Chap 9: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ còn chưa đi qua, Kim Tử Long đột nhiên đặt tay lên tường chặn cô lại.

Cô rất không vui: "Anh..."

"Nếu tôi không nhầm, giám đốc Châu là vị hôn phu của chị gái em." Anh đột nhiên nói.

Cô nhìn anh cảnh giác.

Gương mặt vốn lạnh lùng vô cảm của Kim Tử Long bỗng xuất hiện ý cười: "Thế nào? Yêu phải vị hôn phu của chị gái, cảm giác khó chịu lắm đúng không?"

Nụ cười của anh ẩn chứa sự chế nhạo.

Thoại Mỹ chưa bao giờ bị một câu nói đơn giản ép đến đường cùng như lúc này. Cô gần như không thể khống chế bản thân: "Con mắt nào của anh thấy tôi yêu anh ấy? Con mắt nào của anh thấy anh ấy là vị hôn phu của Từ Tử Thanh?"

Ánh mắt của người đàn ông dừng trên mặt cô trong giây lát, sau đó anh nhấc cằm cô. Cô lùi lại phía sau, bị đẩy vào một góc.

Kim Tử Long thưởng thức đủ mới rời tay khỏi cằm cô: "Rất hiếm người lọt qua mắt tôi."

Nếu không phải tình cờ nhìn thấy cô tiếp viên hàng không đứng cách đó không xa đang quan sát bọn họ, Thoại Mỹ chắc chắn sẽ dùng vũ lực giải quyết. Bắt gặp nụ cười mỉa mai vẫn còn phảng phất trên khóe miệng Kim Tử Long, cô cũng nhếch mép rồi kéo cà vạt của anh, ép anh cúi đầu.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Trong mắt hai người đều có hình bóng của đối phương, anh rất thư thái còn cô đầy vẻ tức giận.

"Dựa vào đôi mắt này, anh có thể biết trong lòng tôi nghĩ gì? Đúng là khôi hài thật."

Kim Tử Long không hề bận tâm đến cơn giận dữ của cô, khóe miệng anh nhếch lên: "Tôi có thể thấy sự giấu đầu hở đuôi trong mắt em."

Thoại Mỹ cười nhạt, tay càng giật mạnh cà vạt: "Vậy anh thử xem xem, trong mắt tôi anh là cái thứ gì? Bề ngoài hào nhoáng, tự cao tự đại, lúc nào cũng cho mình là đúng..."

Bàn tay đang túm cà vạt của cô bị anh nắm chặt. Dần dần, nụ cười trên môi anh trở nên khác thường. Rõ ràng sự chú ý của anh không còn ở đôi mắt cô từ lâu. Đến lúc này Thoại Mỹ mới nhận ra, ánh mắt anh tập trung ở đôi môi cô.

Cô giật mình, buông tay khỏi cà vạt của anh, nhưng bị anh giữ lại: "Lẽ nào em quên, em còn nợ tôi điều gì?"

Thế là năm tiếng đồng hồ sau nụ hôn hụt ở nhà Kim Tử Long, miệng anh lại phủ xuống môi cô, lần này không sai một ly.

Thoại Mỹ tuy bị bất ngờ nhưng phản ứng cũng khá nhanh, cô ngoái đầu tránh nụ hôn của anh. Nào ngờ người đàn ông này tấn công như vũ bão, khó khăn lắm cô mới rời đi vài xen ti mét, lại bị anh áp sát trong giây lát.

Lần này cả người anh đè người cô vào góc tường, hai thân thể dính vào nhau không một khe hở. Bàn tay cô bị khóa chặt trước ngực anh không thể động đậy.

Nụ hôn của Kim Tử Long không dễ cự tuyệt, cuồng nhiệt như một người đàn ông háo sắc. Thế nhưng không hiểu tại sao cô nhìn rõ tia giá lạnh được đè nén trong đáy mắt anh.

Đúng vậy, là tia giá lạnh, thậm chí có phần độc ác. Vào giây phút đó, cô cho rằng, anh rất hận cô. Hận cô như thể có mối thù không đội trời chung, hận đến mức muốn nghiền nát cô.

Kim Tử Long cuối cùng cũng thỏa mãn buông cô. Cô lập tức vung tay.

Anh không hề ngăn cản. Một tiếng bụp đanh sắc vang lên, trên mặt anh xuất hiện dấu tay đo đỏ.

Thoại Mỹ nhìn trừng trừng Kim Tử Long, cô dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Lần trước cô muốn dạy dỗ Từ Tử Thanh, anh dễ dàng bắt tay cô. Với tư thế của anh lúc này, không có chuyện anh không thể ngăn cản cô.

Kim Tử Long chạm tay vào khóe miệng hơi sưng lên, đồng thời đón ánh mắt của cô. Anh không hà tiện nở nụ cười với cô, như ngầm báo cho cô biết, là anh cho phép cô tát anh. Nếu anh không cho phép, cô không thể động đến một sợi lông của anh.

Chứng kiến bộ dạng nhơn nhơn của anh, Thoại Mỹ càng điên tiết. Vô tình thấy trên bàn của hành khách ngồi gần nhà vệ sinh nhất có cốc nước, cô lập tức cầm lên định hất vào gương mặt điển trai nhưng đáng ghét ở bên cạnh.

Lần này, cô bị anh nắm chặt cổ tay một cách chuẩn xác.

Thoại Mỹ muốn rút tay về, nhưng bàn tay còn lại của Kim Tử Long nhẹ nhàng lấy đi cốc nước trong tay cô, anh thậm chí còn thong thả đưa lên miệng uống một hớp.

“Đúng lúc hôn đến khô cả cổ họng.” Kim Tử Long lắc lắc cốc nước, khóe miệng nhếch lên: “Cám ơn sư tử nhỏ.”

Lý trí của Thoại Mỹ trôi sạch sành sanh, cô không nói một lời nào giơ tay kia đoạt lại cốc nước. Cô tiếp viên hàng không thấy hành khách xảy ra tranh chấp, vội đi đến khuyên giải. Cuối cùng, nửa cốc nước còn lại trong tay cô không bay vào người Kim Tử Long, mà cô tiếp viên hàng không lãnh trọn.

Váy cô tiếp viên hàng không ướt một mảng, Thoại Mỹ vội mở miệng xin lỗi: “I'm so sorry...”

“We're sorry”. Kim Tử Long cũng lên tiếng.

Nói xong anh rút mấy tờ tiền và giấy ăn đưa cho cô tiếp viên hàng không. Cô tiếp viên hàng không chỉ nhận giấy ăn, không nhận tiền, đồng thời nở nụ cười nghề nghiệp với Kim Tử Long: “Don't mind.” (Không sao)

Sau đó, cô ta quay sang Thoại Mỹ: “Miss, when you're fall in love if there're conflic, will talk, won't act. He's so nice..."

(Tiểu thư, người đang yêu khi xảy ra mâu thuẫn thì nên nói chuyện chứ đừng nên động thủ. Vị tiên sinh này quá dễ tính...)

Thoại Mỹ thở dài, người ngoài nhìn vào đều đánh giá cô cố tình gây sự. Cô định lên tiếng giải thích, nhưng Kim Tử Long mỉm cười với cô tiếp viên hàng không rồi kéo tay cô đi về chỗ ngồi.

Lúc đi qua xe đẩy của cô tiếp viên hàng không, Kim Tử Long thuận tay để mấy tờ tiền vào trong. Anh ta đúng là biết mua chuộc lòng người. Thoại Mỹ tức giận giật tay khỏi tay anh.

Về chuyện vừa xảy ra ở trên máy bay, cô tự nhận cô trở thành trò cười không nói làm gì, còn mang tiếng oan thay Kim Tử Long. Có lẽ anh là kẻ địch mạnh nhất trong cuộc đời cô, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.

Khoảng thời gian tiếp theo, cô kiên quyết không để Kim Tử Long có cơ hội gây sự. Cô chỉnh lại ghế ngồi, kéo cửa sổ, đeo chụp mắt, gọi cô tiếp viên lấy chăn.

Thoại Mỹ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đi ngủ, thế nhưng cô nhắm mắt suốt nửa tiếng đồng hồ mà không tài nào chợp mắt. Nhiệt độ trong máy bay có vẻ xuống thấp, đầu óc cô hỗn loạn. Cô lật người tiếp tục ép bản thân đi ngủ, tấm chăn mỏng tuột xuống dưới, cô thò tay định kéo lên, nhưng có người nhanh hơn cô một bước, kéo chăn đắp lên người cô.

Thoại Mỹ biết người đó là ai, lòng cô lạnh giá. Tuy đang đeo chụp mắt, nhưng cô vô ý thức vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Một hơi thở nóng hổi phả vào trán cô.

“Chúc em ngủ ngon.” Giọng nói dịu dàng của Kim Tử Long vang lên bên tai cô.

 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy