Chap 22: Cố thân cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ xuống xe trước cổng công ty. Cô không muốn đến bệnh viện lại đụng mặt Từ Tử Thanh.

Trước khi cô xuống xe, cô nhận được một câu nói châm biếm của Kim Tử Long: “Trông em có vẻ rất ghê gớm, nhưng thực ra chỉ là con chuột nhát gan.”

Thoại Mỹ không bận tâm: “Tôi không đi bệnh viện là vì có việc quan trọng cần làm chứ không liên quan đến chuyện khác.”

Tuy lời giải thích tương đối hợp lý nhưng khi xuống xe, cô vẫn không nhịn được, đóng sập cửa xe ngay trước mũi Kim Tử Long. Thoại Mỹ không phải nói dối, cô đúng là chuyện quan trọng cần xử lý.

Trước đó, khi cô gọi điện cho phòng giải quyết khiếu nại, ngữ khí quanh quanh co co của trưởng phòng làm cô rất hiếu kỳ. Vì vậy về đến công ty, cô liền đi thẳng tới phòng giải quyết khiếu nại. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, phần lớn các đồng nghiệp đi căng tin ăn trưa. Cả văn phòng rộng lớn không một bóng người, Thoại Mỹ đi thẳng vào phòng riêng của trưởng phòng.

Qua khe cửa, Thoại Mỹ nhìn thấy trưởng phòng đang ngồi sau bàn làm việc. Anh ta có bộ dạng nhấp nhổm không yên. Cô định gõ cửa, chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên, trưởng phòng vội vàng nhấc điện thoại: “Cuối cùng giám đốc cũng chịu gọi điện cho tôi.”

Thoại Mỹ dừng tay trên cánh cửa.

Cô cau mày lắng nghe nhưng không nghe thấy gì cả. Trưởng phòng chỉ nói vào ống điện thoại: “Vâng ạ.”

“Vâng ạ.”

“Được.”

“...”

Thoại Mỹ đang do dự không biết có nên đẩy cửa đi thẳng vào bên trong, thanh âm của trưởng phòng như gõ mạnh vào sợi dây thần kinh đang căng thẳng của cô: “Nếu lô sản phẩm này còn bị khách hàng khiếu nại, tôi thật sự không thể giúp cô giấu giếm, giám đốc Từ...”

Giám đốc Từ...

[...]

Từ Tử Thanh đang gọi điện thoại ngoài hành lang bệnh viện: “Anh yên tâm đi, lô hàng có vấn đề về chất lượng tôi đã...”

Đầu bên kia đột nhiên cúp điện thoại.

Từ Tử Thanh cau mày: “Alo!”

“Alo!”

Đối phương không trả lời, Từ Tử Thanh nghi hoặc, định cúp điện thoại rồi gọi lại. Đúng lúc này, hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân. Từ Tử Thanh cảnh giác giấu máy di động vào lòng bàn tay rồi quay đầu. Nhìn thấy người vừa đến, cô ta nở nụ cười ngọt ngào: “Tổng giám đốc!”

Kim Tử Long khách sáo gật đầu với cô ta rồi liếc cánh cửa phòng bệnh đóng chặt ở đằng sau: “Chủ tịch đâu rồi?”

“Bố tôi đang ngủ.”

“Tôi đến không đúng lúc rồi?”

Nụ cười của Từ Tử Thanh tươi như hoa: “Tôi đang định đi ăn cơm. Hay là anh cùng đi với tôi? Ăn xong quay lại gặp bố tôi cũng chưa muộn.”

Vài phút sau, hai người vào một nhà hàng sang trọng cách bệnh viện không xa. Nhà hàng được bài trí theo phong cách cổ xưa, nhân viên phục vụ lịch sự chờ khách gọi món. Kim Tử Long cúi đầu xem thực đơn.

Từ Tử Thanh không hề bận tâm đến các món ăn, cô ta chống tay xuống cằm ngắm người đàn ông ngồi đối diện: “Nếu tôi nhớ không nhầm, tổng giám đốc hình như là người chính gốc Sài Gòn. Món ăn của nhà hàng này rất nổi tiếng, chắc sẽ hợp khẩu vị tổng giám đốc.”

Sắc mặt chống hơi thay đổi. Nhưng anh mỉm cười rất nhanh.

Có lẽ do khẩu vị đã thay đổi, Từ Tử Thanh gọi mấy món nổi tiếng của nhà hàng, nhưng người đàn ông ở phía đối diện chỉ chấm mút qua loa. Mỗi món bày ra rất ít nhưng đến cuối bữa ăn vẫn còn thừa nhiều.

Khi buông đũa thanh toán tiền, Từ Tử Thanh nhân tiện kêu nhân viên phục vụ gói đồ ăn mang về. Quả nhiên, hành động này dẫn đến ánh mắt khó hiểu của chống.

Từ Tử Thanh xếp lại hộp đựng thức ăn thừa: “Sao thế?”

“Lần đầu tiên tôi chứng kiến một tiểu thư nhà giàu gói đồ ăn thừa.”

“Bởi vì đằng sau bệnh viện...”

Kim Tử Long nhanh chóng ngộ ra: “Suýt nữa tôi quên mất. Trước đây tôi từng nghe Thoại Mỹ nói, ngõ nhỏ ở đằng sau bệnh viện có rất nhiều mèo hoang. Cô và Châu Trình thường gói thức ăn thừa về nuôi bọn chúng.”

Trong lúc Từ Tử Thanh còn chưa biết đối đáp thế nào, khóe miệng chống nhếch lên, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt: “Cô đúng là người tốt bụng.”

Lần này, Từ Tử Thanh rơi vào tình huống ngượng ngùng thật sự.

Trên đường quay về bệnh viện, Từ Tử Thanh im lặng không nói một lời nào. Khi hai người vào phòng bệnh, Từ Tấn Phu đang được cô y tá đỡ ngồi dậy, tinh thần của ông ta tốt hơn trước rất nhiều.

“Bố!” “Chủ tịch!” Cả hai đồng thời lên tiếng.

“Sao hai người lại cùng nhau đến đây?” Từ Tấn Phu giơ tay: “Ngồi đi!”

Giọng nói của Từ Tấn Phu rất nhẹ, phát âm còn chưa linh hoạt. Từ Tử Thanh biết ý giải thích: “Tổng giám đốc Kim đặc biệt đến đây báo cáo tình hình mới nhất với bố, nhưng bố ngủ trưa nên chúng con ra ngoài ăn cơm. Vì vậy chúng con mới về cùng nhau ạ.”

Từ Tấn Phu hiếm khi tỏ ra hài lòng một ai đó như vậy: “Tôi tin tưởng năng lực của Kim tiên sinh, nên mới yên tâm giao công ty cho cậu quản lý. Cậu không cần phải báo cáo với tôi.”

Ánh mắt của ông ta nhìn Từ Tử Thanh và Kim Tử Long rất ôn hòa dịu dàng.

Từ Tử Thanh vừa gọt táo cho Từ Tấn Phu, vừa thỏ thẻ: “Bố tôi thường bảo tôi cần phải học hỏi nhiều điều ở tổng giám đốc.”

Kim Tử Long mỉm cười, đón nhận lời tán dương. Từ Tử Thanh gọt một quả táo cho bố cô ta, lại gọt tiếp một quả cho Kim Tử Long. Anh vừa giơ tay ra nhận, cửa phòng bệnh đột nhiên mở toang.

Từ Tử Thanh giật mình. Cô ta quay đầu, thấy Thoại Mỹ đang đứng ở cửa. Từ Tấn Phu cũng hơi sững sờ. Chỉ có Kim Tử Long không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí khóe mắt anh còn ẩn chứa ý cười.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy