Chap 87: Mua bán (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tối không một tiếng động. Ánh trăng chiếu khắp không gian.

Thoại Mỹ và Kim Tử Long ngồi trên thành cửa sổ, cô băng bó cho anh. Cô tập trung mọi sự chú ý vào vết thương của anh còn anh lạnh lùng nhìn cảnh tượng lộn xộn ở phía đối diện. Mảnh thủy tinh đầy mặt đất được ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi, hắt vào đáy mắt Kim Tử Long. Nhưng ánh sáng lấp lánh cũng không đủ che giấu nét u ám vốn có trong mắt người đàn ông này.

Căn phòng đã bật hệ thống sưởi ấm nên không đến nỗi lạnh lẽo. Kim Tử Long và Thoại Mỹ không đối mắt, cũng chẳng tìm hiểu tâm tư của đối phương, chỉ lặng lẽ diễn tốt vai trò của mình. Đó là một người phụ nữ dễ mềm lòng và một người đàn ông lạnh lùng. Không ai lên tiếng, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Điện thoại của Kim Tử Long.

Khi chuông điện thoại reo vang, Thoại Mỹ đang toàn tâm toàn ý với vai diễn chợt giật mình, đôi bàn tay vô thức siết mạnh. Nỗi đau đớn từ vết thương lan tỏa nhưng Kim Tử Long vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ liếc cô một cái, đến chân mày cũng không động đậy.

Kim Tử Long sờ tay vào túi áo, rút điện thoại, bấm nút nghe.

Bởi xung quanh vô cùng tĩnh lặng nên Thoại Mỹ có thể nghe rõ giọng quen thuộc của Giang Thế Quân: "Xem ra cháu vẫn còn sống rất tốt!" '

Giọng nói của Giang Thế Quân đầy vẻ châm chọc. Kim Tử Long ngẩng đầu nhìn Thoại Mỹ. Cô đang bận rộn băng bó vết thương, không hề có phản ứng, dường như lúc này không có việc gì quan trọng hơn vết thương của anh. Từ một nơi xa, chỉ một câu nói qua sóng điện thoại, Giang Thế Quân đã phá vỡ tâm tư cô đang che giấu. "Với cá tính của con bé đó, không biết chừng nó sẽ giấu dao dưới gối, trực tiếp giải quyết cháu trong đêm tân hôn. Cháu hãy cẩn thận đấy!"

Kim Tử Long bật cười.

Tiếng cười của anh tuy rất khẽ nhưng cũng đủ ép Giang Thế Quân phải tỏ thái độ nghiêm túc. Ông ta lập tức chuyển chủ đề: "Mấy ngày trước, thư ký của chú nói tình cờ gặp cháu ở bệnh viện. Chú quên mất không hỏi cháu xảy ra chuyện gì." Ngừng một lát, ông ta đột nhiên cất giọng nghiêm nghị: "Có phải con bé đó làm cháu bị thương không?"

Ngón tay Thoại Mỹ cứng đờ nhưng cô nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, coi như không nghe thấy. Do cúi đầu, cô không được chứng kiến tia sáng trong mắt người đàn ông bên cạnh nhanh chóng biến mất. Một lúc lâu sau cô vẫn không nghe thấy câu trả lời của Kim Tử Long.

Sau khi băng bó xong, Thoại Mỹ đứng dậy, định đi nhặt mảnh thủy tinh nhưng cổ tay cô lập tức bị túm chặt. Thoại Mỹ quay đầu, bắt gặp Kim Tử Long đang ngẩng mặt nhìn cô. Không biết anh tắt điện thoại từ lúc nào, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Xung quanh lại rơi vào yên lặng. Thoại Mỹ không hiểu ánh mắt của anh. Là một người vợ, liệu cô có nên bày tỏ sự quan tâm đến sức khỏe của chồng mình, hay bày ra bộ dạng muốn quan tâm nhưng không thể?

Cuối cùng Thoại Mỹ cũng mở miệng, giọng nói không mấy chắc chắn: "Anh đến bệnh viện làm gì?"

Thoại Mỹ chỉ buột miệng hỏi, thể hiện sự lo lắng giả tạo sau khi đã suy nghĩ nhưng đáy mắt Kim Tử Long vụt qua một tia hoảng loạn mà cô chưa thấy bao giờ. Mặc dù tia hoảng loạn nhanh chóng biến mất nhưng cũng đủ khiến Thoại Mỹ đờ người. Lúc vạch trần bộ mặt thật của anh, cô cũng không thấy người đàn ông này hốt hoảng như vậy.

Thoại Mỹ bị sự kinh ngạc bao trùm, nhất thời buông lỏng sự cảnh giác. Cho đến khi Kim Tử Long đột nhiên siết chặt cổ tay cô và cất giọng lạnh lùng: "Đừng học tôi chiêu thu phục lòng người. Em không học nổi đâu!"

Việc cô quan tâm đến sức khỏe của anh lại chọc giận anh? Thoại Mỹ không kịp suy nghĩ sâu về vấn đề này bởi Kim Tử Long đã đứng dậy, đẩy cô vào tường. Người anh ép sát vào cô, nâng cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi mỉm cười. "Trong mắt em tôi nhìn thấy nỗi hận."

Bị vạch trần ngay tại trận quả thực không hay lắm, Thoại Mỹ giật tay và đẩy người anh. Kim Tử Long bị đẩy lùi nửa bước nhưng anh chỉ mỉm cười, nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang tức tối. Sau đó, ánh mắt anh trở nên tàn nhẫn, trong lúc Thoại Mỹ chưa có phản ứng, anh đã bước đến, hai tay nâng mặt cô và cúi xuống hôn.

Trong lúc bờ môi anh liên tục tấn công, Thoại Mỹ nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: "Chúng ta hình như vẫn còn chuyện chưa làm xong..."

Theo phản xạ, Thoại Mỹ cắn chặt môi, đẩy người Kim Tử Long. Nhưng lần này, cô không thể đẩy hai cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy mình. Khi váy của cô trượt xuống dưới, tay của Kim Tử Long đã xâm nhập vào trong, Thoại Mỹ gần như hét lên: "Buông tôi ra!"

Trong lúc va chạm, máu đã thấm đỏ lớp vải băng bó trên bàn tay Kim Tử Long nhưng vẫn không đủ ngăn cản anh đè Thoại Mỹ vào góc tường. Một tay anh khóa chặt hai cổ tay cô ở phía sau, cúi đầu cắn mút xương đòn của cô, bất chấp sự vùng vẫy. Mặc dù căn phòng rất ấm áp nhưng khi tấm lưng trần của Thoại Mỹ cọ vào tường, cô vẫn cảm thấy lạnh buốt. Miệng lưỡi của Kim Tử Long ngày càng nóng bỏng. Anh hôn lên bầu ngực của cô, tay anh lướt qua bụng cô, thâm nhập vào nơi bí ẩn.

Mọi sự phản kháng của Thoại Mỹ đột nhiên biến mất. Kim Tử Long giống một tay thợ săn đang thưởng thức sự giãy giụa của con mồi, cũng lập tức ngừng cuộc tấn công hung bạo khi không nhận được sự hồi ứng của con mồi.

Lần này đến lượt Thoại Mỹ dùng ngón trỏ nhấc cằm Kim Tử Long, ánh mắt cô vụt qua tia khinh miệt. "Muốn chạm vào tôi không phải không được, nhưng cần xem anh đưa ra cái giá nào."

Kim Tử Long chau mày. Anh buông lỏng đôi tay, đứng thẳng người dò xét cô. Anh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu, cất giọng châm biếm: "Thiên kim tiểu thư của Từ gia cũng có lúc chà đạp bản thân như vậy sao?"

"Đường đường là một người đàn ông như anh còn có thể bán thân cho tôi để đổi lấy sự tín nhiệm của tôi. Ít ra tôi còn tử tế hơn anh, mua bán đàng hoàng, không lừa già dối trẻ."

Đáp lại lời cô là nụ cười lạnh lùng của Kim Tử Long. Thoại Mỹ không bận tâm, tiếp tục lẩm bẩm: "Trước khi sự việc xảy ra, dự án mới của Rose Lady vốn sẽ khởi động trong năm nay. Bây giờ Giang Thế Quân đóng băng nguồn vốn đầu tư của dự án này. Tôi cần chữ ký khôi phục dự án của anh."

Kim Tử Long cụp mắt trong giây lát như đang trầm tư suy nghĩ. Lúc anh ngẩng đầu, ánh mắt anh đã lấy lại vẻ u ám mà người khác không thể nhìn thấu. "Nếu tôi nhớ không nhầm, dự án này cần nguồn vốn tới 12 chữ số. Em cho rằng, bây giờ em vẫn còn xứng đáng với cái giá đó?"

Kim Tử Long cau mày, tỏ vẻ coi thường thái độ ngông cuồng, tự đại của Thoại Mỹ. Nhưng Thoại Mỹ dường như nhận ra sự hốt hoảng trong ánh mắt được che giấu hoàn hảo của anh.

Anh đang sợ hãi điều gì? Cô không rõ, cũng không thể đoán ra. Giống như vừa rồi, khi cô nhắc đến bệnh viện, anh cũng bộc lộ vẻ hốt hoảng như thế. Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm là đánh cược một phen...

Thoại Mỹ nghiến răng, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông đang nắm quyền sinh quyền sát trước mặt. "Anh đang sợ hãi điều gì? Anh sợ tôi dùng Rose Lady để lật đổ anh ngay trong tầm kiểm soát của anh? Trong ấn tượng của tôi, chồng tôi đâu có nhát gan như vậy!"

Không khí yên lặng chết chóc, hai người mắt đối mắt.

Một giây... hai giây... ba giây...

Kim Tử Long đột nhiên xoay bờ vai của Thoại Mỹ, đẩy cả người cô vào tường. Cùng lúc đó, Thoại Mỹ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo thuận theo đùi cô tiến vào trong, kéo tuột bức bình phong cuối cùng.

Bị anh nhấc eo, Thoại Mỹ hoảng hốt túm tay anh. "Anh vẫn chưa..."

Kim Tử Long ép sát sau lưng cô. Nhân lúc cô quay lại, anh hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Trả giá xong."

Đồng thời, anh kéo khóa quần, để vật đàn ông đâm thẳng vào cơ thể vẫn còn khô khan của cô. Cảm giác đau đớn lan tỏa khiến cô "hừ" một tiếng. Hai chân cô nềm nhũn, muốn trượt xuống đất. Được anh đỡ thắt lưng, cô mới miễn cưỡng đứng vững. Anh bắt đầu vận động điên cuồng.

Những cú đâm giội vào dông bão khiến tầm nhìn của Thoại Mỹ chấn động, lắc lư. Trong cơn vận động hoang dã, đôi tay cô chống lên tường theo sự dẫn dắt của anh, hai chân cô giạng ra, khó nhọc giữ thăng bằng. Người đàn ông phía sau thu lại bàn tay đang ở trước ngực cô, đỡ hông cô để cô có thể nghênh đón đợt tấn công càng mạnh mẽ của anh.

Kim Tử Long nhấc mông cô, tăng cường vận động, ép cô dung nạp vật nóng bỏng của anh sâu hơn. Cô buộc phải kiễng ngón chân, nơi bí ẩn mềm mại không ngừng được chà sát. Cô cúi đầu, cảm nhận cơn kích tình cuồng dã này.

Người đàn ông ở phía sau dường như bất mãn trước thái độ bàng quan của cô, ra sức vận động cơ thể, cũng là bóp nát linh hồn cô một cách vô tình. Toàn thân Thoại Mỹ như tê liệt, sợi dây thần kinh căng lên như dây đàn. Cô túm lấy cổ tay anh, bất lực lắc đầu. Bản thân cô cũng không biết mình đang cầu xin điều gì.

Kim Tử Long đột nhiên dừng lại ở nơi sâu thẳm đó. Tiếng ưm kìm nén ở cổ họng người phụ nữ như dụ dỗ anh chiếm hữu cô sâu hơn, mạnh hơn. Lại một đợt va chạm vào nơi sâu nhất, cuối cùng cô không kìm được, bật ra tiếng rên quyến rũ, hành hạ màng nhĩ của người đàn ông ở phía sau.

Khi cơn khoái cảm bắt đầu đến như thác lũ, đôi mắt đã hằn lên tia máu của Kim Tử Long lướt qua chiếc cổ đẹp đẽ, tấm lưng thon thả của cô. Trên làn da cô lờ mờ xuất hiện những vết bầm do sự tàn sát của anh. Kim Tử Long nhắm mắt, cảm nhận từng cơn co rút trong cơ thể cô. Lúc mở mắt, trong thâm tâm chỉ còn lại nỗi thê lương.

Kim Tử Long buông tay. Đôi chân mềm nhũn của Thoại Mỹ lập tức khuỵu xuống, cô chống tay lên nền đá hoa lạnh lẽo, không ngừng run rẩy. Kim Tử Long đứng thẳng, chỉ cụp mắt nhìn mà không hề có ý đỡ cô dậy. Lúc này Thoại Mỹ thật thảm hại.

Kim Tử Long đứng trước mặt cô, cởi từng lớp vải trên bàn tay mà trước đó cô băng bó cho anh. Vết thương tuy không sâu nhưng đủ khiến anh đau buốt đến tận xương tủy nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút cảm xúc. Sau khi tháo lớp vải băng cuối cùng, anh ném xuống đất. Sự quan tâm của cô, dù là thật lòng hay giả dối đều bị vứt bỏ như đống giẻ rách.

Kim Tử Long ngồi xuống, nâng mặt Thoại Mỹ. Sự kháng cự trong mắt cô là hiện thực tàn khốc nhất trên thế gian này. Anh bóp mạnh cằm cô, cất giọng lạnh lẽo: "Tôi thà để em hận tôi. Đúng! Hận như bây giờ..."

Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô. Trong đó có một nỗi hận đang dâng trào, chôn vùi tất cả. Chút tình ý cuối cùng mà cô dành cho anh đã bị anh thành công phá hủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy