Chap 107: Do dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ sáng, Unique tổ chức cuộc họp thường kỳ mỗi tuần một lần.

Sau khi giám đốc kinh doanh và giám đốc tài chính phát biểu ý kiến, phòng Marketing công bố tin vui: "Chúng ta đã giành được quảng cáo 15 giây phát vào giờ vàng đài truyền hình quốc gia." Người phụ trách phòng Marketing vừa nói, vừa bảo trợ lý phát tài liệu có liên quan cho mọi người.

Đây là lần đầu tiên Unique đột phá sự vây hãm của Q-Cosmetic, giành được giờ phát sóng quảng cáo có lợi.

Nhưng cũng là lần thứ tư Thoại Mỹ phân tâm kể từ đầu cuộc họp. Người trợ lý nhắc nhở: "Thoại tổng! Thoại tổng!", Thoại Mỹ mới định thần, nhìn mọi người ở xung quanh. Lúc này, cô mới nhận ra đến lượt cô phát biểu.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Thoại Mỹ quay về văn phòng. Trên máy tính và bàn làm việc đều là văn bản chờ cô xử lý. Dự án sản phẩm mới của Rose Lady bị bỏ xó hai năm, bắt đầu khởi động lại, đủ để cô bận rộn một thời gian. Nghĩ đến việc chiều nay phải đi thị sát trung tâm nghiên cứu sản phẩm mới, buổi tối ăn cơm cùng một số nhân vật có liên quan do Lộ Minh Thành móc nối, Thoại Mỹ lại thấy đau đầu.

Cả đêm qua cô không ngủ, bây giờ đọc tài liệu, hai mí mắt díu vào nhau, đầu óc lại bắt đầu không tập trung. Đến khi định thần, nhìn hàng chữ mình vừa viết trên giấy, Thoại Mỹ lập tức toát mồ hôi lạnh.

"Anh không thể xảy ra chuyện... nhất định không xảy ra chuyện..."

Thoại Mỹ phiền muộn vo viên tờ giấy ném vào thùng rác. Cô nhíu chặt lông mày, vừa mở tài liệu vừa gọi điện thoại cho thư ký: "Giúp tôi pha một tách cà phê đậm đặc."

"Vâng ạ."

Rất nhanh có người gõ cửa phòng đi vào, mùi cà phê thơm lừng. Thoại Mỹ tưởng cô thư ký mang cà phê, khóe mắt thấy tách cà phê đặt bên tay, cô bận ký văn bản nên không ngẩng đầu.

Cho đến khi không thấy cô thư ký đi ra ngoài, Thoại Mỹ mới bỏ bút, ngẩng đầu. Lộ Minh Thành đang khoanh tay đứng bên cạnh bàn, tựa hồ đợi xem lúc nào Thoại Mỹ mới phát hiện ra sự xuất hiện của anh. Bộ dạng ngạc nhiên của Thoại Mỹ khiến anh phì cười.

"Sao anh lại đến đây?"

"Anh đi ngang qua nên vào xem em thế nào."

Thoại Mỹ mỉm cười, cầm điện thoại nội bộ gọi cho thư ký: "Pha cho Lộ tiên sinh một tách cà phê."

Sau khi cúp điện thoại, cô nở nụ cười áy náy với Lộ Minh Thành: "Em đang bận nên không thể tiếp đãi anh."

Lộ Minh Thành đảo mắt qua bàn làm việc chất đầy tài liệu, anh không khỏi lo lắng cho cô: "Anh nghe thư ký của em nói, mấy ngày gần đây lúc nào em cũng đầy tâm sự. Bận rộn kiểu gì em cũng cần chú ý nghỉ ngơi."

"Còn nữa..." Lộ Minh Thành từ từ tiến lại gần, đột nhiên anh cúi thấp người, chạm vào nơi nhạy cảm nhất là cần cổ của cô. Thoại Mỹ lập tức đẩy ghế lùi lại phía sau. Hành động đầy cảnh giác của cô khiến ánh mắt Lộ Minh Thành tối sầm, nhưng anh nhanh chóng che giấu, tiếp tục lên tiếng: "Sao trên người em có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện?"

Thoại Mỹ không thể nói cho Lộ Minh Thành biết, thời gian gần đây, tối nào cô cũng đi bệnh viện nhưng chẳng làm gì cả, chỉ ngồi bên ngoài hành lang hết đêm này đến đêm khác. Vì vậy, cô chỉ cười cười mà không trả lời. Cô biết anh rất phong độ, sẽ không truy vấn cô.

[...]

Bữa cơm tối có mặt cả người dắt mối là Lộ Minh Thành và giám đốc Marketing của Unique. Là chủ xị, Thoại Mỹ không tránh khỏi uống đến mức đầu óc quay cuồng.

Những người có mặt trong bữa cơm tối nay đều là đại lý cỡ lớn. Thị trường ở những thành phố cấp hai ba mà hiện tại Unique chưa thể với tới đều nằm trong tay những người này. Bọn họ tuy đều là bạn bè lâu năm của tập đoàn Royal, nhưng cũng có quan hệ lợi ích với Q-Cosmetic. Thoại Mỹ có việc muốn nhờ người ta nên hôm nay phải đích thân ra mặt, tiếp bọn họ đến nơi đến chốn.

Cuối cùng, cô cũng nhận được câu nói từ miệng bọn họ: "Được, không thành vấn đề. Ngày mai sẽ đi công ty các cô ký hợp đồng. Có Lộ tổng ở đây, việc hợp tác giữa chúng ta chỉ cần một câu nói là xong."

Sau buổi tiệc rượu, Thoại Mỹ còn bố trí hoạt động tiếp theo. Cô cùng mọi người đứng bên ngoài hóng gió đêm, đồng thời chờ xe ô tô tới đón. Tài xế của Thoại Mỹ nhanh chóng lái xe đến trước cửa nhà hàng. Cô lên xe, đang chuẩn bị nói với người tài xế địa chỉ hộp đêm, Lộ Minh Thành đột nhiên đi đến bên cạnh xe ô tô của cô, cúi xuống dặn dò tài xế: "Đưa cô ấy về nhà."

Thoại Mỹ ngoảnh đầu nhìn anh.

"Anh đã nói với bọn họ rồi, cho em về nhà trước. Anh sẽ cùng bọn họ đi uống tiếp." Lộ Minh Thành gạt sợi tóc lòa xòa trước trán Thoại Mỹ rồi đóng cửa xe. Bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, anh lại cúi người nói với Thoại Mỹ: "Trước khi đi ngủ em nhớ uống cốc nước mật ong để giải rượu."

Thoại Mỹ ngẫm nghĩ, gật đầu.

Tài xế nhanh chóng nổ máy, Thoại Mỹ gác tay lên khung cửa, gối đầu lên cánh tay. Người tài xế nghĩ cô đã ngủ say, không ngờ cô đột nhiên mở miệng: "Đi bệnh viện đa khoa thành phố."

Người tài xế tưởng anh ta nghe nhầm, nhưng khi quay đầu, anh ta nhìn thấy Thoại Mỹ ngồi thẳng người, cô nhắc lại một lần: "Đưa tôi đi bệnh viện." Nói xong, cô liền hạ cửa kính, để ngọn gió đêm thổi vào.

Lúc xe ô tô đến cổng bệnh viện, Thoại Mỹ đã tỉnh rượu không ít. Cô xuống xe, ngước đầu ngắm bầu trời đầy sao sáng. Tối nào cô cũng đến đây nên đã thông thuộc đường đi nước bước. Thoại Mỹ nhanh chóng đến bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang. Cho đến nay, Thoại Mỹ vẫn không có dũng khí đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Chỉ là mỗi tối ngồi ngoài cửa, chứng kiến các bác sỹ vội vàng đi đến cấp cứu cho bệnh nhân, khi trời sáng, cô có thể yên tâm rời khỏi bệnh viện, về công ty làm việc.

Thoại Mỹ căn giờ đến và giờ đi rất chuẩn, cô không lo chạm mặt Lý Mặc.

Tuy nhiên, vẫn có một số y tá trực đêm hỏi cô: "Chị là người nhà của bệnh nhân nào?"

Những lúc như vậy, Thoại Mỹ không trả lời, đứng dậy đi sang khu vực được phép hút thuốc làm một điếu thuốc lá. Khi cô quay về, cô y tá đã bỏ đi từ lâu. Hôm nay cũng có y tá đi qua chỗ cô ngồi như thường lệ, có lẽ do người Thoại Mỹ toàn mùi rượu nên cô y tá nhìn cô bằng ánh mắt dị nghị. Thoại Mỹ lập tức đứng dậy đi hút thuốc.

Khi quay về bên ngoài cửa phòng bệnh, cô bất chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô y tá đang chờ giao ca: "Nghe nói bệnh nhân đó trước kia chữa trị ở bệnh viện tư, lần này anh ta đột nhiên phát bệnh nên mới được đưa tới bệnh viện chúng ta."

"Thảo nào... anh ta rõ ràng có cả một đội ngũ y tế, về lý mà nói không cần dùng đến máy móc thiết bị của bệnh viện chúng ta mới đúng."

"Em có hỏi trưởng khoa Lâm, anh ấy nói chỉ e bây giờ chuyển viện, tính mạng của bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ phải đợi đến khi bệnh tình ổn định, anh ta mới được chuyển về bệnh viện tư."

"Ừ, cũng không biết liệu anh ta có sống nổi đến ngày bệnh tình ổn định hay không..."

Nghe đến đây, toàn thân Thoại Mỹ như bị rút sạch sức lực. Cô tựa người vào cánh cửa an toàn, từ từ trượt xuống đất.

Chỉ e bây giờ chuyển viện, tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm...

Không biết liệu anh ta có sống nổi đến ngày bệnh tình ổn định...

Lời nói văng vẳng bên tai, trước mắt Thoại Mỹ tối sầm.

[...]

Phảng phất bị ngất đi một lúc, nhưng cũng tựa hồ ngủ một giấc mấy năm liền, khi Thoại Mỹ tỉnh lại, trước mặt cô tối om, đầu óc cô mơ hồ hỗn loạn. Mũi vẫn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, Thoại Mỹ thử động đậy ngón tay, cô phát hiện bản thân không phải ngồi trên nền đất giá lạnh bên cạnh cửa an toàn, mà nằm trên chiếc giường mềm mại.

Thoại Mỹ lại thử động đậy ngón tay. Lúc này, cô mới nhận ra có một bàn tay đang nắm chặt tay cô. Thoại Mỹ đưa mắt, thấy người đó đang ngồi bên cạnh giường, úp mặt xuống giường ngủ say.

Cánh tay bị nắm hơi tê tê, Thoại Mỹ rút tay về, khiến Lộ Minh Thành giật mình tỉnh giấc. Khi đôi mắt ngái ngủ của anh chạm vào mắt Thoại Mỹ, Lộ Minh Thành vui mừng đứng dậy ôm vai cô: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi..."

Vòng tay anh siết chặt khiến đầu óc Thoại Mỹ choáng váng: "Anh..."

"Anh gọi điện thoại cho em, để xác định xem em đã về đến nhà an toàn hay chưa? Kết quả điện thoại không kết nối, mãi sau mới có cô y tá nghe máy, nói em bị ngất xỉu trên hành lang bệnh viện."

Thoại Mỹ đẩy người anh. Lúc này Lộ Minh Thành mới có phản ứng, anh buông tay, thận trọng đỡ Thoại Mỹ ngồi tựa vào đầu giường.

"Em đã ngủ suốt hai ngày nay." Nghĩ đến tình trạng của cô, trong lòng anh vẫn còn thấy sợ hãi.

Thoại Mỹ im lặng, đầu óc cô vẫn quay cuồng.

"Bác sỹ nói em thiếu ngủ trầm trọng, thần kinh suy nhược. Thời gian qua em sống kiểu gì vậy? Hơn nữa, tại sao em lại bị ngất ở bệnh viện?"

Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều sự quan tâm, quá nhiều nỗi lo lắng, đến mức người luôn tỉnh táo như Lộ Minh Thành cũng nói năng lộn xộn. Cuối cùng, nhìn thấy vẻ mặt không chút sắc hồng của Thoại Mỹ, Lộ Minh Thành mới dừng lại.

Sau đó, Lộ Minh Thành vuốt ve trán cô theo thói quen: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi gọi bác sỹ."

Tiếng bước chân gấp gáp của Lộ Minh Thành biến mất bên ngoài cửa phòng bệnh, để lại một mình Thoại Mỹ trong bóng tối. Cô lẩm bẩm: "Hai ngày..."

Đã hai ngày trôi qua... vậy anh ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy