05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nọ, khi ánh mặt trời sớm mai rực rỡ xuyên qua bức màn chiếu sáng căn phòng, Gwak Boseong ngay lập tức tỉnh dậy.

Hắn hơi nheo mắt, đặt tay lên trán mong giảm bớt độ chói chang của những tia sáng bên ngoài, thầm nghĩ thời tiết hôm nay có vẻ phù hợp để đi dạo chơi đâu đó.  Ánh mắt Boseong sau đó chuyển về phía người bên cạnh, người đang cố gắng tránh nắng bằng cách vùi đầu vào gối và ôm chặt lấy eo mình như ôm một con gấu bông. Dù cả hai đều là người trưởng thành nhưng trong mắt Gwak Boseong cuồng người yêu thì em vẫn luôn là tình yêu bé nhỏ cần được chăm sóc, chiều chuộng từng chút một. Lee Sanghyeok dường như vẫn là chàng thanh niên năm đó khiến Gwak Boseong đổ rạp ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Em vẫn giữ gương mặt trong trẻo khi ấy không hề đổi thay, bốn mùa đến rồi đi, năm tháng lại thiên vị mà phá lệ ưu đãi người này. Giống như đứa trẻ quý giá của thần linh. Mỗi một tấc da thịt đều được trời cao chiếu cố.

Sau bao sóng gió ra mắt hội đồng quản trị nhà vợ, cuối cùng Gwak Boseong cũng được chính thức công nhận là một nửa của Lee Sanghyeok. Sau khi ăn mừng cùng cả đội T1 sau trận đấu căng thẳng. Gwak Boseong với tư cách là bạn trai Lee Sanghyeok đã nhận nhiệm vụ đưa em về nhà. Sanghyeok uống rất nhiều rượu, Boseong đỡ em lên xe thì em đã ngà ngà say. Bình thường Sanghyeok đã như một chú mèo con, khi say thì lại càng thêm nũng nịu, cứ dính chặt lấy bạn trai muốn ôm rồi lại muốn hôn.

Gwak Boseong nuông chiều em tuyệt đối cũng chẳng bao giờ muốn từ chối việc em chủ động thân mật với mình. Khi Sanghyeok tiếp tục làm nũng không muốn về nhà và muốn ở lại với Boseong, hắn lại càng không thể từ chối. Ngay lập tức, Boseong lái xe đưa Sanghyeok về nhà mình. Không nhớ rõ lắm sau đó mọi chuyện diễn ra thế nào, không biết ai bắt đầu, đôi trai quấn lấy nhau mà hôn, gấp gáp, nồng nhiệt. Bao năm tình si giãi bày trong một đêm xuân, tất cả tình yêu đều biểu hiện qua từng cái chạm thể xác, đôi môi. Khi ngôn ngữ thông thường không thể ngỏ hết lòng mình, ngôn ngữ hình thể thay nó tỏ tình. Và rồi hai người bắt đầu dọn về sống chung với nhau. Cứ như thế.

Đức Phật từng nói, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua. Như vậy kiếp trước phải ngoái đầu nhìn lại bao nhiêu lần mới có thể đổi lấy kiếp này cùng người hạnh phúc bên nhau?

Gặp nhau là duyên mà duyên phận lại là một phép lạ diệu kỳ, trăm lần giáp mặt có khi chẳng bằng một lần hữu duyên gặp gỡ. Chỉ một lần cũng đủ gieo mầm tình mối phận trăm năm. Dẫu cho xa cách bao nhiêu năm, dẫu cho trốn đến nơi nào cuối cùng cũng chạy không thoát sợi dây duyên phận ràng buộc cho đôi tình tương ngộ. Có lẽ Gwak Boseong cùng Lee Sanghyeok được mệnh định quấn lấy nhau đời đời kiếp kiếp cho đến khi hóa thành tro mới có thể chia lìa. Như vậy cũng tốt.

Hôm nay là một ngày cả hai đều không có bất cứ lịch trình nào, hoàn toàn rảnh rỗi. Thời tiết cũng chiều chuộng họ mà mang lại một ngày đẹp trời thích hợp để nghỉ ngơi. Vào những ngày thế này, Lee Sanghyeok thường sẽ dậy sớm để đọc sách hoặc luyện piano nhưng hôm nay mèo con bỗng phát lười muốn nằm dài. Gwak Boseong mong muốn hôm nay có thể nắm tay Sanghyeok đi dạo nhưng nhìn em mến thương đang ngoan ngoãn say ngủ, hắn chẳng nỡ đánh thức em. Thế là hắn cứ nằm yên đó ngắm nhìn gương mặt tình yêu đang trong giấc ngủ bình yên, hy vọng tất cả tuyệt vời trước mắt có thể cứ như vậy tồn tại mãi.

Hắn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Sanghyeok, sợ rằng em có thể bị lạnh. Boseong nhẹ nhàng luồn tay qua tóc Sanghyeok, thì thầm một câu nói yêu thương bên tai em, biết rằng Sanghyeok không nghe thấy nhưng vẫn mong những lời đó có thể thấm vào giấc mơ của em.

Sanghyeok bất giác khẽ cựa mình, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mấp máy như đáp lại những lời thì thầm ấy. Trái tim Boseong đập rộn ràng khi nghĩ về những ngày tháng tương lai họ sẽ cùng nhau trải qua, ở cạnh bên nhau trong mọi niềm vui và nỗi buồn. Hắn kéo em lại gần mình hơn, ôm chặt thêm một chút, toan nhắm mắt ngủ thêm chút nữa bên người yêu. Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp nhắm mắt, hàng mi Sanghyeok khẽ rung động và rồi em chậm rãi mở mắt tỉnh giấc.

Sanghyeok cố gắng trợn to đôi mắt đẹp còn đang nhập nhèm vì buồn ngủ, em đưa tay dụi mắt. Khi đã hơi tỉnh táo, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm vào gã trai trước mặt. Nhìn thấy hành động đáng yêu của anh bồ, Gwak Boseong bật cười. Ánh mặt trời buổi sớm vàng óng như mật ong len lén xuyên qua lớp rèm rọi vào gương mặt điển trai như phủ thêm một lớp filter ngọt ngào ấm áp, khiến cho những đường nét thanh tú dịu dàng của Boseong trông càng vô cùng nhu hoà, dễ gần.

Không chút phòng bị nhìn thấy nụ cười rực rỡ của người yêu, Sanghyeok mặt như thoa son. Trong khoảnh khắc này, em bỗng cảm thấy Boseong như đang cố tình quyến rũ mình. Đầu óc bị sắc đẹp mê đảo chậm chạp mà suy nghĩ, càng nghĩ càng chắc chắn, em cũng không muốn chỉ có mình đơn phương bị mê hoặc. Sanghyeok nở nụ cười tinh nghịch, gương mặt nhẹ nhàng dịch lại gần mặt Boseong rồi đặt lên khóe môi hắn một nụ hôn “Chào buổi sáng Boseongie.” Em cất giọng với thanh âm hơi khàn khàn vì cơn buồn ngủ chưa tan hẳn.

Nụ hôn bất ngờ khiến Boseong ngẩn ngơ trong giây lát, trông gương mặt đơ ra của hắn, Sanghyeok vui vẻ và tự mãn vì hành động của mình. Em nhanh chóng vùi mặt vào lòng ngực ấm áp của Boseong, phớt lờ mọi phản ứng sau đó của gã trai.

Nhìn mái tóc đen mượt mà trong lòng mình. Gwak Boseong bất đắc dĩ mà nghĩ thầm cách ăn miếng trả miếng. Cánh tay đáp ở eo Sanghyeok lại buộc chặt thêm nữa, Boseong đặt một nụ hôn lên tóc em, hít hà mùi hương ngọt ngào toả ra từ mèo con của mình.

"Chào buổi sáng Sanghyeokie…"

=

Khi Lee Sanghyeok vệ sinh cá nhân xong xuôi bước xuống lầu, Gwak Boseong đang ở trong phòng bếp cần mẫn làm bữa sáng. Tuy vẫn còn uể oải muốn ngủ thêm nhưng khi ngửi được mùi đồ ăn từ phòng bếp thanh hp của con mèo thành tinh Lee Sanghyeok nhanh chóng được buff lên cao, lắc lư đi vào bên trong khu vực nấu nướng.

Bạn trai dường như không phát hiện em yêu bước vào, Sanghyeok khoái chí đi từ phía sau ôm lấy eo Boseong, ở trên cổ người ta mạnh bạo ấn một cái hôn.

“Boseongie ơi, Boseongie đang làm gì đó.”

Phía sau lưng bị cơ thể con mèo nhỏ dán chặt vào ôm lấy, đồng thời giọng nói nhão nhão nũng nịu vang lên làm trái tim Gwak Boseong nhũn ra. Hắn không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của Lee Sanghyeok, mỗi khi em chủ động như thế, Boseong cảm thấy mình như bị “tước vũ khí” hoàn toàn đầu hàng trước sự cuốn hút không thể cưỡng lại của người yêu. Hắn bất lực than vãn rằng Lee Sanghyeok chẳng khác nào một liều thuốc kích dục biết đi không lúc nào để tâm thần hắn yên tĩnh, vừa đáng yêu lại cũng cực kỳ đáng ghét. Mà Sanghyeok nào để ý đến nỗi lòng dậy sóng ấy, em cứ thản nhiên vui vẻ trêu chọc hắn mãi thôi.

“Đầu bếp Boseong đang nấu pate cho mèo Hyeokie.” Gwak Boseong vờ bình tĩnh đáp, thật ra thì hắn đang nấu súp. Cái bụng của Sanghyeok là cái bụng cậu ấm cực kỳ khó chiều. Em không kén ăn lắm nhưng không phải cái gì cũng thích, chỉ thích ăn lẩu nhưng bụng lại yếu, dễ bị đau vì tiêu hóa kém. Vì vậy, Boseong quyết định mỗi buổi sáng đều nấu súp - món đơn giản dễ ăn, dễ tiêu hóa lấp đầy cái miệng kén chọn của người thương.

Khi súp đã sẵn sàng, hắn dùng muôi múc ra bát, rồi cẩn thận lấy muỗng múc một ít súp, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi từ từ đưa đến trước miệng em. “Há miệng nào, Sanghyeokie.” Boseong dịu dàng dỗ dành. Sanghyeok ngoan ngoãn mở miệng, để Boseong đút từng muỗng súp ấm áp vào miệng mình.

Nhìn Sanghyeok nuốt vào bụng rồi mỉm cười khen ngon, Boseong cũng cười theo. Trong ánh mắt tất cả đều là hạnh phúc thỏa mãn, hắn xoa xoa mái đầu mượt mà của bé mèo xinh, nói với giọng âu yếm: “Ăn xong súp, em đưa Sanghyeokie đi mua sách nhé.”

“Buổi chiều anh muốn ăn lẩu.”

Gwak Boseong nghe thấy yêu cầu của Sanghyeok thì cười nhẹ, ánh mắt mang theo vô hạn cưng chiều. Hắn cúi xuống nhìn vào đôi mắt đang lấp lánh sự mong chờ của em. “Anh muốn ăn lẩu à?” Hắn hỏi lại, giọng điệu mềm mại như đang nói chuyện với một đứa trẻ. “Vậy buổi chiều chúng ta sẽ đi ăn lẩu.”

Mắt Sanghyeok sáng lên ngay lập tức, vẻ mặt đầy sự mãn nguyện khi nghe câu trả lời của Boseong. “Thật chứ?” Em hỏi với giọng đầy hứng khởi.

“Thật” Boseong đáp, nhấc chiếc thìa trên tay nhẹ nhàng đút thêm một miếng súp vào miệng em. “Nhưng anh phải ăn hết phần súp này trước đã.”

Sanghyeok nghĩ tới sách mới và lẩu, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Em buông tay ôm Boseong muốn bê bát súp ra bàn nuốt hết vào bụng thật nhanh thì ngay lập tức bị hắn ngăn lại.

“Nghĩ sao muốn lấy thì lấy?” Gwak Boseong nhướng mày hỏi.

Lee Sanghyeok hiểu ý, em chồm lên, môi dán lên má Boseong một nụ hôn như phần thưởng. Sau đó lại đưa tay muốn bưng bát súp nhưng tay lại bị nắm lấy.

Sanghyeok bĩu môi, bất mãn lên án: “Hôn rồi cũng không cho ăn à?”

“Hôn một cái sao mà đủ được.” Boseong cười, một tay vòng lấy eo ôm siết ông trời nhà mình, còn một cái tay khác nâng cằm em. Hắn cúi đầu đặt lên môi thơm nụ hôn sâu.

Sanghyeok không kháng cự, đôi mắt khép lại dần dần, cảm nhận hơi ấm từ đôi môi của Boseong truyền tới. Sanghyeok đôi tay ôm cổ Boseong, tích cực đáp lại nụ hôn từ bạn trai. Môi cả hai như nam châm dính chặt lấy nhau, nụ hôn vừa nồng nhiệt lại dịu dàng tựa như tình yêu của họ, luôn đặt nhau ở nơi sâu thẳm nhất trong tim. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, không khí xung quanh dường như cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Một lúc lâu sau, khi nụ hôn kết thúc, hai người rốt cuộc tách ra, hơi thở gấp gáp, cả hai đều không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương. Sanghyeok nói, âm thanh vang lên khàn khàn vui sướng “Hôn một lần nữa nha Boseongie.”

“Luôn sẵn sàng.”

Sau đó lại là một cái hôn dài. Một cái rồi một cái nữa, họ cứ tiếp tục hôn không biết bao lần đến độ môi cả hai sưng lên. Boseong thả lỏng vòng tay nhưng vẫn giữ Sanghyeok sát bên mình. Hắn nhìn thấy đôi má của Sanghyeok ửng hồng, đôi mắt em mơ màng như chìm trong một giấc mơ ngọt ngào. “Làm sao đây em vẫn chưa thấy đủ.” Boseong thì thầm vào tai Sanghyeok, giọng trầm ấm khiến người nghe cảm thấy an toàn và yêu thương. Gwak Boseong lúc này vẫn muốn hôn tiếp thậm chí là lau súng cướp cò tử hình Lee Sanghyeok tại bàn ăn. Sanghyeok cảm thấy có thứ cương cứng chọc vào mình liền tỉnh táo, em đẩy người yêu ra rồi trưng cái vẻ mặt vô tội nói: “Anh muốn đi mua sách, Boseongie để anh ăn súp.”

Boseong thở dài, tự mình bày trò, tự mình hại mình. Hắn lưu luyến hôn nhẹ lên môi xinh đã sưng đỏ vì những nụ hôn, rồi từ từ thả eo của Sanghyeok ra. Cuối cùng, mèo con cũng được phép cầm lấy bát súp và ngồi trên đùi Boseong nhanh chóng ăn hết phần còn lại. Boseong chăm chú nhìn em, cảm nhận sự ấm áp và gần gũi khi cơ thể người yêu áp sát vào mình.

“Bé ăn chậm thôi. Trước khi mua sách mình đi dạo nhé.”

“Buổi chiều ăn lẩu.” Sanghyeok nhấn mạnh việc quan trọng.

Gwak Boseong gật gật đầu. Hai người lại nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cùng nhau cười khúc khích so với ánh mặt trời đang chiếu ngoài kia còn ấm áp, xán lạn.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro