Chương 3: Đêm tuyết chốn biên cương (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâu đâu cũng là tiếng kêu rên. Đây là ấn tượng sâu sắc nhất trước khi cảnh sát đến.

Về sau, cảnh sát chịu trách nhiệm xử lý hiện trường vốn rất nghiêm túc, thấy lại là họ thì không nhịn được cười: "Lại gặp mặt rồi, một đêm trực ban mà được gặp đội trưởng Lộ đến hai lần".

Lộ Viêm Thần nhún vai, không biết nói sao: "Giải ngũ rồi, rảnh quá mà".

Mọi người cười to, nhanh chóng dẫn người đi.

Về sau họ lại làm theo thông lệ... lấy lời khai lần hai. Trong vụ trộm xe Tiểu Thái lần trước, đám nọ không biết chiếc xe có trị giá khoảng trăm vạn nên quẳng lại trên bãi cỏ rồi đi. Đến giờ cơm tối mang ảnh cho người tiêu thụ xe xem, đối phương biết phân biệt hàng, vỗ đùi khen hàng tốt, giục họ đi lấy xe. Họ tưởng phát tài, ai dè lúc về đã thấy xe bị mang đi, đã thế còn bị báo án. Mất cả nửa ngày mà chỉ là huyễn cảnh. Đám đó ôm bụng tức tìm nơi ăn uống hạ hỏa, ai ngờ lại thấy chiếc xe... Đám lưu manh không kiềm được niềm vui, muốn hù chủ xe cho xả giận, thuận tiện lấy xe đi. Nhưng họ đâu ngờ chủ xe không phải người thường mà lại là đội trưởng trung đội chống khủng bố vừa giải ngũ. Cuối cùng không được lợi gì mà còn tự chuốc lấy thảm cảnh bị diệt cả cụm.

"Phía Sonid muốn bắt họ, hay lắm, coi như bớt việc cho chúng ta". Cảnh sát đưa họ đến cổng, vỗ vai Tiểu Thái, "Xe cô thật sự nên được nhận cờ thi đua, ha, giúp chúng tôi tiết kiệm cảnh lực, tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia".

Sau bao phen trắc trở, giờ đã gần mười hai giờ đêm. Lộ Viêm Thần nhờ Tần Minh Vũ lái xe Tiểu Thái chở ba người đàn ông về, còn anh lái xe chở Tiểu Thái và Quy Hiểu, đưa họ về khách sạn. Đường tuyết trơn, dù đêm đã khuya nhưng Lộ Viêm Thần không lái nhanh. Hơi ấm điều hòa phả tới, Quy Hiểu muộn màng nhận ra lần này anh đã chủ động đóng cửa sổ. Đêm tuyết mùa đông lại khơi dậy ký ức mùa hè thời niên thiếu. Khi ấy cô thích đi xe anh, dưới ánh nắng chói chang ba mươi mấy độ, hao phí xăng, đóng cửa xe bật điều hòa. Lộ Viêm Thần lấy bao thuốc lá từ túi quần, ngậm lấy một điếu rồi lần mò tìm thứ gì đó trong hộc đựng đồ dưới bảng điều khiển. Quy Hiểu vươn tay cầm chiếc bật lửa đưa tới. Sự phối hợp một tìm một đưa này quá quen thuộc. Lộ Viêm Thần không nhận, vài giây sau nhả điếu thuốc, ném vào hộc đựng đồ.

Đến nơi, Tần Tiểu Nam nằm bò ở ghế sau đã ngủ say sưa. Tiểu Thái chắp tay với Lộ Viêm Thần, nói bằng giọng gió: "Đội trưởng Lộ, thiên ân vạn tạ, ngày sau gặp lại". Nói xong, Tiểu Thái xuống xe trước.

Quy Hiểu ngồi ở ghế lái phụ tháo dây an toàn, nhìn Lộ Viêm Thần. Ngón tay giữa của Lộ Viêm Thần đặt trên vô-lăng khẽ nâng lên, ý là: Không cần cảm ơn, cô có thể đi rồi.

Cả một đêm lao đao khiến tất cả mệt rã rời. May mà hôm nay coi như kết thúc tại đây.

Trở về phòng khách sạn, Quy Hiểu tắm nước nóng. Lúc đi ra, Tiểu Thái đang gọi điện cho chồng, miêu tả một ngày đáng ghi trong lịch sử sống động như thật. Tiểu Thái là con gái Đông Bắc, khi mọi chuyện qua đi không hề sợ hãi, còn cười hớn hở khen luôn miệng "bạn Quy Hiểu" nam tính đến cỡ nào: "Chồng ơi anh không biết đâu, bề ngoài thì thư sinh nhưng kiên cường chính trực lắm, quả nhiên đàn ông phải đi lính mới tốt. Dù là tại ngũ hai năm, cũng thay da đổi thịt".

Bên kia, vị anh hào chốn Đông Bắc đang kháng nghị vợ khen người đàn ông khác. Tiểu Thái cãi yêu vài câu rồi cúp máy, thần bí ghé tới hỏi: "Quy Hiểu, có phải chị và đội trưởng Lộ từng chung sống với nhau không? Nói thật đi, lúc hai người sóng vai ngồi trên xe, em thấy không khí rất bất thường".

"Không phải đâu", Quy Hiểu lau mái tóc dài, "Chỉ là bạn cùng trường, không quen... không có gì để nói nên mới lúng túng".

Tiểu Thái vẫn cảm thấy có gì bất thường. Nhưng ai cũng có quá khứ cả, Quy Hiểu không muốn nói cũng có thể tha thứ.

Bởi "ân tìm xe" cùng "ân cứu mạng", vài ngày sau, Tiểu Thái mua rất nhiều quà cáp định tặng Lộ Viêm Thần.

Tin nhắn qua qua lại lại, thi thoảng Tiểu Thái càu nhàu một câu. Cuối cùng Quy Hiểu còn nhạy với động tĩnh máy Tiểu Thái hơn cả máy mình... Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy chắc chắn lòng dạ mình không chịu nổi, định đi dạo đâu đó với ba người đàn ông kia. Thật ra nơi này không lớn lắm, đặc biệt là có không ít cửa hàng viết chữ Trung Mông. Chỉ cần đưa mắt là thấy người Mông Cổ, dân phong chất phác. Quy Hiểu còn đến hội chợ hàng hóa Trung Mông Hoa, nhưng không hiểu người Mông Cổ nói gì.

Mới mua vài thứ, người ta đã chở giúp đến khách sạn. Xe của ông bán hàng rất giống xe của Lộ Viêm Thần, là kiểu xe của Nga mà Quy Hiểu không biết. Người chở hàng thuận miệng nói: "Xe Nga chịu được khí hậu mùa đông, còn có thể chở nhiều đồ".

Quy Hiểu gật đầu, khó khăn lắm mới quên được anh, bây giờ lại nghĩ đến.

Buổi tối rảnh rỗi, cô ngồi bên cửa sổ phòng khách sạn, ngắm cảnh đêm Erenhot. Mối tình thuở ban sơ ấy, ngoài mặt thấy anh là người bị tổn thương nhiều hơn, nhưng chỉ có cô và Lộ Viêm Thần mới hiểu rõ, đó là cuộc chia ly đôi bên đều đau khổ. Cô không hề che giấu mong muốn được gặp anh, nhưng thái độ của Lộ Viêm Thần rất rõ ràng, tốt nhất về sau không liên quan đến nhau nữa.

Cô chịu đựng đến hai ngày trước khi rời Nội Mông.

Tiểu Thái đột nhiên hớn hở ôm di động nói: "Em còn tưởng anh ấy cho số giả, mãi không thấy hồi âm, làm lính thật không dễ dàng mà. Tin nhắn gửi ba ngày mà hôm nay mới trả lời".

Quy Hiểu không hiểu cô nàng nói ai, Tiểu Thái vội giải thích, bữa cơm hôm ấy xin số của Tần Minh Vũ. Không ngờ tin nhắn gửi ba ngày trước giờ mới được trả lời.

"Mau, mau, anh em họ tổ chức tiệc chia tay kìa, tất cả lính giải ngũ đều ở nội thành Erenhot".

Da đầu Quy Hiểu tê dại: "Họ ăn cơm với nhau, chúng ta đi làm gì?".

"Chị tưởng em vô duyên thế à. Là đội trưởng Lộ người ta chỉ đích danh chị, muốn gặp chị. Để báo đáp ân tình của đội trưởng Lộ, em nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ". Nói xong, Tiểu Thái lôi ra cả đống đồ đắt đỏ đã chuẩn bị ra, "Nhân tiện tặng quà luôn".

Anh muốn mình đi? Quy Hiểu không tin lắm, đêm đó, thái độ của anh đã rất rõ ràng. Cô ngập ngừng từ chối, bảo Tiểu Thái tự đi. Tiểu Thái bực bội, đang định khuyên bảo thì điện thoại gọi tới. Sau tiếng alô, Tiểu Thái lập tức áp máy lên mặt Quy Hiểu.

"Dì Quy Hiểu, ba con và chú Lộ đều uống nhiều lắm, dì mau tới đi, mọi người đi rồi, chỉ có mình con không làm gì được".

Quy Hiểu im lặng. Dù anh đã giải ngũ nhưng dù gì đã từng là trung đội trưởng, làm gì có chuyện bao nhiêu chiến hữu bỏ anh lại được chứ.

Quy Hiểu vạch trần ngay: "Hồi đến tuổi con, dì không còn dựng chuyện kiểu này nữa rồi".

Tần Tiểu Nam thở dài rầu rĩ: "Dì Quy Hiểu, dì là mối tình đầu của chú Lộ phải không?".

Quy Hiểu...

Tần Tiểu Nam cất giọng tủi hờn: "Chú Lộ uống nhiều quá, thật đáng thương".

Quy Hiểu không thể mường tượng được hình ảnh này.

Tần Tiểu Nam lẩm bẩm: "Mắt chú đỏ hết rồi, đang nói với ba con về chuyện của chú và dì".

Thái độ Quy Hiểu mềm đi, dặn dò: "Con... để ý họ một chút. Muộn rồi, dì không qua đâu".

Vừa dứt lời, bên kia lại truyền đến giọng anh, chỉ có hai tiếng "Quy Hiểu" mơ hồ.

Chỉ hai chữ mang tên cô mà bóp nghẹt lấy trái tim cô, cứ thế trầm lắng dần.

Quy Hiểu nhét di động vào tay Tiểu Thái: "Cô xin địa chỉ đi".

Tiểu Thái thấy Quy Hiểu cầm áo khoác thì kinh ngạc vô cùng. Thằng bé kia đúng là ma mãnh, làm thế nào thuyết phục được vậy? Nhưng Tiểu Thái rất vui, hợp tác lại có lẽ có thể nối dây tơ hồng giúp Quy Hiểu và ân nhân cứu mạng. Cô không nhiều lời nữa mà vừa xách đồ vừa hỏi địa chỉ, lập tức đưa Quy Hiểu ra ngoài. Nơi đến là một nhà hàng nhỏ, được Tần Minh Vũ bao trọn, và còn được trang trí đặc biệt.

Ở ngoài cửa có vài thanh niên hai mươi mấy uống say mèm, ngồi trên bậc thang khóc lóc, người không khóc thành tiếng cũng lau giọt lệ trên đôi mắt đỏ hoe. Quy Hiểu nhớ lại hồi bé đã từng gặp cảnh tượng này. Dù chưa từng trải qua nhưng cũng phần nào hiểu "tình chiến hữu" sâu sắc này.

Đẩy cánh cửa kính ra, hiển nhiên phòng trong đã được trang trí. Đáng quý nhất là họ tìm được nơi có thể hát Karaoke thoải mái thế này. Có người hát bài "Anh em" của Nhậm Hiền Tề, mang đậm cảm giác tháng năm. Quy Hiểu đứng ở cánh cửa mờ tối, muốn tìm anh giữa đám người nhốn nháo.

Tần Minh Vũ thò đầu ra: "Đến rồi à".

Đêm đó rõ ràng Tần Minh Vũ không biết Quy Hiểu, hoàn toàn không rõ tình hình giữa cô và Lộ Viêm Thần. Nhưng hiện giờ tại nơi đây, ánh mắt anh nhìn Quy Hiểu có phần kỳ lạ: "Đội trưởng Lộ ở bên trong, men theo bên phải đi thẳng là tới nơi".

Quy Hiểu do dự, nhưng không phải cô đến đây vì anh ư?

Cô hạ quyết tâm, đi theo chỉ dẫn. Phía sau, Tần Minh Vũ ngăn cản Tiểu Thái định hóng chuyện vui. Tiểu Thái lập tức hiểu ra trong muộn màng.

Tại căn phòng bên trong, cánh cửa thủy tinh hướng về phía sau con phố, bên rìa cửa là rèm cửa nhung màu đỏ sậm buộc lại qua loa, dính vài vết bẩn. Trong một góc nhỏ mờ tối, ba người đàn ông ngồi quanh chiếc bàn vuông nhỏ, Lộ Viêm Thần ngả ghế tựa cửa sổ, nhấm nháp điếu thuốc giữa cuộc vui chơi cuối cùng trước ngày chia tay. Chiếc gạt tàn bên cạnh đã chất đầy tàn thuốc. Lộ Viêm Thần không uống một giọt rượu, mải ngắm nhìn đêm tuyết đằng xa, bụng thì nghĩ, sau đêm mệt mỏi này, ngày mai phải lái xe đưa ai đến nhà ga trước. Dù sao cũng vô công rồi nghề, lần lượt đưa tiễn họ cũng không sao. Ngồi không ở nhà ga mấy ngày, có đứa nào tiễn đứa đấy.

Căn phòng chìm trong giai điệu thuở xưa cũ, còn có người lấy kèn ác-mô-ni-ca thổi. Quy Hiểu đến gần. Hai người đàn ông cạnh Lộ Viêm Thần thấy có bóng dáng phụ nữ xuất hiện, ban đầu rất kinh ngạc, nhìn Quy Hiểu chăm chú một hồi rồi tranh giành đẩy ghế ra sau: "Đội trưởng Lộ, bọn em đi lấy ít rượu".

Lộ Viêm Thần chợt thấy lạ, nghiêng đầu nhìn sang, ánh sáng trên mặt thêm u ám, đôi mắt đen láy nhìn cô từ trên xuống dưới.

Quy Hiểu lặng im hồi lâu, khẽ gọi: "Lộ Thần".

Đã mười năm không có ai gọi anh như vậy. Đêm đó cô cũng gọi thế, anh còn tưởng mình nghe nhầm.

Động tác đầu tiên của Lộ Viêm Thần là mò mẫm hộp thuốc trên bàn, không ngờ bởi vội vã mà làm rơi gạt tàn. Có lẽ nhận thấy sự luống cuống của bản thân, anh nổi nóng: "Tìm tôi làm gì nữa?".

Quả là bị giội gáo nước lạnh giữa ngày đầy tuyết. Quy Hiểu cứng họng không nói nổi tiếng nào.

"Rốt cuộc em muốn làm gì?". Lộ Viêm Thần thô lỗ phủi tàn thuốc trên mu bàn tay.

Ngực cô tắc nghẹn, nén giận nói: "Anh không gọi em thì em tới làm gì".

"Tôi gọi em?". Anh mỉa mai.

Quy Hiểu giận đến đỏ mắt, nhìn anh chằm chằm, cảnh tượng trước mắt nhòe đi bởi hơi nước trào dâng.

Lộ Viêm Thần thấy cô như vậy thì lấy làm lạ, nhíu mày hồi lâu, chợt quát: "Cao Hải!".

"Dạ!".

Góc Đông Nam có một cậu nhóc độ tuổi hai mươi, chạy tới từ sân khấu Karaoke. Cậu ta uống chút rượu, mặt đỏ au tò mò nhìn sườn mặt Quy Hiểu đứng trước Lộ Viêm Thần.

Sau đó, cậu ta mới quay sang nhìn người gọi mình: "Đội trưởng Lộ, sao thế ạ?".

"Lại đây", Lộ Viêm Thần nhìn cậu ta nương theo ánh sáng leo lắt chiếu qua cửa sổ, "Đến gần tôi một chút".

"Đội trưởng Lộ". Cao Hải lùi sau theo bản năng, khuôn mặt vẫn tươi rói.

Lộ Viêm Thần nhìn bộ dạng cậu ta đã biết mình đoán đúng, mò hộp thuốc lá nhưng bên trong trống không. Anh càng bực bội hơn, giọng trầm xuống: "Xin lỗi đi".

...

Giữa tiếng ác-mô-ni-ca, Cao Hải ngượng ngùng nhìn Quy Hiểu, mãi mới cất thành tiếng: "Xin lỗi chị Quy Hiểu, khi nãy... là em, là em giả giọng đội trưởng Lộ. Em biết bắt chước tiếng người khác, đang đùa, đang đùa chị đấy".

"r;M

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro