Chap 90: Nụ cười của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hơi nước mờ mịt, Kim Tử Long ngẩn người khi nhìn thấy Thoại Mỹ. Ánh đèn trong nhà tắm hắt ra từ sau lưng Kim Tử Long. Hai người mặt không còn hột máu, đứng ở hai đầu sáng và tối.

Thoại Mỹ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bởi vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông ở phía đối diện, nhưng ánh mắt u tối của anh khiến cô muốn né tránh theo bản năng. Thoại Mỹ cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đi về phía giường ngủ.

Với trạng thái của cô hiện tại, chắc chắn thả mình xuống giường sẽ ngủ ngay. Nhưng Thoại Mỹ vừa đi đến bên cạnh giường, chân cô dường như đạp phải thứ gì đó. Thoại Mỹ đang chuẩn bị cúi đầu nhìn, một luồng khí nóng quen thuộc phả vào người cô. Cùng lúc đó, một hình bóng cao lớn từ sau lưng cô chiếu xuống giường, nuốt trọn hình bóng của cô.

Kim Tử Long đứng ngay sau lưng Thoại Mỹ. Mặc dù anh không lên tiếng nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mãnh liệt. Cuối cùng, Thoại Mỹ nghiến răng, kéo chăn chui vào bên trong, nhắm nghiền hai mắt.

Thoại Mỹ nằm nghiêng người, quay lưng về phía Kim Tử Long. Nếu anh hỏi tại sao sắc mặt cô tệ như vậy, cô cũng không định mở miệng. Chỉ cần cô và anh không đối mặt trò chuyện, cô sẽ không để lộ sơ hở, anh sẽ không phát giác ra điều bất thường.

Nghĩ như vậy, Thoại Mỹ nhắm mắt chờ đợi sự chất vấn của Kim Tử Long, hoặc là tiếng bước rời đi. Tuy nhiên, Kim Tử Long từ đầu đến cuối giữ thái độ trầm mặc, không bỏ đi cũng không lên tiếng. Anh chỉ đứng ở bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình mảnh mai của người phụ nữ trước mặt.

Sau đó, Kim Tử Long giơ tay, định kéo tay Thoại Mỹ bỏ vào trong tấm chăn mỏng. Nhưng gần chạm vào cô, anh đột nhiên dừng động tác, đổi thành ngồi xổm xuống, nhặt hai viên thuốc màu trắng vừa bị Thoại Mỹ vô ý giẫm nát.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, Thoại Mỹ mới mở mắt. Sắc trời bên ngoài cửa sổ không biết tối đen như mực từ bao giờ. Cho tới lúc thiếp đi, đầu óc Thoại Mỹ vẫn rối như tơ vò. Lương Thụy Cường... cô có nên đánh cược tất cả vào canh bạc đó?

[...]

Thoại Mỹ bị bóng đè đến ngạt thở.

Trong cơn ác mộng, Thoại Mỹ bị chìm ở dưới nước. Trong xe ô tô kín mít, cô hốt hoảng vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Thoại Mỹ không thể mở mắt, cũng không thở nổi. Nỗi kinh hoàng chết chóc bao trùm cả người cô. Trong nỗi tuyệt vọng, cô cố gắng hết sức giơ tay lần cuối. Đúng lúc này, cửa ô tô đột nhiên mở ra như có kỳ tích. Thoại Mỹ mừng rỡ nhoài người ra khỏi xe ô tô. Lúc cô chuẩn bị bơi lên mặt nước hít thở không khí, đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm chặt gót chân cô, kéo cô xuống nước. Thoại Mỹ hoảng sợ cúi đầu, bắt gặp gương mặt Kim Tử Long, anh đang ra sức lôi cô cùng vào chỗ chết.

Thoại Mỹ giật mình tỉnh giấc.

Tiếng ù ù bên tai kéo Thoại Mỹ từ cơn ác mộng trở về hiện thực. Khoang miệng và khoang mũi của cô như bị tắc nghẹn, cô chỉ còn cách há mồm thở dốc. Thoại Mỹ mở to mắt nhìn trần nhà, nỗ lực xóa bỏ gương mặt đáng sợ trong giấc mộng ra khỏi đầu óc. Bên ngoài cửa sổ, mưa bão cuối cùng cũng thu hồi thế tấn công mạnh mẽ, nhưng cơn mưa vẫn dệt thành tấm màn trắng vô cùng vô tận. Hóa ra tiếng kêu bên tai vừa rồi không phải do Thoại Mỹ bị ù tai, mà là chấn rung điện thoại di động.

Thời tiết mùa hè vừa ẩm ướt vừa nóng bức. Không biết ai tắt điều hòa, làm Thoại Mỹ đổ đầy mồ hôi. Việc toát mồ hôi khiến thân thể Thoại Mỹ dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cô không còn choáng váng như trước đó. Điện thoại di động liên tục rung lên, báo hiệu có người gọi tới. Thoại Mỹ không chịu nổi, xuống giường đi tới cửa phòng tắm, lục tìm máy di động trong áo sơ mi vắt ở bên ngoài nhà tắm.

Điện thoại ướt sũng, nhưng vẫn có thể sử dụng. Thoại Mỹ bắt máy, cô còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia vang lên giọng nói gấp gáp: "Tổng giám đốc, cuối cùng anh cũng nghe máy."

Lý Mặc... người này luôn ra vẻ đạo mạo như sếp của anh ta, ngữ khí của Thoại Mỹ không một chút nhiệt tình: "Là tôi."

Đầu kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, Lý Mặc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng cung kính như thường lệ: "Phu nhân, tôi không có cách nào liên hệ với tổng giám đốc. Hai người đang ở cùng nhau à? Cô có thể bảo tổng giám đốc nghe điện thoại không?"

"Anh tìm anh ta có chuyện gì?"

"Việc này..."

Lý Mặc im lặng. Thoại Mỹ cũng không định dò hỏi. Cô cầm điện thoại ra khỏi phòng, ngó nghiêng xuống dưới tầng một nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kim Tử Long. Thoại Mỹ chuẩn bị xuống cầu thang, vừa vặn bắt gặp người giúp việc đi lên, cô hỏi người giúp việc: "Có thấy tiên sinh đâu không?"

Người giúp việc trợn mắt ngạc nhiên. Ông bà chủ ngôi nhà này cả năm không nói với nhau đến ba câu, tất cả mọi người đều quen với cuộc chiến tranh lạnh kéo dài của bọn họ. Hôm nay bà chủ tự nhiên quan tâm đến hành tung của chồng mình, người giúp việc làm sao không kinh ngạc?

"Tiên sinh hình như đang ở... phòng khách."

Thoại Mỹ nghe xong lập tức quay đầu đi về phía phòng khách. Cửa phòng khóa trái, Thoại Mỹ gõ cửa cũng không có người trả lời, cô đành sai người giúp việc lên tiếng: "Tiên sinh, thư ký Lý gọi điện thoại đến tìm tiên sinh."

Trong phòng vẫn không một tiếng động. Thoại Mỹ ngẫm nghĩ rồi nói với người giúp việc: "Lấy chìa khóa dự phòng lên đây."

Người giúp việc nhanh chóng đi lấy chìa khóa, Thoại Mỹ mở cửa phòng. Vừa đi vào bên trong, cô lập tức hóa đá trong giây lát. Kim Tử Long đang nằm bất động dưới sàn nhà ở phía đối diện cô.

Thoại Mỹ choáng váng đầu óc. Sau khi có phản ứng, cô lập tức xông đến, quỳ chân xuống nền nhà đỡ vai anh: "Kim Tử Long!"

Tay Thoại Mỹ chạm vào bờ trán nóng ran của Kim Tử Long. Dù cô gọi tên anh thế nào, người đàn ông đã bất tỉnh cũng không một chút phản ứng.

Lúc này, người giúp việc xông vào phòng. Thoại Mỹ lên tiếng chỉ đạo: "Mau giúp tôi đỡ anh ấy đứng dậy."

Người giúp việc gật đầu, đi sang một bên thân Kim Tử Long. Hai người phụ nữ gắng sức đỡ anh dậy. Nhưng người anh nặng như chì, Thoại Mỹ vẫn chưa hồi phục sức lực. Cô không thể đỡ Kim Tử Long, ngược lại mất đà ngồi phịch xuống đất.

Sau một hồi lắc lư, lông mi của Kim Tử Long động nhẹ, đôi mắt sâu thẳm từ từ mở ra.

Người giúp việc có phản ứng trước tiên, mừng rỡ nhắc Thoại Mỹ: "Phu nhân, tiên sinh tỉnh rồi kìa!"

Thoại Mỹ ngoảnh đầu theo phản xạ có điều kiện. Trong một khoảnh khắc, cô phảng phất rơi vào động không đáy tối đen như bầu trời ngoài cửa sổ. Hai người mắt đối mắt, ánh mắt vẫn còn yếu ớt của Kim Tử Long như chìm trong hồi ức nào đó.

Anh nhìn Thoại Mỹ chăm chú, rồi từ từ giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, khóe miệng anh hơi cong lên. Động tác của anh rất dịu dàng, tựa hồ chỉ cần mạnh tay một chút, giấc mộng sẽ tan vỡ. Nụ cười của anh bao hàm rất nhiều điều. Nhưng ánh mắt của anh quá nặng nề, do đó việc trầm mặc đối mắt khiến Thoại Mỹ không chịu nổi, vô ý thức muốn né tránh.

Thoại Mỹ theo bản năng rút tay về, đứng dậy lùi lại phía sau một bước. Hành động trốn tránh của cô trong con mắt Kim Tử Long phảng phất nỗi cô đơn. Anh cứ mở mắt nhìn Thoại Mỹ từ từ lùi lại phía sau, cuối cùng quay đầu bỏ đi. Kim Tử Long bất động chứng kiến cả quá trình đó, anh như rơi vào sự giày vò kéo dài.

Thoại Mỹ quay về phòng lấy điện thoại di động của cô gọi cho bác sỹ gia đình, mời bác sỹ đến nhà một chuyến. Khi cô trở lại phòng khách, Kim Tử Long đã được người giúp việc đỡ lên giường, anh nhắm nghiền hai mắt. Nhìn gương mặt trắng bệch của anh, Thoại Mỹ thầm nghĩ, tại sao anh lại cười với cô như vậy? Nụ cười của anh khiến tim cô đập nhanh một nhịp.

[...]

Bác sỹ mà Thoại Mỹ mời đến là bác sỹ gia đình của Từ gia trước kia, từng chăm lo bệnh tình của Từ Tấn Phu trước khi ông qua đời. Đến nay, bác sỹ này vẫn giữ mối quan hệ tốt với người của Từ gia. Chính vì vậy, Thoại Mỹ không hề bất ngờ khi tin tức Kim Tử Long bị ốm truyền đến tai Châu Trình.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Lương Thụy Cường tuy không đạt kết quả như mong đợi nhưng cũng tương đối vui vẻ thuận lợi. Từ trước đến nay, Lương Thụy Cường không bao giờ đích thân nhúng tay vào các dự án đầu tư, vậy mà lần này, ông ta tỏ ra hứng thú với đề xuất của Thoại Mỹ, khiến cô tràn trề hy vọng. Thư ký của Lương Thụy Cường tiễn Thoại Mỹ và Châu Trình ra về. Lúc lên xe, Châu Trình dường như muốn nói điều gì đó. Khi anh lần thứ ba liếc Thoại Mỹ qua kính chiếu hậu, Thoại Mỹ không nhịn được hỏi thẳng: "Anh muốn nói gì?"

"Anh nghe nói mấy ngày trước Kim Tử Long bị ốm?"

"Chỉ bị sốt mà thôi, không chết được đâu."

Ngữ khí của cô hơi lạnh lùng, Châu Trình gật đầu không truy vấn tiếp. Anh lại dõi mắt về con đường ở phía trước. Trầm mặc một lúc, Châu Trình lại mở miệng: "Xem ra, em vẫn còn lo lắng cho anh ta."

"Tất nhiên rồi, nếu anh ta chết đi, kế hoạch của em sẽ đổ sông đổ biển. Em không chỉ không thể đoạt lại Từ thị, Giang Thế Quân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em."

"Em thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ cứng miệng mà thôi?"

"Anh nghĩ sao?" Thoại Mỹ trề môi, như mỉm cười. Nhưng ánh mắt sắc bén của cô đã trả lời câu hỏi của Châu Trình.

Châu Trình lặng lẽ quan sát Thoại Mỹ, tựa hồmuốn nhìn thấu ý nghĩ chân thực của cô. Nhưng cuối cùng anh đành bỏ cuộc, thật sự đoán không ra tâm tư của cô.

"Nếu chúng ta và Lương Thụy Cường hợp tác thành công, em và Kim Tử Long cả đời này không đội trời chung. Em nên suy nghĩ cho kỹ."

"Anh cho rằng em kiên quyết không ly hôn với anh ta là vì điều gì?" Thoại Mỹ hơi tức giận, ngữ khí của cô càng trở nên lạnh lẽo: "Em không phải là anh, sẽ không làm theo cảm tính như anh. Em đã suy nghĩ kỹ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy