lạ lùng cứ xâm chiếm đầu óc cậu, mãi cho đến khi điện thoại Eun Hyuk chợt reo và cậu nhận ra đã 8h sáng.

- Tôi nghe đây!

" Có chuyện cho cậu làm rồi đây!"

- Chuyện gì?

" Còn 2 ngày nữa là lô hàng ma túy về bến nhớ không?"

- Thì sao nào, không phải chúng ta đã thua rồi sao. Hay anh muốn chúng ta báo CIA như lúc trước?

" Lô hàng to như thế mà vào tay cớm thì uổng lắm. Vả lại Abyss có cách qua mặt cớm mà. Nếu lô hàng đó thuộc về

chúng ta..."

- Anh muốn gì?

" Chúng ta cùng Kyu Hyun trao đổi. Lô hàng đổi lấy con trai hắn"

- Con trai... vậy là...

" Đúng.. tôi đang ở bệnh viện. Sáng nay Sung Min vừa đau bụng, Lee Teuk nhờ tôi đưa hai anh em đến bệnh viện. Ông trời cũng đang giúp chúng ta ... thật vừa khéo nó lại ra đời ngay lúc này!"

- Tôi hiểu anh muốn gì rồi... anh sẽ có được đứa bé vào ngày đó.

Eun Hyuk cúp máy nhìn trân trân vào chiếc điện thoại. Một cơ hội thật tuyệt vời... nhưng liệu Kyu Hyun- kẻ nổi danh máu lạnh đến mức tận mắt nhìn mẹ và Hee Chul, người hyung thân hơn ruột thịt của mình chết mà không rơi một giọt nước mắt- liệu có dễ dàng để No Min Woo nắm thóp vậy hay không?

Sẽ hay hơn nếu kế hoạch được thay đổi một chút!

----------To be Continue chap 31 Truy sát-------------

Jo Hyun Min.

Đứa bé đặt biệt đã chào đời.

Sự ra đời của nó là một sự kiện đặc biệt nhất thế gian này.

Là may mắn hay bất hạnh, là thiên thần hay ác quỷ, là hạnh phúc hay đau khổ?

Người ta sẽ khóc vì nó hay sẽ cười vì nó?

Nó chính là Hố Đen.

Nó cuốn hết tất cả những ai biết nó và không biết nó. Tất cả mọi người đều xoay vòng quanh nó. Có biết bao nhiêu người mong chờ sự xuất hiện của nó... và nó sẽ thuộc về ai?

Chap 31. Truy Sát

Đứa bé ngọ nguậy một chút rồi nằm ngủ yên lành trong tay của Lee Teuk. Chào cô y tá, Lee Teuk vừa nhìn ngắm đứa bé vừa di chuyển đến thang máy đến tầng cao nhất của bệnh viện. Vì Sung Min là một "sản phụ" đặc biệt thế nên cậu được sắp xếp ở trên tầng cao nhất nơi rất ít người qua lại để hạn chế việc người khác dòm ngó. Đứa bé nhỏ xíu đỏ hỏn trong tấm chăn màu trắng và rất đáng yêu.

Lee Teuk đẩy nhẹ cửa phòng và bế đứa bé vào. Sung Min vẫn còn ngủ do tác dụng của thuốc tê lúc mổ và cậu vẫn chưa nhìn thấy mặt đứa bé. Lee Teuk ngồi xuống cạnh giường, vẫn nhìn ngắm đứa bé một cách hạnh phúc. Rồi anh sực nhớ là mình vẫn chưa gọi cho Kang In thế nên anh lấy máy ra và gọi

- Innie!_Giọng Lee Teuk hồ hởi và chứa đựng sự hạnh phúc tột cùng

- Sung Min sao rồi, nghe giọng em có lẽ vẫn ổn_ có lẽ bên đầu dây kia, Kang In cũng cảm nhân được sự hạnh phúc của Lee Teuk lúc này.

- Vẫn còn đang ngủ. Cả hai đều ổn, Hyun Min nó thực sự rất đáng yêu. Anh đến đây đi rồi anh sẽ thích nó. Ôi em có cháu đấy, nó là cháu của em đấy...

- Từ từ nào Teukie, em hạnh phúc đến thế sao?

- Dĩ nhiên! Mặc dù người sanh ra nó không phải là em nhưng em rất hạnh phúc. Cảm giác như nó chính là con ruột của mình vậy, hihi!

- Anh hiểu, nhưng anh sắp có 1 cuộc họp quan trọng. Có lẽ chiều nay anh mới đến bệnh viện được. Mà em đừng mãi yêu đứa bé mà quên anh đấy nhé!

- Được rồi, em yêu anh mà, tạm biệt Innie!

Gập điện thoại lại, anh chỉnh lại cái khăn quấn đứa bé cho ngay ngắn. Nó vẫn ngủ say trong khăn, nó còn nhỏ và vẫn chưa mở mắt nên anh cũng chẳng biết lúc nào nó ngủ lúc nào thức nữa. Vốn trước giờ đã có chăm sóc trẻ con bao giờ đâu mà biết, nên bây giờ vẫn còn chút vụng về khi chăm sóc Hyun Min

- Hyung!

Giọng Sung Min yếu ớt vang lên. Cậu vừa mới tỉnh và tác dụng thuốc mê vẫn còn làm cho cậu cảm thấy mệt mõi.

- Tỉnh rồi sao, em nằm yên đó đi kẻo lại đụng vết mổ. Hyung mang Hyun Min đến cho em nè ... con của em nó rất đáng yêu.

- Hyung mang nó lại cho em..._ Sung Min hồ hởi, gấp rút muốn ôm đứa bé vào lòng. Hạnh phúc vỡ òa khi đứa bé ra đời, nó hạnh phúc gấp nhiều lần so với suy nghĩ lúc trước của cậu. Trước giờ chưa bao giờ Sung Min nghĩ rằng mình yêu nó đến ngần này. Thế nhưng bây giờ thì khác, Sung Min có thể đánh đổi tất cả chỉ để ở cạnh con mình.

Lee Teuk đặt đứa bé xuống giường cạnh Sung Min, cậu cố chồm người dậy ngắm nhìn đứa bé thật kỹ, kéo sát đứa bé vào lòng mình mà hạnh phúc cứ dâng tràn

- Nó thật đẹp, hyung xem này cái mũi này, cái miệng này nữa... giống Kyu Hyun y đúc luôn. Thật tuyệt... chắc chắn lúc lớn nó sẽ giống Kyu Hyun cho mà xem.

- Hyung không biết vì hyung chưa gặp Kyu Hyun bao giờ_ Lee Teuk nhún vai_ nhưng hyung chắc chắn mắt của nó sẽ to tròn giống em vậy, và xem kìa, 2 gò má phúng phính cũng giống em nốt...

- Hyung chưa gặp anh ấy nhưng hyung có thể nhìn Hyun Min mà tưởng tượng ra. Rất, rất giống đó...

- Xem nào, dù cho nó có giống ai đi chăng nữa thì hyung hy vọng là nó sẽ sống thật hạnh phúc. Sẽ không giống 2 anh em chúng ta không cha không mẹ...

Sung Min im lặng, vuốt nhẹ ngón tay mình trên mặt đứa bé. Cậu hiểu Lee Teuk đang nhắc đến chuyện cậu sẽ trở về với Kyu Hyun và để đứa bé lại cho anh nuôi dưỡng. Thật khó để lựa chọn, giữa Hyun Min và Kyu Hyun cậu thực sự không biết phải chọn ai và bỏ ai. Thực sự không có cách nào để cả 3 cùng sống chung với nhau hay sao?

Eun Hyuk đứng im dưới sảnh bệnh viện, No Min Woo vừa cho cậu biết Sung Min và đứa bé đang ở đâu. Căn phòng dành cho trẻ sơ sinh và phòng của Sung Min cách nhau 4 lầu. Địa điểm để cướp đứa bé tốt nhất là ở dãy lầu Sung Min đang ở vì nơi đó hầu như không có ai qua lại và lối đi duy nhất nơi đó dẫn ra sân thượng mà thôi. Và để đạt được mục đích thì nên chờ đợi một chút đến lúc nào đó mà y tá hay người nhà của Sung Min mang đứa bé lên phòng.

Eun Hyuk liếc nhìn đồng hồ

" 10 phút nữa. Thời gian vẫn còn dài!"

Lee Teuk khẽ tách tay của Sung Min ra khỏi Hyun Min rồi ẳm nó lên. Sung Min đã ngủ và cũng tới giờ mang Hyun Min về phòng cho trẻ sơ sinh rồi. Anh kéo chăn đắp cho Sung Min, hôn nhẹ lên trán cậu rồi bế đứa bé ra ngoài. Lee Teuk bước đi thật chậm trên hành lang vắng lặng, tiếng đế giày gõ cộc cộc trên nền nhà khô khốc, văng vẳng trên suốt một đoạn hành lang dài. Bây giờ cũng chỉ mới 2h chiều.

Ấn nhẹ nút mở thang máy, Lee Teuk quay lại mỉm cười với đứa bé và kiên nhẫn chờ đợi thang máy đi lên. Màn hình nhỏ trên đầu thang máy nhấp nháy số lầu mà thang máy vừa đến, nhảy dần, nhảy dần lên tới tầng cao nhất.

Ting!

Tiếng thang máy báo hiệu vang lên và cửa thang máy bật mở, Lee Teuk ngước lên và nhìn thấy trong thang máy một người thanh niên vóc người cao to mặc đồ đen , đang gập mở con dao xếp trong tay. Người thanh niên nở một nụ cười lạnh khi nhìn thấy Lee Teuk.

Lee Teuk đứng im nhìn người đó mà không dám nhúc nhích. Từ người này phát ra một khí gì đó rất đáng sợ mà Lee Teuk biết rằng có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra, tim anh đập liên hồi vì lo sợ, hai mắt đảo nhanh cố gắng tìm xem xung quanh còn có ai không.

Thật tồi tệ!

Cả dãy hành lang này giờ chỉ còn mỗi anh, Hyun Min và người thanh niên đó. Đột ngột hắn ta lên tiếng, giọng nói lạnh băng chứa đầy sự chết chóc

- Đứa bé đó là con của Sung Min?

Hắn nhướn mày nhìn đứa bé, Lee Teuk sợ hãi rụt người lại xoay đứa bé sang một bên

- Không... không phải!

Linh tính báo cho Lee Teuk người này không phải người tốt. Hắn đã hỏi đứa bé có phải là con Sung Min hay không vậy có nghĩa là hắn định bắt đứa bé. Không, không được. Anh không thể để những người này làm hại Hyun Min được.

- Cả dãy lầu này chỉ có một mình Sung Min ở, không phải của cậu ta thì của ai.

Hắn nhếch mép và bước ra khỏi thang máy. Lee Teuk lùi lại thật nhanh suy nghĩ tìm đường chạy thoát. Không thể chạy vào phòng Sung Min được, như thế chỉ tố chết cả 3. Phải kéo hắn đi đâu đó rồi tìm cách báo động cho người khác biết.

- Đưa ta đứa bé và ta sẽ tha mạng cho ngươi. Ta chỉ cần đứa bé thôi!

- Không được. Tôi không thể để cho người khác làm hại đứa bé. Nó còn quá nhỏ... xin...

- Đừng xin xỏ! Nhiệm vụ của ta là phải lấy được đứa bé về, nếu ai ngáng đường thì sẽ diệt trừ. Đứa bé này vốn không nên được

sinh ra. Yuri sẽ chẳng hài lòng nếu ta trở về tay không thế nên đừng van xin vô ích.

Lee Teuk lùi thật nhanh khi Chan Sung vừa chuyển động, ôm chặt đứa bé vào lòng Lee Teuk cắm đầu chạy về phía cầu thang dẫn lên sân thượng, việc quan trọng bây giờ là phải cầm chân người đó lại. Anh không thể chạy xuống vì anh biết mình có thể sẽ bị bắt lại trước khi anh tìm thấy ai đó để kêu cứu.

Chan Sung chậm rãi đuổi theo Lee Teuk, hắn biết Lee Teuk sẽ đi đâu và hắn cũng biết hắn cũng sẽ lấy được đứa bé thật dễ dàng. Lee Teuk không thể chạy xuống cầu thang vì hắn đã bố trí người ở đó. Nơi duy nhất Lee Teuk có thể chạy là sân thượng

Rầm!

Đóng mạnh cánh cửa lại, Lee Teuk vội vàng 1 tay ôm đứa bé 1 tay nhặt cây gổ trong đống gổ trên sân thượng chắn ngang cánh cửa. Nhìn trân trân vào cánh cửa, Lee Teuk bước lùi trong hoảng loạn, hoàn cảnh bây giờ y hệt như lúc gã sát thủ tìm đến nhà anh vào đêm hôm đó. Nhưng ít ra lúc đó còn Hee Chul đến cứu nên anh và Sung Min vẫn còn sống đến bây giờ.... Còn hôm nay thì ...

Kang In!

Lee Teuk vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra, phải rồi còn có Kang In. Chỉ cần anh cố gắng kéo dài thời gian và gọi Kang In đến mọi chuyện sẽ được giải quyết. Dù cho phải hy sinh mạng sống của mình anh cũng phải bảo vệ Huyn Min, đứa cháu ruột của anh...

Tiếng chuông đổ dài thật lâu, thời gian lúc này dường như trôi qua quá chậm, trái tim Lee Teuk đập liên hồi

- Bắt máy đi Kang In!

Rầm!

Chan Sung giận dữ đập mạnh vào cánh cửa, nó đã bị chặn đứng từ bên kia. Chan Sung đập mạnh lần thứ hai, dùng sức mình đẩy cánh cửa nhưng nó vẫn không suy chuyển.

" Hừ! rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đã thế thì đừng trách!"

Tách!

Lee Teuk mím chặt môi mỗi khi nghe tiếng 'rầm' từ cánh cửa. Trên sân thượng gió thổi lồng lộng không có chổ để trốn, chỉ có 1 khối bê tông cao bằng nữa thân người nằm bên góc sân thượng. Tiếng tít bên đầu dây vẫn kéo dài...

" A lô"

- Kang In! mau đến đây... cứu em ...

"Chuyện gì vậy? Teukie!"

- Bệnh viện Innie, có người muốn...

Xoảng!

- Á!

" Teukie! Teukie!"

Chan Sung giận dữ đạp tung cánh cửa sau khi bắn bể tấm kính trên cánh cửa và thò tay kéo cây gổ ra. Hắn bực mình và đã nổ súng vào vai Lee Teuk, Lee Teuk khụy xuống làm văng chiếc điện thoại ra xa. Đứa bé trong tay Lee Teuk khóc ré lên.

- Mày làm tao bực mình rồi đó!

Chan Sung gầm gừ bước lại gần Lee Teuk, anh vẫn cố ôm đứa bé vào lòng vỗ về, cố gượng người đứng dậy bỏ chạy

- Còn bỏ chạy tao bắn!_ Chan Sung hét lên nhưng Lee Teuk vẫn cố chạy, hắn nhẹ giương khẩu súng đã giảm thanh lên

Bụp!

- A!

Lee Teuk khụy người lần nữa, viên đạn ghim vào ống chân khiến anh không tài nào đứng lên được. Lee Teuk ràn rụa nước mắt vẫn cố trấn an đứa bé

- Không sao, Hyun Min ngoan, có cậu đây đừng khóc!

Anh khóc không phải vì mình sắp chết hay đau mà anh khóc vì cảm thấy mình quá bất lực không thể bảo vệ được đứa cháu duy nhất của mình, đứa con của người em mà anh yêu thương nhất. Anh tự trách bản thân sao không thể mạnh mẽ như Kang In hay tài giỏi như Hee Chul để có thể bảo vệ được những người anh thương yêu. Nghĩ đến Sung Min đang nằm trong phòng bệnh, nếu lúc tỉnh dậy mà không thấy đứa bé đâu nó sẽ ra sao. Làm sao Sung Min có thể chịu được nổi đau mất con ... sẽ thế nào nếu anh không thể giữ được đứa bé... không! Anh không muốn thế, dù có chết anh cũng không thể để người đó làm hại đứa bé.

Chan Sung bước lại gần Lee Teuk, giơ khẩu súng chĩa vào đầu anh

- Giờ thì giao đứa bé được rồi đó, Kaok đưa cái túi đây!

- Mày đang gọi thằng này đó hả?

Chan Sung giật mình quay lại, giọng nói vừa đáp lời hắn không phải là Kaok , tên thuộc hạ mà hắn dặn đứng chặn ở lối cầu thang. Gã Kaok mà Chan Sung vừa gọi nghẻo cổ chết tươi trên tay của người vừa mới lên tiếng. Chàng trai nhỏ nhắn có mái tóc màu đỏ

- Mày là ai?_ Chan Sung thản nhiên hỏi, tuyệt nhiên không có tý cảm xúc nào với gã thuộc hạ xấu số vừa bị Eun Hyuk giết

- Tao? Là người có cùng mục đích với mày!_ Eun Hyuk đáp nhẹ quăng gã Kaok xuống đất rồi hất đầu về phía Lee Teuk đang sợ hãi nhìn cả hai.

- Đứa bé?_ Chan Sung nhíu mày, liếc nhìn đứa bé vẫn còn đang khóc trong tay Lee Teuk

Eun Hyuk nhún vai vẻ thản nhiên, bẻ ngón tay răn rắc rồi vươn vai một cách nhàm chán

- Mày là người của Kyu Hyun?_ Chan Sung hỏi có phần lo lắng. Giết được Kaok cũng không phải là kẻ tầm thường, vả lại còn có ý

định tìm đứa bé này thì ngoài người của Kyu Hyun ra thì hắn không tài nào nghĩ được ai khác. Nhưng tên này trông rất lạ hắn chưa từng thấy qua bao giờ.

- Ngược lại là đằng khác, người của Kyu Hyun chắc bây giờ mới tìm đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô thôi. Chúng ta có cùng mục đích là đoạt được đứa bé còn dùng đứa bé làm gì thì có lẽ là khác nhau!

- Thế nếu tao không để cho mày mang nó đi?

- Để coi bản lãnh của mày đã!

Eun Hyuk mỉm cười, nụ cười của thần chết.

Lee Teuk nhìn cả hai đấu với nhau rồi vội vàng ôm chặt đứa bé cố lết người về phía bệ bê tông kia. Kang In đang đến, nhất định như thế, rồi anh sẽ đến kịp lúc, rồi cả anh và Hyun Min sẽ không sao. Nhất định là như thế.

- Hyun Min ngoan đừng khóc... không sao đâu... cậu ở đây... không sao!

Lee Teuk nói khẽ, máu tuôn từ bờ vai trái chảy dài xuống cánh tay thấm qua lớp khăn bông trắng muốt. Lee Teuk khóc cố chùi máu trên cánh tay mình không để nó làm bẩn đứa bé, anh cứ chùi vào quần áo, máu lại cứ tuôn, cứ thể bộ quần áo trên anh cũng chuyển dần màu đỏ. Đứa bé cũng im dần không khóc nữa, lại ngoan ngoãn ngủ trong lớp khăn bông mềm mại

- Ngủ ngoan Hyun Min... cậu xin lỗi... cậu xin lỗi!

Lee Teuk ràn rụa, giờ đây anh biết bản thân mình sẽ không chờ đợi nổi tới lúc Kang In tìm đến, máu tuôn không ngừng trên bả vai và ống chân rút kiệt sức lực của anh. Lee Teuk cảm thấy cơ thể mình lạnh dần, điều duy nhất bây giờ anh có thể làm là cầu nguyện chúa sẽ bảo vệ đứa bé. Ít nhất là cho đến khi anh nhắm mắt đứa bé vẫn an toàn.

Thời gian nặng nề trôi...

- Đứa bé bẩn hết rồi!

Giọng nói ai đó nhẹ nhàng vang lên, dịu dàng và êm nhẹ không mang đầy vẻ chết chóc như kẻ kia. Lee Teuk khó nhọc ngước mắt lên, là chàng trai tóc đỏ khi nãy.

Eun Hyuk ngồi xuống, kéo một cái túi to lại gần rồi nhìn đứa bé

- Không nên để nó như thế này. Nó còn quá nhỏ có thể bị nhiễm trùng!

Đặt nhẹ bàn tay mình lên làn da còn đỏ hỏn của đứa bé, Eun Hyuk nhìn Lee Teuk

- Giao nó cho tôi, nó sẽ không sao đâu.

Lee Teuk yếu ớt lắc đầu, chút sức lực còn lại không đủ để anh có thể nói một câu nguyên vẹn, chỉ mấp máy môi

- Đừng... không...

- Anh yên tâm_ Eun Hyuk gỡ bàn tay đang yếu dần của Lee Teuk ra khỏi đứa bé, nhấc nó ra khỏi vòng tay anh và đặt vào tấm khăn bông trắng muốt bên trong cái giỏ, quấn nó lại nhẹ nhàng_ tôi sẽ không làm hại nó, tôi đang bảo vệ nó dùm anh_ quăng chiếc khăn dính đầy máu sang một bên, đứa bé khẽ cựa mình rồi lại ngủ ngoan _ vì nó là đứa bé đặc biệt nên nó sẽ không chết... anh hiểu ý tôi chứ?

- ...

Eun Hyuk nhìn Lee Teuk, một chút thương xót lại dội lên trong lòng. Nhìn cảnh Lee Teuk cố gắng bảo vệ đứa bé trong lòng lại khiến cậu nhớ đến lúc xưa, khi mẹ ôm cậu vào lòng và bảo vệ cậu khỏi đám côn đồ. Nhờ vòng tay ấy mà cậu có thể sống sót đến bây giờ. Nhìn Lee Teuk, làn da tái nhợt dần trở nên đồng màu với mái tóc vàng của anh, Eun Hyuk lại thấy sống mũi chợt cay cay.

- Đừng...

Lee Teuk lại cố gắng nói, bàn tay run rẫy nắm chặt chân Eun Hyuk lúc cậu đứng dậy. Eun Hyuk quay lại nhìn anh, thở dài rồi cuối xuống. Cậu biết người con trai này sắp chết rồi. Đặt nhẹ bàn tay mình lên gương mặt thiên thần kia, Eun Hyuk thầm thì

- Tôi hứa với anh sẽ bảo vệ đứa bé... thế nên ... hãy nhắm mắt và ngủ yên!

Vuốt nhẹ bàn tay qua gương mặt đó, mái tóc vàng rủ xuống trên gương mặt thiên thần. Hai mắt khép lại trả lại sự bình yên cho chàng trai mang gương mặt thiên thần. Eun Hyuk rút chân ra khỏi tay Lee Teuk và bước đi...

Tiếng người rầm rì và tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài khiến Sung Min tỉnh giấc. Cậu rướn người dậy định gọi Lee Teuk nhưng chẳng thấy anh đâu. Chẳng phải Lee Teuk đã bảo rằng nơi này rất yên tĩnh không có ai qua lại hay sao. Vậy sao bên ngoài lại ồn như vậy?

Bước xuống giường và cố lê chân đi, Sung Min bước đi thật chậm vì vết mổ trên bụng. Rất đông người tụ tập bên ngoài hành lang, bác sĩ, y tá và cả cảnh sát nữa đang đứng ở góc cầu thang dẫn ra sân thượng. Sung Min ngó dáo dát rồi gọi tên Lee Teuk. Chẳng thấy ai đáp lời, Sung Min bước lại gần mấy cô y tá đang đứng rầm rì chuyện gì đó. Có chuyện gì đó vừa xảy ra ở đây lúc cậu đang ngủ sao?

- Cô y tá cho tôi hỏi, có thấy chàng trai có mái tóc hơi vàng, người cao thế này, mặc áo màu... ở đâu không?

Sung Min hỏi 1 cô y tá đứng đó, mấy cô ý tá đứng đó nhìn Sung Min chằm chằm, ánh mắt vừa thông cảm vừa bi thương. Sung Min khó hiểu nhìn họ, chẳng ai trả lời cho cậu biết cả. Có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Sung Min cảm thấy lòng mình chộn rộn, trái tim đập liên hồi không dứt. Tiếng người khóc nức nở phía bên kia cánh cửa

Sung Min bước đến cánh cửa, đẩy một số người ra rồi bước ra sân thượng. Có rất đông cảnh sát ở đây và có cả máu nữa. Những vết máu chảy dài dưới nền nhà rất kinh khủng. Tiếng người khóc lại càng bi thương

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Sung Min bước lại gần, tim đập nhanh hơn. Tiếng khóc lại càng bi thương hơn. Sung Min không hiểu vì sao mình lại cứ bước tới, trước giờ cậu là người không thích tò mò chuyện người khác, những chuyện như thế này thì cậu chẳng bao giờ can dự vào, nhưng có cái gì đó thôi thúc cậu phải bước tiếp...

- Kang... Kang In ...hyung!

Sung Min không thể tin vào mắt mình, cậu nhận ra tấm lưng rộng và chiếc áo CIA mà Kang In đang mặc. Tiếng khóc đó là của Kang In, có chuyện gì vậy. Sung Min lắc đầu, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra... có lẽ là cậu hoa mắt chăng?

Nhưng không, Kang In quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nước mắt bi thương. Sung Min lê từng bước chân nhìn cái xác mà Kang In đang ôm

- Hyung... có... có chuyện... gì..._ Sung Min không thể nói nổi, ngay trước khi cậu nhìn thấy rõ mặt cái thi thể ấy thì nước mắt đã

trào ra. Cậu không hiểu vì sao mình lại khóc... không phải... người đó không thể nào là...

Kang In không nói gì, nước mắt tuôn trào nhiều hơn. Anh gào thét ôm chặt cái xác vào lòng, khóc nức nở

- Hyung..._ Sung Min gào khóc, quỳ sụp xuống đất_ Teukie hyung!

Trời đất dường như sụp đổ trước mắt cậu. Là Lee Teuk, không thể nhầm lẫn với bất cứ ai mái tóc màu vàng đó được, thân hình này, bộ đồ này, bàn tay này...

- Có chuyện gì vậy? Teukie hyung... chuyện gì đã xảy ra? Sao mọi người không cứu hyung ấy, cấp cứu đi... hyung ấy bị thương kìa... cứu hyung của tôi đi... làm ơn... có ai làm ơn... cứu giùm tôi ... làm ơn...

Sung Min níu bàn tay lạnh toát của Lee Teuk, rồi khẩn cầu những người xung quanh thế nhưng chỉ nhận được sự lắc đầu vô vọng

- Mất quá nhiều máu, đã tắt thở rồi!

Một vị bác sĩ đứng gần đó nói. Sung Min khóc lóc rồi lại quay sang nhìn anh trai mình

- Tại sao.. chuyện gì vậy... lúc nãy hyung ấy còn mang Hyun Min cho em mà... Hyun Min... Hyun Min đâu rồi... Hyun Min của em đâu?

Sung Min gào lên hoảng loạn. Lúc Sung Min ngủ thiếp đi, Lee Teuk bảo là sẽ đứa đứa bé về phòng... thế mà bây giờ. Sung Min nhìn quanh, điếng người nhận ra tấm khăn đầy máu nằm cách xác anh mình không xa. Vội vàng cậu bò nhanh đến đó nhặt cái khăn lên

- Hyun Min!!!!!! con trai tôi đâu ... không!!!!!!!

Sung Min gần như ngất xĩu khi nhận ra cái khăn đó chính là cái khăn đã quấn đứa con bé nhỏ của mình trước đó. Các y tá và bác sĩ gần đó vội đỡ cậu dậy

- Huynnie! Con tôi đâu... làm ơn cho tôi biết nó đâu rồi?

- Cái anh đó đã mang đứa bé lên phòng cậu, chính tôi đã giao đứa bé cho anh ấy_ 1 cô y tá vội vàng nói_ nhưng mãi không thấy anh ấy bế đứa bé về mặc dù tôi đã dặn anh ấy nhớ mang đứa bé về đúng giờ, lúc tôi tìm lên tới đây thì mọi chuyện đã thế này... không thấy đứa bé đâu.

- Huynnie... Teukie hyung... con tôi...

Sung Min gượng dậy, bò qua chổ Lee Teuk... Kang In vẫn ôm khư khư cái xác khóc thảm thiết

- Huynnie... con em đâu rồi... Huynnie... đúng rồi Huynnie!

Như sựt nhớ ra điều gì đó, Sung Min bật dậy lao ra khỏi sân thượng

" Huynnie, con của chúng ta mất rồi... ai đó bắt mất rồi!"

-------To be continue chap 32 Nỗi đau nhân đôi-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sumin